Thu Hằng đi gần đến tối mới về, vào trong nhà đang thấy Phi Long ngồi trong phòng khách.
“ Mẫu thân đã về”
Phi Long lao vào ôm lấy Thu Hằng, hai tay vòng sau lưng nàng bàn tay đã tìm đến mông mà xoa bóp. Thu Hằng hừ lạnh:” Con bỏ ra, nhỡ tỉ tỉ thấy thì làm sao”
Phi Long cười Bỉ ổi
“ Mẹ yên tâm đêm nay tỉ tỉ không rời khỏi giường được đâu”
Nói xong hắn kể lại chuyện mình và tỉ tỉ hôm nay ở nhà. Thu Hằng nghe Phi Long kể che miệng ngạc nhiên sau đó liếc xéo hắn rồi nói:” Con biết thương hoa tiếc ngọc không? Tiểu tử thối này”
Phi Long miệng cười tươi nói:”Ai bảo Tỉ ấy dám nhìn trộm vợ chồng chúng ta hành sự?”
Thu Hằng che miệng cười nói:” Ai là vợ chồng với con? Ăn nói không đàng hoàng tí nào”
Phi Long bĩu môi nói:” Nhìn xem này Mẫu thân Phu nhân, cơ thể đã bán đứng nàng”
Hắn đưa bàn tay ướt át dâm thủy lên đưa trước mặt Thu Hằng rồi nói
“Hôm nay chắc nó đói rồi để đêm nay ta cho nó ăn no vậy”
Nói xong hắn bắt đầu cởi quần áo Thu Hằng.
“ Không được vào trong phòng mẫu thân đã”
Hai người dắt tay nhau chạy thật nhanh vào phòng mình. Quần áo tung toé khắp nơi. Hai người quần quại ôm siết lấy nhau tận hưởng cảm giác khoái lạc. Trong phòng chỉ còn tiếng ren rỉ tiếng da thịt va chạm vào nhau. Cả hai không biết đã ra bao nhiêu lần. Nằm ôm Thu Hằng trong vòng tay Phi Long ôn nhi nói
“Mẫu thân, nàng thật tuyệt vời. Thu Hằng ta yêu nàng. Làm vợ ta nhé”
“ Ừm”
Cả hai hạnh phúc ôm nhau mà ngủ đi.
Sáng sớm đã thấy Thu Hằng gọi Phi Long dậy, hôm nay nàng mặc 1 kiện y phục màu tím trông hết sức quyến rũ.
“ Phi Long dậy đi, mẫu thân có chuyện cần nói”
“ Mẫu thân à cả ngày hôm qua ra thật vất vả phục vụ 2 nàng đó nha. Cho ta ngủ chút đi”
Phi Long uể oải trả lời.
Thu Hằng cầm 1 cái roi quất mạnh vào mông hắn. Hắn đau đớn nhảy dựng lên xoa xoa mông rồi nói” nàng l gì vậy định mưa sát phu quân à”
“ Đây là lần đầu cho sự lười biếng lần sau thiếp sẽ phạt nặng hơn. Ngành rửa mặt rồi ra ngoài sân”. Thu Hằng nghiêm túc yêu cầu.
Phi Long nén khuôn mặt uất ức nhanh chóng làm theo yêu cầu của Thu Hằng.
Ngoài sân đã thấy Thu Hằng và Thuỳ Dung. Hôm nay Thuỳ Dung mặc 1 bộ trang phục màu vàng. Trông nàng như 1 con bướm xinh đẹp.
Thu Hằng thấy Phi Long bước ra nàng nói:
“ Thuỳ Dung con đã biết chuyện của ta và Phi Long phải không?”
Thuỳ Dung nhẹ gật đầu, Thu Hằng nói tiếp:
“ Ta cũng đã biết chuyện của con và Phi Long. Nói thật đây là chuyện tế nhị. Ây tất cả đều là sai trái hết mà. Hai con theo ta vào nhà”
3 bóng người bước ngành chân vào phòng khách. Tại đây Thu Hằng đưa trước mặt Phi Long 1 tấm lệnh bài làm bằng bạc phía trên có in hình 1 con hổ trong rất oai phong. Nàng nói tiếp:
“ Đây là Bạch Hổ lệnh truyền thừa của gia tộc, cha con trước khi mất đã nhờ ta đưa cho con. Cha con nói khi con trưởng thành sẽ tiếp nhận truyền thừa của gia tộc. Giờ ta thấy là lúc thích hợp rồi”
Khuôn mặt khẽ ửng hồng nàng nói tiếp.
“ Có phải con luôn thắc mắc tại sao mẹ không dạy con võ công không?”
“Dạ” Phi Long trả lời.
“ Bởi vì hiện tại con chưa thể kiểm soát được sức mạnh trong cơ thể mình. Dòng máu Bạch Hổ trong người con quá mạnh mẽ nên nếu không thể kiểm soát thì con sẽ bạo thể mà chết “
Nàng đứng lên xoa đầu con trai rồi nhìn sang Thuỳ Dung nàng nói.
