Chương 53: Không xứng làm cha.

Cuối năm thứ 9 Bạch Hổ Lịch.

13 đứa trẻ tiếp tục được huấn luyện, bọn chúng khi này đều đã gần 6 tuổi.

Phi Long và Bạch Long cùng Hắc Long ở lại huấn luyện trong khi đó thì Phong Thần bảo kê cho 3 đứa nhỏ ở trong rừng.

Phi Hành cùng Phong Tuyết và Phong Linh lúc này cũng đã 8 tuổi rồi thời gian bọn chúng tập luyện cũng đã gần 3 năm.

So với người trưởng thành thì bọn chúng chỉ thua về hình thể chứ về đánh nhau tay đôi thì ăn chặt luôn.

Phi Hành trong hình dạng 1 con Bạch Hổ dài tầm 1m đi trước mà quan sát mọi thứ xung quanh rất cẩn trọng.

Sau lưng Phong Tuyết và Phong Băng đang chia ra đi sau lưng của nó.

Cuối năm thứ 9 Bạch Hổ Lịch.

13 đứa trẻ tiếp tục được huấn luyện, bọn chúng khi này đều đã gần 6 tuổi.

Phi Long và Bạch Long cùng Hắc Long ở lại huấn luyện trong khi đó thì Phong Thần bảo kê cho 3 đứa nhỏ ở trong rừng.

Phi Hành cùng Phong Tuyết và Phong Linh lúc này cũng đã 8 tuổi rồi thời gian bọn chúng tập luyện cũng đã gần 3 năm.

So với người trưởng thành thì bọn chúng chỉ thua về hình thể chứ về đánh nhau tay đôi thì ăn chặt luôn.

Phi Hành trong hình dạng 1 con Bạch Hổ dài tầm 1m đi trước mà quan sát mọi thứ xung quanh rất cẩn trọng.

Sau lưng Phong Tuyết và Phong Băng đang chia ra đi sau lưng của nó.

Phi Hành dùng tất cả các giác quan của mình mà đánh hơi nó nghe thấy tiếng sột soạt từ trong đám lá.

Chậm chạp mà đi tới nó thấy phía sau đám lá là một con nai nhỏ đang bị một mũi tên cắm vào đùi mình.

Nó tiến lên rồi rút bỏ mũi tên ra và bôi thuốc vào cho con thú nhỏ rồi tiếp tục tiến lên.

Phong Băng ngạc nhiên hỏi.

- Sao anh lại không giết nó?

Phi Hành trả lời đầy dứt khoát bằng một giọng vẫn rất non nớt.

- Cha anh luôn nói phải làm thì mới có ăn còn gì. Anh muốn dùng sức mình để đi săn chứ không muốn đến và nhặt xác con mồi.

Rồi 3 người tiếp tục mà đồng hành, phía sau 2 cô gái nhỏ nhìn hắn bằng ánh mắt đầy say mê.

Tuyết Băng thấy thế nhỏ giọng nói.

- Thằng ranh này chả khác gì cha nó, nói đạo lý thì hay lắm, ta nhổ vào.

Phong Thần âm trầm nói.

- Băng Lão ta thấy ngài hình như rất muốn thu thằng nhóc đó đấy.

- Ta không rảnh, Phong Thần ngươi cũng đừng mơ bẫy ta.

Phong Thần cười đầy khoái chí mà nói.

- Phi Long nói đúng về nói dối ngài thật sự rất kém.

- Tại sao các người lại biết?

Phong Thần nhún nhún vai không nói thêm gì, Tuyết Lão vỗ trán vì lại bị hớ rồi.

Quả thật thì lão cũng muốn dạy thằng nhóc kia lắm nhưng mà lão lại không đủ dày mặt để năn nỉ Phi Long cho lão dạy dỗ mà thôi.

Khi hai người còn đang nói chuyện thì phía sau một âm thanh lạnh lùng vang đến.

- Để nó lại cho ta.

Tuyết Băng lười biếng nói.

- Mau cút đi, đây là lần thứ bao nhiêu rồi? Sao mặt ngươi cứ dày ra như thế?

- Băng Lão đây coi như ta thu thuế mấy người đã tự ý vào rừng, Vô Ảnh dẫn họ đi uống rượu đi.

Phong Thần hướng Băng Lão nhận được sự gật đầu hắn cũng lặng lẽ mà đi.

