Trên đời này thật sự có chuyện xuất hồn sao?
Câu hỏi này tôi cũng không thể trả lời được. Bởi vì lý trí tôi mách bảo bản thân mình không phải tin vào thế nhưng mà chính những gì tôi gặp phải từ lúc bà mất lại phản bác lại khoa học mà bấy lâu nay tôi luôn theo đuổi. Tôi sờ vào lá bùa bà Thõa ở trong ruột tượng lấy ra, không ngờ lá bùa này đã mủn thành bột. Chỉ trong một thời gian ngắn lại có thể biến thành dạng bột phấn, tôi kinh hoàng không biết chuyện gì xảy ra.
Nếu đúng như lời chị Xoan nói, lá bùa này đã cầm cự cho tôi đến lúc ông Lý đến thì chuyện này đúng là thật rồi. Nghĩ đến chín vòng chỉ đỏ, ba đồng tiền quấn quanh chân mình mà tôi thấy lạnh sống lưng. Ai lại muốn hại tôi cơ chứ, lại còn dùng thứ chiêu trò tâm linh thế này thì làm sao tôi có thể phòng ngừa được? Tôi không nghĩ mọi chuyện lại phức tạp đến thế, cũng không nghĩ con người có thể dùng cách này để hại nhau.
Tôi không dám tắt điện để đi ngủ, cứ thế bật đèn sáng chưng, chị Xoan biết tôi sợ nên mười một giờ đêm vẫn còn ngó vào phòng hỏi:
“Nếu mợ sợ hay là để tôi ngủ dưới đất bầu bạn cùng mợ nhé!”
Tôi lắc lắc đầu. Dưới đất rất độc, ngủ ban đêm lại càng đáng sợ. Không chỉ là nơi tiếp âm mà còn có nhiều nguồn năng lượng hỗn tạp và tiềm ẩn vi khuẩn bệnh tật, người khỏe thì không sao, nếu yếu nhỡ bị nhiễm bệnh thì không ổn.
“Chị cứ về phòng ngủ đi. Chị ngủ ngay phòng bên có gì tôi sẽ gọi chị. Tôi bật điện cả đêm rồi, chị Xoan không phải lo đâu.”
Tôi ra cửa dặn dò chị rồi chốt lại, anh Thể và anh Thế ngủ ở phòng bên trái, chị Xoan ngủ ở phòng bên phải, trái phải đều có người thì tôi còn sợ gì nữa. Thế nhưng mà dường như cảm xúc không như tôi điều khiển. Tôi đóng cửa vào nằm cạnh cậu Đức, vừa nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi thì hình ảnh bàn tay xương xẩu quỷ quái đen ngòm cứ hiện ra trước mắt tôi. Đã thế cái hình ảnh cuối cùng là cái đầu lâu đen thui xõa tóc, hàm răng dài đen chảy nước càng ghê rợn hơn. Tôi mở chừng mắt ra, nằm nhích lại phía cậu tìm kiếm hơi người và sự an toàn.
Không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở đều đều và tiếng tim cậu đập thình thịch hữu lực. Dù sao thì có cậu còn hơn ở một mình. Nhìn thấy cậu tôi cũng cảm thấy được trấn an, cảm giác trái tim muốn nhảy ra ngoài cũng dần lắng xuống. Tôi bĩnh tĩnh lại hít thở từ từ điều tiết nhịp thở của mình.
Tôi nhổm dậy, lấy lọ tinh dầu gù hương thoa lên vết bầm cho cậu, mùi gù hương ấm áp làm tôi dịu lại tinh thần và nỗi hoảng sợ khi nãy. Vết tím cũng không còn nhiều nữa, chỉ có một xíu hơi thâm thôi. Xong xuôi tôi lại nằm xuống bên cạnh cậu, tôi lấy cánh tay cậu dang ngang ra rồi gối vào. Cảm giác có hơi người bên cạnh làm tôi yên tâm hơn hẳn.
