Phóng viên Đài Truyền hình HTV theo vị chủ tịch tác nghiệp, đi vào phòng bệnh thị sát trước cảnh quay, y thấy cảnh Tâm Anh tóc tai rũ rượi đang quỳ mọp bên thành giường chợt phì cười Ở góc quay này y thấy cái giường bệnh kế bên làm y vướng víu khó xoay trở nên y gọi hộ lý cho đẩy cái giường kia tạm thời qua phòng khác. Nhân vật chính Tống Sĩ Trọng bị cô hộ lý mê lên truyền hình đẩy ra ngoài hành lang bệnh viện. Bích tự tay đẩy người yêu đi dọc hành lang tìm một phòng trống. Đi một đoạn rất xa cô thấy một căn phòng trống trải cô đẩy nhanh vào, rồi cô leo lên giường nằm chung với chàng rồi trùm mền kín mít.
Bác sỹ trưởng khoa tay cầm bệnh án, đi chung vị chủ tịch thành phố bước vào. Vị trưởng khoa ngạc nhiên khi chỉ còn Minh ở đó, ông ôn tồn cô bảo hộ lý:
- người hùng của tôi chị giấu ở đâu rồi?
Anh phóng viên và cô hộ lý tá hỏa, ra ngoài hành lang tìm khắp nơi mà không thấy bóng dáng anh bệnh nhân Tống Sĩ Trọng đâu cả. Một cô y tá cầm khai thuốc đi ngang nói:
-lúc nãy có một cô gái đẩy giường bệnh đó vô hướng nhà xác
Bích đúng là có đi tìm phòng trống, nhưng khó mà có được phòng trống ngoại trừ nhà xác. Cô không chú tâm lẳm mấy cái bảng treo trước cửa phòng nên lủi đại vô thôi Được nằm kế người yêu thì còn gì bằng, hai đứa trùm mền âu yếm nhau. Nào đâu hay biết những thây ma đang nhìn trộm hai người
Câu chuyện yêu nhau trong nhà xác, được ém nhẹm vì lý do không mấy tế nhị. Mẹ Minh ưu tiên được mời ngồi trên một cái ghế nhựa đặt cạnh giường con trai, bà nhận từ ông chủ tịch một phong bì và một cái gói vuông vuông mà người ta gọi là quà. Bên phía giường Trọng, vì ông năm Tà Đạo giận ông sáu Thuần tráo trở nên ghét cái mặt thằng sáu không muốn gặp bèn cử chị hai Trọng vô thăm. Chị hai Trọng nhìn rất đôn hậu và khuôn mặt ăn ảnh nên máy quay phim dừng lại khá lâu, chị ấp úng trả lời, lâu lâu lại chêm vô một câu tiếng anh. Ông chủ tịch bắt tay rồi trao quà và phong bì cho chị hai Trọng. Ánh đèn flash nháy liên tục cái ánh đèn mà Tâm Anh khao khát đến cháy bỏng và cô làm đủ thứ trò để có nó. Giờ Tâm Anh bị cắt vai một cách đường đột, cô thành khán giả bất đắc dĩ. Chị hai Trọng cũng không ngờ nhiều phóng viên đến thế, cô bước nhanh ra ngoài nắm tay ông xã và nhóc nhỏ nhà mình ôm vào lòng.
Ông sáu Thuần lặng lẽ rút lui, cùng lúc đám nhà báo tan hàng nhanh như lúc xuất hiện trả lại không gian yên tĩnh vốn có của bệnh viện. Ông hậm hực vì đã nhét vào túi tên phóng viên cả chai mà con gái rượu của ông không có lấy một giây nào trên truyền hình danh giá HTV7. Bà sáu chưa chịu từ bỏ giấc mơ nổi tiếng của con gái. Bà đang huyên thuyên về mối tình hoàng tử cóc Minh còi và công chúa Tâm Anh cho một đám đông hiếu kỳ bu quanh
Bích đang xấu hổ, cô đang tìm một lý do hợp lý để bào chữa cho hành động của mình( hành động gì và tại sao xấu hổ xin đọc chương sau sẽ rõ) sự lúng túng thể hiện rõ trên khuôn mặt bầu bĩnh và dễ thương của nàng. Chị hai bước tới nhẹ nhàng, chị đưa tay ra cho Bích nắm. Ừ phải rồi lúc này chị là cái phao cho em bám vào, chị đưa em thoát khỏi cái mớ bòng bòng của chính bản thân em tạo nên. Chị là số một của em chị dâu ơi
Trọng cũng đang xấu hổ, mà sự xấu hổ này phải nói là gấp bội lần Bích. Anh hai nhìn Trọng với ánh mắt đầy cảm thông, anh ghé sát lỗ tai Trọng thì thầm điều gì đó, rồi hai anh em phá cười ầm ĩ trong ánh mắt ngờ vực của chị em dâu nhà Bích
Ngại ngùng em quá ngại ngùng
Làm sao hiểu được ngủ chung thế nào
Nghẹn ngào em quá nghẹn ngào
Làm sao hiểu được...chuyện gì xảy ra
Cả nhà bao gồm cả bệnh nhân kéo xuống căn tin làm một chầu giải khát mặc kệ y tá can ngăn hết lời
Bầu không khí gia đình đã kéo mọi người lại với nhau đầy đầm ấm và yêu thương. Nó không thể đong đếm được, nó cũng không thể nào gọi tên được nó bao la trừu tượng vô hình, nhưng lại có mặt khắp nơi
Cái chợ đời ô trọc đang đua tranh quyết liệt vì danh lợi đã tạm đóng cửa. Tâm Anh lặng lẽ ngồi trong góc phòng phụ mẹ Minh xếp những món quà mà người dân quê gởi đến, bà trân trọng từng món quà, ánh mắt bà đầy tự hào và sung sướng. Minh thấy lòng mình quặng lại, hai mắt rướm lệ bật thành tiếng:
- má ơi, con ...bất hiếu
- Bà cười xòa, mắt nhìn thẳng vào Tâm Anh nói:
-cô thương nó thiệt lòng, thì khuyên nhủ nó ráng vô đại học. Nhà tui nghèo nên không có gì để lại cho nó, nên lo mà học giỏi để sau này có cái nghề mà nuôi vợ nuôi con
Tâm Anh nắm tay bà bật khóc:
-con thương ảnh thật lòng, bác đừng có ghét ba má con mà chia rẽ tụi con nha bác
Bà gật đầu, mái tóc trắng xóa và xơ xác đung đưa theo quạt máy trông như một quả dừa khô sắp rụng