“ Thực ra bao lâu nay ta vẫn đang lừa dối các con. Ta chỉ là dưỡng mẫu của các con.”
Hai người đều ngạc nhiên khi mẫu thân nàng nói như vậy.
“Nếu không phải xảy xa chuyện đáng tiếc ta vẫn chưa tiết lộ bí mật này. Thật xin lỗi vì đã giấu 2 đứa lâu như vậy.”
“ Không người luôn là mẫu thân của con” Thuỳ Dung lao vào ôm lấy Thu Hằng.
“ Dung nhi ngoan đừng khóc.”
Nàng vỗ về Thuỳ Dung đang khóc sướt mướt.
“ Vì thế nếu các con yêu nhau thì hoàn toàn không sao cả”
Nàng nhìn Phi Long và cười. Thuỳ Dung khuôn mặt đã đỏ bừng khẽ gật đầu.
“Phi Long bắt đầu từ hôm nay ta sẽ bắt đầu huấn luyện đặc biệt dành cho con. Hôm nay con sẽ chạy 5 vòng quanh núi, khi nào xong mới được ăn cơm trưa. Thuỳ Dung giám sát, nếu hắn mà sao nhãng thì cho phép con cầm roi đốc thúc hắn. Bắt đầu.”
Phi Long mặt chảy ra trong khi Thuỳ Dung cầm roi nhìn hắn cười thần bí.
“ Nếu con không hoàn thành tối không cần vào nhà ngủ”
Nói xong nàng rời đi. Thuỳ Dung hai mắt xăm xăm nhìn cây roi Phi Long đành nghiến răng nghiến lợi mà chạy.
1 buổi sáng trôi qua Phi Long cuối cùng cũng hoàn thành bài tập của Thu Hằng. Mồ hôi hắn nhễ nhại ướt đẫm cả trang phục. Cả buổi sáng hành xác luôn trong tình trạng lo sợ bị Thuỳ Dung giám thị khiến hắn giờ đây hai cân mỏi rã rời.
“ Vào ăn cơm thôi con yêu “ Thu Hằng hôn lên trán hắn 1 nụ hôn. Thuỳ Dung cũng hôn lên má hắn 1 cái. Cảm giác mệt mỏi dần qua đi.
Trưa nay hắn ăn thật nhiều ăn xong đã muốn lên giường đi ngủ.
“ Ai cho ngủ ngồi thiền từ giờ đến hoàng hôn quay mặt về hướng mặt trời. Chểnh mảng thì Thuỳ Dung biết phải làm gì chưa?”
“ Dạ mẫu thân”
Phi Long uất ức ra giữa trưa nắng mà phơi . Trải qua 1 buổi chiều toàn thân hắn rã rời, cảm giác mất nước mấy lần suýt làm hắn kiệt sức. Mỗi lần định buông xuôi là lại ăn ngay 1 roi vào người.
Hoàng hôn hắn tưởng đã được giải thoát Thu Hằng bước ra nói tiếp.
“ Giờ hít đất 200 cái, lên xà thêm 150 cái thì buổi tập hôm nay kết thúc”
“ Mẫu thân có thương con không vậy?”
“ Nhanh lên đừng có nhiều lời”
Bài tập kết thúc hắn ăn xong rồi lên giường ngủ luôn. Cả cơ thể không có 1 chỗ nào mà không đau nhức cả.
“ Mẫu thân đệ ấy có sao không?”
“ Lo cho tướng công hả? Hắn không sao ngày đầu mệt là đúng rồi. Địa ngục với hắn chỉ mới bắt đầu thôi.”
Nàng cười đầy xấu xa.
Ngày thứ 2 bắt đầu cả cơ thể hắn đau nhức rã rời cảm giác mất hết đi sự khống chế.
Hôm nay bài tập của hắn vẫn giống như ngày hôm trước. Lại lên giường và ngáy oo.
1 tuần sau cuộc hành xác hắn đã bắt đầu quen hơn. Hôm nay sau khi ăn tối cuối cùng hắn đã có thể đi tìm Thu Hằng và Thuỳ Dung.
Cả 3 đắm chìm trong ân ái 2 người đã đền bù cho hắn sau những ngày vất vả.
-Mạnh lên chàng ơi đúng rồi- tiếng Thu Hằng vang lên.
-Mẫu thân tỉ tỉ ngực to quá. Thiếp cũng muốn to như vậy- vừa xoa ngực Thu Hằng Thuỳ Dung vừa nói.
- Ta cũng xoa nắn nó thật nhiều để nàng to như vậy.
Cả 3 quấn lấy nhau giờ không kiêng kị gì nữa mà hò hét ầm ĩ cả lên.
Hai tay ôm người đẹp Phi Long cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.
Sáng sớm hôm sau hắn thức dậy trước sân dẫn thấy Thu Hằng chờ sẵn. Ánh mắt cợt nhả nhìn hắn:
“ Hi vọng tuần này chàng sẽ cố gắng hơn”
Nói xong chưa kịp để hắn phản ứng nàng đã nhanh chóng túm lấy Phi Long bay nhanh về phía rừng sâu.