Ngày xưa, tôi đọc đâu đó về hiện tượng xuất hồn, nếu không muốn hồn bị xuất khỏi cơ thể, không muốn bị âm tà chiếm cứ thì cần phải nắm chặt tay trước khi ngủ. Hoặc là cầm hai tay vào nhau, như thế thì sẽ không có âm hồn nào quấy phá được. Đặc biệt là người nữ mang âm khí nặng cần có dương khí mới cân bằng được âm dương, không bị những thứ dơ bẩn làm hại.
Tôi nhìn lên chiếc cằm góc cạnh nam tính của cậu, ghé tai vào ngực cậu xin một chút dương khí. Tôi cảm giác như tim cậu đập nhanh hơn thì phải hoặc có thể vì tim tôi đang đập nhanh nên thấy cậu cũng vậy. Tôi mạnh dạn cầm lấy lòng bàn tay cậu, hai tay tôi bọc lấy tay cậu không dời. Lúc này tôi mới yên tâm “tiếp xúc” thân mật với cái động dương khí này mà ngủ. Quả đúng là hữu hiệu, tôi ngủ một mạch đến sáng, không mộng mị cũng không thay đổi tư thế chút nào.
Buổi sáng, tiếng gà gáy sớm từ xa xa vang vọng khắp núi đồi thì trong nhà đã loạn hết cả lên. Một người ở đợ hét toáng lên. Tôi cũng tỉnh giấc. Mở cửa ra, mặt trời giống như một cái lòng đỏ trứng gà phát sáng, lấp ló ở phía chân trời. Không khí ban sáng mát mẻ, dễ chịu, tôi quay sang thấy chị Xoan bưng một chậu nước rửa mặt lên, gương mặt tái mét.
“Chị Xoan có chuyện gì sao sắc mặt tái quá? Chị ốm à? Có cần nghỉ ngơi không?”
Chị Xoan kéo tôi vào trong phòng rồi đóng cửa lại.
“Mợ, đêm qua toàn bộ gà trống trong nhà mình không còn một con nào còn sống. Nghe nói là… là…”
“Là gì?” - Tôi tò mò hỏi, trong lòng thấp thỏm dâng lên một cảm giác bất an.
“Nghe mọi người trong phủ đồn là do mợ dẫn quỷ từ nghĩa địa về nhà, hôm đó mợ không đi qua “biển lửa” cho nên mới chết hết gà trống.” - Chị Xoan sợ hãi nói.
“Họ còn nói gì tiếp không?” - Tôi cũng không kiềm chế được nữa, cái khăn mặt trên tay tôi rơi xuống chậu.
“Họ còn nói… trong vòng bảy ngày mợ sẽ…” - Chị Xoan nói đến đây thì không dám nói tiếp nữa.
“Mợ cả, mợ có trong phòng không? Lên ông muốn gặp mợ.” - Tiếng ông quản gia ở bên ngoài vọng vào.
“Tôi ra ngay đây, ông về trước đi tôi đi theo sau.”
“Vâng thưa mợ. Mợ nhanh chân ông chờ ở phòng khách.”
Tôi rửa mặt xong xuôi, quần áo chỉnh tề, đầu tóc vấn gọn gàng rồi mới đi ra ngoài. Chị Xoan đã cất chậu rửa mặt đi rồi mới theo tôi. Lúc này tôi mới để ý, cái khăn rửa mặt này hôm nay không phải cái hôm qua dùng. Tôi hỏi:
“Chị Xoan, nhà mình mỗi ngày thay một chiếc khăn mặt à?”
“Thưa mợ mười lăm ngày thì thay một lần.”
Tôi nghe vậy xong trong đầu đã nổi lên một ý niệm không tưởng. Tôi nhanh chân bước vào bên trong, ông Lý đã ngồi ở đó từ bao giờ, chén trà vẫn còn bốc hơi nước mỏng manh.
Nhìn sắc mặt của ông hôm nay không được hồng hào như mọi khi mà giống như người mới ốm dậy.
“Con xin vấn an buổi sáng thầy!” - Tôi làm một lễ tiêu chuẩn rồi đứng thẳng lên.
