Chương 48: Lần đầu sẽ đau

Chương 48: Lần đầu sẽ đau

Nghe tiếng súng, tôi vội kéo cậu Đức chạy vào vạt rừng nơi tôi và Hiếu từng giấu xe đạp ở đó. Chúng tôi chỉ có lợi thế về dược vật trên người rất nhiều, có loại bột tránh côn trùng, có loại gọi mèo chó, có loại xua rắn dụ rắn. Tôi rải một ít bột gọi rắn cách chúng tôi vài chục mét rồi nép người trốn sau tảng đá. Đám người kia bị dẫn chạy một vòng cuối cùng quay về chỗ cũ lại không biết chúng tôi chạy đi đâu.

“Mau, thằng Bính về dẫn chó ra đây. Để xem chúng mày chạy đi đâu.” - Một thằng trong đám nói.

Thằng này có vẻ là tên cầm đầu trong sáu người. Giờ lúc này chỉ còn có năm người, thế nhưng cũng không phải là lúc dùng vũ lực. Chúng tôi chỉ có hai người, ở bên kia lại có năm người cùng một khẩu súng. Lúc này tôi sờ lên vai cậu Đức phát hiện ra bả vai cậu ươn ướt, một mùi máu nhè nhẹ phảng phất. Dưới bóng trăng tranh sáng tranh tối, lờ mờ, tôi thấy bả vai cậu có một mảng sẫm màu hơn hẳn. Bị thương rồi.

Cậu Đức đưa tay lên bịt lấy miệng tôi rồi ra dấu bản thân không sao. Cậu lấy từ trong người ra một bình thuốc nhỏ, rắc bột ra tay rồi áp lên vùng vết thương. Đây là cây định huyết dùng để cầm máu rất tốt. Tôi không yên tâm, lấy một chiếc khăn tay trong ruột tượng của tôi, gấp làm bốn lần rồi luồn qua cổ áo lót vào bên trong vết thương của cậu. Đợi một lúc, đám thuốc dụ rắn đã bắt đầu phát huy tác dụng, rắn trong vùng như được mời gọi mà tập trung lại đây.

“Á…aaaaa. Đại ca, có rắn có rắn kìa.” - Một tên nhảy cẫng lên ôm lấy cổ tên cầm đầu, hai chân cặp vào eo hắn.

Nhìn tư thế này của hai tên đàn ông trông cứ sao sao ấy. Nếu không phải nằm trong tình cảnh này có lẽ tôi đã phá lên cười. Mà lúc này tình thế cấp bách, tôi chẳng có tâm trí đâu mà cười đùa.

“Thằng điên này. Mày làm cái trò gì thế? Có con rắn mà cũng sợ.” - Tên cầm súng lắc lắc để thằng đàn em nhảy xuống.

Bọn chúng còn chưa kịp nhảy xuống thì xung quanh, rắn từ khắp bốn phương tám hướng đi về phía này, từ mấy chục con đến mấy trăm con, dần dần đông như kiến, đếm không hết. Mấy tên kia xanh mặt sợ hãi. Cả đám không dám nhúc nhích, cứ thế mà nín thở chờ rắn bò qua chân mình. Tôi và cậu không quan tâm đến kết cục của bọn chúng mà nhẹ nhàng lách một đường bò đi.

Tiếng xì xèo khắp nơi của bọn rắn giúp chúng tôi che đậy âm thanh. Sự sợ hãi của bọn chúng khiến chúng tôi thành công trốn thoát. Bây giờ có lẽ đã gần hai giờ đêm, từ đây về đến phủ mong là không gặp chuyện gì bất trắc nữa. Chúng tôi theo lối đi tắt trở về, không dám dùng đèn hay bất cứ thứ gì. Bàn tay to lớn của cậu Đức nắm lấy tay tôi, một mạch mà chạy. Đến lối đi vào rừng trúc. Đúng lúc này, có tiếng lạo xạo, cậu Đức lập tức kéo eo tôi lấp vào trong một phiến đá.

