Chương 13: Dị phong của Phong Thần

Mất thêm 10 ngày để giúp Phong Thần tìm dị phong. Một rãnh sâu hun hút bên dưới gió không ngừng gào rít. Mặc cho mặt trời chiếu rọi nhưng vẫn không thấy nổi đáy.

- Đây đã đến, các người có thể cảm nhận 1 chút.

Phi Long nói xong chỉ tay về hướng phía dưới.

Đám người bay lên phía trên của rãnh 1 lực đẩy khủng khiếp bắn họ thẳng ra ngoài.

- Thấy sao?

- Áp lực thật là lớn.

Phong Thần hít sâu 1 hơi, với hắn áp lực càng lớn thì hắn lại càng mãnh liệt phấn đấu.

- Haha đương nhiên lần đầu đến đây ta chỉ có thể xuống được 50m rồi kiệt sức. Phải mất gần nửa năm mới có thể chinh phục chỗ này. Nhưng khi ấy ta yếu hơn ngươi nhiều, ta nghĩ ngươi chừng 1 tháng có thể thành công. Mà bây giờ là ban ngày nên vẫn bình thường đến đêm ta nghĩ ngươi nên thử lại. Thu Hằng, Thuỳ Dung, Phong Linh, Bất Lực thời gian này cố gắng mà tập luyện. Các người chỉ cần coos gắng đi xuống cái rãnh này càng sâu càng tốt. Rồi mọi người bắt đầu đi.

Sau lời của hắn tất cả mọi người đều bắt đầu cố gắng đi xuống. Càng đi xuống lực đẩy càng mạnh, xuống khoảng 30m lực đẩy đã khiến cho lồng ngực mọi người bắt đầu bị ép lại, có cảm giác bắt đầu hít thở không thông.

Xuống đến 50m không khí dường như đặc quánh mỗi một lần tiến lên đều làm họ hết sức khổ sở. Phong Linh tu vi yếu nhất bị bắn thẳng lên trên khoảng 20m so với mặt đất, nàng loạng choạng hồi lâu mới có thể cân bằng mà đi xuống mặt đất. Cơ thể gần như kiệt sức mà ngồi xuống. Trên mặt mồ hôi nàng vã như tắm, cả người đều vô lực bủn rủn, miệng nàng thở hổn hển.

“ Đại ca đúng là quái vật áp lực lớn như vậy mà hắn cũng xuống đáy được.”

Tiếp theo một đôi cánh bướm xinh đẹp cũng bị bắn ngược lên chừng 25m, Thuỳ Dung tình trạng đỡ hơn Phong Linh 1 chút, hai cánh bướm giúp nàng ổn định cơ thể tốt hơn. Tiếp theo là Thu Hằng lần này nàng bay lên chừng 30m, đôi cánh màu đỏ rực sau lưng giúp nàng ổn định lại.

3 nàng đều ngồi xuống mà tĩnh tọa phục hồi lại.

Bất Lực không may như các nàng sau khi bay lên chừng 40m hắn bị đẩy sang 1 bên rồi ngã xuống bất tỉnh nhân sự.

1 lúc sau Phi Long mang theo Phong Thần đang hôn mê lên, ném Phong Thần, đá vào ngực Phong Thần mấy cái.

- Khục khục, ngươi ngươi.

Phong Thần vằn mắt lên mà nhìn hắn. Phi Long tỏ vẻ vô tội hai mắt lơ láo nhìn nơi khác miệng không ngừng huýt sáo.

Một lúc sau Bất Lực mới tỉnh, sau khi mọi người tập trung lại Phi Long mới cất tiếng.

- Cảm nhận rõ ràng hết chưa?

Mọi người đều gật đầu hắn nói tiếp.

- Thực ra rãnh này chỉ sâu có 1000m thôi, thế nhưng cứ xuống 100m áp lực sẽ tăng gấp đôi.

Mọi người hít sâu 1 hơi, điều này có nghĩa là khi xuống đến đáy áp lực so với trên mặt đất sẽ cao gấp hơn 1000 lần. Thật khủng khiếp khó có thể mà tưởng tượng nổi.

