Chương 33: Phi Long - Kiu Lơ

Tự nhiên đau mắt các đh ạ. Mất gần 3 ngày không mở mắt nổi.

———————

- Đại ca huynh ấy sao rồi?

Bất Lực nhìn hình ảnh tàn tạ của Kiu Lơ rồi hỏi.

- Ngươi không phải lo hắn vẫn còn sống. Có điều cần tĩnh dưỡng dài.

Phong Thần lên tiếng.

Nhìn thân ảnh tàn tạ không thể tàn tạ hơn của Kiu Lơ đám người chỉ biết lắc đầu. Phong Linh và Hồ Mị nhi không kìm chế nổi nước mắt.

4 nam nhân kéo nhau ra ngoài nói chuyện.

Bạch Long trầm ngâm hồi lâu mới mở miệng.

- Các người nói nên làm sao với Phi Long bây giờ?

Phong Thần chắp tay sau đít lạnh giọng mà nói.

- Chắc chắn phải mang hắn đi nếu hắn phản kháng trói hẮn lại.

Hắc Long cười khổ mà nói.

- Ngươi nghĩ có thể trói hắn lại sao. Ngươi lúc ấy không xem chiến đấu nên không biết sự điên cuồng của hắn. Ta chưa từng chiến đấu cùng trên nào mà điên như thế cả.

Mọi người chỉ biết thở dài, Bạch Long nói.

_ May mà tạm thời hắn đang hôn mê, ta cũng không biết lầm sao hắn lại có sức sống mãnh liệt như vậy. Ài. Đành phải mang hắn về Phượng Hoàng tộc rồi tính tiếp. Chúng ta cũng nhanh chóng nghỉ ngơi, từ mai sẽ tăng tốc lên đường.

Mọi người nhanh chóng mà rời đi, chuyện của Phi Long làm họ suy nghĩ rất nhiều.

Nếu Phi Long đầu óc tỉnh táo dù mất đi sức mạnh thì còn đỡ đằng này hắn lại biến thành 1 tên điên đúng nghĩa. Không biết lúc tỉnh lại sẽ ra sao nữa.

Phong Linh và Hồ Mị Nhi ở lại mà chăm sóc Phi Long.

- Mị Nhi cô cũng đừng đau buồn quá, đại ca mạnh mẽ lắm những vết thương này không làm khó được huynh ấy đâu.

Phong Linh nói thế không chỉ an ủi Mị Nhi mà còn an ủi chính mình nữa. Tình trạng của Phi Long lúc này tệ vô cùng, lớp da bên ngoài từ cổ xuống đã bị ăn mòn hoàn toàn lúc này máu thịt be bét, đặc biệt trên ngực còn được tha thu một lỗ lớn nhìn thấu từ trước ra sau.

- Phong Linh ta biết, trước đây khi hắn mới 13 tuổi, mỗi ngày khi ấy ta đều thấy hắn mỗi ngày đều chịu dày vò thế nhưng chưa lúc nào mà ta thấy hắn Thần phiền cả.

- Mà sao trước đây ta chưa nghe Thu Hằng cùng Thuỳ Dung nhắc đến cô?

Hồ Mị Nhi nhìn Phong Linh cười nói.

- Đến lúc gặp họ ta sẽ nói cho mọi người biết.

- Ừm.

Hai người vừa trông nom hắn vừa nói chuyện phiếm với nhau, Kiu lơ lúc này hơi thở tuy yếu ớt nhưng đã đều đặn. Hắn không chỉ sống dai mà ngay cả cơ thể hắn cũng hồi phục nhanh hơn người thường rất nhiều.

Trong phòng của Bất Lực, hắn đang ôm Phượng Tường mà suy nghĩ mông lung. Phượng Tường thấy hắn như thế liền hỏi.

- Chàng đang nghĩ gì vậy?

- Có nhiều chuyện lắm. Ta nghĩ đến chuyện của đại ca, của Phượng Hoàng tộc vs cả chuyện chiến đấu lúc trước. Này nàng có thấy Tử Vong trên đó quá biến thái không? Ta đến bây giờ nghĩ lại vẫn thấy rất sợ nha, cảm giác bị hắn bắt hồn không dễ chịu gì.

- Hừ do hắn sống lâu hơn chúng ta mấy chục năm thôi.

