Chương 1: Vòng tay đổi màu của bà nội

Lễ rước dâu của tôi vào 12 giờ đêm đúng ngày 15 tháng 7. Buổi tối ngày rằm trăng sáng vằng vặc cùng ánh lửa đèn lồng bập bùng trước sau như ma chơi. Ánh sáng ấy cứ lắc lư nhảy múa trước kiệu, thứ ánh sáng ấy xuyên qua một lớp rèm che kiệu lại xuyên qua tấm voan đội đầu vẫn in vào tâm trí tôi rõ ràng. Thứ màu đỏ âm ảnh giữa đêm khuya làm tôi rờn rợn trong người.

Thời hiện đại nhưng người ta vẫn dùng kiệu tám người khiêng, bà mai đon đả đi trước kiệu thi thoảng nói những câu rì rầm tôi không thể nghe rõ. Tiếng kèn nhạc linh đình giữa đêm khuya rằm tháng bảy chỉ càng làm tôi thêm lạnh người. Bởi vì tôi cảm nhận được có vô số ánh mắt nhìn lại phía này chỉ là ngoài tiếng kèn trống lại chẳng có lấy một thứ ồn ào nào của con người. Cách một chiếc kiệu gỗ, một tấm khăn che lại giữa tháng bảy nóng như đổ lửa lại làm tôi có cảm giác lạnh lẽo, lông tơ dựng đứng.

Tôi trộm vén khăn che lên, qua cửa sổ của kiệu hé một khe nhỏ nhìn ra bên ngoài, thế mà bên ngoài hoàn toàn không có lấy một người thường. Trên đất và không trung bay đầy vàng mã trộn lẫn cùng cánh hoa, nghĩ thôi mà một đứa không tin ma quỷ như tôi cũng thấy trái tim thấp thỏm. Giờ kiệu hoa sẽ dừng lại ở trong nghĩa địa. Nói không sợ là nói điêu. Sau bao nhiêu chuyện gặp phải tinh thần thép không tin ma quỷ của tôi cũng bị lung lay rồi. Cũng may tôi không đi một mình. Vì bên cạnh tôi, còn có một anh chồng, chỉ là anh chồng này lại là người thực vật…

Tôi vừa thi tốt nghiệp Trung học phổ thông xong là lúc nghe tin bà nội bị bệnh. Tôi chạy vọt vào trong bệnh viện, nhìn bà nội già yếu gầy gò mà sống mũi tôi cay xè không nhịn được nước mắt chảy dài lao vào nắm lấy tay bà. Bà dường như đang ngủ trên chiếc giường nệm trắng toát trông bà lại càng yếu ớt hơn. Tôi không dám gọi to sợ làm bà tỉnh giấc. Bố mẹ đứng bên cạnh vỗ vỗ lên vai tôi. Khóc một lúc xong tôi mới hỏi bố mẹ.

“Tại sao bố mẹ lại giấu con. Bà ốm bao lâu rồi?”

“Mẹ xin lỗi, kỳ thi của con rất quan trọng, bà đã dặn không được để con phân tâm. Mẹ…mẹ…”

Tôi nhìn bà trong lòng xót xa. Tôi sống với bà từ nhỏ, bố mẹ vì bận việc nên một tay bà chăm sóc hai anh em tôi. Anh tôi đã đi nước ngoài từ lâu nay chỉ còn tôi bầu bạn cùng bà. Bà một tay dạy dỗ tôi từ tấm bé. Những thứ tôi học được ở bà không biết bao nhiêu mà kể. Nhìn bà gần đất xa trời, trong lòng tôi quặn thắt. Hèn chi mà ba tháng nay, bà kêu tôi sang ở nhà chú ruột để ôn thi cùng thằng Hiếu. Thằng Hiếu là em họ của tôi lại sinh cùng ngày tháng năm với tôi, hai đứa học cùng trường cùng lớp mà chú Nghĩa - bố nó làm giáo viên dạy hóa. Thế nên bà dặn tôi sang đó ôn thi cho tốt để chuẩn bị thi đại học. Mỗi lần về nhà thăm bà, tôi thấy bà vẫn ăn uống bình thường, không nghĩ bà lại giấu tôi như thế. Tôi nghẹn lại trong lòng, nhìn giọt nước từng giọt nhỏ từ bình truyền thuốc mà giống như nhìn thấy chiếc đồng hồ cát đếm ngược thời gian của bà.

