Chương 54: 10 năm.

Ngày 1-1-10 Bạch Hổ Lịch.

Nam Việt quốc hồ hởi đón năm mới, thời tiết lúc này đang là cuối mùa xuân thỉnh thoảng lại xuất hiện vài cơn mưa nhỏ.

Đã 9 năm kể từ ngày lập quốc lúc này Nam Việt Quốc đã là một quốc gia rất phồn thịnh tôn sùng Phật Giáo.

Mọi người đều có thể thoải mái ngủ mà không cần đóng cửa vì đơn giản không có ai thèm phạm pháp cả.

Tuy vậy thì người lập quốc lại chẳng hề quan tâm hắn vẫn đang cùng Phong Thần và Bạch Long câu cá.

Phi Long lúc này đầu đội một cái nón mê, trên người là một bộ quần áo thô kệch và hắn đang phải ngồi trên xe lăn nữa.

Sau khi từ Thăng Long thành về thì Phi Long đã chính thức gia nhập team của giáo sư X.

Khi trời trở gió là hắn lại cảm thấy đôi chân của mình đau đớn kinh khủng.

Tuy thế hắn vẫn giữ thái độ cực kì là vui vẻ vô tư.

Trời đã xế chiều, Phi Long thu lại cần câu vẻ mặt đầy thất vọng rồi nói.

- Lại thêm một buổi đi câu thất bại nữa, thật là chán tối về lại nghe mấy mụ vợ làu bàu rồi.

Phong Thần đẩy xe lăn cho hắn nhàn nhạt nói.

- Vậy ngày mai không cần đi nữa ở nhà trồng rau.

Phi Long lập tức lắc đầu.

- Không được, ta còn đang có công trình nghiên cứu tập tính của mấy con cá đó, không thể bỏ dở được.

- Vậy ngươi mấy năm qua nghiên cứu được gì.

Một giọng nói hiền hậu vang lên từ một tên có làn da ngăm đen đang đi cùng Hắc Long.

- Cút cút, ta đã rất vất vả để tự lo rồi không thể nuôi thêm ngươi nữa.

Phi Long khi thấy Quy Đầu thic gắt lên, Quy Đầu mỉm cười nói.

- Chúng ta đã chọn xong chỗ rồi, yên tâm ta có mang theo rất nhiều hải sản đấy, với cả ta sẽ cùng các người trồng rau nuôi cá mà.

- Ờ nghe thế còn tạm được.

Hắc Long bĩu môi nói.

- Quy Đầu đừng có đi câu cùng 3 tên mất não đó. Ai đời 1 thằng thì dùng cần không có lưỡi, một thằng thì dùng cần không có dây câu, 1 thằng thì chẳng có gì trong tay cũng tưởng tượng đang cần cần nữa.

Phi Long nghe thấy vậy thì phùng mang trợn má gắt lên.

- Ngươi biết cái đéo gì, cho dù 9 năm chưa bắt được con nào nhưng ai bảo tương lai không được.

- Vậy ngươi định bắt kiểu gì định để cá tự cắn vào dây rồi để ngươi lôi lên chắc.

Phi Long miem cười.

- Đó là một câu trả lời vô cùng thuyết phục. Hắc Long ngươi tìm được não khi nào vậy.

4 người phá lên mà cười duy chỉ có Hắc Long là bực tức đến đỏ cả mặt.

Phi Long ho khan mấy cái nhịn cười rồi nghiêm túc nói.

- Quy Đầu đáng buồn là ta vẫn chưa nghiên cứu ra cái gì cả.

Quy Đầu xoa cằm mình rồi nói.

- Phi Long xem ra ngươi đã phí mất khá nhiều thì giờ đấy.

Hắc Long bĩu môi.

- Cogn phải nói, 9 năm 3 người mỗi ngày 2 tiếng ngươi tính xem nếu để làm việc khác đã có ích bao nhiêu.

Phi Long gật đầu ngượng ngùng nói.

- Đúng vậy thật là phí thời gian. Đúng rồi Quy Đầu thời gian qua ngươi làm gì?

Quy Đầu ngượng ngập nói.

- Cũng giống 3 ngươi 9 năm qua chỉ phí thời gian không cần nhắc đến.

Phi Long cười lớn.

- Haha xem ra chỉ có Hắc Long là làm việc chăm chỉ nhất, để tôn vinh ngươi ta sẽ kể một câu chuyện dựa trên thực tế.

Rồi bằng một giọng trầm thấp hắn bắt đầu nói.

