Chương 24: Bị truy bắt trên núi

Chương 24

Tôi nghĩ vẫn sẽ phải kể phải nói với bố, nhưng giờ không phải lúc. Tôi nhìn Hiếu ra hiệu đừng nói. Nó hơi hậm hực nhưng cũng gật gật đầu với tôi.

Buổi tối, sau khi học xong, tôi nhẩm tính từ nay đến hôm cưới chính thức cũng còn tám ngày nữa. Thằng Hiếu nói đợi tôi cưới xong thì sẽ lên thành phố nhập học. Thế nhưng nó vẫn lo lắng tôi không có người đồng hành chăm sóc. Thằng bé nói hay để nó cùng vào trong phủ hỗ trợ tôi. Đám người này không hiền lành gì, lại còn có tư tưởng cổ hủ lạc hậu, nó sợ tôi vào trong đó lại dính thứ gì đó không sạch sẽ cũng không biết chừng. Nó bảo dù không tin ma quỷ nhưng có những thứ mà ngay cả khoa học cũng không thể chứng minh nổi.

Tôi không thể vì sự ích kỷ của bản thân mình mà kéo nó theo được. Nó còn có tương lai phía trước, ngôi trường mơ ước và bao nhiêu dự định. Một mình tôi ở đây là đủ rồi, hơn nữa tôi cũng không ở đây mãi, tôi cũng sẽ có ngày thoát khỏi nơi đây. Chỉ là không biết nhanh hay chậm thôi. Tôi mải mê suy nghĩ, mẹ tôi vén màn vào trong giường, hai mẹ con cứ lặng im như thế, chẳng nói lời nào. Bàn tay mẹ ấm áp mềm mại, xoa lên đầu tôi.

Trên thành phố mẹ tôi có hai cửa hàng thời trang cao cấp, công việc làm ăn bận rộn. Nhưng vì việc của tôi mẹ giao lại hết cửa hàng cho quản lý để ở đây với tôi. Mẹ nói tài sản gì cũng không quan trọng bằng con. Nếu con có ra sao thì tiền tài danh vọng cũng chẳng có ý nghĩa gì. Mẹ nói nhà mình ai cũng không thể thiếu nổi. Anh trai tôi ở nước ngoài có lẽ vẫn chưa biết chuyện này. Ngày trước tôi còn hay gặp anh qua điện thoại, từ ngày về đây tôi cũng chưa gặp hay nói chuyện lại với anh lần nào.

Tôi rúc đầu vào nách mẹ, hít hà hương thơm ấm áp của mẹ, mùi hương quen thuộc tôi ngửi từ tấm bé, mùi của sự an toàn, của tình mẫu tử.

“Yên tâm, bố mẹ sẽ tìm cách để mọi người đều an toàn rời khỏi đây.”

“Con xin lỗi mẹ, do con không nghe lời…”

Mẹ tôi nghe vậy thở dài một tiếng, xoa xoa lên đầu tôi nói:

“Không thể trách con được. Chuyện này là do người lớn đã sai trước, điều này chẳng thể trách con. Con vốn không biết gì, sinh ra đã bị hứa gả đi. Là mọi người có lỗi với con. Mọi người sẽ bảo vệ con. Mấy hôm nữa đưa dâu, anh Thể và anh Thế sẽ vào trong phủ theo bảo vệ con. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi con.”

Tôi nghèn nghẹn trong hốc mũi, cổ họng bắt đầu khó chịu, nước mắt cũng muốn rơi ra. Tôi rất nhớ những ngày còn yên bình ở thành phố, có bà, có bố mẹ và mọi người ở bên cạnh. Giờ về đây, sắp đến một ngôi nhà lạ lẫm, cưới một người lạ lẫm… ừ thì anh ta có đẹp trai nhưng mà lại chẳng tỉnh dậy nổi, rồi tôi còn phải đối phó với những con người ác độc và man trá trong ngôi nhà giàu có đó nữa. Dù biết phía trước là mệt mỏi thì tôi cũng không muốn lui bước. Người ta nói, cái thiện mà lui bước chính là tội ác.

Tôi cứ thế chìm vào trong giấc ngủ. Không biết có phải do ban ngày nghĩ nhiều, đi nhiều hay không, ban đêm tôi lại nằm mơ. Trong mơ, bà nội tôi còn có cả ông nội mà rất lâu rồi tôi chưa gặp, ông bà ôm tôi vào lòng. Bà cười ấm áp lắm, cứ xoa lấy đầu tôi rồi xoa lên tai tôi. Lúc này tôi mới để ý bà muốn chỉ đôi khuyên tai màu tím của tôi. Tôi cố hỏi bà, muốn hỏi xem bà muốn nói gì nhưng miệng tôi không thể nào phát ra tiếng. Tôi cố gào lên nói với bà, gọi bà nhưng bà và ông đã dắt tay nhau đi vào một đám mây trắng xóa. Tôi nhìn theo bóng lưng ông bà, chạy theo với lấy, tôi gào lên: “Ông ơi! Bà ơi! Đợi con với!”

