Chương 45: Lý Gia Phú trở về

Chương 45: Lý Gia Phú trở về

“Bà Huế” nói xong, một giọng nói khác lại chiếm lấy làm chủ thân thể:

“Làm vậy là xong sao? Không thể nào, không thể nào, cả cái nhà này, tất cả mọi người phải chết, phải chết theo con tao… hahaha!” - Gương mặt bà Huế vặn vẹo đáng sợ, bỗng chốc lao về phía tôi và cậu Đức.

Cậu Đức ôm chùm lấy người tôi, những bó củi ban nãy ở xa không biết bằng thế lực siêu nhiên nào mà bay lên bao vây lấy tôi và cậu như tường thành, lửa bốc lên ngùn ngụt. Cảm giác này khiến tôi hoang mang sợ hãi. Ngọn lửa dần biến thành màu đen, vô số gương mặt phụ nữ có răng nanh, móng vuốt đen xì, mắt đỏ như lửa lao lên như muốn nuốt trọn lấy tôi. Không biết cậu Đức đã biến đi đâu mất, lúc này chỉ còn một mình tôi đối mặt với những thứ quỷ quái này, vô cùng đáng sợ.

“Tất cả phải chết, đền mạng cho tao, đền mạng cho tao…” - Thứ tiếng âm lãnh như vọng về từ địa ngục xuyên thủng qua lỗ tai đập vào đầu đau điếng như ngàng vạn kim châm.

Trong vòng vây của lửa đỏ như máu tươi, sức nóng và sự tra tấn âm thanh cùng cơn giận dữ của vô số mặt quỷ làm tâm thần tôi không còn được tỉnh táo. Tôi chỉ biết ngồi xuống ôm lấy đầu hét lên đẻ át đi những sợ hãi và âm thanh khủng bố hỗn tạp đó.

Đúng lúc này, tôi cảm giác có người tát lên má mình gọi tên, tôi mới giật mình tỉnh dậy, mồ hôi đã ướt đẫm người. Tôi trợn mắt cứ thế nhìn lên trần nhà không chớp mắt rất lâu mới tĩnh trí lại. Hóa ra, lúc nãy chỉ là mơ thôi, nhưng mà sự chân thật của nó khiến tôi phải hoài nghi. Tôi vội giơ tay trái lên, chiếc vòng vẫn còn là một màu nâu giản dị, chưa hề đổi màu. Thế nhưng cảm giác trong giấc mộng khi nãy vô cùng chân thật. Chẳng được mấy chốc thì trời đã sáng, tôi mở cửa ra ngoài. Chị Xoan đã dậy quén dọn từ bao giờ, thấy tôi mở cửa vội vã chạy lại:

“Mợ, mợ dậy sớm thế, mợ có sao không? Sắc mặt mợ tái trắng cả rồi.” - Chị Xoan đưa tay sờ lên trán tôi nói.

“Tôi không sao, chị cứ làm đi, tôi phơi nắng sớm một chút là ổn lại thôi.” - Tôi xua xua tay nói.

“Để tôi chuẩn bị nước xông cho mợ, người mợ lạnh lắm.” - Chị Xoan thu nốt đám lá rồi vội vã chạy đi. Tôi ngồi ở bậc thềm, tắm năng ban mai, nhìn mặt trời lên mới có cảm giác mình vẫn còn đang ở trần gian.

Nhìn mặt trời tròn như lòng đỏ trứng gà cỡ lớn phát ra những tia nắng sớm mà trong đầu tôi không ngừng hiển hiện lên biển lửa, lên những chuyện trong giấc mơ đó từng cảnh hiện lên rõ nét lại khiến đầu tôi nhói nhói đau.

“Mợ, mợ vào đây. Xông hơi xong, ăn chút cháo, nghỉ ngơi là sẽ khỏi.” - Chị vừa nói vừa bảo mấy người làm mang khiêng thùng xông lá thảo dược nghi ngút hơi nước vào phòng.

