Trong khi Thu Hằng và Bất Lực đang chữa trị cho Phong Thần, Thuỳ Dung cũng không hề rảnh rỗi, nàng sau khi mang Phong Linh nghỉ ngơi đã bắt tay ngay vào nấu ăn. Trong những ngày qua mọi người đều không thiết ăn uống gì chỉ một mực chờ Phong Thần cùng Phi Long. Tất cả mọi người lúc này đều rất mệt mỏi. Sau khi 3 người ăn xong Thu Hằng để 2 người nghỉ ngơi trước còn mình thì canh chừng. 2 người không phản đối mà nghỉ ngơi. Thời điểm Phong Thần đang hôn mê sâu, tất cả mọi người đều đang kiệt sức lúc này nghỉ ngơi lại càng quan trọng.
-Tỷ cũng nghỉ đi ta canh chừng cho.
- Vô Ảnh đệ đến thật đúng lúc.
- Ta cần mang Thiếu chủ và Bất Lực đi một chuyến. Có điều này cần nói cùng tỷ.
- Có chuyện gì thế?
Vô Ảnh đi đến bên cạnh nhỏ giọng nói vài câu cùng nàng. Lúc này khuôn mặt nàng co lại một lúc sau trên mặt tràn ngập niềm vui.
- Thật là tốt quá, trời không phụ người mà.
- Mọi người cứ yên tâm mà tĩnh dưỡng xong việc ta sẽ đưa họ về.
Hắn đi đến 1 tay xách Phi Long tay kia xách Bất Lực phá vỡ hư không mà đi.
Đến nửa đêm lần lượt Thu Hằng, Thuỳ Dung cùng Phong Linh tỉnh lại. Ngay khi tỉnh lại Phong Linh đã chạy đến bên cạnh Phong Thần mà ôm lấy hắn sụt sùi nước mắt. Thu Hằng mang thuốc đến Phong Linh đã dành lấy mà đút cho hắn.
- Chafng phải thật nhanh tỉnh lại nếu không sau này thiếp sẽ bỏ mặc chàng.
- Chắc chàng đau lắm, yên tâm mà tĩnh dưỡng thiếp sẽ luôn bên chàng.
- Nhìn chàng như thế này rất đáng yêu giống như cái kén vậy. Khi nào chàng tách kén ra phải thật mạnh mẽ đấy.
Nàng vừa đút thuốc cho hắn vừa thì thào bên tai hắn những ngôn từ lộn xộn, có tức giận , có quan tâm, có giận hờn đủ mọi cảm xúc.
Thu Hằng và Thuỳ Dung đều đồng cản với nàng, cả hai nhanh chóng rời đi để cho 2 người 1 khoảng riêng tư.
Trong bóng đêm 2 thân ảnh từ xa quan sát mấy người rồi lặng lẽ rời đi.
- Đi thôi ta muốn xem ngươi và hắn ai dạy dỗ đồ đệ tốt hơn.
- Dạy cái rắm ta khinh. Hắn chỉ có mỗi việc trông nom không để tên kia chết. Còn ta hằng ngày phải lao tâm khổ tứ gần 20 năm.
- Ngươi thì kinh rồi. Đi thôi.
2 kẻ phá vỡ hư không biến mất trong đêm tối.
....
Trở lại với Phi Long hắn tỉnh dậy thấy mình cùng Bất Lực đang nằm cùng một chỗ. Bên ngoài là một thân ảnh bên trong bộ đồ đen, không nhìn cũng biết đó là Vô Ảnh rồi.
- Thiếu chủ tỉnh rồi sao?
Phi Long đứng lên sánh vai cùng với hắn rồi hỏi.
- Đây là đâu thế?
- Bên ngoài phế tích, ta muốn mang ngài tới đây để tìm lấy 1 vật tốt cho ngài.
- Đó là gì vậy?
- Vuốt Bạch Hổ. Đó là 1 vũ khí có thể nói có uy lực đứng trong 5 loại hàng đầu của thế giới này. Nó rất sắc bén đủ để cắt gần như mọi thứ trên đời ngay cả linh hồn kẻ khác.
Nghe Vô Ảnh nói vậy Phi Long hít sâu một hơi mới có thể bình tĩnh lại. Có thể cắt linh hồn đó là khái niệm gì chứ. Quá là khủng bố rồi.
- Vậy còn hắn thì sao?
- Hắn sẽ tìm kiếm truyền thừa của Phượng Hoàng.Tầm 5p sau Bất Lực tỉnh lại, hai người được Vô Ảnh trực tiếp đưa vào 2 cánh cửa khác nhau trong Phế tích.