Tôi cứ gào như thế, còn ông bà ở trên đám mây trắng xóa vẫy vẫy tôi rồi làm động tác như đuổi tôi về đi. Tôi cứ đuổi mãi, đuổi theo mãi nhưng không thể bắt kịp.

“Yến ơi! Yến!”

Mẹ lay tôi dậy, trời cũng vừa sáng, gà đã gáy sáng vang vọng khắp làng. Tiếng ve bắt đầu hoạt động còn tiếng dế đêm thì vừa lúc ngưng. Nhìn trời tảng sáng, không khí buổi sáng là mát dịu thoải mái nhất trong những ngày hè. Tôi mở mắt ra, nước mắt ướt đẫm gối, mặt tôi cũng còn ướt nhèm. Mắt tôi sưng húp lại vì khóc.

“Con sao thế?”

“Con mơ thấy ông bà mẹ ạ. Ông bà còn ôm con.”

Mẹ lau nước mắt cho tôi rồi lấy cho tôi khăn mặt có nước mát. Bởi vì mắt tôi hễ cứ khóc là sẽ sưng to lên đầu óc đau đớn, nếu khóc lâu thậm chí chẳng cả mở nổi mắt nữa, nhìn vào rất buồn cười, cả mặt sưng phù không khác gì một con lợn. Thế nên bình thường tôi vô cùng kiềm chế không để bản thân khóc từ đó mà tạo thành thói quen. Chỉ là mỗi lần nghĩ về bà tôi lại không ngưng được mà nước mắt chảy ra.

Tôi lấy khăn mát chườm lên bọng mắt, mất một lúc lâu cảm giác nặng trĩu trên mặt mới tan đi. Lúc này tôi ra bên ngoài, anh Thể và anh Thế đã đến rồi. Dạo gần đây ông Phúc ít khi đến. Ông nói tôi đã có căn cơ đủ dùng để đối kháng rồi, nên ông không cần giám sát tôi nữa. Mỗi ngày để hai anh đến chỉ dạy cho tôi là đủ. Tôi và Hiếu lại bắt đầu bài tập từ năm rưỡi sáng đến hơn tám giờ thì nghỉ. Dạo này, do tôi phản xạ nhanh lại học được nhiều thứ, cơ thể nhờ hoạt động nhiều nên săn chắc, khỏe mạnh hữu lực nên không còn khổ luyện như trước nữa.

Hôm tôi đo lại phát hiện bản thân cao thêm hai cm nữa. Đúng là vô cùng bất ngờ. Tuổi mười tám trở đi, con gái muốn cao thêm là vô cùng khó khăn. Không ngờ về đây rèn luyện thân thể và ăn uống hợp dinh dưỡng lại khiến tôi cao thêm tận hai cm nữa. Cơ thể rắn chắc, cơ cũng hiện lên, xương khớp cứng rắn hơn. Chỉ có bàn tay tôi là bị chai đi do leo núi, hái thuốc và chế thuốc. Vậy cũng chẳng sao, thứ tôi được hơn rất nhiều thứ tôi mất. Đêm qua tôi đọc quyển sách về loại hoa quỷ mẫu tử, trong đó có rất nhiều bài thuốc hay. Mà đặc biệt tôi còn phát hiện ra một loại độc chế từ cây thuốc này. Loại độc này không màu không mùi không vị, trong một ngày nếu không giải được thì sẽ chết. Mà người trúng độc cơ thể bình thường, chỉ có điều sẽ mất khướu giác và vị giác. Muốn giải độc này cũng dễ lắm, hoặc là tắm nước muối, hoặc là nhai hoa cúc sẽ giúp giải được độc.

Trưa ăn cơm xong, một giờ chiều tôi với Hiếu lại đến nhà sư phụ Nhẫn. Ông cụ đang phơi thuốc, thằng bé Kiến thì đang thái thuốc, mồ hôi đầy cả mặt. Tôi mang mấy cốc thạch găng vào, nhanh tay đi lấy bát đổ thạch ra.

“Sư phụ, con mang thạch găng đến đây, trưa nóng thế này có bát thạch găng giải nhiệt thì tuyệt vời.”

