Chương 37:
Lúc này là bốn rưỡi chiều, tôi xách đám thuốc đi về, định bụng sẽ sắc cho ông Lý một thang.
Tôi xách thẳng đồ vào trong nhà bếp, lật sách nhìn công thức rồi sắc cho ông Lý một chén thuốc bồi bổ dương khí cân bằng âm dương. Sắc thuốc cho ông xong cũng nấu xong cháo thảo mộc cho cậu. Chiều nay tôi làm thêm nước cá để cho cậu có protein. Tôi bảo anh Thể mang thuốc lên cho ông Lý rồi mình thì mang đồ ăn về cho cậu cả. Vừa nhìn thấy chị Xoan mang theo đồ ăn đi sau tôi vào, anh Tích và anh Luận trong phòng nhìn tôi mà đơ người.
“Hai anh làm gì thế, mau mau lấy khăn chuẩn bị để tôi giúp cậu ăn. Mà bình thường anh Tích cho cậu ăn thế nào? Cơ hàm cậu có bị cứng không?”
Anh Tích nói như mếu:
“Mợ ơi, hay là thôi cứ để cho con bón cho cậu đi. Con cũng quen chuẩn bị đồ ăn cho cậu rồi.”
Ối làm sao mà được, mãi mới có cơ hội ra ngoài tự do làm sao tôi lại giao vào tay người khác được. Trong đầu tôi nghĩ như thế xong, tôi cười nhẹ thể hiện sự bao dung và hiền từ.
“Anh Tích, tôi và cậu là nghĩa vợ chồng trăm năm. Đã có duyên có phận gặp nhau thì tôi phải chăm sóc cậu. Tôi lại là trân truyền của thầy Nhẫn. Tất cả thức uống đồ ăn, rồi châm cứu thầy cũng truyền hết cho tôi rồi. Hơn nữa, thầy dặn từ nay để tôi châm cứu, thầy sẽ không đến đây nữa. Tôi chính là người được phái đến để đánh thức cậu dậy. Hãy để tôi làm tròn bổn phận của mình.” - Tôi đặt tay lên hai vai anh Tích và anh Luận đang xám mặt nói tiếp.
“Tôi biết hai anh trung thành và yêu thương cậu, tôi cũng thương cậu. Tôi còn là người gắn bó cả tương lai vào cậu nữa cơ. Nếu cậu tỉnh tôi mới có được tương lai, có được hạnh phúc. Hai anh yên tâm tôi sẽ dốc hết tâm can mà chăm sóc cậu.”
Nhìn bờ môi hai anh run lẩy bẩy không nói ra lời tôi biết tôi nói có tác dụng rồi. Đến tôi còn cảm thấy mình nói rất cảm động nữa, tôi cố dặn ra cho mắt đỏ lên như sắp khóc, tự thấy mình diễn vô cùng tốt. Mà thực ra tôi cũng rất muốn cậu tỉnh dậy. Bố cũng từng nói tôi phải chăm sóc cho cậu, quan tâm đến cậu trong thời gian làm vợ chồng mà.
Tôi bước đến giường, xoa lên cơ hàm cậu, vuốt ve gương mặt nam tính của cậu. Cháo cá hôm nay không đắng, cậu yên tâm đi. Tôi nói xong, cảm thấy gương mặt mọi người dãn ra, miệng cậu cũng không khó mở như ban sáng nữa. Tôi an tâm rồi. Bởi vì cái miếng đắng nhất tôi đã dồn vào một thìa nhỏ, để ở trong chén.
Cậu ăn hết chén cháo cá nấu thảo mộc kia xong, tôi mới bón cho cậu thìa cuối cùng là nước đắng. Bỗng nhiên một tiếng hét chói tai vang lên. Tôi thấy anh Tích hét to nhảy lên chị Xoan ôm cổ chị.
“Con gián, con gián, có gián kìa.”
Trông cái dáng vẻ chị Xoan há to miệng bất ngờ vì bị anh Tích ôm lấy cổ mà tôi muốn phì cười. Trông hình ảnh này nó cứ ngược ngược làm sao ấy. Nam tử hán đại trượng phu lại sợ một con gián, còn trèo lên ôm lấy cổ con gái nhà người ta chứ. Chị Xoan tức giận, lại kèm theo xấu hổ nhéo một cái vào lưng anh Tích hất anh xuống đất.
“Anh làm cái trò gì thế? Chẳng ra cái thể thống gì, có con gián cũng sợ.”