Bất Lực ôm cơ thể ấm áp của Phượng Tường mà nói.

- Chúng ta sau này phải cố gắng hơn nữa không được lười biếng. Nào chúng ta nhanh luyện tập.

Phượng Tường liếc xéo hắn.

- Chàng không đứng đắn chút nào.

- Nàng thấy đấy hôm nay đối đầu cùng Tử Vong thật không dễ dàng a, nàng phải Hàn gắn lại tâm hồn đang tổn thương này chứ. Nào để con c-c kim cương tẩy rửa tâm hồn cho nàng.

Bất Lực nói xong dùng sức dập thật mạnh con c-c vẫn đang cứng ngắc trong l-n Phượng Tường.

- Ưm ưm chàng thật là quá khỏe rồi ưmm phải nhanh về để có thêm muội muội giúp thiếp nếu không ưm chàng phá nát nó mất.

- Haha dù cả Phượng Diễm ta cũng phá nát cả 2 luôn. Ta sẽ dùng con c-c mình đâm chết cả 2 nàng đưa các nàng lên 9 tầng mây.

- Ưm ưm đúng thế l-n thiếp là để ưm ưm cho chàng phá phá nát nó đi.

Bên ngoài phía đám người nghỉ ngơi 3 thân hình vừa mới quay lưng đi.

- Bất Giới tên đồ đệ của ngươi khá hơn ngươi rồi đó.

- Tên Kim Lang chết bầm này ngươi có muốn đánh nhau không.

- Bất Giới ta xin ngươi, ta sợ lắm.

- Con mẹ nhà ngươi Kim Lang.

- Haha, Bất Giới ta giúp ngươi đi giải khuây.

- Thế còn tạm được. Vô Ảnh ngươi có đi luyện tay chút không?

Vô Ảnh lắc đầu.

- Ta hiện tại không thể giết người nếu không thì ta đã giết không biết bao nhiêu tên Thần Long giáo rồi.

Kim Lang gật đầu.

- Đi Bất Giới, chúng ta nhổ cỏ tận gốc.

Bất Giới và Kim Lang trở lại Kim Hoa thành.

- Bất Giới tên đồ đệ của ngươi rất mạnh nha. Ta lúc trước để có thể chiến thắng Tử Vong cũng không dễ dàng gì.

- Hừ dĩ nhiên. Có điều lúc ấy là ngươi bị thao túng chỉ dùng được 6 7 phần thực lực nếu không sao lại dễ dàng thua trước Vô Ảnh bị trọng thương được.

- Hhaha, ngươi cuzng nói được câu tử tế đấy, đã thế ta sẽ nhường ngươi tất cả bọn chúng.

- Hừ đám nhão nhép đó ta chỉ dùng 1 ngón chân cũng đủ di chết.

...

3 ngày sau.

- Bất Giới , Kim Lang chúng đã trở lại. Đại ca không phải huynh nói Kim Lang đã chết sao?Long Ngạo Thiên nhìn lão già trước mặt.

- Ngạo Thiên ta đã cùng Tử Vong kiểm tra chắc chắn là Kim Lang đã chết rồi mới đi.

- Con mẹ nó thằng khốn Vô Ảnh, không sao cho chúng tác quái thêm chút. Huynh thay đệ quản lí chuyện trong giáo, đệ cần thu hồi phân thân tập trung để đột phá. Sau khi đệ hoàn thành đệ sẽ tự mình dọn dẹp tất cả.

Thân ảnh Long Ngạo Thiên dần mờ đi rồi biến mất.

Phượng Đô.

- Đ-t mẹ, tao đã nói tao không phải Phi Long đ-o gì rồi. Đ-t mấy đứa l-n này mau thả bố mày ra.

Kiu Lơ không ngừng gào thét.

Phong Thần lạnh lùng nói.

- Ngoan ngoãn tĩnh dưỡng.

- Phong Thần, thiếp thấy như vậy cũng không ổn Phi Long huynh ấy.

- Vậy nàng nói làm sao bây giờ, thả hắn đi với tình trạng của hắn bây giờ chẳng mấy chốc hắn sẽ bị giết chết. Tạm thời cứ như vậy đã, đợi Thuỳ Dung và Thu Hằng đến. Chúng ta ra ngoài.

