Giới Thiệu:[------------]
Một Bóng Lưng Đè Vỡ Vạn Cổ, Một Tàn Chỉ Nghịch Loạn Thời Không!
Đến Từ Vực Ngoại Vũ Trụ Dung Hợp, Thiên Địa Sẽ Sảy Ra Biến Hoá Như Thế Nào?
Ức Vạn Đại Quân Xuyên Thẳng Chư Tinh, Chiến Xuyên Suốt Thập Phương Đại Vũ Trụ.
Huyết Lạc Hoá Vạn Cổ Thiên Vũ, Bạch Cốt Xếp Chồng Vượt Trường Không.
Trong Trường Hà Cắt Ngang Vạn Cổ Thanh Kiếm?
Ruốt Cuộc Mang Theo Bí Mật Gì?
Một Thời Đại Chưa Từng Có Mở Ra.
Phật Quốc Cực Lạc Tịnh Thổ, Phật Quang Vô Lương Phổ Chiếu Chư Thiên.
Ma Vực Thâm Uyên Cửu U, Ma Khí Trùng Tiêu Táng Thiên Diệt Địa.
Vạn Long Chi Vực Trung Tâm, Long Ngâm Gào Thét Chấn Vỡ Vạn Tinh.
Thiếu Niên Vận Mệnh Vô Thiên, Tay Nắm Tam Tấc Thanh Phong Kiếm, Trực Chỉ Tinh Không Vạn Đạo, Ai Có Thể Vi Tôn?
Duy Có Một Kiếm, Thê Nhưng Có Thể, Trảm Thiên, Diệt Phật, Hám Thần, Nghịch Thánh, Toái Đạo, Phạt Tiên!
"Du Hành Vạn Giới, Lưu Lại Thiên Nhai, Mặc Ta Tiêu Dao, Kệ Ta Tự Tại!"
"Chư Thiên Vạn Giới, Có Ta Vô Địch, Ai Có Thể Cản?"
==============
Đi qua một giấc ngủ, Trần Nam bắt bắt đầu thức tỉnh, đã qua buổi trưa, đạt tới ba giờ chiều thường lệ, một giấc ngủ nồng nàn thoải mái, nhất là khi có một mỹ nhân bên cạnh làm bạn, càng tăng phần sung túc đầy đủ của nó.
"Oa! Diễn Lực tự tăng nhỉ, đây có phải Mộng Tu Thần Công hay không?!"
Không vội mở mắt, Trần Nam cảm nhân trong cơ thể dị thường, không khỏi trong lòng hô hào, Diễn Pháp là một pháp mà cũng không tính là pháp, có thể diễn hoá vạn vật, nhưng công năng không chỉ dùng tại đó, tiềm lực của nó là vô hạn.
Bây giờ Diễn Pháp không cần Trần Nam tu luyện, nhưng bình thường vẫn tự vận chuyển, không hấp thụ linh khí ngoại giới, là bởi nó thuộc loại sinh sinh bất cạn, tự sinh sản ra không cần chuyển hoá, dù là chuyển hoá cũng phải là chân nguyên hay khí huyết nhưng dạng đã luyện hoá năng lượng, xảy ra tính chất chuyển đổi.
Đây là Trần Nam một cái thực hành, cũng chính là gần đây mới biểu hiện ra, không biết là đến điều kiện, hay nó vốn dĩ là vậy, dù có chút nghi hoặc, nhưng chả thể lý giải được.
Tăng trưởng không tính là nhiều, nhưng gộp sông thành biển, huống chi đây là bị động nữa, không thơm sao?
Mà Diễn Lực là dạng năng lực sống, có thể chuyển đổi dễ dàng bất cứ năng lượng khác, nhưng có một điều kiện là cần phân tích ra bên trong cấu trúc cột sống, mới có thể làm theo sao chép ra được.
Nhất là khi ngủ, Diễn Pháp hoạt động càn rỡ trở nên, tựa hồ vì lý do không ai nhận biết, nên mới tham lam không ngưng vận chuyển.
Vì lý đó, nên mỗi khi thức dậy năng lượng Diễn Pháp bên trọng vô cùng rục rịch, rõ hơn bình thường rất nhiều lần, đây là do tích trữ một thời gian đến quá lớn, giống như một đồi núi càng cao càng dễ nhận thấy vậy.
"Đây chính là trong truyền thuyết, không làm mà có ăn chăng?"
Trần Nam không khỏi bật cười với khả năng này, vốn chỉ có trong tiểu thuyết đi ngủ thần công, hiện lại xuất hiện ở thân mình, hắn cứ cảm thấy quái quái làm sao ấy.