Tôi đi theo vào, cảm ơn chị một câu. Lúc này trong phòng, trừ cậu Đức chỉ còn lại tôi và chị. Chị đặt bộ quần áo mới lên khay, lấy ra một tấm khăn trùm cỡ lớn.

“Mợ, mợ cởi váy áo ra ngồi vào đây, tôi chùm khăn cho mợ một lúc cho toát mồ hôi là khỏi.”

Tôi nghe lời chị, chỉ chừa lại quần áo lót bên trong, ngồi vào trong thùng gỗ. Nước thuốc trong thùng ngập đến ngang bụng, bên ngoài thùng còn có hai nồi nước to nghi ngút hơi nước bốc lên. Cơn đau đầu dịu lại, mùi lá tre, lá bưởi, lá xả, hương nhu cùng đủ thứ mùi thuốc khác cứ thế mà quện vào, ngấm vào từng tế bào, mạch máu của tôi. Cảm giác ấm áp này vô cùng dễ chịu, vô cùng thư thái khiến tôi ngủ say. Chị Xoan vẫn đứng giữ khăn trùm ở bên ngoài, thi thoảng chế thêm nước sôi vào hai nồi thảo dược ở bên ngoài để đảm bảo hơi nước đủ nóng.

Một đêm mệt mỏi, tỉnh dậy xong lại đau đầu nên sự ấm áp của hơi nước lại có thêm mùi thảo dược làm tinh thần tôi dịu đi.

Tôi đang đứng giữa cánh đồng cỏ xanh tận chân trời. Đột nhiên, một cơn gió nổi lên khiến đám cỏ nghiêng về một phía, Trong không gian mờ ảo khói sương, ánh sáng vàng lóe lên. Gió ngưng, tôi quay người lại nhìn. Không biết bà nội tôi đã đứng đó từ bao giờ. Vẫn nụ cười hiền từ, ánh mắt nhân hậu đó nhìn tôi trìu mến. Bà vẫy vẫy, tôi không suy nghĩ gì cứ thế mà lao vào trong vòng tay của bà. Nước mắt tôi chảy dài xuống gò má, ngấm vào ngực bà.

“Bé con của bà, bà xin lỗi đã đẩy con vào ân oán đời trước. Nhưng thời gian không còn kịp nữa rồi. Sắp kết thúc rồi, kết thúc rồi.” - Nói xong, bà cứ thế mà lướt đi khỏi tôi, hóa thành bóng mờ rồi tan trong làn khói trắng mênh mang khắp cánh đồng.

Tôi đứng bật dậy, nước trong thùng rơi xuống tí tách, mồ hôi nóng ẩm cả người, chiếc khăn trùm của tôi cũng tụt xuống đất.

“Mợ thấy đỡ chưa?” - Chị Xoan lấy khăn sạch và quần áo sạch để tôi thay.

Tôi gật đầu với chị rồi thay quần áo mới vào, mặc bộ quần áo kim ti mà bà Nga tặng cho tôi. Xong xuôi tôi quay lại giường muốn nhìn cậu một chút thì phát hiện mũi cậu chảy đầy máu.

“Chị Xoan, anh Tích, cậu chảy máu mũi. Mang ít lá cỏ lào vào cho tôi nhanh.” - Tôi gọi với ra ngoài nhờ hai người đồng thời lấy khăn thấm máu cam cho cậu.

Ngày nhỏ thi thoảng tôi cũng bị chảy máu cam, lớn lên tôi biết là do trong mũi có niêm mạc mũi, khi chúng bị khô nóng, tổn thương thì dễ chảy máu cam. Lúc bé cứ bị chảy máu là bà nội lại hái lá cỏ lào giã nát đắp vào mũi tôi cầm máu. Nước lá chảy vào mũi hơi xót nhưng lại cầm máu tức thì. Tôi hồi tưởng lại cảnh hồi nhỏ, giọng bà vẫn vang bên tai như vừa mới hôm qua. Ký ức phủ bụi chẳng biết bằng cách nào lại trở lên rõ nét đến thế.

