Chương 43: Trong làng có người chết

Chương 43:

Anh Thể từ nhà ông Lý trở về, gương mặt nghiêm trọng. Tôi hỏi hai người:

“Chuyện thế nào rồi, ông Lý nói sao?”

“Ông Lý và thầy Tuyết nói chuyện này rất nghiêm trọng. Tà thuật hiểm ác kia chuyên nhằm vào phụ nữ mang thai. E là chuyện này sắp làm trong làng đảo lộn. Ông cho người chú ý đến nhưng gia đình đang có người có thai.” - Hiếu trả lời tôi, gương mặt căng lên lo lắng.

“Thầy Tuyết còn đưa vài lá bùa dặn nhà mình dán vào cửa.” - Hiếu đưa mấy lá bùa chú cho tôi.

Tôi nghe vậy xong, trong lòng dâng lên cảm giác lo lắng, nặng nề. Tôi nhìn thím đang ngồi trên phản gỗ lim phơi nắng và đọc sách cho em bé trong bụng mà đầu óc nghĩ lung tung. Tôi dặn Hiếu đừng vội nói ra, để tôi vào nói chuyện với bố xem thế nào đã.

Bố tôi đang đọc sách, thấy tôi đi vào, nhìn tôi cười yêu thương. Tôi đem chuyện của mấy anh em kể lược lại một lần cho bố nghe. Hiếu thuật lại lời của thầy Tuyết và ông Lý. Bố tôi lập tức chạy sang phòng chú Tín, cuối cùng cũng quyết định nói cho cả nhà đều biết, không giấu thím Hoài. Sở dĩ tôi không nói cho thím vì sợ thím lo lắng, chuyện này nên để người lớn quyết định bởi vì sự việc này rất nghiêm trọng.

Tôi ngỡ rằng sau chuyện hôm trước thì ông thầy tà thuật đó đã bị thương rồi chứ. Nào ngờ ông ta còn sử dụng những thứ đáng sợ như vậy. Tôi ngờ ngợ trong đầu hiện lên suy nghĩ đáng sợ, cả người nổi gai ốc lên. Cây cỏ quỷ mẫu tử kia mọc bên cạnh miếu… không lẽ ở đó toàn là…

Nghĩ tới đây đáy lòng tôi vừa sợ vừa căm ghét, lạnh lẽo cùng cực. Con người có thể ác độc ra sao mới làm ra chuyện táng tận lương tâm như thế. Tôi từng nghe người ta nói, nơi lạnh lẽo nhất không phải là bắc cực mà là lòng người. Dù biết sức mình có hạn, cũng chẳng giải quyết được gì nhưng lòng tôi ấm ức, bực bội lắm.

Bố tôi dán giấy ở trong cửa xong xuôi, sau đó nhắc tôi hạn chế ra ngoài, thím Hoài thì phải ở trong nhà tuyệt đối không được ra cho đến khi sinh. Thím ôm chiếc bụng vẫn chưa nhô lên, âu yếm vỗ về, nghiêm túc gật đầu. Khó khăn lắm mới được làm mẹ, chú thím sẽ cẩn thận vô cùng.

Một tuần trôi qua, không có việc gì hoang đường xảy ra trong làng, tôi dần yên tâm hơn. Ăn cơm xong, tôi vào châm cứu cho cậu Đức, vì là không được tập luyện, tôi sợ cậu mất cơ nên rất chú trọng thức ăn và châm cứu cho cậu. Mỗi ngày ba lần, sáng, trưa, tối. Tôi phát hiện, cậu ngày càng phản ứng nhiều hơn. Điều này đúng với thầy Nhẫn đã nói, có thể cậu thật sự sắp tỉnh rồi. Chỉ có điều, mấy đêm này tôi ngủ say như chết, không hề biết gì. Mới chín giờ tối đã ngủ một mạch đến tận sáu giờ sáng. Chưa bao giờ tôi lại ngủ say như chết thế này. Mỗi sáng tỉnh dậy vẫn trong tư thế gối đầu lên bắp tay cậu, tôi lại mát-xa tay cho cậu.

Một tuần này, tôi cũng tập nấu món cháo hạt sen mà anh Tích kể để cho cậu ăn. Rồi ôm cậu thủ thỉ vỗ về những lời mà bà cả ngày xưa vẫn nói với cậu. Anh Tích nói hồi nhỏ, mỗi đêm trước khi ngủ bà cả thường kể chuyện thỏ và hổ cho cậu nghe, tôi cũng học bà ngày ngày kể chuyện. Nhưng tôi chẳng biết kể được bao lâu, chưa bao giờ kể hết một lượt mà bản thân đã ngủ mất. Mỗi sáng tỉnh dậy tôi đều áy náy.