- Có 1 người giàu có rất tốt bụng luôn giúp đỡ mọi người xung quanh. Mỗi ngày hắn đều cho người ăn xin trước cổng chùa 10 đồng. Hắn lặp đi lặp lại việc đó trong vài năm liền. Sau đó thì một ngày hắn chỉ cho người ăn mày 5 đồng, người ăn mày thắc mắc tại sao hôm nay chỉ cho hắn có 5 đồng, hắn trả lời là hắn vừa lấy vợ thế nên mộ thứ hắn làm đều phải cắt giảm đi một nửa. Tên ăn mày sau đó đứng lên tát cho hắn 1 cái rồi nói” Ai cho ngươi lấy vợ, ngươi như thế đã lấy đi một nửa bát cơm của ta, mau về bỏ cô ta.”

Sau khi Phi Long kết thúc câu chuyện thì ngoại trừ Hắc Long 3 người khác đều nhíu mày suy nghĩ, Hắc Long lên tiếng nói.

- Tên ăn mày kia thật là quá quắt phải ta thì ta đấm cho mấy phát rồi.

Phi Long mỉm cười rồi nói.

- Thế nếu đặt ngươi vào tên ăn mày thì sao? Mau tìm não mà lắp lại đi. Để ta kể riêng cho ngươi thêm 1 câu chuyện. Có hai anh em sinh đôi giống nhau như đúc đều yêu 1 cô gái, cô gái đó rất phân vân không biết chọn ai. Sau đó cô ta đưa ra đề nghị, tối nay nếu ai đến trước thì cô ta sẽ chọn người đó. Thế rồii không ai đến cả ngươi có biết tại sao không?

- Tại sao?

- Vì mấy thằng sinh đôi chúng nó bệnh hoạn lắm thích tập thể cùng mấy cặp sinh đôi khác để cùng lúc tạo ta 2 cặp khác.

Hắc Long nghe thế suýt chút nữa hộc máu mồm, hắn giận đến tím người định động tay động chân với Phi Long.

Phi Long cười lớn rồi nói.

- Ây bình tĩnh chỉ là đùa thôi, đừng nóng nảy như thế, ae mà không cần giấu Bạch Long nói hết cho ta rồi.

Hắc Long quay sang hỏi.

- Anh sao lại nói cho hắn.

Bạch Long lắc đầu.

- Hắn nói đúng đệ mau tìm não lại đi.

4 người phá lên cười bỏ lại Hắc Long đứng như trơfi chồng ở phía sau.

Ở phía trước Quy Đầu nhỏ giọng nói.

- Bạch Long các người thật biết chơi đấy.

Phi Long tươi cười nói.

- Thế nên 4 đứa nhóc kia mới giống nhau như đúc thế chứ, này Bạch Long các người cũng phải dạy bọn chúng đàng hoàng nếu không sau này tìm 4 đứa con gái sinh 4 thì khó lắm đấy.

Bạch Long phất tay nói.

- Ta tự biết không dám phiền ngươi, lo cái thân mình đi kẻo không cả chân giữa cũng hỏng nốt haha.

4 tên cứ vậy mà cười lớn rồi cùng nhau trở về căn nhà của họ.

Gọi là nhà nhưng đúng hơn là mấy dãy nhà liền trông nó giống 1 thôn nhỏ hơn.

12 người phụ nữ đang tất bật sửa soạn một bữa ăn thật lớn với rất nhiều đồ biển.

Mấy đứa trẻ thì đang nghịch ngợm ngoài sân, 18 đứa trẻ đang vui đùa.

Trong đó lớn nhất là Phi Hành nó hoá thân thành 1 con Bạch Hổ nhờ sự trợ giúp của Phong Tuyết và Phong Băng đang cân lại 15 đứa em của mình.

Phi Hành cậy lớn nên chỉ 1 lát đã làm mấy đứa bé 6 tuổi ngã dúi dụi.

Đám người Phi Long tiến đến bọn trẻ lập tức dừng tay chạy lại rồi ầm ĩ nhao nhác cả lên.

5 chàng trai năm nào giờ đều đã 30 và đều trở thành cha hết rồi.

Bọn họ cùng lũ trẻ vui đùa trông cực kì hạnh phúc.

1-1-11 Bạch Hổ Lịch.

Lại một năm nữa qua đi, đám nhóc đã lớn lên trông thấy, Phi Hành lúc này gần 10 tuổi đã cao gần 1m3 rồi.

Phong Tuyết Và Phong Băng thì cũng bắt đầu ra dáng thiếu nữ cả hai đều toát ra vẻ đại mỹ nhân tương lai rồi.

