Chương 34: Tuyết Sơn phái.

- Tiểu Bạch ta đau quá....

Tiếng Kiu Lơ yếu ớt vang lên, Hồ Mị Nhi nhanh chóng chạy vào mà xem tình hình hắn.

Khi nàng vào đã thấy hắn quằn quại lăn lộn trên giường.

- Phi Long huynh sao thế?

Hồ Mị Nhi giọng nói đầy hoảng sợ vang lên.

- Ta lạnh quá, hừ hừ,

Hồ Mị Nhi nhanh chóng mà ôm hắn.

- Có muội ở đây.

- Tiểu Bạch muội thật tốt, đợi khi Thu Hằng và Thuỳ Dung đến ta sẽ cưới luôn cả nàng 4 người chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau.

- Ừ.

- Tiểu Bạch, ta muốn ôm nàng quá. Người nàng thật là thơm.

Kiu Lơ hít hít trên cơ thể Hồ Mị Nhi hắn nói tiếp.

- Mị Nhi ta muốn....

Hồ Mị Nhi Âu yếm ôm hắn rồi nói.

- Ta sẽ cho chàng mà có điều đợi đến khi các tỉ ấy đến đã.

Kiu Lơ ủy khuất mà nói.

- Đành vậy, nhưng nàng có thể cởi trói để ta ôm nàng ngủ không.

- Không được. Phong Thần đã nói không được thả chàng ra.

Kiu lơ nhẹ nhàng nói.

- Ta đã khôi phục trí nhớ rồi, lại đây chúng ta ngủ một giấc. Sau đó sẽ đi tìm bọn họ.

- Ừm.

Hồ Mị Nhi lấy một con dao cắt dây trói ra, Kiu Lơ ôm nàng vào lòng nhẹ nhàng nói.

- Nghe nói Hồ Ly chúng mày rất gian xảo ha.

Hắn đánh ngất Hồ Mị Nhi trói nàng lại, rồi nhanh chóng mà trốn đi. Hắn nhanh chóng rời khỏi Phượng Đô đi qua tai mắt của Phượng Hoàng tộc rồi hướng phía tây bắc mà đi...———

Gần chục người đang ở trong phòng Phi Long, Hồ Mị Nhi đang khóc Thút thít.

- Là ta để huynh ấy lừa trốn đi.

Bạch Long tiến lên mà nói.

- Không ai trách cô cả, nếu là ta thì chắc ta cũng giống như cô vậy.

Đám người đều gật đầu đồng ý, Bất Lực tiến lên nói.

- Chị dâu, ở đây cùng chúng ta. Nhất định đại ca sẽ về thôi.

Phong Linh cũng nhanh chóng tiến lên nói.

- Bất Lực huynh ấy nói đúng đấy.

Hồ Mị Nhi ngước đôi mắt trong veo nhìn Phong Linh và đám người mà nói.

- Không ta phải đi tìm huynh ấy.

- Ngu ngốc, cô muốn đi đâu tìm hắn?

Phong Thần lạnh giọng mà nói, với hắn ngoài Phong Linh ra tất cả các cô gái khác dù xinh đẹp đến đâu hắn cũng không thèm để vào mắt.

Hồ Mị Nhi lắc đầu.

- Ta không biết.

Phong Thần cười nhạt.

- Các ngươi quan tâm hắn quá đều loạn cả rồi.

Nếu như hắn không bỏ đi thì ta chắc chắn hoài nghi hắn có phải Phi Long hay không? Nhưng giờ ta dám nói hắn vẫn hoàn toàn bình thường. Các người không cần lo lắng nữa, ai có việc thì làm đi. Chiến đấu với Thần Long giáo sắp tới rồi.

Phong Thần nói xong rời đi.

———-

- Chủ quán cho rượu thịt ngon nhất.

Một thân hình cao gầy khoác trên thân mình một bộ trang phục làm bằng lông thú trắng muốt phanh ngực ra trông rất hoang dã. Làm người khác chú ý là phần lớn làn da hắn bị bỏng nặng, ngoài ra đôi mắt hắn một trắng một đỏ cực kì tà dị. Hắn chính là tên Kiu Lơ, từ khi đi đã hơn 1 tháng, lúc này đang ở phía Bắc rồi.

- Thức ăn cũng được.

Hắn vừa ngồm ngoàm ăn uống mà nói.

Trong quán ăn lúc này khá đông đúc, 2 người vừa từ gió tuyết mà bước vào.