- Hai người đi vào 2 cánh cửa này, bên trong rất nhiều cơ quan nguy hiểm. Hãy cẩn thận, khi 2 người ra khỏi đây ta sẽ đón.
Hắn nhanh chóng biến mất.
- Đại ca đệ sợ.
- Đừng sợ, Vô Ảnh sẽ không làm hại chúng ta đâu.
Phi Long đi lên an ủi Bất Lực. Bất Lực gật đầu, hắn rất tin vị đại ca này. Vẻ mặt tràn đầy quyết tâm đi vào phế tích.
....
1 ngày sau.
- Phượng Hoàng tộc sẽ không tha cho các ngươi.
Cô gái trong bộ trang phục màu đỏ cả người toát ra một ngọn lửa hừng hực cháy ánh mắt sắc bén nhìn về phía đám người của Thần Long giáo.
- Haha Phượng Tường công chúa. Cô làm ta buồn cười quá. Kể cả Phượng Hoàng tộc có biết thì làm sao. Chẳng lẽ Thần Long giáo chúng ta lại sợ.
- Các ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu.
Phượng Tường cười gằn lên trên khuôn mặt tràn đầy vẻ dữ tợn. Từ khi vào phế tích đã gần 1 tháng cô theo tafi năng của mình dẫn dắt mọi người vượt qua vô số cạm bẫy. Tất cả mọi người tuy đều bị thương lớn nhỏ nhưng vẫn bảo toàn đầy đủ quân số. Ai ngờ hôm qua họ đã gặp người của Thần Long giáo, cả 2 bên đã ác chiến giao thủ nhiều giờ liền. Nhờ quân số đông hơn mà Thần Long giáo đã giết và bắt sống hết đám người của Phượng Hoàng tộc, lúc này chỉ còn một mình Phượng Tường còn sống sót.
Nàng lúc này đã như đèn cạn dầu, ngọn lửa nhìn như mãnh liệt ấy đã lưng lay sắp tắt rồi. Nàng với bản tính kiêu ngạo thà chết chứ không chịu đầu hàng, gặp phải tình cảnh này nàng hiểu nếu như rơi vào tay Thần Long giáo mình sẽ có hậu quả ra sao.
- Haha ta có chết cũng không thể để các người toàn mạng mà ra.
Dứt lời nàng nói không khí xung quanh nhiệt độ tăng lên 1 cách chóng mặt, cả một khoảng không bị ánh sáng màu đỏ rực chiếm lĩnh, từ cơ thể nàng 1 ngọn lửa rực cháy hiện ra.
- Không ổn con điếm này muốn tự bạo, tất cả nhanh tránh ra.
Trương Nam Thành trưởng lão quát lớn vừa lui lại vừa huy động phòng thủ.
Bùm
Từ vị trí lúc trước của nàng 1 luồng sóng xung kích khủng bố lan ra, những kẻ không kịp tránh né đều bị chấn văng, trên người bọn chúng đều xuất hiện những vết bỏng lớn, một số kẻ ở khoảng cánh gần hơn đều bị đốt cháy thành than.
Sau vụ nổ cát bụi bay tán loạn, trên trần mê cung xuất hiện dấu vết chuẩn bị sụp đổ.
- Công chúa.
Đám nữ nhân mặc áo đỏ khóc lóc không ngừng, các nàng trong lúc chiến đấu đã bị bắt sống ngay cả cơ hội tự bạo cũng không có.
- Thần Long giáo các người hãy chờ cơn phẫn nộ của nữ hoàng đi, hâhhaa
Một cô gái xinh đẹp trong đám nữ nhân gầm rú lên, nàng lúc này đã mất bình tĩnh đến phát điên.
- Câm mồm.
Một tên trong Thần Long giáo đi lên tát cho nàng một cái đến mức chảy cả máu miệng.
Đám người của Phượng Hoàng tộc đều căm hận nhìn đám người Thần Long giáo. Trương Nam Thành
Nhìn về đám người Phượng Hoàng tộc hắn nói.
- Mấy con điếm lắm mồm này, ra khỏi đây ta sẽ cho các ngươi được con c-c ta sủng ái. Sau đó để thuộc hạ chăm sóc các ngươi 10 ngày liên tiếp. Đến lúc đó chúng ta sẽ biến các người thành lũ điếm phục vụ Thần Long giáo chúng ta.