“Con ngồi đi, uống trà rồi nghe ta hỏi này.” - Ông nhấp một ngụm trà, rồi nhìn tôi.
“Thưa vâng!”
“Con cố nghĩ lại xem bản thân có mất đồ gì không?”
Tôi suy nghĩ một hồi, sau đó cẩn thận trả lời.
“Thưa thầy, con không mất gì. Nhưng mà… nhưng mà khăn mặt mấy hôm trước con dùng và hôm nay lại không giống nhau. Không biết có tính không ạ?”
“Chiếc vòng của con là ai đưa cho?” - Ông xoay xoay chén trà trên đĩa hỏi tôi.
Tôi nghe đến đây rụt tay trái vào trong ống tay, tim đập thình thịch.
“Vòng này là con đi du lịch, mua trên tạp của người vùng núi ạ.” - Tôi nhìn thẳng vào mắt ông mà nói dối.
“Đồ tốt, đồ tốt đấy, giữ cẩn thận.” - Ông không hỏi thêm nữa, chỉ nói mấy câu - “Con về đi, từ nay, sau sáu giờ tối không được đi ra khỏi phòng. Bao giờ có lệnh của ta mới được đi ra.”
Tôi không biết ý ông là gì nhưng nhìn gương mặt nghiêm trọng của ông tôi cũng không cãi lại hay hỏi gì chỉ vâng dạ rồi đi xuống. Nhưng ra đến cửa, tôi không kìm lòng được mới hỏi ông:
“Thầy ơi, thầy… thầy thấy trong người thế nào ạ? Có cần gọi thầy lang không ạ? Con thấy sắc mặt thầy không tốt cho lắm.” - Tôi nói mà tim đập thình thịch.
Ông Lý nhìn tôi trìu mến, ánh mắt ấm áp.
“Ta không sao đâu. Hai hôm sẽ khoẻ lại thôi, Giờ già rồi sức khoẻ yếu nên mới vậy.” - Ông phất phất tay ra hiệu cho tôi đi ra ngoài.
Tôi cúi chào ông rồi bước ra.Lúc đi qua đám gia nhân, mấy người ở đợ thấy tôi như thấy tà, tránh xa một đoạn. Chị Xoan nhìn theo quắc mắt giậm chân nhưng không làm gì được. Tôi thì cười khổ mà nghe họ xì xào.
“Biết chưa? Mợ cả dẫn quỷ vào nhà, chết hết gà trống rồi. Gà trống là dương khí, gà chết còn mất hết máu cơ. Con quỷ này không biết mạnh cỡ nào.”
“Thì đấy, mấy trăm năm rồi mới có song hỉ tang, song hỉ tang trước nay cô dâu đều chết sớm, không quá bảy ngày. Còn có hai ngày nữa. Ôi…”
“Mợ mà chết có về ám chúng ta không?...”
“Tránh xa một chút ra…”
Chị Xoan không nghe nổi nữa, đi ra mắng cho đám người làm một trận.
“Mấy người nói linh tinh cái gì thế? Nói xấu người trên có biết là tội gì không? Tự vả hai mươi cái vào miệng…”
“Ấy, làm gì mà vừa leo lên được một cành mục đã ra oai như thế?” - Một giọng nói chói tai vang lên.
Hóa ra là con Lệ. Con Lệ hất hàm nói với chị Xoan. Mấy người làm đứng sau ả ta đắc ý như tìm được chỗ dựa.
“Bọn họ sai thì phải chịu. Gia pháp của cái gia đình này vẫn còn. Đừng có ở đó mà ma mới bắt nạt ma cũ. Mợ cả mới vào cũng là bề trên.” - Chị Xoan lên tiếng.
“Sắp chết còn bề trên bề dưới cái…”
Bốp!
Một tiếng bạt tai vang lên. Con Lệ đang nói không biết từ đâu giáng xuống một bạt tai khiến nó ngã nhoài ra đất, cú tát mạnh làm miệng nó chảy cả ra máu. Không biết có chiếc răng nào bị ảnh hưởng không. Nó đầu hoa mắt choáng nhưng miệng vẫn còn mạnh…
“Ai dám,...”