“ Ở đây ngoan ngoãn nửa tháng nữa sẽ đón chàng về”
Nàng biến mất để lại hắn sau những cánh rừng rập rạp.
“ Vô Ảnh thế liệu có ổn không?”
Thu Hằng nói. Đối diện với nàng là 1 thân ảnh cao lớn trong chiếc áo choàng rộng thùng thình.
“ Tỉ cứ về nghỉ đi, Thiếu chủ để đấy ta lo”
Nửa tháng trôi qua nhìn thân ảnh đầy vết thương của Phi Long làm Thuỳ Dung thấy xót xa
“ Mẫu thân à thương Phi Long quá”
Đôi mắt nàng đã rưng rưng, nước mắt đã trực chờ trào ra. Thu Hằng ôm nàng vào lòng rồi nói:
“ Yên tâm nam nhân của chúng ta không yếu đuối như vậy đâu”
Phi Long tỉnh lại , toàn thân đau nhức điều cuối cùng hắn nhớ là 1 con sói to lớn đang há to mồm chửan bị cắn hắn. Xung quanh là khung cảnh thật quen thuộc đây là căn phòng của Thu Hằng nơi hắn đã có bao kỷ niệm thật ngọt ngào.
“ Tỉnh rồi à? Vì chàng đã không thể hoàn thành nhiệm vụ thế nên bài tập tiếp theo áp lực sẽ tăng gấp đôi. Nếu chàng còn 1 lần nữa không hoàn thành . Hừ . Thiếp sẽ bỏ chàng luôn trong rừng rậm” Thu Hằng ném cho hắn 1 ánh mắt tức giận rồi bỏ đi.
Nằm dài trên giường? Phi Long nhắm mắt lại. 2 tuần qua hắn đã trải qa rất nhiều cuộc chiến sinh tử. Mưu đinh trong rừng rậm thật không dễ dàng. Đã bao lần hắn chuẩn bị trở thành thức ăn cho lũ thú rừng nhưng khát vọng cầu sống đã giúp hắn vượt qua.
Nửa đêm khi những vết thương vẫn đang còn rỉ máu, hắn choàng tỉnh lại. Trong ánh mắt của hắn khi ấy Thuỳ Dung đang nhìn hắn mà rưng rưng nước mắt. Nàng lao vào lòng hắn mà khóc rống lên. Nước mắt nàng đã chảy ướt hết người hắn, nàng nhẹ nhàng hôn hít từng vết thương của hắn, đôi mắt nàng tràn ngập lo âu.
Bốp
Một cái bạt tai đau điếng thẳng lên gò má nàng.
“Ta đã nói gì? “
Thu Hằng kéo Thuỳ Dung ra ngoài bỏ lại Phi Long cô độc trên chiếc giường.
“ Mẫu thân”
Bốp
“ Câm miệng”
Thu Hằng nghiêm khắc nói tiếp:
“ Đừng để tỉnh cảm xen vào việc này, chúng ta đang hướng dẫn 1 con hổ tìm về bản năng chứ không phải biến 2 con người thành thú dữ”
Nàng nhẹ nhàng đặt bàn tay lên vai Thuỳ Dung rồi nói tiếp
“Con nghĩ là ta vô cảm đúng không? Không ta cũng đau lòng lắm chứ. Nhìn nam nhân của mình tràn đầy vết thương lòng ta quặn lại. Nhưng con à ta muốn chàng mạnh mẽ hơn chứ không phải dựa dẫn vào chúng ta. Một ngày nào đó ra hi vọng không thể được hào quang của chàng chiếu sáng chứ không hi vọng chàng mãi đứng sau lưng mình”
Ánh mắt ôn nhu nàng nói tiếp với Thuỳ Dung
“ Con gái ta cũng vậy trái tim này đã đặt nơi chàng rồi nhưng áp lực dành cho chàng còn nhiều lắm, con gái ta xin con hãy trở thành động lực đừng trở thành gánh nặng chi chàng”
Nói xong Thu Hằng rời đi. Thuỳ Dung ở lại ngây ngốc suốt 1 khoảng thời gian. Nàng cắn chặt bờ môi tự nhủ” chỉ tạo thành động lực không tạo thành áp lực cho chàng”.
...
“Mọi thứ sẽ qua nhanh thôi. 1 năm nữa ta nghĩ thiếu chủ đã đủ cứng cáp ra bên ngoài. Tỉ yên tâm ta sẽ luôn bảo hộ ông anh rể này”
“Vô Ảnh. Cảm ơn đệ. Ta cũng hi vọng Phi Long mau chóng trưởng thành. Những năm qua đệ đã quá vất vả rồi”
Vô Ảnh hiếm hoi nở nụ cười:
“ Ta đi đây!”
Màn đêm tràn vào yên tĩnh chỉ còn 1 bóng dáng của Thu Hằng nơi đó.
......