Sau đó hắn quay sang đám thuộc hạ ra lệnh.
- Mau rời khỏi đây nơi này sắp sụp đổ rồi.
Cả đám người lục tục kéo nhau rời đi, nữ nhân bị bọn họ buộc thành hàng dài, mấy xác chết thì bị chúng ném vào nhẫn trữ vật. Khi bọn chúng rời đi phía sau có một tên hoà thượng đứng sau nắm chặt hai nắm đấm, miệng không ngừng nghiến răng.
Tên đó là tên Bất Lực của chúng ta sau khi đi vào hắn lần mò đường đi một cách đầy tuyệt vọng. Hắn đi với một tốc độ rất nhanh tuy thế cứ bị luẩn quẩn mãi trong mê cung. Từ khi vào đây hắn không gặp nhiều cạm bẫy lắm, thỉnh thoảng mới có vài làm tên tìm đến hắn, nhưng trên đường đi hắn cũng gặp xác của rất nhiều người, hiển nhiên mấy tren này cũng bị bẫy rập mà chết. Hắn thầm than may mắn, nếu mình mà vào đây sớm hơn không biết mình có trở thành 1 trong những cái xác kia không. Lần mò cả ngày bỗng hắn nghe thấy những tiếng Phượmg Hoàng đầy lảnh lót kêu lên. Nương theo thanh âm hắn tìm đến vị trí đó, khi đến nơi hắn đã nhìn thấy cảnh Phượng Tường tự bạo, nghe thấy những lời bỉ ổi của tên Trương Nam Thành. Cảm giác phẫn nộ trong lòng hắn bùng cháy, từ việc thù oán của đại ca đến những hành vi khốn nạn của bọn Thần Long giáo. Hắn từ đó đã khắc sâu mối hận này của mình với lũ Thần Long giáo.
Vị trí mà Phượng Tường tự bạo, 1 đốm lửa khoảng 10cm xuất hiện, đốm lửa nhanh chóng lớn lên , 1 thân ảnh người con gái trắng nõn với một mái tóc dài màu đỏ hiện ra.
Cô gái đang yên bình mà ngủ, trên người nàng toát ra một hơi thở cao quý mà đầy kiêu hãnh. Từng đường công chết người nàng in hằn sâu vào tâm trí Bất Lực, hắn cũng là một nam nhân mới lớn đấy ham muốn xác thịt lúc nào cũng bùng cháy thật dữ dội thế nhưng người thì cũng như tên thay vì ăn chay niệm phật áp chế ham muốn cơ thể thì hắn lại bị cơ thể đè nén những dục vọng của mình.
Đi về phía Phượng Tường đang ngủ say, hắn không ngừng nuốt từng ngụm nước bọt thật lớn, miệng lưỡi hắn đã đắng khô. Hắn say mê mà ngắm nhìn bảo vật xinh đẹp ấy, tay hắn nhẹ nhàng vuốt về khắp cơ thể trắng nõn mịn màng kia. Miệng hắn tham lam hôn lên môi nàng. Cơ thể ấy vẫn ngủ say mặc hắn tham lam chiếm lấy.
“ Rồi ta sẽ thật quang minh chính đại để giành lấy trái tim nàng.”
Hắn rời môi nàng lòng tự nhụ, thực ra hắn cũng muốn chiếm đoạt nàng lắm chứ thế nhưng lực bất ròng tâm. Nên để tự an ủi chính mình hắn phải thốt ra những câu tháng khiết ấy.
Lấy cho nàng một bộ trang phục của mình hắn nhẹ nhàng để nàng nằm lên lưng hắn mà tiếp tục cuộc hành trình.
.....
Trở đến với anh chàng Quy Đầu số nhọ của chúng ta, sau khi nửa tháng dùng cơ thể tàn tạ của mình mang Bạch Xà đi, 3 ngày trước hắn đã rơi vào 1 hang động lớn ẩm ướt tối tăm. Đặt bàn tay lên trước mặt cũng không thể thấy gì.Khi này Bạch Xà dù đã tỉnh lại nhưng vết thương ở chân vẫn phải nhờ Quy Đầu dìu mới có thể thuận tiện đi lại. Từ khi hai người rơi vào đây thay vì đối mặt nguy cơ từ những cạm bẫy dồn dập là đối mặt bởi những thứ không rõ từ trong màn đêm ùa ra.