Còn lại đám nhóc kia đã 7 tuổi hôm nay bọn chúng được Quy Đầu mang ra hồ cho tập bơi.

Đơn giản chỉ cần bơi một vòng quanh hồ là được.

Cái hồ cũng không rộng lắm chu vi cũng chỉ tầm 8km mà thôi.

Sau gần 2 tiếng thì đám nhóc mới có thể hoàn thành, sau khi lên bờ bọn nó lăn ra mà thở phì phò.

Phong Thần hướng đám nhóc rồi nói.

- Đứng dậy, tiếp tục chạy thêm một vòng quanh núi.

Sau 2 tiếng nữa thì bọn trẻ chạy xong 20km quanh núi.

Phi Long thấy đám trẻ về thì vui vẻ nói.

- Các con có mệt không?

- Dạ mệt lắm cha

- Chân con gãy mất.

- Tay con nữa.

- Cả con.

....

Đám nhóc không ngừng than thở. Phi Long xoa đầu từng đứa rồi nói.

- Ta thấy các con còn nói được thì vẫn chưa mệt đâu nhảy cóc 10 vòng quanh sân rồi tắm rửa đi ăn cơm.

Đám trẻ uể oải rồi bắt đầu nhảy cóc trong sân Phi Long hài lòng đẩy xe lăn của mình rời đi.

Đi đến bờ hồ hắn lại lôi cần câu ra, bên cạnh Phong Thần, Bạch Long , Quy Đầu đang ngồi ở đó.

Quy Đầu cách câu cá còn chơi trội hơn, hắn nằm ngủ rồi để 1 cái chậu bên cạnh đợi cá tự nhảy vào.

Lúc này Tuyết Băng đến đưa cho Phi Long 1 mảnh giấy trong đó ghi 2 chữ.

- Đã Xong.

Phi Long gấp mảnh giấy lại rồi hắn mỉm cười nói.

- Hai từ giàu sang áp vào ta thật đúng, quả nhiên giàu vì bạn sang vì vợ. Này sắp xếp cho lũ trẻ đi chơi 1 chuyến.

- Đi Đâu?

- Đi gặp một người bạn cũ của ta. Hắn giờ rất giàu nên ta mang các ngươi đi ăn bám.

Phong Thần lạnh lùng nói.

- Em trai ngươi cũng rất giàu mà.

Phi Long lức đầu cười cười.

- Ta không thích ăn chay, bạn ta thằng đó thích ăn thịt.

Phong Thần nhìn hắn lạnh nhạt nói.

- Khi nào thì đi?

Phi Long xoa bộ râu của mình suy nghĩ một hồi rồi nói.

- Chờ câu được 1 con cá thì đi.

Hơn hai tháng sau ngày 13-3-11 Bạch Hổ Lịch.

Tròn 10 năm kể từ khi Phi Long rời đi.

Trong 10 năm qua thế giới này đã xảy ra vô số biến động.

Từ việc là cuộc chơi tay 3 của Thần Long Giáo, Phi Ưng Môn cùng Giáo Hoàng Điện thì lúc này đã biến thành cuộc chơi tay 5.

Nam Việt Quốc, Thần Long Giáo, Phi Ưng Môn, Tây La Mã và Đông La Mã 2 quốc gia mới được tách ra từ Giáo Hoàng Điện.

Tây La Mã đóng đô ở Kim Thành dưới sự trị vì của Đa Di Út I, Đông La Mã thì đóng đô ở Bạch Kim thành dưới sự trị vì của Ga Đen.

2 người này trước đó đều chỉ là các Tướng Quân của Giáo Hoàng Điện nhưng sau cuộc chiến 10 năm trước họ từng bước thâu tóm quyền lực rồi xoá xổ luôn cái tên Giáo Hoàng Điện mà chia đôi phần lãnh thổ cũ và phần chiếm được từ Thần Long giáo rồi chia thành 2 quốc gia để cai quản.

Dù vậy nhưng giữa 2 quốc gia tuy 2 mà một cho nên về tổng thể thì hiện chỉ đứng sau mỗi Phi Ưng Môn mà thôi.

Bạch Kim Thành.

Trong căn phòng thiết kế lộng lẫy xa hoa nơi có 1 chiếc bàn dài dùng để nghị sự.

2 người khoác 2 bộ chiến giáp được thiết kế tinh xảo đang ngồi đối diện với nhau.

- Đen hiệp ước Sài Thành sắp hết hiệu lực rồi, mày tính sao?