Hôm nay, tôi quyết định mát-xa cho cậu trước khi ngủ. Nghe nói làm việc này sẽ giúp lưu thông máu tốt lắm. Châm cứu xong, lần nào cậu cũng đổ mồ hôi, ngồi bật dậy nhăn mặt một cái rồi nằm xuống. Vì đã quen nên tôi không còn thấy sợ nữa. Lấy khăn ấm vắt khô, thấm mồ hôi trên người cậu, lấy dầu thảo một mát xa khắp người cho cậu. Bố mẹ thấy tôi tận tình với cậu như thế trong lòng cũng ấm áp nên hay dạy tôi các cách mát xa bấm huyệt giúp thông kinh lạc.

Chị Xoan bưng vào một bát nước thuốc, tôi mát xa xong thì bón cho cậu uống. Những ngày này cậu rất hợp tác, uống một lúc đã hết thuốc. Tôi lại xoa xoa mái tóc cậu, bắt đầu kể chuyện xưa, giọng đều đều mà tôi cho rằng mẹ kể chuyện cho con đều sẽ như thế. Mới kể được một phần ba thì có chuyện lạ. Tôi thấy quần cậu nhúc nhích, đúng là chỗ đó, cái chỗ nhạy cảm mà con gái vừa sợ vừa hoảng hốt đó. Nó phồng lên như một quả bóng bay đầy hơi, hướng lên trên trời. Cả người cậu nóng bừng như sốt. Tôi hoảng hốt, kèm theo sợ hãi và cả xấu hổ nữa. Tôi chạy xuống bếp hỏi chị Xoan xem xác thuốc nấu đâu. Tìm lại bã thuốc tôi mới té ngửa, chị Xoan lấy nhầm một vị. Thuốc này nếu đàn ông dùng vào mà không biết liều lượng thì không khác gì xuân dược, nếu không giải tỏa thì trong hai tư giờ cứ vừa nóng vừa khô vừa lên như thế.

Tôi hoảng hồn chưa biết tìm ai giải cứu, chạy vội đi lật lại quyển sổ chép bài thuốc của thầy Nhẫn. Sau một lúc tìm kiếm, cuối cùng tôi cũng tìm thấy cách châm cứu và bài thuốc đắp phối hợp. Chỉ có điều mấy huyệt này cũng ở chỗ nhạy cảm quá đi. Tôi nhắm mắt lại bình tĩnh, dặn chị Xoan ra vườn hái thuốc giã để hạ nhiệt cho cậu, còn tôi thì bước vào để giúp cậu châm cứu.

Châm cứu mười huyệt, hai canh giờ sau châm một lần nữa kèm theo đắp thuốc một lần mỗi sáu canh giờ là giải được. Mười huyệt quanh chỗ đó. Tôi do dự, đi qua đi lại, phải lấy hết can đảm mới dám… vạch ra. Thú thật, mười tám năm trời tôi chưa từng nhìn thấy. Dù cho trong sách giáo khoa mô tả hình vẽ và đường mạch máu các thứ cũng không thể so với “mô hình” ngoài thật này. Thế nên khi mục sở thị “mô hình” thực tế này, tay tôi run lẩy bẩy, cả người tôi tựa như có dòng điện chạy qua, não căng cứng như có máu chảy ngược lên. Bởi vì tôi chưa bao giờ thấy nó trong tình trạng hoạt động thế này.

Tôi nhắm mắt, lẩm bẩm vài câu trong đầu khiến mình giữ bình tĩnh. Lỗi tại tôi không dặn dò chị Xoan kỹ lưỡng, hại cậu thì tôi phải làm thôi. Tôi không thể làm gì khác được nữa. Sau khi mở mắt ra, tay tôi đã hết run, tôi hít một hơi thật sâu, đâm xuống hai kim “giữ mạng” rồi bắt đầu hạ kim. May mắn, vừa hết kim thứ mười thì cậu hạ nhiệt, cái đó cũng ngất đi trở về trạng thái bình thường.