Không quân tâm lắm vào việc này, mừng thì mừng chứ nhưng hắn không có rắp tâm suy nghĩ nhiều như vậy, tại dù sao nghĩ nhiều làm gì? Tăng thì tăng, có gì đặc biệt, lúc mới gặp mới phá lệ hưng phấn, nhưng dần dần cũng quen đi.
Vứt bỏ suy nghĩa qua một bên, Trần Nam mở mắt tỉnh lại, nhìn xung quanh một lượt, rồi thu hồi ánh mắt.
Giờ trong phòng chỉ còn lại hắn và muội muội, Trần Nam cũng không lạ lẫm, dù sao hai người họ cũng chỉ là hài tử, hơn nữa còn là phàm nhân, không có tu sĩ tràn đầy năng lượng, ngủ dậy muộn cũng là điều hiển nhiên.
Theo hắn đối với hai vị hiểu tỷ hiểu rõ, hẳn bây giờ đang tập luyện nhỉ, thường thì vậy, nhưng cũng không biết hôm nay có vậy không nhỉ.
Tập luyện hay gọi là khiêu chiến cơ thể cực hạn, thường loại khiêu chiến cực hạn này chỉ ở Kim Đan Kỳ Chân Quân bên dưới luyện tập mà thôi.
Bởi đến Tiên Thiên cơ thể bảo tàng sẽ được một lần gột rữa tẩy luyện bằng tiên thiên chi khí, khiến toàn thân cứng cáp mạnh mẽ hơn nhiều, mà hai vị biểu tỷ đang ở giai đoạn đó, nhị biểu tỷ Liễu Tố Băng thì không nói, nàng chuẩn bị thăng cấp nên cũng không quá nhiều cần thiết luyện tập, nhưng đại biểu tỷ là thường xuyên, dù sao nàng đang ở giai đoạn đó.
Còn vì sao đến Kim Đan Chân Quân lại không cần, bởi vì đến giai đoạn đó người tu tiên đã không chỉ cận chiến đánh nhau, mà còn tung ra thuật pháp thần thông, long trời lở đất, lúc đấy cơ thể cũng không quá cần thiết luyện tập, trừ phi đi lên thể tu con đường.
Dưới Kim Đan Chân Quân, riêng nói về rèn luyện cơ thể, cũng chỉ là đế thoát ra phàm tục chi xác, phân rõ giới hạn tiên phàm lưỡng phương.
Trần Nam cũng rất lý giải điều này, thế giới vốn là vậy cái được thì lấy, cái không hay vì bỏ, đơn giản vì mình mà nghĩ, vì sau này mà làm.
Sửa xoạng lại hơi lệch quần áo, đưa nó trở nên chỉnh tề, Trần Nam nhìn bên cạnh muội muội một lát, cuối cùng cũng đi ra cửa, hắn không có ý định gọi nàng dậy.
Bước theo con đường, nghĩ lại trí nhớ bản thân, Trần Nam đi tới trước một cánh cửa đặc biệt, nó được làm bằng gỗ cách âm màu sắc cũng khác những cạnh cánh cửa.
Mở ra, Trần Nam bước đi vào nhẹ nhàng, khi đi vào hắn thầm lặng đánh giá bên trong, đây là một căn phòng cỡ lớn, giữa trung ương chính là một lôi đài, xung quanh cũng không trang trí hoạ tiết đồ vật, cực kỳ thô sơ, chỉ có một cái nép sát tường ghế dài, hiển nhiên dùng để cho người xem.
Oanh! Oanh! Oanh!
Trên lôi đài hai thân ánh như quỷ, phát ra nhưng tiếng oanh trời tạc địa, với tốc độ người thường khó thấy, theo các chiều hướng, đường khác nhau va chạm, ma sát âm thanh lớn đến nỗi có chút nhức óc.
Trần Nam thông qua nhạy bén ánh mắt, cùng một tia diễn lực dồn về mắt, phóng đại giác quan nhìn, làm trên lôi đài cuộc chiến nhìn rõ.
Trên lôi đài, Liễu Tố Hàn và Liễu Tố Băng đang ma sát, quyền đối quyền, nhưng đường kỹ vi diệu loá mắt, các động tác cương nhu hẳn hoi, có cương khác nhu cũng có nhu khắc cương.
Nhưng nếu suy xét mà đánh giá, Liễu Tố Hàn mỗi quyền nhìn lực đạo cực mạnh, nhưng đến thân Liễu Tố Băng lại nhẹ vô cùng, chỉ khiến nàng thụt lùi vài mét, hiển nhiên là cố thủ lưu tình.
Bành!