Động thái của cậu làm tôi hết hồn, tim tôi đập như trống khai trường thiếu điều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi không biết vì sợ hãi hay vì được cậu ôm chặt trong lòng. Gương mặt cậu kề bên má tôi, giọng cậu thì thầm hai chữ “đừng sợ” mà khiến tôi có cảm giác điện giật toàn thân. Qua vài phút không thấy người, cậu cẩn thận nhìn ra ngoài, hóa ra là chú mèo mực thấy chủ nhân về nên chạy ra đón.

Dù là như vậy, cậu Đức vẫn cẩn thận nhặt một hòn đá ném ra ngoài vị trí gần con mèo mực. Sau không thấy người mới kéo tôi đi ra. Đúng như dự đoán, anh Luận đang chặn ở ngoài cửa, không cho ai vào. Tôi và cậu vừa leo cửa vào, mới thay đồ xong thì anh Luận cũng không chống đỡ được nữa. Chị Xoan, anh Tích đứng ở ngoài cửa, to tiếng nói như báo hiệu với chúng tôi người đã đến sân.

“Các người lại đến đây làm gì? Có thể để yên cho chúng tôi một hôm được không?” - Anh Tích lên tiếng.

“Các người định làm gì? Giữa đêm hôm còn muốn xông vào phòng cậu mợ…” - Chị Xoan chưa nói xong thì tôi nghe một tiếng rầm ngoài cửa.

Một thằng bặm trợn đạp cửa xông vào. Tôi đang ngằm trên người cậu, quần áo lả lơi. Còn cậu vẫn nằm đó, yên tĩnh đúng như người thực vật. Trông mặt tôi lấm chấm đen đỏ, răng cái đen cái trắng, hắn ta có vẻ thấy ghê tởm.

“Đúng là con đàn bà đĩ thõa, chồng liệt giường cũng không tha.” - Hắn bỏ lại một câu rồi phủi đít kéo người đi.

Chị Xoan đóng cửa lại tôi mới thở phào một hơi thả lỏng người định thả người sang bên cạnh thì cánh tay to lớn của cậu lại ôm lấy tôi, đổi ngôi chủ tớ, đảo ngược tình thế. Cậu ở bên trên nhìn xuống tôi, miệng làm ra vẻ liếm mép thèm muốn.

“Em nói thật đi, có phải em muốn… muốn tôi nên mới bày ra trò này đúng không?” - Cậu nói không chớp mắt.

“Này này, cậu đừng tưởng bở. Không phải tình thế cấp bách làm sao mà tôi phải dùng cách này.” - Tôi tức giận thay đổi cả xưng hô.

Cậu vẫn không chịu ngừng lại, cả gương mặt phóng to trước mắt tôi, bờ môi nóng bỏng kia như muốn chạm lên môi tôi thì tôi lại đấm vào ngực cậu một cái. Bị bất ngờ, cậu kêu lên rồi ngồi vật sang một bên. Lúc này tôi mới phát hiện ra, vết thương trên vai cậu lại rỉ máu. Trong lòng tôi bất giác chột dạ.

Nhìn cậu ôm vai đau đớn, tôi chột dạ. Vai cậu bị viên đạn bắn sượt qua nên vết thương không sâu. Tôi lấy chiếc khăn tay đã thấm đầy máu ra rồi ngó ra ngoài nhờ chị Xoan chuẩn bị nước nóng và vài loại thảo dược. Sau khi rửa vết thương, đắp thuốc và băng bó lại, tôi cũng thấy yên tâm hơn. Cảm giác tội lỗi trong lòng tôi lúc này mới lắng xuống.

Hôm nay, tôi nằm cạnh cậu, không còn được gối lên tay cậu nữa, tôi sợ vết thương của cậu sẽ đau. Thế nên một lúc tôi lại xoay người.

“Em sang bên này, bên này của tôi không bị thương.” - Cậu giơ tay trái lên ý bảo gối lên đây nhưng tôi không chịu. Sau cùng tôi cũng mơ mơ màng màng ngủ đi, chẳng biết thế nào mà sáng dậy tôi lại đang nằm trong lồng ngực của cậu, gối lên tay trái cậu ngủ ngon lành.