- Út tao nghĩ cần tiên hạ thủ vi cường. Tao đã cho người liên hệ với Nam Việt Quốc và Phi Ưng Môn thế nhưng phía Nam Việt Quốc thì từ chối thẳng thừng còn lại Phi Ưng Môn thì chưa bày tỏ gì cả.

- Mẹ nó bọn khốn khiếp Phi Ưng Môn chỉ giỏi đục nước béo cò, 10 năm trước khi chúng ta phải chật vật chiến đấu thương tổn không biết bao nhiêu thì chúng nó chỉ việc cuối canh vấy máu ăn tiền. Lần này chắc chắn lũ chó đấy lại làm thế cho mà xem.

- Ừm còn phần Nam Việt Quốc, tưf khi tên Phi Long rời đi thì bọn chúng giống như rùa thụt đầu vậy, nếu là tên Phi Long thì năm đó chắc chắn đã phá nát Thần Long giáo rồi.

Cộc cộc cộc.

- Thưa Đức Vua sứ giả đã về ạ.

Bên ngoài 1 tên thị vệ đến báo cáo, hai người ngừng bàn luận Ga Đen I nói vọng ra.

- Cho vào.

Kẹt.

Cánh cửa nặng nề mở ra, một người trong chiến giáp nặng nề đi tới rồi nói.

- Thưa Đức Vua, chuyện ngài giao ta không thể hoàn thành.

Ga Đen I vẫy tay đuổi hắn ra rồi nhìn Đa Di Út nói.

- Mày về điều động binh mã đi, sắp có biến rồi.

- Ờ, mà để tao dẫn theo mấy con nhỏ khi nãy đi qua nhìn ngọt nước phết.

Ga Đen tươi cười nói.

- Giữa Tao và mày cần gì phân biệt, thích con nào thì giữ lấy chán thì thưởng cho mấy thằng thuộc hạ.

Kim Thành trung tâm của Phi Ưng Môn.

Một nam tử dáng người bình thường cao chừng 1m75 đang chắp tay ra sau ngắm nhìn hoàng hôn.

Tuy dáng vẻ hắn không đắc biệt lắm nhưng tên đó lại có 1 đôi mắt sắc bén như diều hâu và một khuôn mặt lãnh khốc đến cực điểm.

Một âm thanh vang đến.

- Nhìn đéo gì thế?

- Ngắm trời ngắm mây thế thôi.

- Thật phí thời gian Ưng Ức.

- Đây được gọi là nghệ thuật ngươi thì hiểu cái gì?

- Ờ kệ mẹ mày.

Ưng Ức quay lại nhìn người mới tới rồi nói.

- Xem ra mày vẫn giữ hội chứng thích ăn đòn đấy, mà thôi sắp đánh nhau to rồi nên tao không thèm chấp. Gần đây thì hiệp ước Sài Thành sắp hết hiệu lực thế nên bọn kia bắt đầu rục rịch hết rồi.

- Tao đã biết ngay từ lúc chưa ký rồi. Mà thôi đấy đéo phải việc của tao, việc tao cần lo là bao giờ màu chết để có thể bắt mấy con vợ của mày về.

- Đừng Lo thầy bói nói tao sống thọ lắm. Tao về quản lí Phi Ưng Môn trước, mai tao lại đến.

- Ờ, bảo vợ mày tao gửi lời hỏi thăm.

Ưng Ức cưỡi gió mà đi đến một toà cung điện nguy nga, hắn chính là Môn Chủ mới của Phi Ưng Môn.

Trước đó thì Môn Chủ tiền nhiệm chính là anh trai của hắn tuy nhiên mấy tháng trước thì đã đột ngột mà qua đời để lại vị trí này cho hắn.

Tuy bên ngoài thể hiện ra sự trung lập nhưng thực tế thì hắn cũng ám thầm tích súc chạy đua vũ trang hết rồi.

Hắn là một kẻ trẻ tuổi tài cao và đặc biệt là cực kì tham vọng.

Tàn bạo khát máu sẵn sàng bóp chết kẻ nào không nghe lời, mục tiêu của hắn chỉ có 1 đó là thống nhất toàn bộ nơi này trở thành chúa tể duy nhất.

Sài Thành.

Long Ngạo Thiên mở hai mắt mình ra, bên cạnh hắn là 10 cái xác đã khô quắt chỉ còn lại xương.

Qua vẻ bên ngoài thì có thể thấy đó là đàn ông nhờ bộ dáng to lớn và mái tóc khá ngắn.

Hắn thở ra 1 hơi, so với 10 năm trước thì hắn thậm chí còn trẻ ra vài chục tuổi.

