Bách nghiêu nhất không nghĩ rằng Jill là người của gia tộc Anderson, anh biết họ của cô nhưng chưa bao giờ cho rằng cô cùng danh gia vọng tộc Anderson nổi tiếng nước Anh có quan hệ. Cũng không thể trách anh được, kỳ thật anh là người không quan tâm đến mọi việc trên đời, biết đến gia tộc Anderson không phải vì gia tộc này rất nổi tiếng trong kinh doanh ở nước Anh mà là anh đã từng có thời gian qua lại cùng Anna, ít nhiều cũng nghe mọi người nói Anna có gia thế giàu có, cũng biết chút ít về tập đoàn Anderson hùng vĩ. Nhưng anh chưa từng để gia thế của Anna vào lòng, cả hai đều biết rõ quan hệ giữa bọn họ chỉ là qua đường mà thôi, Anna nghĩ anh chỉ là tên vô danh tiểu tốt không xứng với thiên kim tiểu thư như cô. Cho nên khi biết Jill của anh thật ra là em gái của bạn gái cũ, Bách Nghiêu Nhất có loại cảm giác ông trời đang trêu ngươi mình.
Chẳng lẽ anh tạo nghiệt nhiều lắm nên ông trời muốn chỉnh anh sao?
Anh nhớ lại lúc ở nhà hàng Anna không nhận ra em mình, nhìn bộ dạng cứng họng của cô ta khi biết Jill là em gái ruột, Bách Nghiêu Nhất mới cảm thấy tâm tình mình tốt hơn một chút. Nhưng điều làm anh cảm thấy vui nhất đó chính là Jill đứng chắn ở phía trước anh, trước bao nhiêu người công khai nói anh là bạn trai của cô, hơn nữa, nhìn chằm chằm vào Anna, bộ dạng này của cô suýt chút nữa khiến anh bật cười.
Jill của anh sao lại đáng yêu thế cơ chứ?.
Nếu không phải đang đứng đối diện với hai vợ chồng mặt ngày càng đen kia anh nhất định sẽ ôm chầm lấy cô hung hăng yêu thương cô.
Katherine lạnh lùng nhìn Bách nghiêu Nhất, lại nhìn Jill đang đứng chắn phía trước bảo vệ cho anh. Đứa con gái nhiều năm không gặp giờ đã không còn là đứa trẻ tự kỷ mười tuổi trước kia nữa, bộ dạng vẫn vậy, không có gì xuất sắc nhưng lại nhìn họ với ánh mắt như đang nhìn kẻ thù. Điều này làm cho Katherine rất buồn lòng.
Nghe Emma nói sau khi con gái xảy ra tai nạn đã thay đổi, không còn tự kỷ ngây thơ nữa, nói chuyện nhiều hơn, linh hoạt hơn, không giống với đứa bé cả đời chỉ mãi năm tuổi như bác sĩ nói năm xưa, bà thật sự rất vui. Dù sao cũng là con mình sinh ra, cho dù bận không có thời gian thăm nó nhưng bà vẫn luôn quan tâm đến nó. Bởi vậy mới cùng chồng gác mọi chuyện riêng đến Paris gặp Jill, muốn xem cô có giống như lời Emma nói đã hết bệnh rồi không?
Ai ngờ lại bắt gặp con gái đi cùng một gã châu Á, không thể phủ nhận cậu ta rất đẹp trai, nhưng bộ dạng lại không đứng đắn, áo sơ mi trắng phối cùng quần Jean, chân đi đôi dép lê…nhìn thế nào cũng là thành phần không tốt.
Sao Jill lại ở cùng người như vậy? Cậu ta căn bản là đồ lưu manh? Không xứng với con gái bà.
Jill rất không thích ánh mắt mẹ mình nhìn Bách nghiêu Nhất, nói chính xác cô không thích bất kì ai để mắt đến Bách Nghiêu Nhất của cô. Ngoài Anna, bọn họ đều nhìn Bách NGhiêu Nhất như nhìn một đống rác, điều này làm cô rất không hài lòng, bèn kéo tay Bách Nghiêu Nhất.