Đúng lúc này, bà tỉnh dậy. Đôi mắt mờ đục của bà vừa mở ra đã quay về hướng tôi nhìn đầy âu yếm như thể trước nay vẫn thế. Tôi nhìn bà nước mắt vừa mới kìm lại đã chảy ra. Bà giơ tay hướng về phía tôi muốn vẫy nhưng có lẽ sức lực còn yếu nên chỉ động đậy được mấy đầu ngón tay, tôi vội vã chạy lại đỡ lấy tay bà.

“Bà!”

Tôi nghẹn ngào cố gắng nhịn khóc khiến tiếng nói của tôi cũng dè dè khó thoát khỏi cổ thành âm thanh nức nở. Bàn tay nhăn nheo gầy guộc của bà vỗ vỗ lên tay tôi.

“Đừng khóc. Yến của bà rất ngoan, con đừng khóc, bà vẫn còn ở đây mà.”

Bà thều thào ngắt quãng nói từng từ nhưng vẫn nở một nụ cười hiền hậu nhìn tôi. So với tháng trước bà gầy đi quá nhiều. Gương mặt hom hem làm cho lòng tôi như thắt lại.

“Vâng, con không khóc đâu. Bà phải mau khỏe lại, để con còn kiếm tiền phụng dưỡng bà nhé. Bà nói đợi con nuôi bà mà.”

Bà cố gắng vươn tay lên xoa đầu tôi rồi lại lau nước mắt cho tôi và cười.

“Con cứ thi thật tốt thì bà mới yên tâm dưỡng bệnh. Con phải thực hiện được ước mơ của con như đã hứa với bà đấy nhé.”

Tôi gật đầu như gà mổ thóc, trong lòng cũng dần trấn tĩnh trở lại. Tôi nhìn bà, ôm tay bà không muốn rời đi. Làn da bà đã khô lại, nhăn nheo cứng ráp giống như gốc cây vậy. Nhưng hơi ấm đó, sự thân thuộc đó đối với tôi lại tựa như một liều thuốc an thần, giúp tôi an tâm và mạnh mẽ hơn. Trước nay, bà vẫn luôn luôn bên tôi, đồng hành cùng tôi mười tám năm nay.

Mẹ tôi lấy một cốc sữa ấm rồi để ống hút giúp bà uống. Bà thở ra một hơi thoải mái. Sau đó dặn mẹ tôi về nhà lấy chiếc hộp gia bảo của bà. Nhà tôi cách viện chẳng xa nên một lát sau mẹ tôi đã quay lại.

Nhìn chiếc hộp bằng gỗ sơn son thếp vàng cũ kỹ không biết đã bao nhiêu năm rồi nhưng vẫn còn chắc chắn. Cái hộp này chắc chắn đã được bảo quản vô cùng tốt. Ngoại trừ vài chỗ sơn có chút bong tróc thì hầu như vẫn còn nguyên vẹn.

“Đây là gia bảo của nhà họ Trần từ thời cụ tổ mấy trăm năm nay. Đáng ra vòng này sẽ truyền cho con dâu cả của họ Trần, nhưng mà hôm nay bà tặng lại cho con. Con không được tháo nó ra, phải luôn luôn đeo trên người. Lại đây, bà đeo cho con.”

Tôi mơ hồ cái hiểu cái không nhưng vẫn đưa cổ tay phải cho bà. Bà lại nói “Tay kia.” tôi lại đổi sang tay trái. Bà đeo cho tôi chiếc vòng tay có một mặt ngọc hình bông sen màu đỏ giống như một loại ngọc quý gì đó mà tôi không biết tên. Dây đeo không biết làm từ chất liệu gì nhìn thì giống như dây đan vòng tay vừa êm nhẹ, đeo vào cổ tay lại không có cảm giác như nó đang ở trên tay mình. Sợi dây vàng óng ánh tựa như vàng bạc, sờ vào tựa như vải lại vô cùng chắc chắn…

Vòng tay vừa đeo vào, tôi còn chưa kịp ngắm nhìn đã thấy nhói một cái ở cổ tay. Móng tay của bà bấm vào cổ tay tôi rỉ ra một ít máu. Tôi đột ngột bị đau không kìm được kêu lên “a” một tiếng. Sau đó lại thấy máu của mình thấm vào cái dây vòng tay, chiếc vòng lại như bị nhuộm một tầng nhựa phủ, giống như một chiếc vòng mua ngoài chợ vô cùng bình thường. Dây vòng biến thành màu nâu, hoa sen cũng mất đi sự bóng bẩy, ánh sáng mà biến thành màu đất giản đơn không hề bắt mắt.