Trên mặt các nếp nhăn đã hoàn toàn biếm mất, làn da hắn hồng hào đầy sức sống.

Hắn đứng dậy phẩy tay 1 cái mấy cái xác lập tức hoá thành tro bụi.

Mở cửa mật thất ra hắn tiến đến đại điện của Thần Long Giáo.

Hắn lên tiếng hỏi.

- Địa Lão đâu?

Một tên kính cẩn nói.

- Thưa giáo chủ Địa Lão vẫn đang bế quan chưa ra.

- Bao lâu rồi?

- Dạ 9 năm ạ, ngài ấy nói đến khi hoà ước Sài Thành kết thúc thì ngài ấy sẽ kết thúc bế quan.

Long Ngạo Thiên nghi hoặc hỏi.

- Hoà ước nào?

Tên thị vệ kể lại toàn bộ chuyện của 10 năm trước cho Long Ngạo Thiên nghe.

Hắn nghe xong hai mắt đỏ bừng khuôn mặt cực kì dữ tợn, hắn nghiến răng nói.

- Triệu tập toàn bộ trưởng lão đến đây.

Thăng Long Thành.

Bất Lực đang cùng quân đội và dân chúng đắp lại đê, hiện tại Nam Việt Quốc đang phải đối mặt với một cơn lũ lịch sử trong hàng trăm năm qua.

Cơn lũ đi qua càn quét vô số hoa màu, nhà cửa khiến cho khá nhiều người chết.

Con số cụ thể chưa rõ nhưng ít nhất cũng phải 1 triệu người gần 1/200 dân số của Nam Việt Quốc.

Lúc này hắn phá dỡ toàn bộ đê điều rồi bắt đầu xây dựng lại một cái kiên cố hơn gấp mấy lần.

Cũng vì cơn lũ đó mà nền kinh tế của Nam Việt Quốc bị tổn hại rất lớn bởi vì Nam Việt Quốc là một quốc gia phụ thuộc rất nhiều vào nông nghiệp.

Lẽ ra thì bọn họ đã có thể ít tổn thất hơn nếu như Hoàng Phi Hổ ở đây.

Tại những cơn lũ trước đó thì Hoàng Phi Hổ cơ bản chỉ dùng Vạn Lí Tường Băng là có thể giải quyết mọi chuyện.

Chính vì quá ỉ nại vào Hoàng Phi Hổ vậy nên Bất Lực đã dồn tiền vào việc khác mà không chú trọng đê điều lắm.

Điều đó dẫn đến vuệc khi Hoàng Phi Hổ bế quan thì Nam Việt Quốc đã hứng chịu ngay sự tàn phá của thiên nhiên.

Chit một cơn lũ như thế cũng khiến cho kinh tế của Nam Việt phải thụt lùi ít nhất 3 năm.

Đó chưa phải là điều tồi tệ nhất, lúc này bẻn trong Nam Việt Quốc khắp nơi xảy ra trộm cướp do nhiều người đã bị mất hết tất cả do cơn lũ.

Bất Lực vừa phải chia người xây lại đê điều vừa phải chia người đi trấn áp trộm cướp.

Đây là thử thách lớn nhất từ lúc hắn mới gặp phải.

Tuy thế có 1 vấn đề mà Bất Lực gặp phải đó chính là pháp luật hắn áp dụng quá nhân từ, khi bắt được tội phạm thì chỉ mang đi cải tạo giáo huấn.

Thành ra nhiều kẻ thấy thế cũng không cần thiện lương nữa mà bắt đầu phạm pháp theo.

Nam Việt Quốc lúc này tình trạng hỗn loạn xảy ra khắp nơi, do địa bàn rộng nên rất khó kiểm soát.

Bất Lực rầu rĩ ngồi trên ngai vàng, bên cạnh hắn Vô Ảnh nói.

- Đại Đế ta có 1 cách giải quyết vấn đề.

Bất Lực như nhặt được vàng vội nói.

- Quốc Sư mau nói xem.

Vô Ảnh âm trầm nói.

- Chính là dùng lại chính sách Bàn Tay Sắt của Phi Long trước đây.

Bất Lực vội vàng lắc đầu.

- Không được, bọn họ đều không đáng chết.

- Đại Đế, nếu ngài cứ tiếp tục mềm mỏng thì bọn chúng càng lấn tới. Ban đầu chỉ là trộm cắp bây giờ đã dần tiến đến cướp bóc, nếu để 1 thời gian nữa nó sẽ trở thành những vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều. Đại Đế ngài cần phải quyết đoán.

- Quân Sư để ta suy nghĩ 1 lát.