Tôi quay đầu ra nhìn anh Tích, lúc quay lại đã thấy cậu nuốt xong miếng thuốc rồi, lúc này tôi mới an tâm, thu dọn rồi lên nhà ăn tối. Nhưng mà chưa bước ra thì thấy ông Lý vừa đến cửa cùng anh Thể. Ông bảo cảm ơn thuốc của tôi rồi bảo giờ ở trong phòng vì sắp đến sáu giờ tối rồi. Tôi nhìn ông khó hiểu. Ông bảo mọi người rời khỏi phòng, chỉ để anh Thể canh cửa rồi nói chuyện với tôi.
“Dạo này để con phải chịu nhiều thiệt thòi. Nhưng qua hết hôm nay rồi mai thì sẽ không có chuyện gì nữa. Con hãy cố gắng ở trong phòng hai đêm nay.”
“Vâng, con không sao hết thầy ạ. Mọi sự nghe theo thầy dặn dò.” - Tôi bình tĩnh trả lời.
“Thật ra ta phải nói cho con, đang có người dùng tà vật nhắm vào con. Con kể lại xem trong mơ à trong lần xuất hồn trước con gặp gì.”
Tôi mường tượng lại cảnh hãi hùng đó và cả khu rừng thân thuộc đó. Tự nhiên lúc này tôi mới thấy đó là khu rừng có cái miếu mà tôi và Hiếu đã đến. Lại thêm gà trống trong nhà bị lấy hết tiết… liệu rằng… Nhưng tôi không nói chuyện tôi và Hiếu đến đó. Tôi chỉ mô tả lại chân thực nhất mọi thứ trong mơ. Và cả tiếng một người đàn ông hét lên đau đớn khi có ánh sáng từ tay tôi bay ra. Lúc đó cả nữ quỷ đó và người đàn ông ẩn mặt đó đều gào thét lên đau đớn.
Ông Lý nghe xong, gật gật đầu.
“Tiếc là ta đã già, bỏ nghề nhiều năm rồi. Mấy thứ thầy tà tu thế này cũng dám động vào con cháu nhà họ Lý. Đúng là không biết lượng sức. Con yên tâm. Theo ta đoán thì trong đêm nay hay đêm mai họ sẽ đến một lần nữa, là cơ hội duy nhất để tấn công con. Vì vận khí con đang suy yếu, hết tuần đầu, họ không bắt được vận con nữa thì có làm gì cũng vô ích thôi. Tối nay ta sẽ trấn thủ, con chỉ cần không bước ra khỏi cửa này sẽ không ai làm gì được con. Hãy nhớ, dù có ai gọi con, người thân thuộc, hay cho dù có bất cứ chuyện gì, tuyệt đối không được bước ra.”
Tôi vâng dạ, nhìn thầy dán bùa lại dùng nước vẽ hình bát quái lên sàn nhà xong xuôi mới đi. Tôi ngồi trong phòng chờ chị Xoan bưng đồ ăn lên. Nhìn bàn đồ ăn nhiều thế này tôi cũng không muốn ăn một mình, gọi mọi người vào ăn cùng.
“Mợ, thế này không phải phép.”
“Tôi bảo mọi người ăn thì mọi người cứ ăn đi, một mình tôi ăn sao nổi chỗ thức ăn tám người cũng chẳng hết này. Gì mà nhiều quá thể.”
“Hì hì, ông dặn mợ bận chăm sóc cậu nên phải mang nhiều đồ ăn cho mợ.” - Chị Xoan cười cười rồi e dè ngồi xuống.
Mọi người thấy thế rồi cũng ngồi xuống theo. Ban đầu ai cũng e dè, nhưng chỉ một lúc đã trò chuyện rôm rả, chẳng phân chủ tớ. Món nào ngon, món nào thiếu vị gì mọi người nói như thể nhà phê bình ẩm thực.
“Mợ không biết đấy, ngày xưa bà cả nấu ăn rất ngon. Ông thích và yêu chiều bà lắm nhưng bà không chịu ngồi yên, lúc nào cũng tự tay nấu cho ông. Tôi hầu hạ cậu Đức nên cũng hay được ăn ké, bà thương yêu mọi người cũng thân thiện chẳng phân tôi tớ. Tôi nhìn mợ rất giống bà cả. Tính cách tốt bụng lại hào sảng.” - Anh Tích vừa ăn vừa liếc về phía giường cậu và nói.
“Vậy ngày xưa bà hay nấu món gì cho cậu ăn?”
