Chương 7: Đỗ Tất Thư

Rìu vừa chém vào thân cây, lập tức xuất hiện một tiếng kêu thanh thuý. Cây trúc ở trước mặt Trương Tiểu Phàm không xuất hiện vết chém, hơi cong cong, tựa như một cây cung bắn ngược trở về.

Trương Tiểu Phàm che lấy cái trán kêu thảm một tiếng, rất nhanh một đạo dấu đỏ hiện ra ở trên trán.

Điền Linh Nhi cười đến gãy lưng rồi, một lúc sau dừng lại nói: “Tiểu sư đệ, đến bây giờ đệ biết vì sao đệ tử Đại Trúc Phong mới nhập môn phải chặt trúc chưa? Nếu tố chất thân thể không đủ, không thể đốn hạ được Hắc Tiết Trúc.”

Trương Tiểu Phàm vuốt ve cái trán hơi đỏ của mình, nói: “Đệ ghi nhớ lời sư tỷ dạy.”

Tống Đại Nhân nghiêm túc nói: “Tiểu Phàm, người tu chân rất coi trọng thân thể mình. Sư phụ nói qua, nếu thân thể không tốt, cho dù có nhiều đạo pháp mạnh, cũng không thể học được. Thanh Vân Môn chúng ta bắt nguồn từ Đạo giáo, tu luyện đạo pháp càng cao, tố chất thân thể càng trọng yếu. Lấy một trong những kỳ thuật “Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết” của Thanh Vân Môn tới nói đi…”

Trương Tiểu Phàm nghe Tống Đại Nhân nhắc tới “Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết”, sắc mặt lập tức thay đổi, vô ý liếc nhìn về phía Đinh Cao Bình đứng ở bên cạnh. Hắn thấy được trạng thái yên tĩnh của Đinh Cao Bình, im lặng lắng nghe, chỉ là đôi tay của hắn hạ thấp xuống siết chặt lại.

Tống Đại Nhân bất ngờ hỏi: “Đệ làm sao vậy?”

Sắc mặt của Trương Tiểu Phàm lập tức khôi phục, lộ ra nụ cười nói: “Không có gì đâu đại sư huynh. Đệ sau khi nghe thấy nó, cảm thấy nó rất lợi hại.”

Không đợi Tống Đại Nhân lên tiếng, Điền Linh Nhi lập tức nói: “Đương nhiên là lợi hại rồi. Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết là một trong tứ đại chân quyết nổi danh của Thanh Vân Môn chúng ta, uy lực của nó là rất mạnh mẽ, vì vậy người tu luyện nó cần phải có tố chất thân thể cường đại, ngoài ra cần thực lực khá mạnh.”

Trương Tiểu Phàm à lên một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc. Điền Linh Nhi thấy được sắc mặt kinh ngạc ở trên khuôn mặt của tiểu sư đệ, nói: “Vậy đệ thử nghĩ xem. Người tu luyện nó tuy có chân quyết hộ thể, nhưng uy lực của cửu thiên huyền lôi có thể dẫn tới phàm nhân hoá thành tro bụi. Nếu thân thể không tốt, người thi triển chết trước khi cửu thiên huyền lôi hạ xuống.”

Sau đó nàng liếc nhìn về phía Trương Tiểu Phàm, rồi nói tiếp: “Vì vậy phụ thân bảo đệ làm bài tập này, chính là muốn tốt cho đệ. Vậy mà đệ còn giữ thái độ không bằng lòng.”

Tống Đại Nhân nhìn đám người nói: “Chúng ta chậm rãi trở về đi, trên đường về ta chỉ cho các đệ những chỗ nguy hiểm, để lần sau đệ tự đi. Đồng thời nói cho hai đệ biết môn quy của môn phái.”

Điền Linh Nhi ở bên cạnh cười nói: “Đại sư huynh, huynh làm sao vội trở về vậy, ở lại nói chuyện chút đi. Hay là huynh sợ mẹ muội đánh đi?”

Tống Đại Nhân hơi đỏ mặt, không để ý đến nàng, đối với Trương Tiểu Phàm và Đinh Cao Bình nói: “Hai vị sư đệ, môn quy đầu tiên chính là tôn sư…”

Đối với Thanh Vân Môn Đại Trúc Phong một mạch, thủ tọa Điền Bất Dịch tính tình lười nhác, dù là người sĩ diện nhưng không chịu dạy dỗ đệ tử tu luyện. Sau khi truyền thụ công pháp và vài đạo quyết đơn giản, để chúng đệ tử tự mình học tập.