“Hai đứa đến rồi mau vào đây xem đây là cây gì? Hôm qua nó lẫn vào đám thuốc kia mà ta không để ý.”

“Vâng.”

“Mà thôi từ từ đã, ăn thạch đi đã. Ái chà ngon quá nhỉ. Kiến vào đây ăn thạch găng anh chị mang đến này.”

“Vâng, ông đợi con chút con ra ngay.”

Thằng bé mồ hôi nhễ nhại chạy vào, mỗi người một bát thạch mát lạnh ngồi dưới mái nhà tranh lợp lá cọ mát mẻ, gió trưa nóng bỏng đi qua khu rừng như được ướp đá lạnh, dễ chịu vô cùng. Sư phụ vừa ăn vừa tấm tắc khen mát. Ông cứ luôn miệng khen ngon lắm, mát lắm. Ăn xong ông “khà” lên một tiếng sảng khoái để lộ ra hàm răng chiếc còn chiếc mất của ông. Tôi rất muốn cười nhưng lại không dám cười, chỉ tủm tỉm.

Ăn xong, ông gọi cả ba đứa ra nhìn cái cây mà ông vừa phát hiện.

“Lại đây. Nhìn xem cây gì?”

“Đây là cây lúa mà ông. Con thấy cây này nhiều rồi, có gì lạ đâu ạ?”

Thằng Kiến lanh chanh cầm lấy cây “lúa” rồi nói. Sư phụ tôi vuốt vuốt chòm râu cười bí hiểm. Tôi cầm lấy cây giống cây lúa kia, lại vò một ít lá đưa lên mũi ngửi sau đó nhìn thật kỹ lá, đường gân, rễ của nó. Thằng Hiếu cũng làm như tôi. Hai đứa nhìn nhau cười.

“Cây này rất giống cây lúa, nếu không để ý ở gốc của nó có một đoạn phủ lông tơ cứng thì sẽ dễ nhầm là cây lúa.”

“Ngoài ra thì rễ cây này là rễ cọc, không phải rễ chùm như lúa. Mùi hăng, cay nồng.”

Tôi và Hiếu mỗi người một câu. Sư phụ tôi gật gù gõ gõ cái quạt mo lên tay.

“Đây là cây liêu xạ đúng không ạ?”

Tôi và Hiếu kết luận.

“Đúng rồi. Không ngờ trong rừng này vẫn còn loài cây này. Cây liêu xạ chuyên trị các chứng bệnh của người khí huyết không thông, cơ bắp tiêu biến, điều trị cho người bị liệt rất tốt. Tuy nhiên cần một số lượng lớn mới có hiệu quả. Thời gian sử dụng tối thiểu ba tháng mới có thể kết luận được. Một vài cây e là chẳng có ích gì.”

Tôi nhìn đám thảo dược mà bản thân hái ngày hôm qua, mường tượng lại.

“Thực ra ở đó cũng không ít ạ, nếu mang về đây trồng biết đâu lại nhân giống ra được nhiều?”

Tôi xoay xoay cây cỏ liêu xạ này trên tay. Sư phụ tôi mắt sáng lên hỏi:

“Hai giờ mấy thầy trò ta lên núi hái. Con chỉ đường, chúng ta đi lấy một ít về trồng.”

“Vâng, sư phụ.”

Chẳng mấy chốc mấy thầy trò sư phụ tôi lên núi. Nhìn cảnh ba người đeo gùi đi sau lưng sư phụ, tôi bỗng nghĩ đến truyện Tây Du Ký. Trên đường đi mỗi người một câu, qua qua lại lại, sư phụ dạy chúng tôi lại đố chúng tôi những loại thảo dược trên đường gặp phải. Chốc chốc lại hỏi công dụng, bài thuốc khiến chúng tôi như được thực hành thêm một lần. Đi leo núi hơn tiếng rưỡi từ chân núi cuối cùng cũng đến nơi tôi hái được cây liêu xạ ngày hôm qua.

Địa thế ở đây dốc thoải, có đá có rêu, cây cối không quá rậm rạp. Tôi chỉ vào đám liêu xạ lẫn trong những cây thuốc tam thất và hà thủ ô. Tuy rằng số lượng thưa thớt bị những loại cây khác áp đảo mà nhìn sơ sơ ở đây ít cũng có đến trăm cây. Sư phụ chống gậy, gương mặt rạng rỡ hẳn lên. Tôi lấy trong gùi ra một chai nước đưa cho ông lại đưa cho mỗi người một chai nước.

Sau khi uống xong, ông cầm lấy chiếc xẻng đào thảo mộc chuyên biệt ra, ngồi xuống bắt đầu đào liêu xạ.