Liễu Tố Băng ra thế công xông tới, Liễu Tố Hàn môi hơi mỉm, thân thể linh động né tránh, quyền trật làm Liễu Tố Băng mất cân bằng.
Tưởng như không tưởng, tay khác nàng đỡ bật người giật, uyển chuyển thân thể lượn lách sang chỗ khác, đối mặt cùng Liễu Tố Hàn.
Không nói một lời hai người tiếp tục kèo hai!
"Man Hoang Quyền!" Liễu Tố Hàn xuống tuyệt kỹ, một cỗ khí thế như vạn sơn áp đỉnh, lại như thiên quân trấn thành, lực lượng tích tụ ở tay.
"Miên Chưởng!" Liễu Tố Băng cũng không chịu thua, bàn tay như hoá thuỷ dịch, uyển chuyển nhu hoà, nghênh đón quyền lực của mình tỷ tỷ.
Khi quyền đến gần mình tức khắc, Liễu Tố Băng tay bắt đầu chuyển động, động tác mềm dẻo áp chàm vào tay Liễu Tố Hàn, không ngừng xoay quấn dính chặt tay ra quyền, miên miên nhu cùng, lấy nhu khắc cương, một tay thoát ra đánh vào phần ngực Liễu Tố Hàn.
Oành!
Nhẹ một âm ba, Liễu Tố Hàn bị chuyển ra sau, không một chút thương tổn, khoé miệng khẽ mỉm, Tiên Thiên cơ thể không phải Luyện Khí điên phong có thể đả thương được, đây là sự chênh lệch.
Liễu Tố Băng cũng không ngoài ý muốn, Miên Chưởng là loại nhu hoà chưởng pháp, đích xác không thích hợp dùng để đánh nhau.
"Muội muội, Miên Chưởng của người dùng ngày càng thuần phục nhỉ?" Liễu Tố Hàn ra giọng tán thưởng, hướng thú nhìn nàng.
"Tỷ tỷ Man Hoang Quyền cũng không kém!" Liễu Tố Băng không cao hứng, ngược có phần khiêm tốn.
"Vậy thì chiến tiếp, xem muội ngươi dạo đây như nào thực lực!" Liễu Tố Hàn khẽ vẩy tay, có chút khiêu khích cười nhạt.
"Cương Quyền!" Liễu Tố Băng dùng ra võ kỹ, tay khí xuất thân tuỳ, nhìn nhẹ nhàng một quyền nhưng lực liệt mộc bạt thạch.
"Cương Quyền!" Liễu Tố Hàn mỉm cười nhạt, cũng dùng giống nàng võ kỹ, quyên ra thanh nhàn, vô âm cách khí.
Phanh! Bành!
Quyền va quyền, tụ lực một quyền tranh độ, yên tĩnh không khí cũng bị gợn sóng, từng đợt cuồng phong âm ba từ chỗ đụng nhau phát ra, nhất thời trên đài như gió nổi điên cuồng.
Oành!
Cuối cùng kết thúc với đợt thúc đẩy của Liễu Tố Hàn, tuy đã lưu tình, nhưng Tiên Thiên thân thể ưu thế, cùng độ vững vàng cao hơn, nàng vẫn so Liễu Tố Băng hơn một bậc.
Không được trợ lực từ phía sau, Liễu Tố Băng bị đậy lùi, đồng thời mông đạp vào đất.
"Ui, đau quá, tỷ tỷ ngươi ra tay thật ác!" Liễu Tố Băng hơi nhíu mày, nước mắt rưng rưng, nũng nịu với Liễu Tố Hàn.
"Ngươi còn nói, đưa lỗi cho ai đây!" Liễu Tố Hàn lườm nàng một cái, trực tiếp không để ý, tuy Liễu Tố Băng đúng thật đau, nhưng cũng không quá mức, đây là trò đùa mưu mô tinh nghịch của nàng.
"Đứng lên, đánh tiếp, mới có vậy đã chịu không nổi sao? Tuy không phải là nam tử, nhưng cũng phải ra dáng mạnh mẽ chứ, yếu ớt làm được gì." Liễu Tố Hàn khẽ tiếp khiêu khích, tuy gia đình cũng không phải trọng nam khinh nữ, nhưng là nam thời có vị trí cao hơn trong lòng nha.
"Hừ hừ, đánh thì đánh, ai sợ ai!" Liễu Tố Băng quả nhiên bị khiêu lên lòng khó chịu, bực bội vỗ sàn đấu một bạt, bắt đầu không ngồi nữa.
Trấn Nam nãy giờ quan chiến cũng không khỏi nghĩ nhiều, nhìn hai nàng thực lực ở kiếp trước địa cầu cũng gọi là cường giả rồi, không hơn không kém đỉnh tiêm nhân vật là bao.