Khi đã dần quen với bóng tối Quy Đầu thấy lờ mờ được hình dạng của những kẻ đó là những sinh vật có hình dáng giống con người thế nhưng chúng có cách di chuyển nhìn khô cứng hơn. Chúng tuy không nhanh nhẹn nhưng lực tấn công và phòng thủ rất mạnh ngoài ra chúng không hề đau đớn chỉ biết đi thẳng lên mà tấn công.
- Quy Đầu ta biết rồi chúng là đám cương thi.
Bạch Xà sau khi lục lọi hết trí nhớ của mình cuối cùng cũng nghĩ ra.
- Cương thi, không thể nào. Ta nghe cha ta nói từ cuộc chiến 1000 năm trước cương thi đã không còn xuất hiện rồi.
- Tên mập ngu ngốc này, cha ngươi có nói là chúng tuyệt diệt không.
Trên lưng Quy Đầu Bạch Xà không nói.
- Còn 1 lần thoá mạ trí tuệ củA ta thì ta sẽ ném cô vào giữa đám cương thi đó rồi chạy trốn 1 mình.
- Hừ.
Hai người vẫn nói chuyện trong khi bị lũ cương thi không ngừng vây công.
- Thuỷ Quy Thuẫn- Phi Thuẫn.
Một loạt thuẫn bay ra từ trong hai tay Quy Đầu không ngừng tấn công về phía đám cương thi.
Đám cương thi bị những chiếc thuẫn màu xanh dương đó đánh bay rất nhanh đã lồm cồm bò dậy tiến về phía hai người.
- Thuỷ Quy Thuẫn- Chặn.
Một chiếc thuẫn hình dáng như 1 chiếc mai rùa khổng lồ đường kính chừng 10 m chắn phía trước Quy Đầu. Từng con cương thi không ngừng công kích lên chiếc thuẫn to lớn ấy.
Ầm ầm ầm ầm.
- Mẹ nó đông thế không biết. Cô nhanh giúp ta đi chứ, muốn cả 2 chết à,
- Không ta không muốn bị cái lũ gớm ghiếc kia chạm vào người.
- Đm bỏ đi mà làm người. Chết rồi thì còn sạch sẽ cái con c-c nữa.
Lúc này hắn đã tức giận lắm rồi.
- Ta liều mạng với các ngươi.
Hơi nước trong không khí nhanh chóng tập trung vào chiếc thuẫn trên tay hắn, đến khi tất cả hơi nước trong phạm vi 100 m đã bị chiếc thuẫn của hắn thu thập hết thì hắn bộc phát.
- Thuỷ quy thuẫn- Sóng thần.
Từ chiếc thuẫn của hắn 1 làn nước mang theo áp lực khổng lồ bắn mạnh về phía trước với 1 tốc độ cực nhanh. Làn nước ấy đi chấn văng hết đám cương thi đi. Quy Đầu chạy thục mạng về phía trước. Lúc này hắn thấy phía trước có chút ánh sáng le lói, không quản ngại đang bị mệt mỏi hành hạ hắn nhanh chóng chạy vào hang động, mấy con cương thi đuổi theo đến cửa hang thì dừng lại không tiếp tục đuổi nữa. Thấy một màn như vậy hắn dừng lại mà thở hồng hộc. Nằm sõng xoài ra hắn hét lớn.
- Sống rồi hâh.
- Lo tìm đường ra đi hò với cả hét.
- Câm mồm đi, không phải nể mặt mẹ cô ta đã vứt cô lại rồi.
- Hừ tên khốn khiếp. Ta về sẽ mách mẹ ta ngươi bắt nạt ta.
Bốp bốp
- Ngậm mồm.
- Ngươi
Bốp bốp.
- Con mẹ nó ta đã chịu đựng ngươi lâu lắm rồi. Nếu ngươi nghe lời ta sẽ mang ngươi an toàn rời khỏi đây. Nếu không.
Roạt roạt.
- Sau khi cưỡng hiếp ta sẽ ném ngươi ra ngoài cho lũ cương thi ăn.
Bạch Xà hai mắt tràn đầy nước mắt uất ức mà gật đầu. Từ nhỏ cô đã quen bắt nạt tên này rồi, cha hắn và mẹ nàng đã kết hôn cùng nhau. Lúc nào tên này cũng nhẫn nhịn mặc nàng hạ nhục nhưng không ngờ chuyến này hắn lại trở nên hung dữ như vậy.
- Ta sẽ nghe lời ngươi, nhưng sau khi ra khỏi đây ngươi sẽ biết tay ta.
- Haha, ta sẽ chờ.
Hắn ngồi xuống tĩnh tọa.