“A Nhất, em vào nhà đây, anh về đi” chủ nhân của cô không cần phải chịu sự coi thường của bất kì ai.
Bách Nghiêu Nhất cúi đầu nhìn Jill, biết cô đang tức giận. Cô bé này vì anh mà tức giận, anh thực sự rất vui. Anh xoa đầu cô, anh có thể ở lại, có thể đứng chắn trước cô để cô không bị người nhà trách mắng, bởi vì anh chính là nguyên nhân. Nhưng anh biết cô không cần anh làm như vậy, cô không phải người nhu nhược chỉ biết trốn phía sau anh, khi cần, sức chiến đấu của cô mạnh hơn bất kì ai. Ánh mắt cô nói cho anh biết cô không cần anh đứng chắn trước cô, cô muốn bảo vệ anh, vậy thì anh đành chiều theo ý cô.
“Được anh về đây” bách nghiêu nhất mỉm cười sau đó gật đầu với mọi người xoay người chuẩn bị bước đi.
“Đợi chút” Katherine gọi anh lại.
Bách Nghiêu Nhất dừng chân nhìn về phía bà.
Katherine cao ngạo ngẩng đầu giọng điệu lạnh như băng, bà không cần biểu lộ sự coi nhẹ mà thái độ của bà là cao cao tại thượng.
“Bách tiên sinh, phiền cậu từ nay về sau đừng gần gũi với Jill nữa”
Bách Nghiêu Nhất nhíu mày, anh đột nhiên bật cười, thật không ngờ bản thân lại gặp chuyện hoang đường đến vậy.
Thái độ của anh là cho Katherine không vui trừng mắt nhìn anh hỏi
“Cậu cười cái gì?”
“Thật xin lỗi phu nhân tôi thất lễ rồi” Bách Nghiêu Nhất thu lại nụ cười, tuy rằng giọng điệu cung kính nhưng phong thái vẫn ung dung.
“Tôi chỉ muốn Jill có quyền lựa chọn mà thôi”
“Tôi là mẹ nó” cho nên bà có quyền thay con gái mình giải quyết hết những gì không xứng với thân phận nó.
“Tôi biết” nếu không phải là mẹ của Jill, còn lâu anh mới để cho bà ta cao ngạo như vậy.
“Nhưng kể cả là cha mẹ cũng không có tư cách thay cô ấy quyết định mọi việc được.”
“Cậu nói cái gì?” Kahterine nổi giận, đời này chưa có ai dám dùng thái độ như vậy nói chuyện với bà. Bà đang muốn mở miệng bỗng ông xã bên cạnh tóm lấy tay bà ngăn lại.
“Bách tiên sinh, cậu nói rất đúng, chúng tôi không có quyền thay Jill quyết định nhưng vì Jill còn nhỏ tuổi, chúng tôi có trách nhiệm bảo vệ nó không bị lừa gạt” Todd nhàn nhạt mở miệng nhìn về phía đứa con gái ông đã lãng quên từ lâu.
Con gái ông bây giờ đang trầm mặt, nhìn bọn họ không chút thân mật, chỉ có sự xa lạ cùng phòng bị, nhưng khi đối mặt với cậu ta nó lại nhẹ nhàng và tín nhiệm như thể cậu ta mới là chỗ dựa của nó.
“Đúng vậy” Katherine phụ họa cùng chồng mà nói “ Cho nên phiền Bách tiên sinh hãy cách xa Jill ra một chút, cậu không thích hợp với nó, Jill đi vào nhà với mẹ”
Jill không nhúc nhích căn bản không để ý đến bà cô ngẩng đầu nhìn bách nghiêu nhất.
“A Nhất, anh về trước đi mai em sẽ đến tìm anh”
Không ngờ con gái không thèm để ý đến lời nói của mình bà tức giận
“Jill mẹ không cho phép con đi tìm cậu ta”
“Không cho phép?” lúc này Jill mới chuyển mắt nhìn về phía bà, môi khẽ nhếch lên trào phúng “Dựa vào cái gì không được?”
Nhìn Katherine phía trước
“Tôi biết bà là mẹ tôi, người mẹ đã biến mất thật lâu trước đây, lúc tôi nằm viện cũng không thấy có mặt, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện lấy danh nghĩa cha mẹ quan tâm tới chuyện của tôi là sao?”