Lúc này chị Xoan cũng thập thò ở cửa gọi vào, tôi ra mang lá đã giã gói vào một chiếc khăn rồi đắp lên trán hạ thân nhiệt cho cậu. Không biết có phải hoa mắt hay không, tôi thấy tay cậu giật giật lên mấy cái. Anh Tích lúc này không biết từ đâu chạy vào, hốt hoảng lau mồ hôi:

“Cậu…” - anh nhìn thấy tôi thì im bặt lại.

“Mợ, mợ quay lại rồi ạ?” - Anh cúi xuống, tay cầm một nắm cỏ y hệt loại cỏ tôi bảo chị Xoan giã.

Anh thấy tôi nhìn chằm chằm thì giấu vội ra sau lưng. Nhìn tôi, anh đánh lạc hướng.

“Tôi cứ tưởng hôm nay mợ không ngủ ở đây, tôi, tôi đi ngủ trước đây, phiền mợ chăm sóc cho cậu.” - Nói xong anh chạy vọt đi tôi còn chưa kịp nói gì.

“Chị Xoan chuẩn bị cho em ít lá nữa mai đắp cho cậu nha.”

“Vâng thưa mợ, tôi hái nhiều lắm. Dùng được sáu bảy lần đó. Tôi đã làm sạch, bao giờ mợ gọi tôi giã ra là xong. Tôi ra ngoài, có gì mợ cứ gọi nhé.” - Chị Xoan cẩn thận không dám nhìn dọc ngó xuôi, mắt chỉ cụp xuống rồi đi ra ngoài.

Tôi nhìn cậu Đức thở đều đều, thân người không còn nóng nữa thì bỏ bã thuốc sang một bên, đặt ra ngoài. Xong xuôi tôi lại kể chuyện cho cậu, trước khi ngủ tôi đã hẹn giờ bốn tiếng sau (2 canh giờ) tỉnh dậy để châm cứu một lần nữa. Lần thứ hai này rất quan trọng, nếu không làm e là sẽ có nguy hiểm đến thân thể. Cậu đã là người thực vật tôi không thể khiến cậu bị suy yếu vì sai lầm của tôi được.

Tôi sợ mình ngủ quá say nên đã cố tình đặt mười cái báo thức từ lúc 3 tiếng cho đến đúng 4 tiếng. Thế nhưng tôi vẫn chưa yên tâm nên quyết định sẽ ngồi ngủ mà không nằm nữa. Tôi ngồi dựa lưng vào thành giường, tay xoa tóc cậu, kể chuyện rồi ngủ thiếp đi. Tôi ngủ say mà không biết vì sao cảm giác bản thân lâng lâng rồi lại ấm áp nhưng được người ôm. Chỉ có điều tôi không thể mở nổi mắt ra, bản thân tôi quá buồn ngủ, không thể chịu nổi. Mắt tôi muốn hé ra, lý trí có vẻ hơi tỉnh táo, tiềm thức nhắc nhở tôi phải dậy châm cứu nhưng chân tay vô lực, mắt không thể mở nổi. Rồi tôi lại chìm vào giấc ngủ…

Buổi sáng tỉnh dậy, mặt trời mùa hè đã lên sáng chói, hôm nay tôi còn dậy muộn hơn mọi khi, nhìn đồng hồ đã là bảy giờ. Tôi hốt hoảng giật bắn mình. Lúc này mới phát hiện tôi vẫn nằm trong tư thế gối lấy bắp tay của cậu. Tôi vội sờ lên trán cậu, vạch quần cậu. Sau này nghĩ lại việc này tôi mới thấy xấu hổ, không ngờ bản thân lại thô lỗ như thế. Thấy nét mặt cậu an nhiên, cơ thể bình thường, chỗ đó cũng bình thường nên tôi cũng thở ra một hơi nhẹ nhàng.

Tôi không biết có nên kể chuyện này cho thầy Nhẫn để thầy có thêm nghiên cứu vào phương pháp trị bệnh không. Vì tôi chỉ châm cứu một lần, đắp thuốc một lần mà đã khỏi được rồi. Nếu kể ra thì xấu hổ lắm nhưng không hỏi thì lại không cam. Thôi thì sau này có dịp sẽ tùy tình hình tìm cách để nhờ thầy chỉ dạy.

Tôi chạy ra sân, hít thở không khí trong lành. Anh Tích mang khăn và chậu nước vào rửa mặt vệ sinh cho cậu, lúc đi qua tôi, anh Tích nhìn tôi cứ là lạ làm sao mà tôi không thể mô tả được. Anh cười tươi:

“Mợ cả dậy sớm thế. Chúc mợ ngày mới an lành.” - Anh Tích nói rồi mới đi vào trong.