Nhìn lực đạo không gây hấn chút nào được lên lôi đài, nhưng Trần Nam biết vấn đề cũng không phải do hai người yếu, mà ở bên phía cạnh lôi đài.
Trên lôi đài theo hắn suy đoán thì hẳn có treo cấm chế, nên mới cứng cáp như vậy, không thì một toà tiểu sơn cũng chưa hẳn có thể không tổn hại trước quyền cước của hai người.
Cấm Chế kỳ thực là đơn giản hoá của trận pháp, rất được nhiều người ưa chuộng bởi tính gọn gàng không quá chặm chịt.
Nhưng người học thật cấm chế được tôn vì Khắc Văn Sư, còn một loại đối mặt là Giải Văn Sư.
Như tên gọi, Khắc Văn Sư là tạo ra nhưng cấm chế, còn Giải Văn Sư là giải mã cấm chế, hay chính là phá huỷ đi cấm chế.
Hai loại tương sinh tương khác nghề nghiệp rất được nhiều người ưa thích.
Nhất là Giải Văn Sư có phần nhiều hơn, vì nhẫn trữ vật không gian, hay các đồ vật quan trọng thường sẽ đi kèm một tầng cấm chế, thế nên Giải Văn Sư mới có nhiều yêu thích như vậy, ăn cướp kiếp sống mới là vương đạo.
Mà trên lôi đài khác cấm chế chính là một loại phòng ngự cấm chế, làm mặt sàn cực kỳ cứng rắn, không dễ bị lực đạo phá hoại.
Tu tiên nghề phụ nhiều lắm, không đơn giản chắc Khắc Giải Văn Sư đâu đạo này đâu, còn nhiều loại nghề khác phát tiển vẻ vang, không ai không biết cả, tam lưu cửu kỹ cái gì cũng có.
Trần Nam hứng thú nhất đối với nghề phụ không? Câu hỏi này hắn đã tự nhủ trong lòng bao nhiêu lần như vẫn chưa suy xét ra đáp án, vẫn là đang trong tình trạng suy xét.
Thấy hai biểu tỷ chuẩn bị choạng nhau tiếp, Trần Nam cũng ngưng thần chú ý, tích luỹ kinh nghiện qua ánh mắt, đây là một chữ tên - học tập.
Hắc Hắc, Trần Nam đây là muốn làm học sinh ngoan năm đều bác hồ dạy, bây giờ hắn ra vẻ nghiêm túc, cùng nhỏ nhắn hoàn mỹ khuôn mặt, lộ ra sự khả ái rõ ràng thực chất.
Liễu Tố Băng và Liễu Tố Hàn chiến tiếp, không phát giác được Trần Nam lúc nào vô luôn, bởi vì tinh lực hai nàng không tại xung quanh, hơn nữa ở trên thuyền này khác có trộm được, nên cũng không cảnh giác nhiều.
Dù là có tặc nhân, cũng không đến lượt các nàng giải quyết, các nàng...
Chính là người đứng xem mà thôi, hahahaha!
Bành! Oanh!
Hai người dùng nguyên thuỷ nhất cách đấu, quyền quyền va chạm, lực rạch không khí, tạo nên một màn phong hồi hoá võng.
Lực đạo cân bằng, hai người cũng nhau tiếp thối lui, Liễu Tố Hàn cười mỉm, không đáng ngại cười, thực lực nàng thừa đủ để ép muội muội không ngẩn đầu lên được, nhưng công bằng mà nói, hai người có chút bất phân thắng bại.
"So võ được rồi, giờ lại sao thuật pháp đi." Liễu Tố Hàn ra ý kiến, dù sao đây là thế giới tu tiên, võ không được quá hoan nghênh ở cảnh giới cao hơn, thuật pháp tu chính mới là vương đạo.
"Ừm!" Liễu Tố Băng cũng không chối.
Liễu Tố Hàn gật gật đầu, hai người đồng phân cách xa nhau, pháp thuật phạm vi cũng rất lớn, lấy lôi đài bốn phương mười trượng lớn, mới miễn cưỡng đủ chở đủ nàng thật pháp.
"Hoả Cầu Thuật!" Liễu Tố Hàn vận dụng cơ sở thuật pháp, trên bàn tay nàng bắt đầu tích tụ năng lượng, trở thành một quả cầu nhỏ bốc lên hoả khí, như một tiểu đại nhật trên tay.
Liễu Tố Hàn thân thể khinh động, nhắm chuẩn vào Liễu Tố Băng, ném ra tiểu đại nhật rực rỡ quang mang.