Tôi ngửa cổ cậu lên, lấy bã thuốc cỏ lào, dùng lực nhỏ nắm vào để nước rịn ra từng chút rồi đắp lên mũi cậu. Máu cam lập tức ngừng chảy. Anh Tích nhìn tôi há hốc mồm.

“Cây cỏ lào trong phủ toàn dùng để chăn ngựa chăn thỏ, không ngờ lại còn có tác dụng này nữa ạ mợ. Mợ đúng là cái gì cũng biết.”

Chị Xoan vênh mặt lên trông dáng điệu còn tự hào hơn cả tôi.

“Chứ còn gì nữa. Mau chuẩn bị mà vệ sinh cho cậu đi.”

Anh Tích chuẩn bị nước ấm định lau thì tôi ngăn lại, bắt mạch cho cậu Đức xong, thấy mọi thứ bình thường mới để cho anh làm. Tôi đi lên nhà tìm ông Lý rồi đợi bữa sáng luôn. Tôi muốn hỏi thầy Tuyết, ông Lý về giấc mơ kỳ lạ đêm qua. Hai người trầm tư quên cả uống trà rồi bảo tôi ra ngoài mà không nói gì thêm.

Một ngày trôi qua vẫn như thế, ngày châm cứu ba lần, nấu cháo thảo dược cho cậu. Dạo gần đây, cậu rất phối hợp dụng cháo của tôi, mỗi lần như thế anh Tích đứng ở góc giường lại xanh mặt trắng mày. Mỗi lần ăn xong, tôi đều để cậu gối lên đùi mà xoa đầu nói những lời dỗ dành như mẹ cậu hay nói.

“Bé cò của mẹ hay ăn chóng lớn, ngoan ngoan con nhé, ăn hết bát này, lớn thêm từng này là thầy sẽ đến thăm mẹ con mình.”

“Bé cò hôm nay có chuyện gì kể cho mẹ nghe không?”

Mỗi lần nói như thế, anh Tích đi ra cửa mà vai còn run lên dữ dội, có lẽ là ký ức ùa về, xúc động thương cậu mà khóc không thành tiếng. Có đôi lúc tôi cũng cảm động mà rơi nước mắt.

====

Mấy ngày trôi qua, trong phủ tôi hoàn toàn cách biệt tin tức với bên ngoài, ngoài mấy người thân cận tôi cũng chẳng tiếp xúc với ai. Chị Xoan hớt hải chạy vào, miệng lắp bắp nói không ra tiếng:

“Mợ… Mợ ơi!”

“Có chuyện gì chị cứ từ từ nói. Chị uống miếng nước đã!” - Tôi rót cho chị chén trà xanh tươi mát, chị uống cạn, vuốt vuốt ngực:

“Ông chủ đưa cậu Phú quay về rồi.”

Tôi vô cùng bất ngờ, nghe tin này mà như có luồng điện giật trong người, không biết phải phản ứng thế nào. Làm vậy có quá bất công với người đã khuất, với cậu cả không? Sau đó không lâu phủ tôi lại bị giam lỏng. Tôi hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra bên ngoài. Mỗi ngày có người đưa cơm đến đầy đủ nhưng tôi lại không được bước ra ngoài. Nội bất xuất ngoại bất nhập. Trong lòng tôi có dự cảm chẳng lành thì buổi chiều, bà Huế và Lý Gia Phú đến.

“Nào, đến xem dâu cả nhà này chăm cậu cả chu đáo thế nào.” - Bà Huế mặt mày tươi tỉnh, khỏe khoắn bước vào.

Đằng sau bà có không ít người lạ mặt, những người này mặc quần áo như người bên ngoài của chúng tôi, tay đầy hình xăm như mấy đại ca giang hồ. Bà đi vào trong viện của tôi, lúc này tôi đang ngồi ở bậc thềm, hỏi:

“Dạ thưa mẹ, hôm nay mẹ hạ cố quang lâm viện nhỏ của con có gì muốn sai bảo con ạ?” - Tôi cố gắng kéo dài khóe miệng tạo thành gương mặt hơi tươi tỉnh.