“Tốt quá rồi, thật sự quá tốt, thế mà ta lại chưa từng đến chỗ này. Cả ngọn núi này chỗ nào ta cũng đi thế mà chỗ này lại bỏ xót.”

Tôi lấy những tấm lá chuối tươi khô có đủ đã chuẩn bị sẵn từ trước, ông đào cây nào tôi lại gói cây đó lại cẩn thận, buộc gốc cố định đặt vào trong gùi. Hiếu và bé Kiến cũng bắt chước ông một người đào một người gói. Chẳng mấy chốc đã hơn trăm cây được gói ghém cẩn thận, thế mà vẫn còn hơn một nửa số liêu xạ mọc trong đám cây rừng.

“Thôi, để cho chúng nó còn sinh con đẻ cái. Lấy thế này là quá nhiều rồi. Mang về nhà trồng mong là chúng nó sẽ sống tốt.”

“Vâng ạ.”

Chúng tôi vâng dạ rồi thu dọn đồ đi về. Trời lúc này đã là năm giờ chiều. Thời gian đi xuống núi nhanh hơn đi lên, bởi vì đường đi không trơn trượt lại có nhiều tảng đá như thể bậc thang nên cũng tiết kiệm thời gian đi lại. Lúc đi tôi đánh dấu những chỗ dễ đi do đó khi xuống cũng thuận lợi hơn rất nhiều. Đang lúc này, tự nhiên có năm người mặc áo nâu như nông dân, mặt lại bịt khăn nâu chặn đường. Ở đây rất gần chân núi, nhìn mấy người tay cuốc tay xẻng xông ra này tôi lại nhớ đến ngày hôm qua.

Ánh mắt họ đầy ác ý nên cũng không khó để nhận ra người ta có thể đợi ở đây từ lâu rồi. Sư phụ Nhẫn nhìn đám người này hỏi:

“Lần trước hai đứa về muộn là do bị người ta bắt nạt hả?”

Tôi và Hiếu không trả lời mà cơ thể tôi căng cứng. Bởi vì nếu chỉ có hai đứa thì thôi, chạy còn chạy được. Bây giờ thêm một ông cụ và một thằng nhóc gầy gò thế này, chạy không được mà hai đánh năm dù thắng thì cũng thương tích. Nhìn tôi căng thẳng ra mặt, sư phụ vỗ vỗ lên vai tôi trấn an. Tôi và Hiếu bước lên một bước vừa đủ che lại sư phụ và bé Kiến sau lưng.

“Mấy người định làm gì?”

Hiếu trầm giọng quát lên.

“Không liên quan đến mày. Một mình nó ở lại, mấy người cút nhanh thì sống, không thì chết hết đi.”

Tên đứng đầu cao lớn nhất tay cầm một cái rìu chỉ vào tôi lên tiếng. Đúng là chúng nó đến là nhắm vào tôi. Ở đây người qua lại ít, số người lên núi hái củi hái thuốc vô cùng thưa thớt, chúng nó chọn chỗ này cũng là do sắp đặt trước rồi.

Nhìn tình hình này tôi không biết có nên chạy đi để đánh lạc hướng không. Tôi không thể để cho mọi người đều bị hại được. Tôi nghĩ trong đầu, người đến nhằm vào tôi thì sẽ không hại người khác, chỉ cần chạy lên núi, càng sâu thì chúng nó sẽ không từ cơ hội tốt như thế mà đuổi theo tôi. Giờ là năm giờ chiều, trời vẫn còn rất sáng.

Nghĩ là làm, tôi buông gùi xuống, chạy theo đường cũ leo lên trên núi, đám người to khỏe kia tuy có sức nhưng không nhanh lại không quen bằng tôi nên được một đoạn tôi đã bỏ xa chúng. Thằng Hiếu cũng chạy theo, tôi thấy bóng dáng nó thấp thoáng, chỉ là ngay cả nó cũng bị tôi bỏ lại.

Nếu yêu thích đừng ngại để lại bình luận dưới các chương truyện của mình nha. FB mình là Dạ Nguyệt Thanh Khâu, rất hân hạnh được kết bạn! https://www.facebook.com/tranthom1995/

Nhóm đọc truyện của mình trên fb: https://www.facebook.com/groups/1066847937217483/

Cảm ơn bạn đã yêu thích bộ truyện của mình! Đây là stk của mình. Đừng ngại ủng hộ mình nha, bao nhiêu cũng nhận ạ hihi.

Stk: 0731000861915

Tên tk: Tran Thi Thom

Ngân hàng vietcombank

Bạn đang đọc truyện của Dạ Nguyệt Thanh Khâu, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!)