Nhưng vợ hắn Tô Như thì có tính cách cứng rắn, thích động võ; hồi còn trẻ, tên tuổi được nhiều người biết đến, phong quang vô cùng. Sau khi cùng Điền Bất Dịch thành thân, thì thu liễm tính cách, nhưng vẫn giữ nguyên nóng nảy thiếu kiên nhẫn do một phần đệ tử không chịu cố gắng tu luyện. Cứ mỗi lần diễn ra đại hội thất mạch hội võ, phong độ của Đại Trúc Phong thất thường; ngoài đại đệ tử Tống Đại Nhân có vài lần dành chiến thắng, những đệ tử khác thất bại, điều này làm cho Đại Trúc Phong trở thành trò cười.

Cả đời Tô Như hiếu thắng, sao có thể nhẫn nhịn được nhiều lần, thường xuyên thay mặt phu quân dạy dỗ đám đệ tử này. Bề ngoài của nàng có phần ôn nhu, tính tình có phần hung hăng, tu vi lại cao. Không cẩn thận đánh cho đám đệ tử ôm đầu bỏ chạy, trên người đầy vết thương, dẫn đến các đệ tử đều sợ vị sư nương xinh đẹp còn hơn sư phụ béo lùn.

Sắc trời dần muộn, mặt trời ngả về đằng Tây, ráng tà xán lạn. Trên con đường mòn sau núi, một lớn ba nhỏ cùng nhau đi trở về; đằng xa ở dãy nhà, chẳng biết nơi nào có tiếng chó sủa, lẫn với tiếng la của người nào đó nghe rất đáng thương.

...

Bọn họ rất nhanh trở về đến Thủ Tĩnh Đường, Tô Như sau khi nhìn thấy Điền Linh Nhi, lập tức đi đến vị trí của nữ nhi sau đó nói: "Linh Nhi, ta vừa nhận được tin tức Thủy Nguyệt sư thúc của ngươi ốm. Chúng ta mau đi đến Tiểu Trúc Phong đi.”

Tô Như không kịp đợi câu trả lời của nữ nhi, lập tức lôi Điền Linh Nhi rời đi. Điều này khiến cho ba người Trương Tiểu Phàm xấu hổ.

Đinh Cao Bình nhìn về phía Tống Đại Nhân, có chút do dự nói: “Sư nương luôn như vậy sao?”

Tống Đại Nhân có chút nhức đầu, thành thật nói: “Luôn luôn như vậy.”

Hai người không hiểu lời nói này của hắn, hắn nhanh chóng mở miệng nói: “Hồi còn trẻ, sư nương xuất thân từ chi mạch Tiểu Trúc Phong, tình cảm thật tốt với Tiểu Trúc Phong thủ tọa Thuỷ Nguyệt sư thúc. Về sau không hiểu chuyện gì xảy ra, sư nương lựa chọn thành thân với sư phụ, điều này làm cho các nam sư thúc khi đó không hiểu gì….”

“Khụ khụ…”Một tiếng ho đánh gãy Tống Đại Nhân, Điền Bất Dịch nghiêm nghị đi ra từ Thủ Tĩnh Đường.

Ba người thấy vậy vội vàng hành lễ, trong lòng hi vọng sư phụ không có mắng bọn họ. Điền Bất Dịch không có nói gì, chỉ xoay người đi vào bên trong Thủ Tĩnh Đường, đợi cơm tối.

Ba người thở dài một tiếng, sau đó cùng nhau đi tới nhà bếp.

Hậu sơn của Đại Trúc Phong là rừng trúc, đằng trước là phòng của mọi người. Trong đó, Thủ Tĩnh Đường có diện tích lớn nhất, là chính điện của Đại Trúc Phong, gia đình ba người Điền Bất Dịch sinh sống ở sau điện này.

Bên cạnh Thủ Tĩnh Đường chính là tiểu viện có hành lang uốn khúc, nơi ở của chúng đệ tử. Do Đại Trúc Phong có ít người, phòng thì có rất nhiều, ngay cả Đinh Cao Bình và Trương Tiểu Phàm đều có phòng riêng. Chỗ ở của Đại Trúc Phong, lớn hơn chi mạch khác rất nhiều.