Một đám người rời đi chỉ còn lại Hồ Mị Nhi cùng Kiu Lơ.

- Phi Long đầu óc huynh lúc này chưa ổn định lại. Huynh cần tĩnh dưỡng nhiều chút, muội ra ngoài để huynh nghỉ ngơi.

Hồ Mị Nhi nhìn hắn với ánh mắt đầy u buồn rồi rời đi.

Nhìn cửa phòng khép lại, Kiu Lơ gào thét thêm một hồi rồi ngừng lại.

“ Tiểu Bạch không ngờ cũng là người a. Nếu không phải như vậy thì ta đã qua mặt được họ rồi.”

Kiu Lơ lắc đầu rồi suy nghĩ lại.

- Đến nơi rồi.

Phu xe truyền giọng vào. Phi Long trả tiền rồi nhanh chóng đi vào một khu rừng rậm rạp.

Khu rừng vào mùa đông tiêu điều xơ xác, lá trên cành đều đã rụng hết. Cả nền đất đều được phủ bởi 1 lớp lá cây dày đặc.

Phi Long từng bước chân đầy khó khăn mà đi, những đau đớn khiến mỗi bước chân của hắn đầy nặng nề.

Nhìn lên bầu trời xám xịt, trong lòng hắn cũng rất u ám, hắn cứ lê lết chừng nửa ngày thì đến 1 cái hang lớn.

Trong hang cực kì khô ráo và rộng rãi, nền hang đá cũng khá bằng phẳng.

- Vô Ảnh ra đi, ta biết ngươi vẫn luôn bám theo ta.

Phi Long lớn tiếng nói, tiếp đó 3 thân hình lần lượt đi tới. Vô Ảnh đi ở giữa, bên trái là một người đàn ông cao lớn ở trần trên người đầy lông lá, bên phải là một hoà thượng trung niên béo tốt trên môi luôn nở nụ cười.

Phi Long thấy bên cạnh Vô Ảnh có thêm 2 người cũng không hỏi thêm chút nào. Vô Ảnh mở miệng hỏi.

- Thiếu chủ ngài đã sẵn sàng?

- Ừm chúng ta bắt đầu đi.

Phi Long gật đầu đồng ý, Vô Ảnh chỉ tay sang hai người bên cạnh nói.

- Vị này là Kim Lang, vị này là Bất Giới. Họ sẽ trợ giúp cho ngài.

Hai người nhìn Phi Long gật đầu.

- Bất Giới, ngài là sư phụ của Bất Lực?

Phi Long nhìn vị hoà thượng béo tốt. Hoà thượng nhìn hắn cười rồi nói.

- Đúng thế, tên đồ nhi ngốc của ta đã làm phiền các ngươi rồi.

Phi Long vội lắc đầu.

- Không. Ta coi hắn như em trai mình vậy.

- Như vậy cũng tốt.

Bất Giới cười lớn mà nói. Phi Long mỉm cười rồi nói.

- Phiền các vị giúp đỡ.

3 người gật đầu, Vô Ảnh nói.

- Trước hết ta sẽ dùng bóng tối phủ kín nội tạng cùng bộ não ngài, ngài cần phá nát kinh mạch mình ra sau đó để cho chân khí 1 lần nữa tụ lại. Quá trình sẽ cực kì đau đớn, chân khí sẽ không như trước mà tự động điều hoà lẫn nhau mà sẽ phân tán ra khắp cơ thể rồi phá huỷ. So với lần trước thức tỉnh lần này đau đớn còn muốn lớn hơn trăm lần. Trong quá trình này, Kim Lang sẽ dùng sinh mệnh lực mà giúp ngài kéo dài sự sống có điều đau đớn thì không hề giảm. Bất Giới ngươi trong quá trình này cũng sẽ giúp Phi Long cố định lại xương nứt gãy, chỉnh sửa lại vị trí nội tạng. Ngài phải điều chỉnh lại tinh thần cho tốt, quá trình sẽ cần ngài luôn tỉnh táo.

Phi Long hít sâu 1 hơi rồi nói.

- Rồi bắt đầu đi.

Ba người tiến lên bắt đầu công việc.

Vô Ảnh hai tay phân biệt đặt vào đầu và lồng ngực của Phi Long. Từ hai bàn tay phun trào với số bóng đen mãnh liệt.