“Ngày xưa ấy à, tôi chỉ nhớ nhất món cháo hạt sen cá chép bà hay nấu cho cậu. Cậu không ăn hết nên tôi được ăn ké. Ngon lắm, thơm lắm nhưng tôi chẳng biết bà nấu thế nào. Vị của nó khác xa so với những người khác nấu mợ ạ. Cậu thích ăn món đó lắm. Sau này bà mất đi rồi… cậu cũng chỉ ăn vài món, trong đó có món ấy. Nhưng mà buồn nỗi không ai nấu ngon được như bà, mãi đến khi bà Cúc biết chuyện, nấu thử thì cậu mới chịu ăn trở lại. Bà cả mất xong, cậu ốm một trận sốt mấy ngày liền, từ đó không còn nói một lời nào nữa. Ông dùng mọi cách, mời đủ thầy lang quanh vùng và còn cho người đi mời ở khắp mọi nơi nhưng chẳng ai chữa nổi mợ ạ. Người ta nói cậu bị ngốc rồi.” - Anh Tích nói xong, lại và một miếng lên miệng.
Tôi thấy hôm nay anh kể chuyện lại không có vẻ gì bi thương như hôm trước. Có lẽ ký ức này đối với anh cũng không quá tăm tối nên anh không buồn nữa. Trong não tôi nảy ra một ý:
“Hay là ngày mai tôi thử nấu cháo, cậu ăn thử xem bao giờ giống. Tôi sẽ để cậu ăn cháo, biết đâu lại giúp cậu tỉnh dậy.”
“Vâng mợ. Tốt quá rồi!” - Anh reo lên rơi cả miếng thịt gà đang gặm dở trên miệng xuống bát.
Vì hành động có phần thiếu lịch sự này, anh vội vàng che miệng lại xấu hổ, cúi gằm xuống lý nhí. Khí thế ăn uống của anh cũng giảm hẳn. Tôi nhìn anh phát hiện ra ánh mắt anh cứ liếc trộm nhìn chị Xoan. Chị Xoan vẫn vô tư, ăn nhiều nhưng lại không thô lỗ mà rất kín đáo, tế nhị lại hay quan sát mọi người. Tuy chị có thể hình lớn, trông rất khỏe mạnh mà nhiều anh còn ngán ngẩm, thế nhưng tâm hồn chị vẫn là một người phụ nữ dịu dàng. Điển hình là việc chị chăm sóc tôi như một đứa em gái, bảo vệ và che chở cho tôi ở nơi xa lạ này.
Nhìn mọi người ăn uống vui vẻ, tôi cũng ăn nhiều thêm một phần so với bình thường. Anh Tích gắp thức ăn cho mọi người trừ tôi, rồi dành một miếng thịt gà ngon nhất gắp vào bát chị Xoan.
“Đũa tôi không sạch, không dám gắp cho mợ. Sợ mợ chê.” - Anh quay sang tôi, gương mặt thật thà chất phác của anh giải thích trông cứ tồi tội làm sao ấy.
Tôi nghe thế đâu đành lòng nói gì anh nên chỉ an ủi. Bữa cơm xong xuôi, mọi người dọn cơm xuống, chị Xoan lại lấy khăn, nước, bàn trải đánh răng lên cho tôi vệ sinh ngay trong phòng. Chị còn cẩn thận mang theo một chiếc… bô nữa. Chị nói nhỏ với tôi, vấn đề này muốn nhịn cũng không nhịn nổi. Giải quyết xong chị dọn đi sẽ không có mùi gì hết. Tôi giơ lên một ngón tay cái khen chị.
“Mợ giơ ngón tay này nghĩa là gì vậy?” - Chị Xoan tò mò hỏi.
“Giơ ngón tay như thế này tức là đang khen ngợi chị rất đỉnh.” - Tôi nói.
“Đỉnh nghĩa là gì vậy mợ?” - Chị vẫn lơ mơ chưa hiểu gì.
“Đỉnh tức là rất giỏi, rất tốt, rất xuất sắc ấy.” - Tôi giải thích tường tận.
Chị Xoan nghe vậy hai má đỏ hây hây. Cái dáng vẻ xấu hổ này hiện trên gương mặt hiền lành lại có vẻ trưởng thành của chị sao mà đáng yêu dễ mến đến thế. Chị đặt chiếc bô có nắp vào góc phòng, dặn dò tôi lại một lần nữa tựa như một người chị ân cần với đứa em nhỏ của mình.