Katherine không nói nổi câu nào, bà không ngờ con gái lại nói chuyện với mình như vậy, hoặc có lẽ bà chưa từng nghĩ đứa con ngốc nghếch của mình lại có ngày nhanh mồm nhanh miệng như hôm nay.
“jill” Todd nhíu mày trách cứ không vui nhìn Jill “Con nói chuyện với mẹ mình như vậy sao? Mau xin lỗi đi”
“Vì sao phải xin lỗi?” Jill bất mãn, cô thực sự chán ghét những người này “Nói thật thì chết sao?”
“Jill” Bách Nghiêu Nhất vỗ nhẹ mặt cô “Không được nói chuyện với người lớn như vậy”
Dù sao bọn họ cũng là cha mẹ của cô, mặc dù tính tình anh không tốt nhưng đối với cha mẹ cũng rất hiếu thuận, cho dù vợ chồng Anderson không tốt lắm nhưng Jill cũng không nên đối với họ như vậy “Xin lỗi đi”
Jill cắn môi rất không tình nguyện, nhưng nhìn thái độ của Bách Nghiêu Nhất rất nghiêm túc, cô liếc mắt nhìn Todd và Katherine một cái.
“Rất xin lỗi” nói xong cô ôm lấy Bách Nghiêu Nhất, vùi mặt vào trong lòng anh.
Vợ chồng Anderson nhìn Jill với ánh mắt phức tạp, họ không thể ngờ con gái lại chán ghét mình đến vậy nhưng lại rất nghe lời gã đàn ông kia. Mọi người đều ngây người không dám phát ra tiếng, đặc biệt là Anna, cô không ngờ cô bé gặp ở nhà hàng lại chính là em gái ngốc nghếch của mình.
Cô thực sự không có ấn tượng sâu sắc gì về Jill, không chỉ vì tuổi tác chênh lệch mà Jill còn là nỗi nhục của gia đình. Cô cùng hai anh trai đã rất lâu rồi không gặp Jill nếu cha mẹ không nhắc tới cô sớm đã quên bản thân còn có một cô em gái.
Mà cô không nghĩ Jill lại dám ăn nói như vậy với cha mẹ, cho dù ông bà có yêu thương cô bao nhiêu thì cô cùng anh trai cũng đối với bọn họ vừa kính vừa sợ hoàn toàn không dám làm càn.
Anna nhìn Jill với ánh mắt sùng bái, hóa ra em gái ngốc nghếch của cô không phải quá kém cỏi.
Bách Nghiêu Nhất vuốt tóc Jill, khẽ kéo cô ra véo nhẹ mũi cô nói:
“Ngoan, theo mẹ vào nhà đi. anh về đây”
Thấy Jill ngoan ngoãn gật đầu anh mới xoay người nhìn vợ chồng Anderson gật đầu một cái rồi mới cất bước đi.
Jill nhìn theo bóng anh khuất dần mới quay lại phía người nhà, cô hơi cắn môi sau đó mở miệng.
“Vừa rồi thực xin lỗi”
Bọn họ là cha mẹ của Jill cho dù cô có chán ghét họ cũng không thể đối xử với họ như vậy. Nhưng cô cũng không muốn nói nhiều với họ, xin lỗi xong liền đi thẳng vào nhà trốn trong phòng.
Jill nằm dài trên giường, bữa tối cũng không xuống ăn. Cô không muốn để ý đến bất kỳ ai. Cô thật giận chính bản thân mình. Cô biết thái độ của cô đối với gia đình của Jill không tốt nhưng cô không thích họ đối xử với chủ nhân như vậy. Nói đi nói lại, thái độ của cô đúng là sai rồi, cho nên chủ nhân mới mắng cô bắt cô xin lỗi, mới chính là điều cô buồn lòng nhất.
Hồi vẫn còn là Miu Miu anh không bao giờ tùy tiện đánh cô, trừ khi cô làm gì sai hoặc cố ý quấy rối.