"Hừ! Thuỷ Luân Thuật." Liễu Tố Băng cũng không vừa, trên tay xuất hiện chất lỏng nước, lật tay trở thành một vòng luân tròn, mức độ tiêu chuẩn nhắm tiểu đại nhật đang hướng mình đi đến.
Phanh! Phanh!
Thuỷ vốn khắc hoả!
Không thoát khỏi thiên nhiên vạn vật quy tắc, va chạm vào nháy mắt, hai chiêu số hoà vào nhau, nhẹ nổ một tiếng, lôi đài hơi khói mù mịt, mang một chút nóng ẩm.
Hai chiêu khắc nhau sảy ra hiện tượng vốn thế, thuỷ khắc hoả, hoả khắc kim, kim khắc mộc, mộc khắc thổ, thổ khắc thuỷ, ngũ hành là tương khắc lẫn nhau đồng thời cũng tương sinh.
Trần Nam bên dưới cũng không khỏi mắt sáng, thuật pháp mới lạ đặc biệt hấp dẫn, khác với võ phụ thô bỉ, thuật pháp của tu sĩ là tinh diệu huyền ảo, làm người khó tránh tò mò, không khỏi hiếu kỳ.
Liễu Tố Hàn biểu tỷ mang ba linh căn thuộc tính, bao gồm hoả mộc thuỷ tam hành, Liễu Tố Băng cũng vậy, mang thuỷ thổ hoả tam hành.
Linh Căn là một loại giác quan khác của con người, làm cho người tu luyện cảm nhận được thiên địa xung quanh linh khí, lại phân phẩm chất vì Tạp, Hạ , Trung, Thượng, Thuần ngũ phẩm, lấy Thuần vì chí cao, Tạp vì phế cấp.
Hai nàng ba linh căn đều thuộc vì thuần phẩm, thiên phú có thể nói là vạn năm khó gặp thiên tài.
Nên đối với thuật pháp lĩnh ngộ riêng mình thuộc tính, cực kỳ cao, không ngoài dự liệu thuật pháp sẽ vô cùng thuần phục.
Hơn nữa mang trong thân đạo huyết, có thể nói, trong cùng cảnh giới, các nàng đã có thể tự nhận vô địch, trấn sát cùng giai như trở bàn tay, thậm chí vượt cấp cũng chỉ là chuyện trong bữa.
Huyết Mạch là tu tiên ở cảnh giới cao hơn dung hoà pháp lực cùng thiên địa linh ngộ cùng hoà vào huyết mạch, làm hậu nhân sau này đời đời bất diệt, phâm làm cửu phẩm, trên còn có thuần phẩm duy ngã độc vị, nhưng trong hậu nhân khó có thuần huyết, bởi đó cơ hồ chính là tổ tiên huyết mạch phẩm chất, nếu có, này hiện tượng gọi là phản tổ hoặc dị biến.
Bởi vì không có máy đo đặc huyết mạch phẩm cấp nguyên nhân, hai nàng độ thuần phẩm cấp còn là một bí ẩn, như không chỉ nàng, nhưng thế hệ sau khi bà ngoại hắn đi ra ngoài, chưa từng được đo phẩm lần nào cả.
Huyết mạch phẩm chất đối với gia tộc rất quan trọng, đây là liên quan tới một đại gia tộc tương lai phát triển hay tiêu vong tiềm lực, người có phẩm chất huyết càng cao, thì trong tộc địa vị cao từng nấy.
Trần Nam đại khái có tính toán, hắn huyết mạch cũng chính là đạo huyết, chính là thường nhân không có.
Hắn không quân tâm lắm đối với đạo huyết, bởi vì hắn không cần đạo huyết cũng được, không nhất thiết phải có đạo huyết mới tu tiên.
Khi đang nghĩ không biết lúc nào khói ẩm đã bay tới hắn bên người, dung hoà một chút, gây nên tóc đen mượt hắn trở nên sáng bóng hơn bao giờ hết, tinh oánh màu sách, cùng khuôn mặt mỹ diệu đường cong, lúc ướt nhẹ gây nên đường cong vốn thường ảm đạm, nhưng có nâng đỡ cấp tốc lộ ra hoàn mỹ dung mạo.
"Biểu đệ?" Lúc này hai đạo nữ tính âm thành nghi hoặc vang lên, Trần Nam thoát khỏi suy tư, nhìn lên hai tuyệt mỹ thân ảnh đồng thời nhìn xuống, biết mình đã phát hiện, Trần Nam cũng gật đầu đáp:
"Biểu tỷ tốt."
P/S: Mới tập viết đánh nhau, chưa quen lắm :))))