Tôi khép cửa lại, chốt bên trong. Chị Xoan đã về phòng bên kia, đêm nay anh Thể và anh Thế thay nhau trực ngoài cửa theo lời dặn của ông Lý. Tôi thì không nghĩ gì nhiều, ngồi ở bàn trà rồi lại vào giường nằm. Có bao nhiêu người canh tôi như thế tôi yên tâm lắm. Hôm nay đi nhiều, hoạt động nhiều nên tôi cũng mệt. Để tránh “mất dương khí” tôi chẳng ngại ngần nữa mà ngựa quen đường cũ lại mượn hơi ấm của anh chồng một tý.
Tôi kéo tay cậu ra sau đó áp má lên ngực cậu, hai tay cầm lấy tay kia của cậu mà ngủ ngon lành. Giấc ngủ đến với tôi dễ dàng. Thế nhưng hình như tôi lại mơ rồi. Bởi vì, trong mơ tôi thấy bà nội.
“Yến ơi! Yến ơi! Đi theo bà…”
Tôi nhìn theo bà, hôm nay bà lạ quá, nhưng đã quá lâu không được gặp bà, ngay cả trong mơ nên tôi vội chạy theo bà. Tôi cứ đi cứ đi theo bà. Thế nhưng càng đuổi theo bà lại càng thấy bà xa hơn, cách tôi càng xa.
“Bà ơi! Bà ơi! Bà đợi con với!” - Tôi chống tay vào nạnh thở dốc.
“Lại đây nào! Đi theo bà… lại đây nào…” - Tiếng bà vang vang khác với ngày thường. Có lẽ đây là giọng bà khi ốm chăng.
Bà đi đến một cánh cửa, tôi chuẩn bị bước vào bên trong, một chân tôi đã bước qua cửa thì chân còn lại của tôi như bị đóng đinh ở bên kia. Bên này bà nội vẫn gọi tên tôi. Tôi quay lại thì lại thấy một bà nội khác đang giữ tay tôi lại. Tôi nhìn hai bà nội hoảng hốt.
“Bà nội! Bà… bà ơi!” - Tôi nức nở.
“Đừng sang, con không được bước sang đó, ở bên này với bà.” - Bà nhìn tôi, hốt hoảng giữ lấy tay tôi.
Chiếc vòng ở cổ tay tôi đang phát ra ánh sáng màu đỏ. Chính thứ ánh sáng này giữ chân tôi lại ở bên này. Bà nội bên kia lại hét lên giục giã tôi.
“Yến, mau theo bà. Mau theo bà.”
Tôi nhìn sang, thấy “bà nội” này đang vội vã lúc xa lúc gần, luôn miệng giục tôi bước qua cửa. Tự nhiên trong đầu tôi như thể có một tiếng sấm lớn nổ lên. Tôi đột nhiên như nghĩ ra điều gì. Tôi nhìn sang bà nội bên kia, vội rụt chân quay lại với bà nội đang giữ tay của tôi.
“Bà không phải bà nội tôi. Bà là ai?” - Tôi quay sang bên kia hỏi.
Lúc này, cách một cánh cửa nhưng bà nội dụ tôi qua đó lại không dám tiến lại gần tôi thêm nữa. Bà ta biến thành một làn khói đen cười lên ha hả xé rách không gian.
“Ha ha ha ha ha, cứ chờ đó.”
Tôi vừa muốn quay lại ôm bà nội thì mọi thứ tan biến. Tôi muốn mở mắt, mí mắt đã nặng trĩu xuống. Lúc này, tôi còn nằm trên giường, tư thế không hề thay đổi, chỉ có điều, cả người tôi nặng nề, tê cứng. Bên ngoài, gà đã gáy sáng. Một đêm qua đi, lúc này, ông Lý ở ngoài cửa nói vọng vào.
“Yến ơi! Ra đây con.”
Tôi lật đật ngồi dậy, sửa sang lại quần áo chuẩn bị mở cửa bước ra ngoài. Thế nhưng khi tay vừa chạm vào then cửa, tôi mới giật mình.
====
Nếu yêu thích đừng ngại để lại bình luận dưới các chương truyện của mình nha. FB mình là Dạ Nguyệt Thanh Khâu, rất hân hạnh được kết bạn! https://www.facebook.com/tranthom1995/
Nhóm đọc truyện của mình trên fb: https://www.facebook.com/groups/1066847937217483/
Cảm ơn bạn đã yêu thích bộ truyện của mình! Đừng ngại ủng hộ mình nha.