Cô làm sai chủ nhân mới có thể đánh cô
Chỉ là, cô không thích thôi, không thích bọn họ có thái độ không tốt với chủ nhân, không thích bọn họ nhìn chủ nhân với ánh mắt như vậy, không thích bọn họ ngăn cản cô và chủ nhân ở bên nhau.
Đối với cô mà nói, bất kể ai ngăn cản cô và chủ nhân đều là người xấu.
Nhưng bây giờ là cha mẹ của Jill, cô có cảm giác như mình làm gì cũng không đúng, đều sai cả.
A…phiền chết thôi!
Làm người sao lại phức tạp như vậy chứ!
Jill tức giận cắn gối gào thét trong lòng thẳng cho đến khi điện thoại trong túi xách đổ chuông, cô cho tay vào trong túi lấy di động ấn nút nghe.
Phone bên kia truyền đến tiếng cười.
“Giận sao?”
Bách Nghiêu Nhất có thể đoán được giờ phút này cô đang tức giận ôm gối.
Jill vẫn không nói lời nào Bách Nghiêu Nhất ôn nhu hỏi.
“Đã ăn tối chưa?”
“Chưa ăn” cô buồn bực nói ”Không muốn ăn”
“Không đói bụng sao?”
Giọng cô còn buồn hơn “Đói”. Đúng lúc này bụng bỗng reo lên.
Bách Nghiêu Nhất không hài lòng mắng “Ngốc” chỉ có đồ ngốc mới để bản thân bị đói.
“Xuống nhà ăn cơm đi”
“Không ăn” cô không muốn nhìn thấy những người đó “em không thích bọn họ, bọn họ đều nói anh không tốt, còn bảo anh là kẻ lừa đảo”
Nhưng rõ ràng kẻ lừa đảo là cô mà.
“Anh đúng là kẻ lừa đảo đấy”
“Anh không phải”
“Anh quả thực đang lừa tình cảm của em, không phải sao?” Bách Nghiêu Nhất buồn cười nói.
Jill ngây người sau đó cũng cười đột nhiên thấy tâm trạng tốt hẳn lên “A Nhất”
“Sao vậy?”
“Em thích anh” thật sự rất thích.
Bách Nghiêu Nhất cong khóe miệng, rõ ràng đã nghe cô nói rất nhiều lần nhưng không hiểu vì sao anh vẫn không thấy ngấy. Hơn nữa mỗi lần nghe tâm tình đều nóng bỏng như đang trên chín tầng mây vậy.
“Anh biết” chỉ có đồ ngốc như cô mới có thể thích anh.
Jill cười hì hì đang muốn mở miệng cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
“Jill, buổi tối con chưa ăn gì nên mẹ có bảo Emma làm chút điểm tâm, con…” Katherine mang khay thức ăn đi vào thấy Jill đang cầm điện thoại, khuôn mặt nở nụ cười đến ngọt ngào, vừa nhìn thấy bà nụ cười ấy lập tức biến mất.
Bách Nghiêu Nhất qua điện thoại cũng nghe được giọng của Katherine “Ngoan em ăn cơm đi đừng giận nữa, anh cúp máy trước đây” sau đó cắt phăng điện thoại.
Jill bỏ điện thoại xuống cảnh giác nhìn Katherine, liếc đến khay thức ăn ngon miệng vụng trộm nuốt nước bọt sau đó xoay mặt đi.
Thái độ của Jill làm cho Katherine rất tức giận, bà có thể đoán được vừa rồi cô nói chuyện cùng ai. Thái độ hoàn toàn trái ngược như vậy làm bà thật bất mãn.
Bà không quan tâm đến Jill là bởi vì bà rất bận không có thời gian chăm sóc đứa con thiểu năng trí tuệ, cho nên bà mới đưa Jill đến Paris. Đó cũng là vì bảo vệ cho cô. Bà căn dặn Emma đối xử tốt với Jill, bà không để cô thiếu cơm ăn, bà không bạc đãi cô, vậy mà vì sao đứa con gái nhỏ của bà lại coi bà không bằng một tên đàn ông cơ chứ?