Ngoài khu vực nghỉ ngơi của đệ tử ra, trên Đại Trúc Phong còn có nhà bếp, nhà ăn và khu tu luyện “Thái Cực Động”. Lúc này chúng đệ tử tụ tập ở trong nhà ăn, phụ trách bếp hiện giờ là Đỗ Tất Thư, đang đưa từng khay cơm và thức ăn đặt lên bàn; phần lớn thức ăn là đồ ăn chay, ít đồ ăn mặn.

Chúng đệ tử ngồi ở bên phải chiếc bàn dài trong sảnh; Tống Đại Nhân ngồi đầu tiên, còn Trương Tiểu Phàm ngồi cuối cùng, bên cạnh là thất sư huynh Đinh Cao Bình. Ở đầu bàn và phía đối diện, đặt một chiếc ghế lớn và hai chiếc nhỏ hơn, dành cho gia đình Điền Bất Dịch.

Đinh Cao Bình liếc nhìn về chỗ trống bên cạnh, biết chỗ trống này là của lục sư huynh Đỗ Tất Thư. Một lúc sau, Đỗ Tất Thư ngồi ở vị trí của mình, sau đó đợi sư phụ.

Đỗ Tất Thư còn khá trẻ, mặt gầy và nhọn, mắt tam giác, bộ dạng rất tinh quái hiếu động. Hắn liếc nhìn Đinh Cao Bình và Trương Tiểu Phàm, sau đó nói: “Thất sư đệ, tiểu sư đệ. Hai người tên là gì?”

Trương Tiểu Phàm thật thà đáp: “Trương Tiểu Phàm.”

“Đinh Cao Bình.”

Đỗ Tất Thư sau khi biết được tên của hai người, nhìn hai người nói: “Lát nữa hai đệ thưởng thức tay nghề của sư huynh. Sư huynh tên là Đỗ Tất Thư, đứng ở vị trí thứ sáu, nên các đệ có thể gọi là lục sư huynh.”

“Vâng.”Hai người Trương Tiểu Phàm và Đinh Cao Bình đồng thanh nói.

Đỗ Tất Thư một tay chỉ về phía cửa nhà ăn, nhìn hai người nói: “Hai vị sư đệ, lát nữa gia đình sư phụ đi vào trong này. Hai đệ cược với ta, xem trong gia đình sư phụ ai là người đến trước.”

Lời nói này của Đỗ Tất Thư, khiến mọi người quay đầu nhìn. Lữ Đại Tín ngồi ở bên cạnh nói: “Lão lục, sư đệ lại tái phạm thói cược hả?”

Hà Đại Trí có khuôn mặt gầy gò cười nói: “Hắn là lâu không thắng, bây giờ muốn lừa gạt tiểu hài tử rồi.”

“Đi, đi.”Đỗ Tất Thư liên tục phất tay, không để ý đến đám người, vẻ mặt tươi cười nhìn hai người Đinh Cao Bình nói: “Hai vị sư đệ, các ngươi đợi một chút đoán xem gia đình ba người sư phụ, ai là người đến trước? Hai vị sư đệ mới nhập môn, để các đệ đoán trước, đừng nói sư huynh khi dễ các đệ.”

“Người khi dễ chính là chúng ta.”Hai người Đinh Cao Bình và Trương Tiểu Phàm nhìn nhau, sau đó yên lặng nhìn về phía Tống Đại Nhân, nhìn thấy hành động của hắn, lập tức hiểu rõ ý đồ của hắn.

Đinh Cao Bình nhanh chóng nói: “Nếu cược, vậy thắng thua tính như thế nào?”

Đỗ Tất Thư cười nói: “Ta Đỗ Tất Thư đi lại trong thiên hạ, dựa vào trò chơi đánh cược mà vang danh trong giang hồ(đám người cười to: đó bởi vì ngươi không thắng nổi!). Hai vị sư đệ, nếu các đệ thắng, ta giúp các đệ chặt trúc mười ngày; nếu các đệ thú, các đệ giúp ta rửa bát mười ngày.”

Trong lòng biết được đây là trò đùa, nhưng Đinh Cao Bình và Trương Tiểu Phàm cũng không có để ý, đồng thời nói: “Được.”

Đỗ Tất Thư vỗ đùi, thần thái toàn thân sáng lạng, mặt mày tỏa sáng nói: “Hai vị sư đệ, các đệ đoán xem trong ba người nhà sư phụ, ai là người ra trước?”

Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Trương Tiểu Phàm và Đinh Cao Bình, Đinh Cao Bình nói: “Lục sư huynh, có thể đoán giống nhau không?”

Đỗ Tất Thư cười nói: “Nếu ba người chúng ta đoán giống nhau, chúng ta ở thế hoà, ngày sau tái chiến.”

“Vậy đệ đoán sư phụ đi đầu tiên.” Đinh Cao Bình trong lòng cười nhẹ, hắn cười vì Đỗ Tất Thư thua, cười do hắn đã biết kết quả từ trước.

Trương Tiểu Phàm ngay sau đó đưa ra câu trả lời: “Đệ cũng đoán như thất sư huynh, sư phụ là người đi đầu tiên.”

Đám người cười to, chỉ có Tống Đại Nhân cười nhẹ nhưng rất khí phái. Lữ Đại Tín nói: “Hôm nay hai đệ bị lão lục lừa mất phần thắng rồi.”

Đỗ Tất Thư hết sức vui mừng, vỗ nhẹ hai người bả vai, cười nói: “Hai vị sư đệ, nói cho các đệ biết một điều là trong gia đình ba người sư phụ, thì tiểu sư muội luôn là người tiến vào đầu tiên. Hai đệ chuẩn bị giúp sư huynh rửa bát mười ngày đi.”

Trương Tiểu Phàm gãi đầu cười, gật đầu đáp: “Vâng, lục sư huynh.”

Trịnh Đại Lễ là người có thân hình vạm vỡ, đứng ở hàng thứ ba, nói: “Lục sư đệ, đệ mặt dày thật.”

Đỗ Tất Thư trợn mắt quái dị, nói: “Lão tam, huynh nói cái gì, đệ không ràng buộc hai vị sư đệ. Mọi người đã đánh cược rồi, phải biết nhận thua chứ, đúng không tiểu sư đệ?”

Đinh Cao Bình nhớ ra Đỗ Tất Thư chưa đoán người tiến vào đầu tiên, vì vậy nhìn về phía lục sư huynh nói: “Lục sư huynh, sư huynh còn chưa có đoán đấy.”

Đỗ Tất Thư chỉ vào mình nói: “Ta cần đoán sao? Ta đoán nhỏ sư…”

Chữ muội còn chưa nói ra, chỉ nghe Tống Đại Nhân nói: “Sư phụ đến.”

Nét mặt của mọi người đều nghiêm trang, đều đứng lên, nhìn về phía cửa nghênh đón sư trưởng. Thân hình béo lùn của Điền Bất Dịch xuất hiện ở cửa, tiếp theo ở đằng sau lưng lão là…

Chẳng có ai cả. Lão đến một mình.

Mọi người đờ hết cả người, Đỗ Tất Thư không nhịn được hỏi: “Sư phụ, sư nương và tiểu sư muội đâu rồi?”

Điền Bất Dịch liếc nhìn hắn, lại nhìn ba người Tống Đại Nhân, Đinh Cao Bình và Trương Tiểu Phàm nén cười. Sau đó thản nhiên nói: “Sư nương ngươi, mang tiểu sư muội trở về ngoại rồi.”

Đám người ngạc nhiên, Đỗ Tất Thư đờ người đứng im một chỗ. Một lát sau đã có người không nhịn được cười lên, Điền Bất Dịch không cho người cười lâu nói: “Đại sư huynh của ngươi cùng hai đệ tử mới, không có nói cho ngươi biết sao? Họ cũng có mặt ở đó mà.”

Câu nói này của Điền Bất Dịch, khiến những người khác đờ người không thể tin, trừ ba người Tống Đại Nhân ra. Không lâu sau, trong nhà ăn xuất hiện tiếng ồn, đó là tiếng nói của Đỗ Tất Thư cho Tống Đại Nhân: “Đại sư huynh, huynh thật ác. Ngay cả sư đệ đây cũng lừa, cũng không cho sư đệ biết cả, làm đệ cứ tưởng mình thắng.”

Nghe được lời nói này của Đỗ Tất Thư, Tống Đại Nhân cười nói: “Tên của đệ đồng âm với cược tất thua mà. Đệ không bao giờ thắng đâu.”