- Khi nãy Phong Thần đã đi sâu 150m có nghĩa áp lực của ngươi khi tới đáy còn khoảng 400 lần nữa. Sau đó ngươi còn phải chịu áp lực đó mà hấp thu nữa.

- Không sao ta sẽ làm được. Phong Thần chắc nịch mà quả quyết.

- Ta có 1 kinh nghiệm cực kì hữu ích. Mọi người cứ từ từ tiến lên đến khi chịu áp lực gần đạt đến cực hạn thì từ từ lùi lại. Cứ tiếp tục như vậy đến khi kiệt sức thì lên phục hồi. Mọi người phải quý trọng thời gian này vì sau khi Phong Thần hấp thu xong nơi này sẽ trở thành 1 nơi bình thường. Thôi mọi người nghỉ ngơi đi.

Hắn cũng ngồi xuống mà tĩnh tọa. Hắn bây giờ còn phải để ý chăm sóc cho mọi người nữa.

Nghỉ ngơi chừng 1 tiếng mọi người tiếp tục theo lời hắn mà làm quả nhiên họ có thể toàn thân trở ra an toàn. Công cuộc tập luyện kéo dài đến tối thì mọi người nghỉ ngơi cơm nước. Trong bữa ăn Phi Long nói tiếp

- Ban ngày mọi người đã cực kì cố gắng đêm đến nơi đó không chỉ mang đến áp lực mà còn có sát khí rất mạnh kèm theo. Nửa đêm là thời điểm sát khí mạnh nhất. Ta nghĩ mọi người chỉ nên tập luyện đến khi đó rồi nghỉ ngơi. Mỗi ngày chúng ta sẽ tập luyện từ giữa trưa đến nửa đêm.

Mọi người đều gật đầu đáp ứng.

Họ bắt đầu 1 cuộc ma luyện đầu thử thách,

Cách đó chừng 2km là 3 bóng người đang nói chuyện.

- Tương lai không xa bọn chúng sẽ nhanh chóng thay thế chúng ta thôi.

- haha không hổ thẹn với mèo con. Chúng ta đi xem rốt cuộc ở trong phế tích có gì.

- Ta cũng cần tranh thủ thăm lão bằng hữu.

- Đi thôi.

3 thân ảnh phá rách hư không rời đi.

...

Bên trong phế tích của va đập mạnh mẽ đã khiến cho Quy Đầu nằm bất động đến 10 ngày. Bây giờ hắn mới có thể đi lại nhưng vết thương từ lưng vẫn rất đau đớn.

- Mẹ nó cái mê cung quái quỷ này, đi mãi không tìm được lối ra.

Vừa đi cà nhắc hắn vừa chửi thề

Vút vút vút

Những mũi tên bằng tốc độ xứ gió bay đến phía hắn.

- Con mẹ nó lại tới.

Xung quanh hắn đã có 1 vòng bảo vệ, những mũi tên khi gặp vòng bảo vệ của hắn đều bị dừng lại mà rơi xuống sàn kêu leng keng.

Hắn từ khi có thể miễn cưỡng đi lại đã là 3 ngày, khi hắn di chuyển khắp nơi đều thấy những thi thể bốc lên mùi hôi thối. Đã 3 ngày nay ngoài việc không tìm được lối ra mỗi bước chân hắn đi cạm bẫy đều ngập tràn. Thần kinh hắn thì luôn bị đặt trong tình trạng căng như dây đàn, nguy hiểm lúc nào cũng có thể ập tới.

2 ngày trước Bạch Xà đã bị tên bắn vào chân. Mũi tên mang theo độc tố làm nàng bị ngất đi, giờ đây hắn đã không mang nổi mình ốc mà lại còn gánh thêm rêu. Tâm trạng hắn bây giờ cực kì uất ức, tức giận. Hắn thầm chửi cơn bão cát khốn nạn kia đã mang hắn tới đây, chửi cả cha mẹ hắn đã sinh ra làm hắn giờ phải chịu khổ, chửi cả đứa con gái chanh chua sau lưng đã lừa gạt hắn đến nơi này.

Vút vút vút

1 loạt tên nữa lại bay đến lần này hắn đã phải gào lên.

- Đm nó nữa có để bố sống nữa không đây?

....