Ngoài cửa lúc này bước vào hai người đàn ông tuổi chừng 35 gương mặt phong sương. Trên thân họ là 2 bộ trang phục tinh xảo.

- Chủ quán cho ta 2 bình rượu cùng thịt.

- Có ngay.

Rất nhanh hai bình rượu đã đến trước mặt hai người.

- Đây không phải Tuyết Sơn Phái sao?

- Đúng vậy, không biết ai sắp phải chết đây?

- Thôi lo mà ăn đi, bọn họ giết người không cần lí do đâu.

Đám người nhanh chóng ngừng bàn tán mà tập trung vào ăn uống.

Hai người được gọi là Tuyết Sơn Phái kia nhanh chóng ăn xong rồi trả tiền mà đi.

- Các vị Tuyết Sơn Phái đó là nơi thế nào?

Kiu Lơ ném cho đám người túi tiền lớn.

- Đại gia chuyện là thế này.

Một tên nhanh chóng mà bước tới ngồi cạnh Kiu Lơ rồi nói một tràng dài dằng dặc.

- Đại gia, Tuyết Sơn phái là một giáo phái rất bí ẩn ở Tuyết Sơn. Về thực lực và hành tung của họ rất bí ẩn, nhưng bọn họ đều được biết đến là những kẻ rất mạnh. Nghe đồn 30 năm trước, con trai của Phi Ưng môn đã bị giết bởi người của Tuyết Sơn môn sau đó Môn chủ của Phi Ưng môn khi đó là Ưng Ý đã cử hơn 20 vạn quân muốn san bằng Tuyết Sơn phái trả thù. Nhưng chỉ trong một đêm toàn bộ 20 bạn quân đó đều đã bị giết chết, tạo ra cảnh tượng núi thây biển máu đúng nghĩa đen. Kẻ còn sống sót duy nhất trở về truyền lời đã nói:” Chỉ cần mang một người đến Tuyết Sơn thì chết một người.” Sau câu nói đóa hắn cũng bạo thể mà chết. Phi Ưng môn lúc ấy người đông thế mạnh, thế nhưng cũng không dám manh động nữa. Từ đó Phi Ưng môn tuyệt đối cấm người bén mảng đến Tuyết Sơn nữa.

Hắn dừng lại dùng ánh mắt moi móc mà nhìn Kiu Lơ.

- Nói tiếp.

Lại một túi tiền bay trước mặt hắn, tên này hí hửng kể tiếp.

- Đa tạ đại gia. Tuyết Sơn phái trước giờ rất ít khi xuất môn, mỗi khi có kẻ hạ sơn thì đều có cảnh đồ thán. Mục tiêu của họ chỉ có 1 kết quả duy nhất là chết. Trong vòng ngàn dặm, người ta sợ hãi Tuyết Sơn phái còn hơn cả Phi Ưng môn. Người ta thường truyền tai nhau, nếu không muốn nhanh chết tốt nhất đừng nhác đến Tuyết Sơn phái.

- Ồ, Tuyết Sơn phái đó đi hướng nào?

Một túi tiền nữa bay ra trước mặt tên kia.

- Đại gia ngài?

- Ngươi không cần quan tâm mau nói chuyện ta cần hỏi.

- Dạ, đi về hướng bắc thêm 100km sẽ thấy Tuyết Sơn. Tuyết Sơn phái nằm ở ngọn núi cao nhất.

Kiu Lơ đứng dậy nói.

- Tốt. Có điều mày không nên tham lam qua như thế.

Bịch.

Đầu tên kia rơi trên sàn, tất cả mọi người trói mắt nhìn Kiu Lơ. Hắn bình tĩnh cất tiền lại giọng điệu đầy thách thức.

- Nhìn cc à, muốn chết đến hết đây.

Kiu Lơ bước ra trả tiền rồi hướng phía Bắc mà đi.

Hai tên Tuyết Sơn Phái lúc này đang giẫm lên một núi thây, trong vòng 1h họ đã giết hơn 1000 người bất kể già trẻ lớn bé.

Hai tên rời đi bỏ lại trên mặt đất hai chữ Tuyết Sơn thật lớn được khắc sâu vào trong đất.

Thực ra cái trên bán tin cho Kiu Lơ nói vẫn chưa hoàn toàn đầy đủ.

Tuyết Sơn Phái còn là một tổ chức sát thủ rất lớn, chỉ những kẻ quyền thế nhất mới biết bí mật này.

Câu nói đúng nhất phải là:” Nếu không muốn chết nhanh, đừng thành mục tiêu của Tuyết Sơn phái.”Kiu Lơ sau một ngày đã đến trước dãy Tuyết Sơn.