Bà nhìn chiếc vòng biến màu không quan tâm đến sự kinh ngạc của tôi mà gật gật đầu rồi đặt đầu xuống gối.

“Nếu sau này, con có gặp nguy hiểm, hãy miết vào chiếc vòng này. Giờ bà muốn nghỉ ngơi, mọi người về đi.”

Tôi vâng dạ rồi lưu luyến nắm tay bà mãi mới dời đi. Tôi cảm giác bà vẫn còn muốn tôi ở lại, vì ngón tay bà thế mà cũng chẳng lỡ buông tay tôi. Hình như trước khi ra khỏi phòng, tôi nhìn lướt qua bà lại một lần còn thấy bà khóc nữa. Chỉ là dường như nhận thấy ánh mắt của tôi, bà quay đầu về phía bên kia nên tôi cũng chẳng thấy rõ. Tôi nói vọng vào, nghèn nghẹn.

“Bà nghỉ ngơi thật khỏe, uống sữa và ăn cháo ngày mai con vào với bà nhé.”

Tôi không nghe thấy tiếng bà nói, chỉ thấy bà vẫy vẫy tay tỏ đi bảo tôi đi đi, nên tôi không lưu lại nữa.

Đi ra ngoài hành lang, tự nhiên tôi thấy choáng váng một chút. Cả người lảo đảo khiến bố mẹ tôi phải dìu tôi vào ghế chờ ngồi một lúc.

“Con có sao không? Có cần kiểm tra không?” - mẹ tôi lo lắng hỏi.

“Con không sao đâu, chắc là học nhiều quá cho nên mệt mỏi một tý thôi ạ. Giờ con khỏi rồi này.”

Tôi giơ tay lên chuột rồi vỗ vào bắp tay mình trêu cho bố mẹ đều cười. Bố tôi ở lại trông bà, tôi và mẹ thì về nhà. Buổi trưa do mệt mỏi nên tôi ngủ thiếp đi.

“Yến ơi!”

Tôi đang đứng giữa một cánh đồng cỏ xanh bát ngát, rộng bao la, gió mát dìu dịu vô cùng dễ chịu. Trước mặt tôi màu xanh trải dài tít tắp chẳng thấy điểm cuối. Nghe giọng nói quen thuộc của bà, tôi quay đầu lại. Trong lòng tự hỏi không biết đây là đâu, tại sao mình lại ở đây. Tôi nhìn bà nội khỏe mạnh y như ba tháng trước vậy, bà mỉm cười nhìn tôi trìu mến. Nhìn bà vẫy vẫy ra hiệu lại gần, tôi chẳng ngần ngại chạy ra nắm vào đôi bàn tay ấm áp thân thuộc của nội.

“Bà, sao bà lại ở đây? Ngoài này gió to lắm, bà đang ốm phải nằm viện nghỉ ngơi, để bác sỹ chữa khỏi mới được.”

Nghe tôi nói xong, bà lại càng cười, tay xoa lên đầu tôi an ủi.

“Con nhìn bà xem, bà đã khỏe lại rồi. Hôm nay bà đưa con đi chơi nhé.”

Tôi nhìn bà từ trên xuống dưới, thấy bà đã mập trở lại, da dẻ hồng hào khỏe mạnh mới gật gật đầu vui vẻ đồng ý. Không biết bằng cách nào, bà đưa tôi bay trên cánh đồng. Bàn chân tôi đã bay khỏi mặt đất, thả mình vào làn gió mát mẻ trên không cao vút. Bà kéo tay tôi lên trời, nhìn xuống cánh đồng xanh thi thoảng điểm những bãi hoa đỏ trắng xinh xắn.

“Con thấy có đẹp không?” - Tiếng bà vang lên bên tai tôi.

“Đẹp lắm ạ!”