Bên ngoài phế tích lúc này cuối cùng của cũng đã có thể khai thông lối vào. Từng dòng người liên tiếp nối đuôi nhau mà vào. Đối diện với họ là 4 cánh cửa cực kì lớn. Trên 4 cánh cửa có thể nhìn thấy 4 hình vẽ nhưng đã bị vết tích thời gian bào mòn hết đi.

Từng người tìm kiếm cho mình 1 cánh cửa, khi họ đi vào lại xuất hiện thêm những ngã rẽ họ bắt đầu tiến vào một mê cung đầy chết chóc.

- Đường này.

Một cô gái cả người đều chìm trong màu đỏ chỉ tay vào một cánh cửa. Phía sau 20 cô gái cũng đều mặc trang phục màu đỏ đều đi theo cô gái ấy.

Bên ngoài 2 thanh niên Hắc Bạch song Long vẫn rất ung dung. Dường như họ chẳng quan tâm chút nào đến phế tích kia vậy.

- Chúng ta cần chờ bao lâu?

- Ta nghĩ chừng 1 tháng khi đó đám người phía trước đã giúp chúng ta phá hết bẫy rập rồi.

1 tháng sau

- Hôm nay ngươi có thể hấp thụ rồi.

Phi Long nói.

Mọi người đã tập luyện vất vả suốt 1 tháng qua. Phong Linh đã có thể đi đến dưới 350m, Thuỳ Dung thì 500m, Thu Hằng 700m , Bất Lực thì 800m. 1 tuần trước Phong Thần đã có thể miễn cưỡng xuống đến đáy nhưng hắn hôn mê và được Phi Long mang ra. Từ đó đến nay hắn đều hằng ngày ngồi dưới đáy rãnh mà chịu đựng áp lực. Hôm qua hắn đã có thể ngồi từ trưa đến đêm.

- Chàng bảo trọng nha.

Phong Linh trao cho hắn 1 nụ hôn thật sâu.

- Yên tâm có huynh ở đây sẽ không thể để hắn chết đâu.

Phi Long tươi cười mà nói.

- Tin tưởng ta.

Nói xong hắn lao thật nhanh xuống đáy.

Phía dưới mọi thứ đều tối tăm. Không khí đậm đặc đến mức làm ánh sáng không thể chiếu tới. Trên người Phi Long phát ra 1 thứ ánh sáng màu xanh huyền ảo chiếu sáng một cách lập loè như những ngọn lửa ma trơi.

- Nó kìa.

Nương theo ánh sáng phát ra từ người Phi Long 1 vật thể to bằng quả trứng gà hiện ra. Nó là một khối không khí nhưng bị nén chặt đến mức như là một khối cầu kim loại. Nó đang không ngừng tản ra không khí mà đẩy lên trên.

- Cẩn thận. Khi vào cơ thể nó có thể khiến ngươi bạo thể mà nổ tung đấy.

- Ừ. Ta sẽ cẩn thận.

Phong Thần ngồi xuống vươn tay nắm lấy khối không khí đó. Lực đẩy lớn đến mức làm hắn phải nghiến cả hàm răng mới có thể nắm được. Nếu như để Phong Thần hấp thụ dị Phong của Thuỳ Dung có lẽ hắn sẽ không gặp chút khó khăn nào thế mà ngay cả việc nắm trong tay dị Phong này thôi cũng cả là 1 áo lực.

Dị Phong nơi này không phải chỉ một mình Phi Long biết nhưng sự nguy hiểm quá lớn của nó khiến cho không ai có hứng thú mà đi hấp thu.- Bắt đầu.

Hắn nâng dị Phong kia mà nuốt nó vào miệng. Bằng tốc độ nhanh nhất đã nuốt xuống dạ dày, không khí từ dị phong tràn tra làm cơ thể của Phong Thần căng phồng. Cả người hắn phình ra như 1 quả cầu không khí. Phi Long nhanh chóng dùng Hàn Băng giảm nhiệt độ trong không khí xuống thấp đến cực điểm nhiệt độ giảm giúp cho cơ thể Phong Thần không tiếp tục nở to ra mà vỡ tung.