“Ôi dào, thằng Phú nó có mấy người bạn tốt đưa về đây, mẹ chỉ muốn vào đây xem mọi người thế nào, có khỏe không.” - Bà ta giả lả cười, dừng lại nhìn tôi đầy đắc ý.

“Mà mẹ bảo với thầy Lý rồi, rõ ràng cậu cả nằm ngặt nghẽo ở đó thế mà cứ muốn giao cái nhà này, tương lai vào tay hai đứa con. Mẹ thấy nó chẳng hợp lý chút nào. Giờ thì cuối cùng thầy cũng phải nghe thôi. Từ nay hai con chỉ cần ở trong này hưởng thụ, việc ngoài kia đã có mẹ và thằng Phú nó lo rồi. Haizzz đúng là tuổi già cuối cùng vẫn phải nhờ cậy con cái, con hơn cha là nhà có phúc.” - Bà giơ ngón tay trắng toát đeo đầy vàng ngọc dưới ánh mặt trời ngắm nhìn, cảm thán.

Nghe trong lời bà Huế thì e rằng cái nhà này lành ít dữ nhiều, vào tay bọn côn đồ này rồi. Tôi nói:

“Vâng thưa mẹ, đời này của con sau khi cưới cậu cũng chỉ mong ngày ba bữa bên cậu mà thôi. Vậy thầy con giờ đang ở đâu rồi ạ? Thầy dạo này sức khỏe không tốt hay mẹ để thầy đến đây con tiện bề chăm sóc.”

“Thầy con còn có việc khác. Nhưng mà không sao, nếu con đã mong muốn thì mẹ cũng sớm đưa thầy đến đây để CẢ NHÀ ĐOÀN TỤ.” - Bà ta nói xong thì phất tay với đám người phía sau kêu đi theo.

Nhìn khí thế này trông mới oai phong mới giống như chủ nhân căn nhà này làm sao. Tôi hoảng loạn trong lòng nhưng mặt không đổi sắc. Cứ thế ngồi đơ người ở bậc cửa. Anh Tích, chị Xoan ngồi cạnh tôi, lấy nhánh cỏ vẽ vẽ xuống nền gạch.

“Mợ, giờ phải làm sao đây? Bà Huế uất ức bao năm giờ lại có cậu Phú mượn được trợ thủ bên ngoài về, giờ…”

Tôi ngắt lời chị Xoan đứng dậy đi vào trong phòng, tâm trạng lúc này của tôi rất tồi tệ, vô cùng tồi tệ. Tôi cũng không biết phải làm sao. Ở đây công an không có cũng chẳng ai biết đi báo thì mất bao nhiêu ngày, lúc về có còn ai nữa không. E là bọn chúng đến đây chỉ nhằm cướp bóc xong thôi. Chỉ sợ là có khi còn muốn làm vô số việc ác với thôn dân trong làng nữa. Trong viện này chỉ còn mỗi chị Xoan được đi ra đi vào để đưa lấy thức ăn, thế nên mọi tình hình tin tức đều phải nghe ngóng về báo lại. Ban đêm, chẳng ai ngủ được ngồi ở bên ngoài, anh Luận từ đâu nhảy vào, anh nhìn tôi nói:

“Mợ có muốn trốn không? Tôi đưa mợ đi trốn chắc chắn ra được khỏi làng. Tình hình này e là có biến lớn.” - Tôi nhìn chị Xoan đang gật đầu như mổ thóc lại nhìn anh Tích…

“Không, mà muốn trốn tôi cũng phải biết được tình hình của thầy Lý, của bé Linh, của bố mẹ tôi mới được. Sợ là bọn chúng chẳng để yên đâu. Mà sao anh vào được đây?”