Những đệ tử khác, bao gồm Đinh Cao Bình và Trương Tiểu Phàm đều cười lớn trước câu nói này của Tống Đại Nhân. Rút ngắn khoảng cách giữa các đệ tử cùng sư phụ, hai đệ tử mới không xem bản thân mình là người ngoài, nhanh chóng hoà hợp với các đệ tử khác.

Chúng đệ tử nhanh chóng ngồi xuống vị trí của mình, nhưng không có ai động đũa trước, vì sư phụ của họ vẫn chưa động đũa. Điền Bất Dịch ngồi xuống vị trí của mình, nhìn các món ăn ở trên bàn rồi nói: "Ăn cơm thôi."

Chốc lát, đám người ăn lửng dạ. Tống Đại Nhân chần chừ một lúc, rồi cất tiếng hỏi: “Sư phụ, sư nương ở chỗ Thủy Nguyệt sư thúc ngốc bao lâu vậy?"

Điền Bất Dịch đương nhiên biết ý nghĩ của Tống Đại Nhân, càng trông thấy các đệ tử "mặt mày đưa tình", trừng mắt liếc các đệ tử một cái, tức giận nói: "Bao lâu thời gian, hôm nay đi thì đêm nay về thôi."

Chúng đệ tử cũ thở dài một tiếng, ai ấy đều thất vọng. Điều này làm cho Điền Bất Dịch hừ lạnh một tiếng, nói: "Sư nương của các ngươi cũng vì muốn tốt cho các ngươi thôi. Dù không vì thất mạch hội võ, nhưng tu luyện không thể bỏ qua, có trách thì trách các ngươi quá yếu, gia nhập môn phái đã lâu rồi mà tu vi vẫn chưa tiến triển. Các ngươi cũng tranh thủ học bộ luyện thể công pháp kia của lão thất, vi sư thấy thể trạng của lão thất là tốt nhất trong toàn bộ đệ tử của Đại Trúc Phong."

Ánh mắt của chúng đệ tử đều tập trung nhìn về phía Đinh Cao Bình, Ngô Đại Nghĩa quan sát cơ thể của lão thất một lượt rồi hỏi: "Lão thất, đệ cảm nhận cơ thể mình thay đổi như thế nào sau khi tu luyện bộ luyện thể công pháp kia?"

Điền Bất Dịch và những người khác, mong chờ vào câu trả lời Đinh Cao Bình. Hắn thấy được ánh mắt mong chờ của mọi người, nhanh chóng nói: "Trong giới tu luyện, có một nhóm người được xưng là thể tu, cơ thể của họ mạnh đến mức hoàn toàn chặn đứng được đòn tấn công của cao cấp yêu thú. Bộ luyện thể công pháp này của đệ, đã được đệ cùng phụ thân cải tiến, tu luyện bộ luyện thể công pháp này có thể loại bỏ được tạp chất ở trong người, giúp kinh mạch thông suốt hơn. Trước khi tu luyện "Dịch Kinh Tôi Luyện Quyết", thể lực của đệ không mạnh, chạy bộ được nửa tiếng đã phải nghỉ ngơi rồi, hiện tại đệ hoàn toàn chạy được một canh giờ không nghỉ, mang vác được nhiều vật nặng."

Điền Bất Dịch và mọi người bất ngờ trước câu trả lời của Đinh Cao Bình. Lão trầm ngâm một lúc lâu, rồi nhìn Đinh Cao Bình nói: "Lão thất, mỗi ngày con bớt tý thời gian dạy các sư huynh của con và lão bát tu luyện "Dịch Kinh Tôi Luyện Quyết" nhé. Ngược lại, vi sư giảm thời gian hoàn thành bài tập nhập môn cho con."

"Đệ tử tuân lệnh. Mọi người chỉ cần không lười biếng tu luyện, sau nửa năm tu luyện nó cơ thể sẽ phát sinh thay đổi có lợi cho chính họ. Tu luyện lâu dài, tư chất của mọi người hoàn toàn có thể nâng cao." Đối với việc truyền thụ "Dịch Kinh Tôi Luyện Quyết" cho người khác, đặc biệt là cho các sư huynh đệ, trong lòng của Đinh Cao Bình rất vui. Vì vậy hắn nhanh chóng cất tiếng nói.

Điền Bất Dịch chuyển ánh mắt nhìn về phía Trương Tiểu Phàm, sau đó nói: "Lão thất."

Trương Tiểu Phàm biết sư phụ gọi mình, vì vậy nhanh cất tiếng nói: "Có đệ tử."