Tô Như quay đầu nhìn thấy chúng đệ tử thì thầm với nhau, bỗng biểu lộ kỳ quái. Điều này dẫn đến chúng đệ tử thấy đại họa chuẩn bị xuất hiện.
Tống Đại Nhân thấy tình hình không ổn, vội la lên: “Sư nương…”
Tô Như nhíu mày, nói: “Chuyện gì?”
Các vị sư đệ khác đồng thanh nói: “Đại sư huynh, huynh muốn làm gì?”
Tống Đại Nhân không có để ý đến ánh mắt giết người của các sư đệ khác, nói: “Sư nương, hai sư đệ mới nhập môn, đệ tử phụng lệnh sư phụ chỉ đạo hai người bọn họ.”
Tô Như hừ một tiếng, nói: “Đi đi.”
“Cái gì?”Còn lại sư đệ đồng thời hô lên, dường như không quá tin tưởng sư nương dễ dàng thả ra Tống Đại Nhân.
Tống Đại Nhân gượng cười, không nói năng gì, vội vàng lôi kéo hai người Trương Tiểu Phàm và Đinh Cao Bình rời Thủ Tĩnh Đường.
Điền Linh Nhi cảm thấy thú vị, cười đi theo. Chỉ nghe được có người ở đằng sau lớn tiếng mắng: “Đại sư huynh, huynh thật vô sỉ.”
“Hèn nhát.”
…
“Hèn nhát?”Tô Như ngoảnh mặt nhìn đám người Đỗ Tất Thư, tức giận nói: “Các ngươi mới thật sự hèn nhát. Xem các ngươi kìa, không nói đạo pháp, ngay cả tố chất thân thể cũng không bằng mới nhập môn sư đệ. Lần trước thất mạch hội võ, các ngươi khiến ta và các ngươi sư phụ tức gần chết, lần này không cố gắng, hai người bọn ta tiếp tục bị đồng môn công kích. Các ngươi cùng lên đi…”
Tiếng rên vì đau đớn, gào thét từ đằng sau truyền đến, để Tống Đại Nhân cấp tốc mang Trương Tiểu Phàm và Đinh Cao Bình rời đi.
Trên đường rời đi, Điền Linh Nhi điều khiển màu đỏ ngọc lăng thu hút ánh nhìn của người khác. Điều này dẫn đến Trương Tiểu Phàm và Đinh Cao Bình tập trung nhìn, lần trước Đinh Cao Bình không nhìn kỹ cho nên lần này cậu tập trung nhìn.
Đinh Cao Bình nhớ lại kiếp trước hâm mô tu sĩ ngự khí phi hành lúc hắn không có thực lực, chính hắn đi bộ ở trên mặt đất. Giờ hắn không còn tu vi Chí Tôn đỉnh phong nữa, chỉ là một người bình thường đang nỗ lực tu luyện. Không biết đến lúc nào hắn mới sở hữu pháp bảo, tự do ngự khí phi hành.
Hắn thở dài một tiếng, sau đó cất tiếng nói với Điền Linh Nhi: “Linh Nhi sư tỷ thật lợi hại. Chúng ta không biết bản thân mình bao lâu nữa mới cường đại như sư tỷ.”
Trương Tiểu Phàm gật đầu nói: “Sư tỷ thật lợi hại. Còn đứng ở trên vải đỏ chạy rất nhanh.”
Hiển nhiên Trương Tiểu Phàm phát hiện ra vải đỏ rất đặc biệt.
Điền Linh Nhi nghe được lời nói này, ngẩn ngơ một chút rồi nhanh chóng tỉnh ngộ, cười mắng: “Đây không phải là một tấm vải đỏ bình thường, mà là pháp bảo Hổ Phách Chu Lăng do mẫu thân tặng cho ta. Nếu tấm vải đỏ này tấm vải bình thường, làm sao có thể khiến ta ngự khí phi hành được. Ở bên trong Thanh Vân Môn, cũng là một cái tiên gia pháp bảo nổi danh. Đệ không được nói lung tung.”
Sắc mặt của Trương Tiểu Phàm đỏ lên, ngại ngùng nói: “Xin lỗi sư tỷ.”