Lạnh. Đó là từ ngữ duy nhất có thể miêu tả, trước mặt Kiu Lơ lúc này là một cảnh tượng đầy hùng vĩ.

Đúng như tên gọi Khắp ngọn núi cao tận mây khắp nơi đều là một màu trắng xoá của tuyết.

Thứ duy nhất có thể nghe thấy là âm thanh gào rít của gió núi.

Từng bông tuyết theo những cơn gió đó uốn lượn trên không trung.

- Tuyết Sơn phái, tao tới đây.

Bằng vẻ bất cần đời, Kiu Lơ không quan tâm mà đi thẳng lên ngọn núi cao nhất.

Hắn từng bước thật bình thản mà bước đi, trên tuyết in hằn đầy dấu chân hắn.

Cảnh vật hắn thấy duy nhất lúc này là những cái cây cao lớn đang phủ kín tuyết trên tán cây và thỉnh thoảng là sự xuất hiện của một vài con vật. Đặc điểm chúng là tất cả các loài đều có một bộ lông trắng muốt.

Kiu Lơ cũng lười ngắm nhìn, tay cầm bình rượu mà tu từng bước ung dung mà đi đến.

Càng đi lên cao nhiệt độ càng lạnh, không khí càng loãng khiến con người khó thở hơn.

Thế nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng đến Kiu Lơ lắm.

Hắn cứ hướng đỉnh núi mà từng bước đi tới, có điều hắn rất bực khi mà rượu đã bị đông cứng không thể uống tiếp.

Từ xa hắn đã thấy một khu vực kiến trúc rất lớn nằm trên đỉnh núi.

Đó chính là Tuyết Sơn Phái mà hắn đang kiếm tìm rồi.

- Ngươi đi lạc đường rồi nên trở về.

Một giọng già nua lười nhác vang lên, âm thanh còn mang theo một áp lực rất lớn.

Kiu Lơ tươi cười đáp lại.

- Lão già ta không có nhầm, muốn lên Tuyết Sơn phái học hỏi.

- Haha, ngươi không sợ chết?

Giọng lão già đầy giễu cợt.

- Haha, ta đang muốn chết đây, Lão già.

- Thú vị.

Một cơn gió tuyết cuốn lấy Kiu Lơ, hắn nhanh chóng biến mất tại vị trí cũ.

Không gian xung quanh Bất Lực thay đổi một cách chóng mặt, hắn thấy mình lúc này đang ngồi trong một hang động.

Bên đống lửa lớn là một lão già ăn mặc cẩu thả tay cầm một bình rượu nóng uống ừng ực.

Tay còn lại đang cầm một con gà nướng thơm phức mà ăn ngon lành.

Kiu Lơ đi đến cạnh lão già, giật bình rượu trên tay lão rồi uống như của mình.

Phụt.

- Oẹ oẹ lão già rượu đéo gì mà như nước đái thế này.

Lão già tức giận.

- Con mẹ nó, ngươi dã uống của ta rồi còn chê.

Kiu Lơ nói.

- Lão già đợi chút.

Kiu Lơ lôi trong nhẫn trữ vật ra một bình rượu rồi hâm nóng lên, hắn ném bình rượu về phía lão già.

Lão già hít hít mùi rượu thơm nồng, rồi ngửa cổ lên mà uống ừng ực.

- Ngon đấy. Bán lại cho ta.

Lão già sau khi rời môi khỏi chai rượu rồi nói.

- Đ-o. Rượu này tôi phải mua ở Phương nam. Nơi này làm đ-ở có, tôi muốn trước khi chết được ăn uống ngon 1 chút.

Hắn giật lại bình rượu rồi ngửa cổ lên uống mặc kệ ánh mắt thèm thuồng của lão già. Lão già tức giận nói.

- Hừ, ta sẽ giết ngươi rồi cướp.

- Cứ việc.

Kiu Lơ thản nhiên mà đáp, hắn cũng tiện tay giật luôn con gà của lão già.

Khạc khạc.

-Lão già ngươi ăn cái l-n gì thế này. Thịt này cho chó nó còn đ-ở thèm ăn.

Lão già tức giận trừng mắt.

- Tên khốn này. Con mẹ ngươi ta mới để nó có 4 ngày mà ngươi chê? Ngươi đã dám tự tiện lên núi, lại dám cướp đồ của ta thật đáng chết.

Nói xong lão vung tay vỗ mạnh một chưởng vào đầu Kiu Lơ khiến hắn văng óc tung toé mà chết đi.