Một lúc sau, hai bà cháu hạ xuống một cánh đồng hoa cải cúc vàng xinh đẹp. Tôi hái đám hoa tết thành một vòng hoa cúc đội lên đầu bà. Nhìn bà đẹp như một bà tiên, tôi trêu đùa:

“Trông bà cứ như cô dâu ý.”

Nghe thấy tôi nịnh nọt bà bật cười vang lên sảng khoái và vui vẻ. Tôi cũng lây theo cảm giác đó mà trong lòng ấm áp hẳn lên. Bà cũng làm cho tôi một chiếc vòng từ hoa cải cúc. Bà đội lên đầu tôi, sau đó nói những câu khiến tôi vô cùng khó hiểu.

“Kim Yến của bà, con là cô gái xinh đẹp nhất, tốt bụng nhất. Bà sắp đi gặp ông rồi không thể mãi bên cạnh con. Sau này, sóng gió có đến con hãy mạnh mẽ tiến về phía trước, mọi thứ sẽ tốt đẹp cả thôi… Giờ bà con mình chia tay ở đây. Con quay về đi, ông đến đón bà rồi.”

Tôi còn chưa kịp định hình thì một làn gió mạnh mẽ thổi bạt cả những cây cúc khiến chúng nghiêng ngả. Chiếc tàu màu xanh lá cây trên trời hạ xuống bên cạnh. Tôi níu lấy tay bà cầm lại.

“Bà ơi, bà đi đâu thế. Con muốn ở cùng bà cơ.”

“Không được, nơi này chưa đến lúc con được tới. Bà đi trước, sau này con đến sau, nghe lời bà. Ngoan, đứng yên ở đây nhé.”

“Không bà ơi, con muốn đi theo bà cơ.” - Tôi không kìm lại được khóc như một đứa trẻ muốn đòi bà đi chơi như thủa còn bé.

“Kim Yến, đứa cháu ngốc nghếch của bà. Nghe lời bà, đứng ở đây không được đi theo nhé.”

Bà dùng đôi bàn tay nhăn nheo lau nước mắt cho tôi. Như muốn dỗ dành tôi không khóc. Bà xòe bàn tay ra, trong tay bà là một đôi khuyên tai màu tím như giọt nước.

“Bà cho con cái này, ngày xưa con đòi bà mà bà không cho được, giờ bà đeo cho con, sau này nhớ giữ gìn nó cẩn thận. Còn vòng tay sáng nay con phải luôn mang theo bên người.”

Tôi nhìn đôi bông tai thủa nhỏ hay đòi bà mãi bà không cho, giờ bà lại tự tay đeo cho tôi. Nhưng giờ tôi chẳng thích gì cả, tôi chỉ cần bà thôi. Vì tôi cảm giác nếu bà lên chiếc tàu màu xanh đó, mãi mãi bà sẽ không về với tôi nữa.

Đeo khuyên tai cho tôi xong, bà lại ôm tôi vào lòng vỗ đầu an ủi. Sau đó ngay lập tức bà lướt đi như một cánh hoa trong gió, đi vào một cánh cửa của toa tàu thứ hai đang mở đón chờ bà. Bà nhoài người ra vẫy tay với tôi.

“Bé con, con đứng im đó, con đừng đi theo bà. Bà đi đây, nhớ tự chăm sóc cho mình thật tốt nhé!”

Tôi gào lên gọi bà ơi bà ơi, nước mắt đầm đìa, dịch mũi nghẹt thở không thông. Ngực tôi nhói nhói lên đau đớn. Từng cánh hoa cải cúc từ vòng hoa trên đầu bà bay tả tả. Đoàn tàu màu xanh lá cũng bay vút lên trời cao bỏ lại tôi một mình giữa cánh đồng vô tận.

“Chị Yến, chị Yến làm sao thế? Dậy đi chị.”

Tôi nghe tiếng thằng em họ gọi dậy, mũi nghẹt nghẹt mà mở mắt ra. Hóa ra tôi vẫn còn ở trong phòng ở nhà tôi. Không có đoàn tàu cũng không có cánh đồng nào hết. Nhưng dự cảm lại cho tôi biết, có lẽ, bà đã có chuyện không hay rồi.

Theo dõi fb tác giả để đọc thêm các truyện khác: https://www.facebook.com/tranthom1995/