Tuy là quen anh Tích đã lâu, nhưng hôm nay tự nhiên tôi mới cảm thấy anh Tích thật sự là có chút chút tôn trọng tôi? Hay đó là một thứ tình cảm kiểu chủ tớ như đối với cậu vậy. Trước đây tuy anh thưa dạ nhưng tôi cũng không thấy gần gũi và cảm nhận được cảm xúc vi diệu này. Giống như bây giờ anh Tích mới thật sự coi tôi là mợ cả vậy.

Tháng ngày bình yên này trôi qua không bao lâu thì đột nhiên trong thôn dần có những điều không hay xảy đến. Một loạt người sảy thai và băng huyết nghiêm trọng. Lần này, thầy Nhẫn ở ẩn lâu năm cũng phải ra mặt kê buốc thuốc cho người ở. Chuyện chưa dừng lại, có những thai phụ đã đến ngày sinh cũng không thoát khỏi. Thậm chí có người đã mất. Có một người chết, hơn chục thai phụ trong làng sảy thai trong thời gian ngắn dần dần trở thành lời đồn về thần phạt. Sau đó lại có tin đồn lan truyền liên quan đến tôi. Đám tang cô Lệ trước đó cũng bị người ta thêu dệt là do mệnh tôi khắc nhà chồng mà ra. Tất cả là do đám cưới song hỉ tang của tôi.

Tin vừa truyền ra, ông Lý đã cho người sang đón vợ chồng tôi về bên nhà. Ông không muốn miệng đời càng thêm ác liệt. Nếu tôi còn ở bên nhà ngoại, người ta sẽ cho rằng tôi bị đuổi khỏi phủ vì mệnh quỷ của tôi. Thế thì chắc chắn là lời đồn này càng được chứng thực. Tôi bịn rịn nắm tay bố mẹ rồi cũng lên xe đi về phủ.

Cậu Đức được đỡ cẩn thận nằm trong phòng. Tôi vừa đến đã có người đến gọi tôi tới phòng ông Lý để nói chuyện. Tôi không biết lời đồn trong thôn lại có sức mạnh ghê gớm đến thế cho đến khi ông Lý nói ra.

“Yến, ngồi xuống đây!”

“Dạ thưa thầy!”

Tôi ngồi xuống, rót nước cho ông Lý và thầy Tuyết. Thầy Tuyết vẫn ở đây từ hôm đó. Bây giờ tôi mới có dịp nhìn kỹ thầy Tuyết. Gương mặt thầy phúc hậu, ráy tai to, cái đầu trọc có chín dấu chân hương. Thế nhưng thầy lại mặc đạo bào. Mặc dù thấy kỳ lạ nhưng tôi cũng không hỏi nhiều, lắng nghe ông Lý nói.

“Chuyện đến bước này ta cũng không giấu con nữa. Quỷ khí do tên thầy tà kia dùng tà thuật quá mạnh. Cho dù ta và thầy Tuyết bắt tay cũng không tìm được vị trí của ông ta. Nhưng ta biết ông ta ở trong phạm vi ở làng này. Chỉ có tìm được ông ta mới có thể ngăn cản được chuyện này. Ngày càng có nhiều người bị hại, nếu không làm nhanh e là… sẽ có nhiều người mất mạng hơn. Ác độc hơn nữa chính là hắn ta dám dùng pháp để hại trẻ con và phụ nữ. Quá đáng hận.” - Ông nói trong cơn giận dữ, mặt đỏ lên và râu rung lên.

Tay ông Lý nắm siết chặt nổi cả gân xanh. Trước nay tôi vẫn thấy ông trong dáng điệu ôn hòa, đôi mắt tình cảm mỗi khi nhìn cậu Đức. Chưa bao giờ tôi thấy ông giận run cả người như thế. Thầy Tuyết ở bên cạnh thở dài một hơi.

“Đạo cao một thước ma cao một trượng thế nhưng trời đã ấn định, tà đạo không bao giờ thắng nổi chính đạo. Chẳng phải trời đã để cô Yến đến đây cũng là sứ mệnh của cô. Cũng chỉ có cô phối hợp chúng tôi mới tìm được người này.” - Ông nói chầm chậm.

Lần này đến lượt tôi giật mình. Tôi không biết tại sao chuyện tìm được ông thầy này lại liên quan đến tôi.

Sau khi nói chuyện xong, tôi bước ra ngoài, gương mặt ủ rũ thất thần.