- Mẹ nó nữa lại phải đi về Môn phái lấy đồ.

Lão già thay lại một bộ phục trang màu trắng tinh xảo, vẻ nhếch nhác đã được thay bằng một phong thái cực kì đạo mạo.

4 ngày sau khi lão già trở lại, lão há hốc mồm khi thấy Kiu Lơ đang nướng thịt ở bên Đống lửa, miệng không ngừng tu rượu ừng ực.

Choang.

Mấy vò rượu trên tay lão rơi xuống, lão cho tay lên dụi mắt, đầu óc lúc này rối mù, lão phải tát cho mình mấy cái xem có phải nằm mơ không.

Lão vẫn đang không hiểu chuyện gì sảy ra nữa, chuyện này hết sức phi lý.

Lão nhớ đã vỗ chết tên hôn láo kia rồi mới đi, thế quái nào tên kia lại bình an mà ngồi nướng thịt uống rượu.

- Nhìn đ-ở gì tôi đã chết đ-o đâu. Lão già thô lỗ này ta đã nói muốn giết ta cũng khó lắm.

Kiu Lơ hờ hững mà nói trước thái độ kinh ngạc của lão già.

- Không thể nào. Ngươi là cái thứ quái vật gì?

Lão già thốt lên.

- Huyết Mạch Bạch Hổ, Huyết mạch Phượng hoàng, Sinh mệnh lực, Sát khí tinh thuần.

Câu trả lời của hắn làm lão hiểu ra, thảo nào tên này không sợ chết. Lão khinh Bỉ nói.

- Hừ, ngươi nghĩ ta không giết được ngươi.

- Giết được. Có điều ta lại sống lại.

Lão già tức tối.

- Ta sẽ hành hắn ngươi sống không bằng chết.

- Không sợ, ta không biết đau.

Lão già cứng họng rồi,

- Lão già ăn thì đến đây, tôi còn phải đi Tuyết Sơn phái tìm chết.

- Tên điên này. Ta sẽ giữ ngươi ở đây không cho ngươi đi đâu cả.

- Cũng tốt. Ta thấy lão rất mạnh dù sao ta cũng đi tìm người đánh nhau. Ăn đi rồi chúng ta chiến.

Kiu Lơ ném rượu và thịt cho lão già rồi hắn cũng ăn uống ngon lành.

Nhìn thái độ tên trước mặt lão già chỉ biết lắc đầu.Kiu Lơ ăn no uống say, mặt phừng phừng hướng lão già nói.

- Ê thằng già, muốn trong này hay ra ngoài, bố vã lắm rồi.

Lão già 2 mắt đỏ ngầu.

- Láo xược. Chết đi.

Lão già lại một lần nữa tấn công Kiu Lơ, động tác của lão rất đơn giản hướng thẳng đầu Kiu Lơ mà đến.

Động tác của lão nhìn rất chậm chạp thế nhưng trong mắt của Kiu Lơ lại rất cảnh giác, hắn biết cái độ nguy hiểm của động tác này thế nào.

Trước đây không phải hắn cũng đã từng sử dụng thân pháp như thế hay sao.

Kiu Lơ nhanh chóng mà tránh né trong lòng đầy sợ hãi.

Trong một chưởng tưởng như đơn giản ấy, linh hồn của hắn cảm thấy nguy cơ dữ dội.

Hắn có né thế nào thì chưởng ấy cũng có thể tìm đến hắn, việc này giống như hắn đang tự rúc đầu vào chưởng của lão vậy.

“ Mạnh Thật”

Kiu Lơ lấy lại bình tĩnh, hai tay tấn công chưởng của lão già đang hướng tới.

Như dã tràng lấp biển, hai tay của Kiu Lơ dù đã dùng rất nhiều sức thế nhưng không hề có tí tác dụng ngăn cản nào trước thế công của lão già cả.

Bùm.

Đầu Kiu Lơ một lần nữa lại nổ tung.

- Hừ, cũng khá tốt.

Lão già lúc này chú ta mà quan sát Kiu Lơ, từ trên cái đầu nát bét từng chút từng chút rất nhỏ một đang phục hồi lại.

Nếu là người bình thường thì sẽ không thấy gì, nhưng lão già lại khác lão có thể nhìn thấy những thứ cực kì bé nhỏ.

- Ra là thế. Tên nhóc này cũng thú vị đấy. Có điều láo quá phải dạy dỗ nhiều. Ây từ nay không thể lười biếng được nữa rồi. Thật là tức. Hừ.