Điền Linh Nhi thật sự không tức giận, hừ một tiếng coi như bỏ qua. Tống Đại Nhân ở bên cạnh nói: “Sư đệ, đệ phải chú ý, có nhiều người yêu quý pháp bảo của mình. Không được phép bôi nhọ pháp bảo của người khác, để cẩn thận chú ý, lỡ lời một cái có thể dẫn đến họa sát thân cho bản thân mình.”
Trương Tiểu Phàm dùng sức gật đầu nói: “Đệ biết, Tống sư huynh.” Sau đó lại nói với Điền Linh Nhi: “Thật xin lỗi sư tỷ, đệ đã nói sai lời rồi.”
Lời nói này của Trương Tiểu Phàm, khiến cho thiếu nữ này khôi phục lại nụ cười. Thiếu nữ sau đó xua tay nói: “Sư tỷ cũng không phải là một người hẹp hòi. Chỉ cần các ngươi cố gắng tu luyện, nhất định có thể ngự khí phi hành giống như sư tỷ.”
Tư chất của Điền Linh Nhi khá tốt, cho nên sớm ngự khí phi hành, lại không có thường xuyên ngự vật. Các đệ tử nam khác của Đại Trúc Phong, thời gian tu luyện hơn mấy chục năm, có thể ngự khí phi hành chỉ có hai người Tống Đại Nhân và Hà Đại Trí.
Trương Tiểu Phàm không biết nội tình, cho nên thấy ngự khí phi hành dễ. Dù đời này Đinh Cao Bình chưa trở thành tu sĩ, nhưng lấy kinh nghiệm của một cường giả gần đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết, hắn biết chỉ cần trong đan điền dồi dào linh lực là hoàn toàn có thể ngự khí phi hành.
Bốn người đi trong một lúc lâu, xuất hiện ở một khu rừng trúc. Tống Đại Nhân buông ra Trương Tiểu Phàm và Đinh Cao Bình; Điền Linh Nhi cũng rơi xuống đất, sau khi thủ quyết dừng, hổ phách chu lăng như có linh tính, cuốn về phía cơ thể của thiếu nữ rồi nhạn chóng tạo thành đai lưng màu đỏ.
Trương Tiểu Phàm cũng nhìn Điền Linh Nhi, không nhìn đai lưng mà là nhìn người đối diện, không biết mình đến đây làm cái gì. Từ khi gặp Điền Linh Nhi, hắn luôn muốn nhìn nhiều lần và nhìn lâu, rõ ràng hai người mới lần đầu gặp mặt.
Điền Linh Nhi không có để ý đến ánh mắt của hai người, cười hì hì nhảy đến phía trước một mảng Hắc Tiết Trúc, nói: “Nơi này chính là khu vực mà hai người các ngươi phải hoàn thành khoá huấn luyện nhập môn.”
Đinh Cao Bình nhìn khu rừng trúc ở trước mặt, phát hiện khu rừng trúc này không phải khu rừng mà sáng hôm qua hắn tới. Vì vậy hắn nghi hoặc nhìn Tống Đại Nhân, thắc mắc hỏi: “Tống sư huynh, huynh đưa đệ đến sai chỗ rồi.”
Tống Đại Nhân không có trả lời Đinh Cao Bình, thay vào đó quay sang nói với Trương Tiểu Phàm: “Tiểu sư đệ, đệ còn nhỏ tuổi nên trong ba tháng đầu hằng ngày chặt một cây Hắc Tiết Trúc là được. Về phẩm chất của linh trúc, đệ tuỳ ý chọn.”
“Còn Cao Bình, thể trạng của đệ cao hơn tiểu sư đệ, nên nhiệm vụ của đệ khác với tiểu sư đệ. Nhưng sư huynh cũng không rõ yêu cầu nhiệm vụ của đệ, vậy đệ hãy chặt một cây trúc khác đi, nhớ vận dụng toàn lực để huynh còn công bố mục tiêu.” Lúc này Tống Đại Nhân mới nói chuyện với Đinh Cao Bình.
Nghe Tống Đại Nhân nói xong, Đinh Cao Bình trả lời: “Vậy đệ dốc hết sức chặt một cây trúc.”