Mặt trời lúc này đã lên cao, có lẽ cũng đã tám giờ sáng rồi. Tôi vẫn phải đóng vai một người phụ nữ yêu chồng, ngày ngày đòi hỏi những loại thảo dược cao cấp chuyên trị thần kinh và xương khớp. Người bên ngoài cứ mắng nhiếc cười hả hê, anh Tích, chị Xoan vừa chơi oẳn tù tì miệng vừa kêu lên không ngớt. Hễ ai thua thì người đó đập vào cửa mười cái.

Tôi quay sang hỏi cậu Đức:

“Bé Linh là con trai của cậu Minh sao? Không biết giờ họ thế nào rồi?” - Giờ tôi mới nghĩ đến an nguy hai người họ. Sở dĩ vì bản thân tôi cũng chẳng thể giúp mình nên nào giúp được ai.

“Đúng vậy, bé Linh là con trai cậu Minh. Trong làng này, con trai chỉ cần từ 12 tuổi đã có thể lấy vợ rồi. Năm đó cậu Minh lấy cô đào năm nó mười bốn tuổi, cô Đào mười tám tuổi. Thế nhưng mà nó lại thật sự yêu cô Đào này. Rồi một ngày cô Đào mất tích, để lại con gái, bà Huế nói cô Đào bỏ làng theo trai. Từ đó nó cũng ít về làng mà ra bên ngoài làng để học tập. Sách vở này toàn là nó cho người chuyển về cho anh Luận đấy.” - Cậu Đức trả lời.

“Vậy, vậy giờ họ thế nào rồi anh Luận có biết không?” - Không hỏi thì thôi, giờ hỏi đến tôi lại thấy hơi lo lắng trong lòng.

“Để lát nữa nhờ anh Luận đi thăm dò xem hai người họ ở đâu. Có điều chắc chắn không phải ở trong phủ. Bởi vì sau vụ em bị cô Đào mượn xác hoàn hồn, nó đã dẫn bé Linh đi rồi. Chỉ là nó cắt đứt liên lạc với thầy nên chẳng biết nó đi đâu nữa. May ra nó còn liên lạc với anh Luận.” - Cậu Đức nói.

Nghe đến đây, ngực tôi như trút được gánh nặng, thở ra một hơi nhẹ bẫng. Bớt một người hiểm nguy, thêm một người an toàn là thêm phần may mắn. Tôi nhìn cậu đọc sách, không hiểu sao trong hoàn cảnh thế này mà cậu vẫn bình tĩnh để đọc sách được. Tôi thì lo lắng đứng lên ngồi xuống, đi ra đi vào. Cậu đặt quyển sách “kinh tế học vi mô” xuống kéo tôi vào lòng:

“Hay là anh với em làm gì cho bận đi.” - Anh cười tà tà.

Tôi chắc rằng anh đã học được câu nói này trong quyển sách hư đốn nào đó chứ không thể nào tự nghĩ ra câu nói này được. Tôi cũng hùa theo, gật gật đầu với cậu. Ánh mắt tôi sáng lên, nở một nụ cười dịu dàng nhất từ xưa đến nay.

“Sẽ đau đấy! Anh không sợ ư?” - Tôi e dè nói.

“Không sao, anh biết. Dần dần quen rồi sẽ không đau nữa. Nếu kỹ thuật tốt nhất định sẽ thăng hoa.” - Cậu nhìn tôi.

“Vâng, vậy để em chuẩn bị, anh nằm lên giường trước đi.” - Tôi cười tà tà.

Cậu Đức cất quyển sách vào trong hộc tủ dưới viên gạch trong gần giường. Sau đó cậu chỉnh lại quần áo chỉnh tề, nằm trên giường chờ đợi. Bỗng chốc cậu hỏi:

“Giờ mới là mười giờ sáng, em có chắc muốn làm chuyện đó bây giờ không?” - Cậu ngẩng đầu trông ngóng.

“Giờ em rất rảnh mà, anh cứ để hai đứa mình cùng bận nhé. Nhưng nhất định anh không được kêu đau.” - Tôi nói. - “Anh cởi áo ra, nhắm mắt lại đi.”