Hơn nữa chỉ cần nhìn qua là biết cậu ta không phải loại tốt đẹp gì, vậy mà con gái bà lại nghe lời cậu ta coi bà như kẻ thù. Katherine tối sầm mặt, các con của bà chưa ai dám đối với bà như vậy. Thái độ của Jill bà chắc chắn không cho phép. Nghĩ đến việc Jill chưa từng được bà dạy bảo lại vừa khỏi bệnh xong, khó trách không hiểu chuyện, nghĩ đến đây thần sắc bà mới hòa hoãn hơn.
“Jill, đói bụng chưa?” bà cầm cốc sữa đến trước mặt Jill.
Jill không nhận, chỉ nhìn bà. Bà ôn hòa cười đặt khay thức ăn xuống bàn rồi đưa sữa cho con gái. Mắt lam nhìn chằm chằm bà như muốn xuyên thấu bà vậy.
“Jill?” Bà không thích Jill nhìn mình với ánh mắt như vậy, lông mày không tự giác nhíu lại.
“Bà không thích thái độ của tôi đúng không?” Jill mở miệng cô có thể cảm nhận được mẹ không hài lòng với mình “Bà tưởng chỉ cần dỗ dành tôi, khiến tôi hết giận thì tôi sẽ nghe lời bà nói có phải không?”
Cô nâng cằm ưỡn ngực gằn từng tiếng nói “ Tôi không phải búp bê, cũng không phải con rối, tôi sẽ không nghe lời bà đâu”
Katherine thực sự bị chọc giận “Jill Anderson” bà đứng bật dậy ngực phập phồng tức giận.
“Có phải cậu ta bảo con nói như vậy không? Có phải cậu ta bảo con đối nghịch với mẹ? Mẹ là mẹ con, mẹ làm gì cũng đều muốn tốt cho con, mà con…” thấy Jill quay mặt đi bà biết cô không muốn nghe, bà hít một hơi thật sâu không nói thêm lời vô nghĩa “ Đưa di động đây”
Jill không phản kháng đưa di động cho bà “Sau đó thì sao? Bà muốn quản lý tôi? Giống như một phạm nhân” cô hỏi, nhìn Katherine bằng ánh mắt trào phúng khiến cho bà càng tức điên.
Katherine nắm chặt di động trừng mắt với Jill “ Nếu con không nghe lời mẹ sẽ” bà đặt mạnh cốc sữa lên bàn.
“Muốn ăn hay không tùy con” sau đó giận dữ đi ra ngoài.
Jill nhìn cốc sữa khẽ nhếch môi, thực sự cô rất đói, không thể nhịn thêm được nữa rốt cuộc vươn tay lấy cốc sữa.
Mới uống có một ngụm cửa phòng truyền đến tiếng nói.
“Em không nên cãi nhau với mẹ” Anna dựa vào cửa phòng không đồng ý nhìn Jill.
Jill không muốn nói chuyện, ngay cả mắt cũng không buồn liếc đến.
Nếu nói ai là người cô ghét nhất trong gia đình này thì đó chính là Anna, ân oán trước kia cộng với bây giờ vĩnh viễn không bao giờ tiêu tan.
Xui xẻo nhất Anna lại chính là chị gái của Jill.
Hừ…. làm người chắng có gì tốt đẹp!
Anna biết Jill ghét mình bởi vì Jill chưa bao giờ che giấu điều đó.
Jill mất hứng trừng cô “Cô cùng A Nhất thì xứng đôi?”’
“Đương nhiên không” Anna mỉm cười cao ngạo vuốt tóc.
Cô đủng đỉnh tự mình đi vào phòng “Mẹ sẽ không đồng ý cho hai người bên nhau, hai người không xứng đôi.”
Bách Nghiêu Nhất có bộ dạng hết sức hư hỏng, cùng anh ta ở chung một chỗ giống như đang mặc hàng hiệu vậy, có thể nhận lấy ánh mắt hết sức ghen tị của mọi phụ nữ xung quanh. Mà cô quả thực rất thích cảm giác này. Nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, cô chưa từng xác định sẽ lâu dài với anh ta.