Phi Long cảm thấy linh hồn mình như bị trói chặt, hắn chỉ có thể cảm nhận nhưng lại không thể cùng cơ mình có thể giao tiếp. Cả linh hồn hắn như bị nhốt lại trong một lồng giam màu đen, Phi Long thấy sau khi Vô Ảnh đã hoàn thành phong ấn, hắn vỗ mạnh 1 chưởng lên Đan điền của mình.

Aghhhhhhhh

Linh hồn bị giam hãm của Phi Lonv cảm thấy 1 trận đau đớn cực kì khủng khiếp, cả linh hồn run lên bần bật. Mồ hôi ngoài cơ thể đã vã ra như tắm.

Xèo xèo.

Rất nhanh sau khi Đan điền bị phá nát, Phi Long thấy chân khí của mình tán loạn trong cơ thể. Lửa đốt khiến cơ thể hắn như muốn hoá thành tro bụi, làn da bị thiêu đốt tạo nên mùi cháy khét lẹt. Một số chỗ khác bị Hàn Băng đông lạnh, da thịt, máu huyết đều tê tái không nên lời.

“ Đau đau quá, nhưng mình phải chịu. Còn nhiều người ở phía sau đang chờ đợi.”

Linh hồn run rẩy lịch liệt, như muốn phá vỡ lồng giam mà thoát ra giành quyền điều khiển cơ thể. Vô Ảnh thấy thế gia cố thêm phong ấn, trấn áp linh hồn Phi Long. Phi Long lúc này chỉ biết nằm im hưởng thụ theo đúng nghĩa đen.

Kim Lang tiến lên , tay trái hắn mọc ra một chiếc móng vuốt bén nhọn dài chừng 20cm trong như một con dao gọt hoa quả, phanh lồng ngực Phi Long ra chiếc xương sườn gãy đã được Bất Giới dùng thủ pháp cầm nã thủ rất nhanh trở về vị trí cũ. Sau khi hoàn thành, Kim Lang dùng cái móng vuốt cắt tay còn lại rồi để máu chảy vào chỗ vết thương, mắt thấy một vết thương dài 20cm chỉ trong mười mấy giây đã liền lại, ngay cả xương nứt gãy cũng đã liền lại.

Làm xong vết thương ở ngực chỉ cách tim mấy cm 3 người đều thở phào. Trong quá trình này vết thương đó là chia mạng nhất còn lại những chỗ khác không khó khăn lắm.

- Phù cũng xong, nhóc con này da thịt thật cứng rắn, không phải ta dùng vuốt của mình, mấy loại vũ khí khác rất khó có thể làm trầy được hắn.- Ai như ngươi da mềm hơn da lợn vậy?

- Bất Giới ta cho ngươi biết dù da thịt ta so với người thường không cứng hơn bao nhiêu. Thế nhưng ta để ngươi đánh đến sáng mai ta cũng không có thương tổn gì. Tên lừa trọc ngươi làm nhanh tay chút nếu không ta sợ tên đó không chết vì đau mà đã chết vì mất máu rồi.

- Hừ, tiếp đi.

Hai tên tuy đấu khẩu như thế nhưng khi làm việc thì rất nghiêm túc. Từng vết thương lớn nhỏ được họ liên tiếp chữa trị.

Trong quá trình này chỉ có 1 người không dễ chịu chút nào. Phi Long tuy bị Vô Ảnh phong ấn hiện giờ cũng giống như hôn mê trên mặt không biểu lộ ra đau đớn, nhưng linh hồn hắn lại khác. Ngoài việc bị Kim Lang cùng Bất Giới không ngừng mổ xẻ, chân khí tán loạn trong cơ thể đang phá hủy hắn không ngừng. Trong khi thể xác đang được chữa trị, linh hồn hắn lại đang bị thương tổn, quá trình càng dài thì tổn thương càng lớn. Nếu không thể nhanh chóng chữa trị có thể linh hồn hắn sẽ bị nghiền nát đến chết mất.

Cơ thể của Phi Long bên ngoài lúc này cũng rất thê thảm, người hắn quá nửa đã bị bỏng nặng, hình thể to lớn đang không ngừng bị thiêu đốt, lúc này hắn cùng giống như cành cây, trút đi từng lớp lá chỉ để lại cái cành công queo.