Nói xong, hắn đi quan sát khu rừng trúc ở trước mặt. Hắn đi dạo một lúc lâu, cuối cùng lựa chọn một cây Hắc Tiết Trúc lớn, rồi lấy cái rìu đặt ở đằng sau lưng ra. Hắn dồn hết lực vào trong cái rìu, sau đó vung mạnh chém vào cây trúc ở trước mặt.
Lần này hắn thành công chặt một cây Hắc Tiết Trúc, khiến ba người Trương Tiểu Phàm kinh ngạc. Điền Linh Nhi nhìn vết chém thẳng băng ở cuối thân trúc, ánh mắt long lanh nhìn về phía Đinh Cao Bình, sau đó chất vấn hắn: “Đệ làm như thế nào vậy? Chỉ cho ta với.”
Tống Đại Nhân nhìn nhát chém trên cái gốc trúc sót lại, rồi nhìn cơ thể lão thất một lượt, trong lòng thầm nghĩ: “Cao Bình chém một nhát thật mạnh sau khi dồn lực, làm cho một cây Hắc Tiết Trúc sống lâu năm vậy đổ gục. Xem ra bộ luyện thể công pháp kia, đã phát huy tác dụng của nó, hoặc sử dụng nhu kình.”
Thầm nghĩ xong, Tống Đại Nhân nhìn Đinh Cao Bình nói: “Ta đã từng nhìn thấy loại lực này ở trên người của một vị cường đại võ giả, tương tự như lực lượng mà Cao Bình sư đệ sử dụng. Hình như gọi là nhu kình.”
Đinh Cao Bình nhìn Tống Đại Nhân nói: “Tống sư huynh cũng biết sao?”
Tống Đại Nhân nhìn về phía Điền Linh Nhi, sau đó nói với đám người: “Cái này Linh Nhi sư muội cũng biết. Cương nhu lực lượng, chính là diễn sinh lực lượng của Thanh Vân Môn hạch tâm công pháp Thái Cực Huyền Thanh Đạo. Chỉ là chúng ta thường dùng đạo pháp, xem thường đi tự thân lực lượng.”
Điền Linh Nhi nháy mấy lần đôi mắt, nghi ngờ nói: “Đại sư huynh, muội còn nhỏ nên huynh đừng có lừa muội. Muội làm sao biết Thái Cực Huyền Thanh Đạo còn có cương nhu lực lượng.”
Tống Đại Nhân nghe vậy, cất tiếng trả lời: “Sư muội, đôi lúc muội cũng có những câu nói hàm hồ. Cương nhu lực lượng ở đây chỉ âm dương chi đạo, chúng tương sinh tương khắc. Pháp bảo Hổ Phách Chu Lăng của muội cũng có nhu kình, nếu không có nhu kình làm sao có thể quấn người.”
Đôi mắt của Điền Linh Nhi loé sáng sau khi nghe Tống Đại Nhân nói như vậy, nàng nhanh chóng nói: “Nếu muội học được lực lượng này, pháp bảo của muội có thể dùng như một thanh kiếm.”
Tống Đại Nhân mỉm cười nói: “Sư muội thật thông minh. Nếu muội lĩnh ngộ triệt để cương nhu, thì muội thật lợi hại. Muội thử nghĩ xem nếu pháp bảo của muội ngoài quấn người ra còn có thể chém người, uy lực của nó sẽ như thế nào?”
Đôi mắt của Điền Linh Nhi bốc hỏa, không chút do dự nói: “Kia đại sư huynh có thể dạy muội cương nhu lực lượng cùng tồn tại không?”
Tống Đại Nhân không có trả lời câu hỏi của Điền Linh Nhi, thay vào đó nhìn về phía Trương Tiểu Phàm, sau đó nói: “Tiểu Phàm, đệ thử chặt xem.”
Đinh Cao Bình đưa cái rìu cho tiểu sư đệ của Đại Trúc Phong. Trương Tiểu Phàm nhận lấy cái rìu từ chỗ của thất sư huynh Cao Bình, sau đó đi đến một cái cây ở cách đó không xa; không lâu sau cậu vung rìu chém về phía thân cây.