Phi Long bây giờ có thể tạo ra nhiệt độ thấp nhất là -160 độ C. Hắn tin một ngày khi hắn tạo được độ không tuyệt đối (-273 độ C)lúc ấy bất kể đối mặt kẻ nào trên thế giới này hắn cũng sẽ không ngán. Để làm được như vậy hắn cần tìm những nơi có điều kiện hết sức ngặt nghèo. Khả dĩ nhất là tìm được một ngọn núi lửa phun ở hai cực là tốt nhất. Thế nhưng hắn đã đi khắp cực Bắc mà không thấy nên có lẽ hắn phải đi một chuyến xuống cực nam. Nếu không thể tìm được thì coi như hắn không thể nào tăng thêm sức mạnh nữa vì công pháp của hắn yêu cầu bắt buộc nhất là phải đạt được sự cân bằng nếu không hắn chắc chắn 1 điều hoặc trở thành thịt nướng hoặc trở thành thịt đông lạnh. Nghĩ đến đây hắn không khỏi thở dài. Kẻ khác khi xuyên không hết có hệ thống giúp đỡ thì cũng có cơ duyên ngập trời thế mà hắn chỉ có thể tu luyện không một ai giúp đỡ.

Hắn thôi suy nghĩ lan man trên người Phong Thần lúc này cả cơ thể hắn đã bao phủ 1 lớp băng mỏng, hắn vẫn tĩnh tọa ngồi đó khuôn mặt thể hiện ra sự nghiêm nghị.

Trong cơ thể Phong Thần lúc này, ngoài việc luồng khí khủng bố không ngừng hung hăng càn quấy tìm đường thoát ra, sát khí bên trong dị phong bắt đầu tuôn ra tàn sát bừa bãi khắp cơ thể. Khắp nơi trong cơ thể đều truyền đến đau nhức rã rời. Nếu không có Phi Long bên ngoài chống đỡ nguy cơ không để hắn bạo thể thì lúc này chắc chắn cơ thể hắn đã biến thành thịt vụn. Cảm nhận hết 1 lần nữa trong cơ thể, hắn bắt đầu vận chuyển chân khí, lúc này chân khí trong cơ thể đã tắc nghẽn do áp lực của dị phong ép cho các huyệt đạo mạch máu đều trở nên co rúm lại. Hắn cố nén lại đau đớn, từ Đan điền chân khí bắt đầu vận chuyển toàn thân. Chậm chạp đến cực hạn từng luồng chân khí bắt đầu có thể lưu thông. Mỗi khi chân khí vận chuyển được một chút dị phong cũng theo đó mà đi theo vào kinh mạch. Điều này giúp hắn giảm áp lực bên ngoài 1 chút. Nhưng điều kinh khủng nhất là áp lực từ sát khí kinh người kia mang tới, nó không ngừng pha hoại cơ thể mà còn phá hoại cả linh hồn của hắn. Hắn vừa đau khổ chèo chống sát khí vừa phải tiếp tục tập trung mà vận hành chân khí.

Thời gian đã là gần 5 tiếng từ khi hắn bắt đầu hấp thu. Bao quanh hắn là một lớp băng dày chừng 10cm Phi Long vẫn ngồi tĩnh tọa ở đó hắn biết mình không cần giúp gì mà cũng không thể giúp gì nữa.

Phía bên trên tất cả mọi người đều lo lắng. Thời gian qua họ đã coi nhau là gia đình thực sự.

Đặc biệt là Bất Lực từ nhỏ đã là trẻ mồ côi người thân duy nhất là sư phụ cũng mất đi. Từ khi đi cùng Phi Long, hắn luôn được đối xử rất tình cảm. Dù trên người Phi Long tật xấu rất nhiều nhưng hắn có thể cảm nhận Phi Long đối xử với mọi người một cách chân thành nhất.

Đứng dậy tiến đến phía Phong Linh đặt bàn tay lên vai nàng hắn nói.

- Yên tâm Phong Thần huynh ấy sẽ không sao đâu.

- Ừ.

Phong Linh trả lời nhưng trong mắt đầy sự lo lắng. Hình ảnh cô gái tinh nghịch hằng ngày suốt ngày làm nũng đã biến mất đi. Lúc này trông nàng rất chín chắn bình tĩnh.