Hoàng Phi Hổ nhìn thằng cháu của mình trên khuôn mặt khẽ nở nụ cười rồi biến mất.

3 ngày sau.

Buổi tối hôm đó khi đang ăn tối thì Phi Long chợt hỏi.

- Tại sao bọn họ lâu về thế nhỉ? Gần 1 tuần rồi.

Hắc Long hướng hắn nói.

- Lo gì không phải có Phong Thần và Băng Lão sao?

Phi Long đưa tay xoa bộ râu dài của mình rồi nói.

- Ta vẫn thấy có gì đó không đúng lắm, nếu gặp thú dữ thì bọn chúng chắc chắn đã trọng thương mà về nếu không 7 ngày rồi bọn chúng không thể mãi lang thang ngoài bìa rừng như thế đó không phải tính cách của Phi Hành. Đúng rồi La Sát lần này sư phụ mang bao nhiêu rượu?

- 5 vò.

Phi Long liền đứng dậy rồi lẩm bẩm.

- Chắc chắn có chuyện rồi, sư phụ mỗi ngày phải uống ít nhất 1 vò, 5 vò làm sao uống nổi 1 tuần?

Mấy người thấy hắn như thế thì nói.

- Sao chàng cứ phải làm quá lên như vậy?

Phi Long nhíu mày một lát rồi hắn vùng vằng mà bỏ đi trở về phònv mình xách ra một cái ống hình trụ bằng cổ tay dài 60cm rồi lao vào rừng.

Mấy người đều đuổi theo hắn để ngăn hắn lại nhưng hắn hùng hổ nói.

- Cút hết cho ta.

Đoàng.

Âm thanh khủng bố xé toạc màn đêm yên tĩnh, từ đầu của ống sắt mùi thuốc súng khét lẹt truyền đến.

Đám người vội vàng né r a tránh đường cho hắn, ai cũng biết khi tên này thực sự điên lên thì sẽ thế nào rồi.

Đừng tưởng mất hết sức mạnh thể chất mà xem thường hắn, 8 năm qua hắn cũng có chỉ làm vườn và dạy lũ trẻ đâu.

Hàng ngày hắn luôn cặm cụi vùi đầu vào chế luyện bom mùn vật liệu nổ đấy.

Thứ hắn cầm trên tay mô phỏng theo súng phóng lựu đấy, tuy rằng tốc độ sức mạnh các thứ không sánh bằng nhưng vẫn không thể xem thường đâu.

Hắc Hổ tức giận nói.

- Chàng làm gì thế?

Phi Long quay lại ánh mắt đầy nghiêm nghị hắn nói.

- Tất cả trở về nhà cho ta, cấm kẻ nào ra ngoài.

Nhìn hắn đi vào màn đêm đám người chỉ biết làm theo lời hắn mà trở lại.

Hắc Long nóng nảy nói.

- Tên này bị điên à? Tự dưng tự lành.

Daisy suy nghĩ một hồi lên tiếng

- Chỉ có 1 trường hợp đúng hơn là 1 người mới khiến chàng ấy như thế.

Tiếng nổ lớn làm Phong Thần, Tuyết Băng cùng Vô Ảnh giật mình, Phong Thần ngưng trọng nói.

- Hỏng rồi là Phi Long, mau mang bọn trẻ trở lại.

30p sau.

5 người rời khỏi khu rừng thì gặp Phi Long mặt đằng đằng sát khí tiến vào hắn khi thấy mấy người thì vẻ mặt rất vui vẻ rồi hướng lũ trẻ chạy đến và nói.

- Các con của ta đây rồi, chuyến đi săn thế nào?

Phi Hành hướng haqan cười tươi rồi nói.

- Tốt lắm cha, con săn được 2 con lợn rừng với 2 con dê đấy.

Phi Long xoa đầu thằng bé rồi nói.

- Ngoan lắm, các con về trước cùng Gia Gia nhé, ta cùng cha Phong Thần đi mua chút đồ lát về mua kẹo cho mấy đứa.

- Dạ.

Đám trẻ gật đầu rồi nhanh chóng theo bước Tuyết Băng mà rời đi.

Đợi bọn chúng đi rồi khuôn mặt Phi Long trở lại với vẻ hậm hực tràn đầy sát khí ban nãy.

- Phong Thần có muốn nói gì không?

Phong Thần im lặng không nói, Phi Long cười nhếch mép rồi nói.