Mất hơn một ngày mới xử lí xong thương thế của hắn. Hắn lúc này giống như mới từ đám lửa cháy bước ra. Bất Giới vươn vai.

- Hừ thật mệt. Kim Lang ngươi cho hắn thêm chút máu.

Kim Lang không nói gì thêm, cắt cổ tay hắn 1 vết thật lớn rồi ngay tim của Phi Long cũng cắt 1 vệt rồi từng dòng máu không ngừng chảy vào con tim Phi Long. Thấy đã đầy đủ hắn rời tay mình ra, rất nhanh cả tay hắn và lồng ngực của Phi Long vết thương ngoài da đã lành.

Hắn cũng mệt mỏi mà đứng dậy, trong hơn 1 ngày hắn cũng bơm cho Phi Long rất nhiều máu rồi.

- Cảm ơn 2 người.

Vô Ảnh chắp tay nói.

- Không cần, vì hắn đã giúp bảo bối của ta.

- Không cần, trả nợ cho ngươi.

Hai tên lười biếng đáp.

Vô Ảnh gật đầu tiến Phi Long rồi nói.

- Thiếu chủ, ta đã giải quyết xong thương thế của ngài, có điều hiện tại chân khí của ngài đã bị tiêu tán. Kinh mạch của ngài sẽ sớm hình thành lại thế nhưng cũng cần thời gian để hồi phục. Ta sẽ giải trừ phong ấn cho ngài.

Vô Ảnh Đặt 2 tay lên giải trừ phong ấn cho Phi Long.

Phi Long nặng nhọc mà mở ra 2 mắt nhìn 3 người gật đầu khó khăn lắm mới nói được.

- Cả...m ơ.....n!

Vô Ảnh nói.

- Hiện tại khả năng hồi phục của ngài tuy không thể so với Kim Lang nhưng nếu ngài không chết không có tổn thương nào không lành lại được. Ta sẽ truyền cho ngài sát khí tinh thuần nhất để tự vệ đến trước khi chân khí ngài có thể khôi phục.

Vô Ảnh rót vào người Phi Long một luồng sát khí cực kì nồng đậm.

- Hiện tại ta cần dưỡng thương không thể giúp ngài được. Sau khi thương thế hoàn toàn khỏi ta sẽ trở lại.

- Được đợi khi ta trở lại làm Phi Long ta sẽ tìm ngươi. Hiện tại ta là Kiu Lơ. Cầm giúp ta, khi cần ta sẽ lấy.

Phi Long đưa cho Vô Ảnh chiếc nhẫn Bạch Hổ rồi bước đi.

Kiu Lơ bước ra khỏi hang, chân lang thang, đi tới quán nhậu.

Và nơi đó hắn đã biến mình thành Kiu Lơ.

Kết thúc hồi tưởng hắn thả mình rồi ngủ. Hiện tại hắn cần nhất là nghỉ ngơi.

Rời khỏi chỗ của Kiu Lơ mọi người nhanh chóng đến Phượng Hoàng điện nghị sự.

Lúc này vai vế của họ đã được nâng cao sau vụ việc ở Nam Hoa Thành. 5000 người của Thần Long giáo sau một đêm rồi bốc hơi. Chuyện này nhanh choang trở thành đề tài bàn luận của tất cả mọi người.

Sau khi bàn luận xong mọi người rời đi làm việc của mình. Bạch Long cùng Hoàng Cát dẫn theo mọi người tìm chỗ an bài cho người của Quy Xà trấn. Nếu không có gì thay đổi mấy ngày nữa họ sẽ đến nơi.

Đám người của Phượng Hoàng tộc cũng chia ra mà nghiêm túc huấn luyện binh sĩ,, tăng cường canh gác những chỗ hiểm yếu.

Phượng Diễm cùng Phượng Tường cùng Bất Lực thì kéo nhau vào cấm địa tu luyện.

Trong hang rất nhanh đã vang lên những âm thanh gào thét khi binh khí của 3 người không ngừng chọc vào đối thủ.

Sau có hơn chục ngày xa cách thế mà 3 người có cảm tưởng đã mấy năm. Rất nhanh cả 3 đã bị binh khí đối phương làm chảy ra máu trắng đục.