“Thân phận và địa vị của Bách không xứng với chúng ta, yêu đương thì được nhưng đừng nghiêm túc, cũng không nên coi anh ta là đối tượng để kết hôn. Một nửa hoàn hảo của chúng ta phải xứng đôi với chúng ta mới được”
“Tôi biết” Jill uống sữa vẻ mặt lãnh đạm trong lòng không cho là đúng.
“Loài người và loài mèo có điểm giống nhau. Mèo hoang không thể nào được lai giống với mèo cao quý”
“Đúng vậy” Anna gật đầu nghĩ rằng Jill đã thông suốt.
“Nhưng mà” Jill mỉm cười ánh mắt trong suốt nhìn Anna “Tôi có gặp qua một con mèo có huyết thống cao quý bên đường, trên người nó có rất nhiều khiếm khuyết so với con mèo hoang cũng chẳng bằng. Khi đã chết đi thì cũng giống mèo hoang mà thôi sẽ chẳng có ai thèm liếc mắt tới. Chị có biết con mèo đó trước khi chết nói gì với tôi không? Nó nói chúng ta thực ra đều giống nhau.”
Đều là mèo cả, khác biệt ở chỗ mèo xinh đẹp thì được cưng chiều, khi xấu xí thì bị quẳng đi không khác gì một con chuột ven đường.
Anna nhíu mày không hiểu ý của Jill
“Cái gì mà thân phận, địa vị không xứng” Jill nhăn mũi hỏi lại Anna “Chẵng lẽ thiếu đi thân phận và địa vị thì chị không phải là chị? mà là con mèo ven đường kia sao?”
Anna bị một đống mèo làm cho rối rắm cuối cùng vẫy vẫy tay thật lòng khuyên bảo Jill
“Dù sao tốt nhất em nên buông tha cho Bách, đừng phản kháng nữa, các người không có khả năng đâu. ” Nói xong cô liền đi ra ngoài.
Jill nhìn bóng lưng Anna mặt đầy oán trách, một hơi uống hết cốc sữa.
Hừ…. mặc kệ ai ngăn cản, cô và chủ nhân nhất định phải ở bên nhau!
Bách Nghiêu Nhất cầm điện thoại, trong đó truyền đến tiếng nói đối phương không chỉ đã tăt máy mà là đã đình chỉ sử dụng.
Đình chỉ sử dụng?
Bách Nghiêu Nhất chợt nhíu mày, mấy ngày nay Jill không đến tìm anh, điện thoại thì tắt máy, đại khái có thể đoán được cô ấy bị tịch thu điện thoại, mà bây giờ số này đã đình chỉ sử dụng. Nhà Anderson muốn anh không tìm được Jill sao?
Anh suy nghĩ một chút lấy chìa khóa tìm đến nhà Jill
Đến trước cửa nhà cô, nhìn thấy cánh cửa sắt đóng chặt, bấm chuông cũng không ai trả lời.
“Tiên sinh, anh tìm người nhà này sao?” vừa khéo gặp người hàng xóm tốt bụng nói cho anh biết “ Người nhà này mấy hôm trước đã chuyển đi rồi”
Chuyển nhà? Được lắm! Bách Nghiêu Nhất không ngạc nhiên chút nào.
Nhìn người hàng xóm gật đầu cám ơn. Bách Nghiêu Nhất gãi cằm nhíu chặt mày suy tư.
Jill nhất định sẽ không ngoan ngoãn rời đi, với cái tính gà bay chó sủa của cô sẽ không dễ dàng nghe theo người khác. Muốn cô rời đi trừ khi ép buộc. Nhưng nhìn thái độ bình thản của người hàng xóm vừa rồi lại cho thấy nếu Jill bị bắt buộc rời đi cô ấy chắc chắn sẽ tranh cãi ầm ỹ, dù là người ngoài thì cũng sẽ bàn tán ra vào nhưng người hàng xóm kia một chữ cũng không nhắc đến. Chỉ có thể nói Jill an tĩnh rời đi, nhưng sao cô có thể dễ dàng thuận theo như vậy? Jill rất yêu anh, sẽ không buông tay anh. Nghĩ đến đây Bách Nghiêu Nhất rất đắc ý.
Chẳng lẽ bị bỏ thuốc?