Nhìn cậu nằm nghiêm chỉnh trên giường, tôi mở hộp đựng kim châm mà thầy Nhẫn chuẩn bị cho tôi ra. Từng bước từng bước nhẹ nhàng đi đến bên giường, tôi sờ lên vết thương vừa khô miệng trên vai cậu. Trong đầu tôi hiển hiện lên nguyên tắc châm cứu. Vẫn là hạ xuống hai huyệt “giữ mạng” sau đó châm đâu thì châm.

Hai huyệt này không chỉ khiến người được châm cứu bảo toàn tính mạng mà còn làm cho người đó toàn thân bất động. Cậu mở trừng mắt ra nhìn tôi, miệng kêu lên một tiếng khe khẽ. Tôi ghé vào tai cậu nói nhỏ:

“Anh vừa nói sẽ không sao, không kêu đau mà. Em hứa sẽ sử dụng kỹ thuật tốt nhất của em.” - Tôi đắc ý cười lên.

Thuật châm cứu của thầy Nhẫn không chỉ giúp thông kinh lạc, tuần hoàn máu và hồi phục chức năng bộ phận cơ thể mà còn giúp mau lành vết thương. Tôi án theo thầy dạy, châm cứu vào các huyệt khu vực bả vai của cậu. Nhìn cậu nhăn nhó nhịn đau tôi vừa cảm thấy hả giận lại vừa thương nên không làm mạnh tay.

Sau khi rút hết châm ra, cất chúng vào hộp xong, tôi nhìn cậu:

“Thế nào? Lần đầu tiên em chữa thương cho anh có đau không?” - Tôi cười trêu ngươi.

Cậu tức giận trông cũng đáng yêu vô cùng, gương mặt nghiêm nghị bỗng nhiên mỉm cười. Lông tơ trên người tôi bất giác dựng đứng lên như gặp nguy hiểm. Cậu kéo tôi lôi lên giường, đôi môi nóng bỏng quyến rũ kia không nói một lời mà phủ lên môi tôi. Cảm giác lạ lùng hoang dại này khiến toàn thân tôi như bị đóng băng. Thôi thì đã không cãi được thì chấp nhận, tôi cũng nương theo môi cậu, cùng hòa nhịp con tim.

Chẳng biết qua bao lâu, nụ hôn sâu của cậu cũng bị đánh dứt bởi tiếng gọi ăn cơm của anh Tích.

“Cậu mợ ơi đến giờ ăn cơm rồi.” - Anh Tích ngoài cửa gõ gõ gọi vọng vào.

Tôi và cậu giống như kẻ cắp gặp công an, vội vã ngồi dậy chỉnh trang lại quần áo. Thế như đôi môi sưng lên đỏ mọng của tôi chắc chắn không giấu được. Cậu nhìn tôi như chọc tức, ghé vào tai tôi nói:

“Muốn thắng anh đâu có dễ.” - Cậu đi ra cửa mở cửa.

Tôi nhanh tay lấy khẩu trang trong ruột tượng ra đeo. Cậu quay vào nhìn thấy tôi làm vậy gương mặt ngắn lại, ánh mắt đầy vẻ bất ngờ. Tôi hắt xì lên hai tiếng vội nói:

“Anh Tích, anh mau để đồ ăn đó rồi ra ngoài, em bị cúm sợ lây mọi người.” - Tôi nói.

Anh Tích tưởng thật nên hỏi:

“Mợ có cần tôi kiếm cây kim châu xông mũi không? Trong viện mình mọc rất nhiều.” - Anh ân cần hỏi.

“Không không, mai là khỏi thôi. Có gì tôi sẽ dặn chị Xoan.”

Anh Tích nghe thế không hỏi gì thêm mà để đồ ăn rồi đi ra ngoài. Trên bàn ăn ngoài cơm canh đạm bạc bên kia mang đến còn có cả thịt gà rừng anh Luận săn ở bên ngoài về. Bữa ăn như thế này phải nói là quá đủ dinh dưỡng rồi. Trong phòng chỉ còn lại tôi và cậu Đức. Tôi bỏ khẩu trang ra, mắt lườm cậu.