Nó còn chưa kịp nói hết thì cậu Gia Minh nói luôn:
“Mỗi người tự vả bốn mươi cái, đừng để tao phải ra tay. Hôm nay nhịn ăn một ngày. Nếu tao còn thấy một đứa nào nói năng bậy bạ nhăng cuội thì đừng trách tao ác.”
Nghe giọng cậu đanh thép như thét ra lửa, bọn người làm khúm lúm vâng vâng dạ dạ thực thi. Con Lệ biết là cậu Minh thì im mặt nằm dưới đất như giả điếc. Thế nhưng cậu Minh lại không tha cho nó.
“Nhanh, còn không mau tự vả hay để tao giúp?” - Cậu nhìn con Lệ đang ôm một bên mặt.
Con Lệ lại nhìn sang tôi lườm lườm. Tôi trừng mắt lại với cô ta. Đáng đời cái đồ ác miệng. Tôi đưa tay lên xoa xoa má trêu túc cô ta. Cuối cùng ả ta cũng phải tự tát bốn mươi cái mới được cậu Minh thả đi. Trên sân không còn ai nữa, tôi mới nói:
“Cảm ơn cậu Minh.”
Cậu ta nhìn tôi, gương mặt vẫn lạnh lùng như lần đầu gặp mặt. Da dẻ xanh xao và cơ thể gầy gò như thiếu sức sống nhưng đôi mắt lại là nơi cứu lại ngoại hình của cậu. Mắt cậu sáng rõ, đen trắng phân minh, thần sắc ngời ngời. Giống như một cái cây bên ngoài rệu rã nhưng ẩn chứa sức sống mãnh liệt bên trong. Cậu “Ừ” một tiếng rồi chắp tay sau mông bước đi không thèm nhìn tôi thêm nửa ánh mắt. Cái cậu này cũng hay thật, chuyên làm việc tốt nhưng lại cứ thể hiện ra mình lạnh lùng hung ác vậy.
Tôi nhìn theo bóng dáng cô độc của cậu ta đi về phía dãy phòng ở của bé Linh. Lúc này, tôi cũng chẳng biết đi đâu nên dạo một vòng quanh vườn hoa trước cổng chờ giờ ăn sáng. Chị Xoan ngập ngừng, lúc muốn nói lại không muốn nói. Sau cùng, chị vẫn không nhịn được mà lên tiếng.
“Mợ đừng nghĩ nhiều, sẽ… sẽ không có chuyện gì đâu. Ông là thầy phong thuỷ nổi tiếng nhất vùng, cao tay lắm, chưa có chuyện gì ông không làm được.”
Tôi nhìn nét mặt hoang mang của chị, thấy chị an ủi tôi mà chị còn sợ hơn cả tôi khiến tôi vừa ấm áp vừa buồn cười. Giờ là lúc tôi phải an ủi chị mới đúng.
“Chị Xoan yên tâm, tôi số lớn mạng lớn nên ông mới đưa tôi về bên cậu cả. Tôi chắc chắn sẽ không có việc gì đâu.” - Tôi đặt tay lên vai chị mỉm cười và nói.
Tự nhiên não tôi nhảy ra một ý niệm. Ông bị yếu đi không phải vì hôm qua giúp tôi sao? Mà theo y học thầy Nhẫn truyền dạy cho tôi, cơ thể ông Lý mất cân bằng âm dương, ngũ hành. Tôi lục lại trong não những gì học được, gọi chị Xoan cùng xuống bếp, tự tay nấu một ít cháo táo đỏ và thảo dược. Bát cháo này giúp bổ sung dương khí, tính hoả cho cơ thể, lại có công dụng bổ máu dưỡng khí huyết rất tốt.
Tôi vừa nấu xong thì mọi người cũng xuống nhà ăn. Hôm nay nhà ăn nấu món bún cá thơm phức. Nhưng khi bưng lên cho ông Lý, tôi lại đặt trước mặt ông một bát cháo táo đỏ.