Nếu là như vậy thì quả thật gia tộc Anderson quá độc ác và biến thái. Vừa nghĩ đên mẹ của Jill, người đàn bà ngoại quốc đó, bộ dạng hết sức độc tài cố chấp, mắt bà ta nhìn anh như nhìn đống phân vậy.
Nếu cô bị bỏ thuốc thì anh không kinh ngạc chút nào!
Xem ra Jill đã bị đưa về Anh. Gia đình Anderson chắc chắn sẽ quản cô rất chặt, không cho bọn họ có cơ hội gặp mặt.
Bách Nghiêu Nhất thở dài, không ngờ bi kịch khoa trương này lại có ngày xảy ra với anh, nhưng trong lòng anh giờ đây đã không thể không để ý, không thể không đuổi theo cô.
Được rồi, anh sẽ đi mua vé máy bay, không còn biện pháp nào khác…đang suy nghĩ xem có biện pháp nào hay hơn thì điện thoại đột ngột đổ chuông. Trong lòng anh khẽ run lên tưởng Jill, nhanh chóng bắt máy nhìn, hóa ra là Bách Á Mạt, tâm tình kích động dần trở nên lạnh lẽo.
Tâm tình bực dọc tiếp điện thoại “ sao vậy?”
Bách Á Mạt không để ý đến thái độ khó chịu của em trai, dù sao cô cũng quen rồi “ A Nhất cậu đã đọc báo chưa?”
Bách Nghiêu Nhất căn bản không để ý đến thái độ của cô “ Chị cảm thấy tôi là loại người thích đọc báo hay sao?” anh và xã hội đã không còn liên quan đến nhau từ lâu rồi.
“Đúng là” Bách Á Mạt đã quên mất thằng em này tự kỷ bao nhiêu “Nhanh đi mua báo đi”
“Không có hứng thú” anh thực sự bận.
Đang muốn cắt phăng điện thoại bỗng nhiên nghe Bách Á Mạt hét lớn “Tôi nhìn thấy Jill này”
Cái gì? Bách Nghiêu Nhất lập tức hỏi lại “Chị nhìn thấy Jill ở đâu?”
Báo chí ư!
“Không ngờ Jill lại là người nhà gia tộc Anderson gia thế hiển hách nha, A Nhất cậu…alo…alo…bách nghiêu nhất cậu dám ngắt điện thoại của tôi.”
Bách Nghiêu Nhất không đếm sỉa đến tiếng rống giận dữ của chị gái, anh nhanh chóng tìm đến sạp bán báo tùy tay lật giở mấy trang cho đến khi nhìn thấy Jill.
Cô mặc trang phục màu hồng nhạt kết hợp với màu kem, bị một đám vệ sĩ hộ tống, đeo kính râm che gần hết cả khuôn mặt. Tuy Bách Nghiêu Nhất không thấy được biểu cảm của cô nhưng nhìn cô đang nhếch môi cũng đoán được rằng tâm tình cô đang rất khó chịu. Mà trên báo còn viết con gái của gia tộc Anderson mới đi du học bên Pháp trở về, trong ngày sinh nhật của cô phu nhân Katherine sẽ thông báo tuyển chồng cho con gái.
Bách Nghiêu Nhất tức giận “Vị hôn phu” hừ lạnh khinh thường, xem ra bà ta nhất định muốn tách họ ra.
Du học Pháp, chuyện quái quỷ như vậy mà cũng nói ra được.
Bách Nghiêu Nhất quẳng tờ báo bào thùng rác lấy điện thoại gọi ngay cho Bách Á Mạt “Bách Á Mạt giúp tôi đặt một vé máy bay đi Anh”
“Gì cơ? Tôi đâu có nợ cậu cái gì, biết điều thì gọi một tiếng chị gái đi.”
“Bản thảo tháng sau sẽ giao cho chị.”
“Ok, tôi đặt ngay đây” Bách Á Mạt chỉ cần có bản thảo cái gì cũng dễ thương lượng.
Bách Nghiêu Nhất cúp điện thoại cả người như muốn bốc hỏa.
Jill là người phụ nữ của anh, cô trên dưới cao thấp gì đều là của anh, những gã đàn ông khác đừng hòng có được.