2 ngày trôi qua mọi người giờ này đã đứng ngồi không yên, khuôn mặt Phong Linh đã ngập tràn nước mắt. Hai mắt nàng đã đỏ hoe nàng vẫn luôn nhìn về đó hai mắt không hề chớp nữa nàng luôn cầu nguyện trong lòng có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn phi thân mà lên. Mọi người lúc này động viên nàng không còn nghe thấy, nắng nóng bụi bặm gió cát nàng cũng không còn cảm nhận nữa. Trong lòng nàng đã tuyệt vọng thật rồi.

- 2 ngày rồi, lần trước Chị dâu mất có 30p. Không biết Đại ca và Phong Huynh có sao không nữa.

Hai tay Bất Lực nắm chặt miệng không ngừng lẩm bẩm.

Thu Hằng và Thuỳ Dung thì ôm lấy Phong Linh vì sợ nàng nghĩ quẩn.

Bên dưới lúc này Phi Long đã mở mắt ra. Hắn tĩnh tọa cũng không biết trôi qua bao lâu, lúc này hắn tỉnh lại vì cảm thấy không khí đang không ngừng tràn ngược về đây.

“ Thành công rồi.”

Hắn nhanh chóng phá vỡ lớp băng cho Phong Thần. Trên người Phong Thần lúc này da dẻ hắn nhợt nhạt vì lạnh, khắp nơi đều xuất hiện những vết thương cực nhỏ. Hắn ngồi im ở đó như một pho tượng. Lúc này bên dưới không khí không đẩy lên trên nữa mà bắt đầu hút ngược vào trong cơ thể của Phong Thàn bằng một tốc độ kinh người. Khoảng 10p sau những tia sáng lờ mờ đã truyền tới đáy của cái khe. Thêm 5p nữa ánh sáng mặt trời chói loà đã truyền tới. Phi Long nhắm lại 2 mắt làm quen 1 lúc lâu mới có thể nhìn rõ ràng. Giờ này giữa trưa nên hắn đoán đã qua 1 ngày. Ánh nắng mang theo tia nắng ấm áp truyền đến trên cơ thể Phong Thần từng vết thương nhỏ khắp cơ thể bắt đầu phá vỡ làn da, rất nhanh cả cơ thể hắn chìm trong 1 màn máu. Phi Long mau chóng đông lạnh hắn lại nhét hắn vào nhẫn trữ vật. Dùng 2 cánh tay rắn chắc bám vào sườn chiếc khe mà lao lên. Hắn có thể ngự không mà đi nhưng chỉ có thể bay đến 500m. Lúc này trông hắn như 1 con nhện đang leo tường. Mỗi một lần leo lên hắn nhảy được chừng 10m đến khi khoảng cách còn khoảng 400m hắn lấy Đà mà bay thẳng lên. Nhìn thấy hắn tất cả mọi người đều vội vàng chạy đến. Chưa kịp để ai hỏi gì hắn đã nói.

- Yên tâm hắn không sao.

Hắn tiến lại xoa đầu Phong Linh rồi nói.

- Lo cho huynh đến phát khóc à. Muội muội ngoan.

Hắn sau đó vỗ mạnh khiến nàng ngất đi.

- Hắn bình tĩnh nói. Thuỳ Dung mang Phong Linh nghỉ ngơi. Thu Hằng, Bất Lực giao hắn cho 2 người.

Hắn lấy trong nhẫn trữ vật ra Phong Thần rồi phá băng cho hắn sau đó hắn cũng trực tiếp ngất đi.

Nếu như 2 ngày qua Phong Thần bị giày vò về thể xác thì hắn lúc nào cũng phải ổn định tinh thần mà duy trì nhiệt độ sau đó còn bò cả khoảng cách 1000m. Lúc này hắn cũng cực kì mệt mỏi rồi.

Nhìn thân ảnh be bét máu của Phong Thần, Thu Hằng và Bất Lực giúp hắn lột bỏ quần áo, rửa vết thương, đắp thuốc và băng bó cho hắn. Làm xong tất cả cũng mất khoảng 1 tiếng. Lúc này Phong Thần được bịt kín mít cát người như 1 cái xác ướp.