-Phong Thần chúng ta đi mua kẹo cho bọn trẻ.

- Ừm.

Hai người đi tới một thị trấn nhỏ bên ngoài núi, Phong Thần và Phi Long nhẹ nhàng như một làn gió mà ngự không bay đi

Sau khi trở về thì Phi Long hoàn toàn trở về trạng thái vui vẻ hiền hoà thông thường phát kẹo cho bọn trẻ sau đó thì lại dạy lũ trẻ học như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Mọi người thấy thế thì lại càng lo lắng hơn bởi mỗi lần hắn đã giả vờ chuyện gì thì sẽ có chuyện lớn sẽ xảy ra.

Và bọn họ đã hoàn toàn chính xác, ngay ngày hôm sau Phi Long đã bảo mọi người mình có chút chuyện rồi sau đó rời đi.

Bạch Long không yên tâm thế nên hắn đã bán theo xem Phi Long có làm gì điên rồ không.

Trong nhẫn trữ vật của hắn toàn là vật liệu nổ đấy để hắn điên lên mà làm khủng bố thì không thể lường nổi hậu quả đâu.

Thế nhưng sau khi bám theo thì Bạch Long thở phào vì tên này ngoài đi thì chỉ ăn và ngủ mà thôi.

Thỉnh thoảng gặp mấy thằng trẻ trâu cà khịa hắn còn kệ chúng đấm đá thoải mái rồi lại tiếp tục trong bộ dáng nhếch nhác và lên đường.

Hắn di chuyển 10 ngày thì đã tới được Thăng Long Thành.

Khi thấy như thế Bạch Long liền chột dạ, hắn rất sợ Phi Long làm gì liều lĩnh.

Bạch Long sau đó cũng cải trang mà bám theo Phi Long tránh để xảy ra chuyện gì đáng tiếc.

Phi Long cứ thế mà tiến thẳng đến khu vực trung tâm của Thăng Long Thành nơi đặt Hoàng Cung.

Nổi bật trong Hoàng Cung là 3 toà kiến trúc lớn, ở giữa là một lâu đàu giống hệt như lâu đài trước đó của La Sát được làm bằng vàng chói lọi.

Bên trái là một toà lâu đài 4 tầng khác làm bằng bạc.

Bên phải cũng là một toà lâu đài 4 tầng khác được thiết kế hoàn toàn từ Huyết Thần Thạch toả ra một màu đỏ rực.

Ngoài ra trong đó còn rất nhiều kiến trúc nguy nga tráng lệ khác, tổng diện tích Hoàng Cung phải lên đến 100km2.

Phi Long đi đến cổng Hoàng Cung rồi ném ra trước mặt hắn một cái lệnh bài.

Tên lính gác hoảng sợ vội vàng để hắn qua, lệnh bài này chính là lệnh bài cao cấp nhất của Nam Việt Quốc đấy.

Nếu như khi nãy tên này mà đánh giá Phi Long qua vẻ nhếch nhác ban ngoài thì chắc chắn rước hoạ vào thân rồi.

Phi Long một mạch đi đến đại điện bằng vàng nơi có rất nhiều người đang nghị sự hắn đạp mạnh cánh cửa bằng vàng ròng đến nỗi suýt bị gãy chân rồi hùng hổ mà tiến vào.

Tại đó có hơn 100 người đang đứng mà ngồi trên cao nhất kia chính là Bất Lực đấy.

Một bức vẽ của Phi Long được treo phía sau cái Hổ Sàng bằng vàng ròng kia.

Khi Phi Long tiến vào thì ngay lập tức đã có 2 tên lao đến túm lấy hắn.

Phi Long quát lớn.

- Buông ra chúng mày chán sống rồi à?

Rất nhiều người quay lại nhìn hắn với ánh mắt bất thiện, trong số đó có 1 tên bay đến đá mạng vào khoeo ý đồ bắt hắn quỳ xuống.

Từ chân tên kia Thổ Nguyên tố khổng lồ hướng chân Phi Long mà đánh tới.

Cú đá mạnh đến mức làm khớp gối của Phi Long vỡ ra máu me đầm đìa chảy.

Phi Long dù như thế vẫn không hề quỳ gối hắn chỉ cười đầy ngạo nghễ mà thôi.

- Haha Bất Lực xem ra 8 năm qua ngay cả anh mình mà ngươi cũng không nhận ra rồi.

Rắc.