“Thầy, cháo táo đỏ này rất tốt cho cơ thể. Thầy nhân lúc còn nóng ăn cho khoẻ, con nấu còn nhiều, thầy ăn hết con lại lấy.” - Tôi đặt bát cháo trước mặt ông.
Lý Gia Phú thấy tôi làm vậy thì bĩu môi cá trê nói:
“Gớm, vừa vào nhà đã biết nịnh rồi cơ đấy.” - Giọng cậu ta không to không nhỏ, vừa đủ để mọi ánh mắt hướng vào tôi.
Ngược lại, ông Lý cười lên ha hả:
“Con dâu tốt. Đúng hôm nay ta thích ăn ngọt ngọt một chút, người mệt mỏi đắng miệng không muốn ăn gì.”
Tôi được ông Lý nói đỡ, ông lại thể hiện ra mặt như thế khiến cậu Phú xanh mặt lại. Người làm cũng đi ra ngoài hết. Ông Lý ăn hết hai bát cháo gật gật đầu bảo tôi từ nay lo ăn uống cho cậu Đức.
Tôi giật mình. Không phải việc này trước nay có anh Luận và anh Tích lo cho sao. Giờ lại giao vào tay một người mới đến như tôi… Ông tin tưởng tôi đến vậy ư?
Tôi không biết nói gì hơn ngoài vâng mệnh. Mọi người đi rồi, chị Xoan mới tròn mắt nhìn tôi ngưỡng mộ.
“Mợ giỏi quá. Trước nay ông chưa bao giờ bênh ai như thế đâu. Mà cũng không tin tưởng ai đến gần cậu cả hết. Mợ là người đầu tiên đó.”
Nhìn chị Xoan đỏ hồng cả mặt sung sướng cứ như thể người được tín nhiệm là chị vậy. Tôi mỉm cười, bước về phía sân tập của cậu. Vết bầm trên mặt cậu đã hết rồi, dưới ánh mặt trời ban sớm, đôi mắt cậu vẫn nhắm nghiền nhưng vẻ mặt tuấn tú đó lại vô cùng… hút hồn.
Tôi ngồi ghi ra sổ những loại thảo dược, thực phẩm, ngũ cốc, dược tính để phối đồ ăn cho cậu. Người bệnh ít vận động lại có vấn đề thần kinh não bộ thì cần chọn đồ ăn không được quá bổ cũng không được quá thanh đạm. Phải đảm bảo đủ dinh dưỡng và có dược lực.
Mấy món này tuy phối lại với nhau không được ngon lắm, nghĩ thôi tôi cũng thấy ghê hết cổ nhưng không sao. Tốt cho cơ thể là được. Thuốc đắng giã tật, món bổ thì không ngon. Tôi tự nhủ thế trong lòng. Vì dù sao cậu cũng bất tỉnh, vị gì đâu quan trọng.
Tôi lựa chọn nguyên liệu hôm nay rồi bảo anh Tích chuẩn bị. Anh nhìn tôi trợn mắt lên. Bởi vì trong này có một vị thuốc rất đắng, đắng đến tê tâm liệt phế. Nhưng dưới sự kiên trì của tôi anh cũng không làm gì được đành phải chuẩn bị thôi.
=======
Nếu yêu thích đừng ngại để lại bình luận dưới các chương truyện của mình nha. FB mình là Dạ Nguyệt Thanh Khâu, rất hân hạnh được kết bạn! https://www.facebook.com/tranthom1995/
Nhóm đọc truyện của mình trên fb: https://www.facebook.com/groups/1066847937217483/
Cảm ơn bạn đã yêu thích bộ truyện của mình! Đừng ngại ủng hộ mình nha, Nếu yêu thích đừng ngại donate ủng hộ tùy tâm ạ. Xin trân trọng cảm ơn!
Stk: 0731000861915
Tên tk: Tran Thi Thom
Ngân hàng vietcombank