“Thưa mợ…Thực ra ở đây có một đường bí mật thông hướng khu vườn mà ông cấm. Con đường này không có ai biết, là đường hồi bà cả còn sống cho làm để đề phòng nạn trộm cướp sau này. Hầu như nhà nào cũng có một nơi bí mật để phòng trộm cướp.” - Anh nói với tôi.

Tôi sáng mắt lên, tinh thần phấn chấn hẳn, cảm giác mất tự do làm người ta ngột ngạt, khi đã có đường, lòng người sẽ có hi vọng, có hi vọng sẽ có động lực sống, có động lực sống sẽ có sức sống. Nửa đêm, tôi một mình lần theo ra dãy trúc rậm rạp mà anh Luận nói, lần theo mép tường đi vào bên trong dãy, tôi không dám mang theo đèn nến gì chỉ mang theo chiếc đèn pin của người lạ kia hồi trước để lại. Tôi cảm giác chiếc đèn này sẽ có nhiều tác dụng phòng thủ hơn.

Đi một chặng đường hơn năm trăm mét thông qua một lối mòn hai bên toàn là trúc rì rào, đường tối om chỉ có ánh sáng trăng thi thoảng chiếu qua tán rơi xuống hỗ trợ tầm nhìn của tôi. Tôi từng bước dò dẫm, cuối cùng cũng đến một bức tường. Ở bức tường này lại có một chiếc ghế hai bậc giống loại ghế dùng để lên xe ngựa đặt ở bên dưới. Tôi trèo lên nhìn ở bên kia tường, đèn đuốc sáng trưng, đèn tích điện cũng nhiều vô kể, chiếu sáng mấy nhìn mét vuông.

Hàng chục người đang trồng cây, mà thứ cây kia… chính là loại cây mà nhà nước đang cấm. Cây cần sa. Những người nhà tôi bị họ đôn đốc tay cuốc tay xẻng, kẻ đập đất người khuân cây non đến từng chỗ trồng, còn cả gieo hạt nữa. Vài tên cầm roi da thi thoảng quất lên lưng lên vai những người làm. Tôi thấy cảnh này, trong ngực dâng lên cảm xúc tức tức. Thằng Phú đứng ở giữa cười lên ha hả nói với một thằng con đồ người đeo đầy phụ kiện - có lẽ là thủ lĩnh.

“Hahaha. Anh bảo những cái cây này sẽ giúp chúng ta giàu có, ăn sung mặc sướng cả đời này á? Những cái cây nhỏ xíu này ư?” - Hắn cầm cái cây nhỏ trên tay, cười đến rung mỡ mặt.

“Đúng, chính là nó. Thật tuyệt vời khi tìm thấy cậu, được làm bạn với cậu. Cậu chính là phúc tinh của anh. Chúng ta sẽ cùng hưởng vinh hoa phú quý, phụ nữ đầy nhà.” - Hắn cười phá lên.

Đúng lúc này, bà Huế và cái tên thầy tà pháp đi từ đằng xa vào. Bốn bên cười với nhau.

“Ta đã bảo rồi, chỉ cần làm phép là tài lộc đến nhà, hưng vượng hơn xưa. Bà xem tôi nói có đúng không?” - Ông ta nhìn bà Huế.

“Đúng đúng. Ông đúng là cao thủ của cao thủ. Nào đâu như cái lão kia quanh năm suốt tháng chả làm được cái gì. Tưởng phú hào một phương hóa chỉ như con chó góc tường mà thôi. Tôi nhịn bao nhiêu năm nay rồi.” - Bà Huế nói.

“Chỉ còn chín người phụ nữ nữa là thành đại thuật. Từ nay đến đêm nguyệt thực cũng không xa, làm xong thuật này nhà bà nghìn năm không suy.” - Lão ta vuốt chòm râu cười lên the thé.

Đúng lúc này, tôi do tức giận giẫm chân một cái, nào ngờ cái ghế này đã lâu ngày nên mủn. Tiếng kêu tách cái gây tiếng động không lớn nhưng cũng đủ để vài người ở gần chú ý…