Chân hắn bị đá ra mày mấy đoạn hắn vô lực ngã sõng soài ra.

Bất Lực nghe thấy vậy hoảng hồn từ ngai vàng lập tức phi thân xuống 1 chưởng vỗ bay tên kia.

Bất Lực lắp bắp nói.

- Là Anh phải không Phi Long, bao năm qua mọi người ở đâu em rất vất vả tìm mọi người đấy.

Bất Lực nghẹn ngào ôm Phi Long vào lồng ngực rồi rưng rưng nước mắt.

Phi Long vỗ vai hắn rồi nói.

- Đại Đế không cần như thế, ta dù sao cũng chỉ là 1 phế nhân mà thôi. Ta đến đây để xin 1 ân huệ.

Bất Lực nhấc bổng Phi Long lên từng bước mà tiến lên ngai vàng muốn đặt Phi Long vào đó.

- Anh muốn gì cũng được đều là của anh mà.

Phi Long lắc đầu.

- Bỏ ta xuống đi Đại Đế ta làm chiến tướng thì hợp chứ không hợp làm Vua một nước. Bất Lực em mau bỏ anh xuống.

Bất Lực thất thần đặt hắn xuống, Phi Long hướng hắn hành lễ rồi nói.

- Ta muốn được chia một chút đất xin Đại Đế chấp thuận.

Bất Lực gật đầu nói.

- Anh có thể lấy bao nhiêu cũng được.

Phi Long mỉm cười nói.

- Ta muốn được nhận Núi Tam Hoa cùng Hồ Hoàn Hảo duy nhất chỉ có 1 yêu cầu, không cho phép bất cứ kẻ nào của Nam Việt Quốc tiến vào đó ngay cả Đại Đế cùng Thái Thượng Hoàng cùng Thái Hậu cũng không được.

Bất Lực nghe xong vội vàng nói.

- Không được, anh muốn lấy chỗ nào em cũng đồng ý nhưng tại sao lại cấm bọn em đến đó.

Phi Long sắc mặt nghiêm nghị nói.

- Ta đã nói xong còn đồng ý hay không là việc của ngài Đại Đế ạ. Hãy nhớ ta đã tạo nên cái quốc gia này thì cũng có thể phá huỷ nó. Bạch Long không cần ẩn nấp nữa mau vào mang ta về. Còn 3 tên kia không cần xử lí chúng cũng coi như là ân huệ của ta.

Bạch Long bên ngoài nghe thấy vội vàng mà tiến vào mang hắn đi tuy Bất Lực rất muốn giữ hắn lại nhưng cũng đành Bất Lực mà thôi.

Bất Lực hồi lâu thẫn thờ sau đó lâu lắm mới bình tâm lại hắn lên tiếng.

- Nghe rõ chứ, từ nay không cho phép bất kể kẻ nào tiến vào khu vực 100km ở xung quanh đó, trái lệnh giết không tha. Bãi Triều.

Ra đến ngoài thành Phi Long nói.

- Ai hỏi thì bảo ta ngã xuống núi.

Bạch Long gật đầu rồi dùng một tốc độ tối đa mang hắn trở về.

Dù không hỏi thì hắn cũng biết tại sao Phi Long làm thế.

Phi Long có thể bỏ đi cả sức mạnh bỏ hết tất cả tiền tài danh vọng nhưng mà khi động đến gia đình hắn thì hắn sẽ không bỏ qua đâu.

Khi còn một mình trong đại điện Bất Lực nước mắt tuôn ra như mưa.

- Phi Long sao anh lại làm thế với em? Chẳng lẽ không thể gặp anh nữa sao? Em đã làm gì sai chứ?

Hoàng Phi Hổ âm thầm thở dài, hắn chỉ biết âm thầm mà nhìn hai thằng con trai của mình đau khổ mà chẳng thể làm được gì cả.

Người đàn ông mạnh mẽ lạnh lùng ấy từ khi nào đã chảy ra 2 giọt lệ rồi, bên cạnh hắn Phượng Hoa nhẹ nhàng mà ôm cánh tay của hắn.

- Phi Hổ chàng cũng đừng nghĩ quá nhiều, chúng ta cũng đã làm hết sức rồi.

Phi Hổ nuốt nước mắt vào trong rồi khổ sở nói.

- Ta dù tốt với cả thiên hạ nhưng cuối cùng vẫn không xứng làm cha.