Được một vị có thân phận Hồn sư hướng mình xin lỗi, lão Kiệt Khắc trong lòng vô cùng thoả mãn, sau khi dặn dò Lục Thiên hai người vài câu liền rời đi.
"Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, nếu còn tái phạm, ngươi cũng không cần lưu lại nữa."
Ngọc Tiểu Cương nhàn nhạt liếc canh cổng một cái dọa cho hắn tuôn ra một thân mồ hôi lạnh.
Lúc này Ngọc Tiểu Cương mới cúi đầu nhìn về phía hai người, trên mặt xuất hiện một tia mỉm cười, kéo lấy tay Đường Tam .
Đường Tam không sao cả tự nhiên không để ý.
Tay còn lại mới đưa ra, lại phát hiện ánh mắt bất thiện của Lục Thiên, không biết làm sao hắn đành thu lại, mặt hơi cứng ngắt nói:
"Đi thôi."
Dựa theo hướng dẫn của 'Đại sư', Lục Thiên rốt cuộc đi vào bên trong học viện.
Nặc đinh sơ cấp hồn sư học viện nhìn qua cũng không có rộng lớn như vẻ bề ngoài, nhưng các loại kiến trúc vẫn tương đối đầy đủ.
Chủ yếu chia làm mấy khu vực, tòa nhà dạy học chính, khuôn viên sân trường cùng với toà nhà ký túc xá ở phía đông của sân trường.
Giấy chứng nhận bản thân Lục Thiên vẫn luôn giữ lấy, hắn cảm thấy mình không cần thiết đi theo Đường Tam nữa, lúc này mở miệng nói.
"Đường Tam, ngươi hãy đi cùng Đại sư, ta trước tiên có việc rời đi trước."
Đường Tam tuy là nghi hoặc nhưng không có xen vào chỉ nhẹ gật đầu biểu thị đã biết.
Đằng sau, Ngọc Tiểu Cương lúc này mới chú ý tới, nhìn bối ảnh hắn đi xa hai hàng lông mày thẳng nhíu một chút, không biết đang suy nghĩ gì.
"Lão sư, cảm ơn ngài."
Đường Tam chân thành nói.
"Lão sư? Ta không phải lão sư của học viện."
Đại sư cắt ngang suy nghĩ cúi đầu liếc mắt nhìn Đường Tam một cái, nhàn nhạt nói.
"Không phải lão sư? Ngài không phải mới vừa nói là đại biểu của học viện sao?"
Đại sư lắc lắc đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười:
"Ai nói nhất định phải là lão sư của học viện mới có thể đại biểu cho học viện?"
Đường Tam hơi nghi hoặc:
"Vậy ngài là?"
"Ta? Ta chỉ là một người khách ở chỗ này ăn nhờ ở đậu mà thôi. Ngươi cùng những người khác giống nhau, gọi ta là Đại sư đi. Mọi người đều xưng hô với ta như vậy. Ta thậm chí đã quên cả tên của chính mình. Trên chứng nhận của Vũ hồn điện viết tên của ngươi là Đường Tam sao."
Cầm trong tay chứng nhận, mới xem một chút hắn hai mắt loé lên một cái rồi biến mất, áp chế kích động nói.
"Đường Tam, ngươi phải hiểu được, ý nghĩa của Đại sư và Lão sư là khác nhau một trời một vực, sau này không nên gọi sai nữa, trừ phi..."
Nói tới đây, trong mắt hắn lại lóe ra quang mang nóng rực:
"Trừ phi ngươi thật sự nguyện ý để cho ta làm Lão sư của ngươi."
....
Dựa theo một ít học viên trong trường chỉ dẫn, Lục Thiên thuận lợi đi tới phòng giáo vụ.
Phòng giáo vụ nằm ở tầng một của toà nhà dạy học.
Đẩy cửa đi vài bên trong, chuyên môn phụ trách tiếp đãi tân sinh chính là một vị lão sư nhìn qua đã hơn sáu mươi tuổi, còn có hai gã thanh niên cỡ ba mươi tuổi ở bên cạnh phụ việc.
Ngồi ở chủ vị lão sư lớn tuổi trước tiên phát hiện Lục Thiên đi vào, hơi hoà ái cười hỏi.
"Tiểu hài tử, có việc gì sao?"
Tiếng nói của vị lão sư phụ gây nên hai người bên cạnh chú ý, đồng loạt nhìn về phía hắn mà đánh giá.
Lục Thiên nói.
"Lão sư ngài tốt, ta tên Lục Thiên, là học sinh theo suất năm nay của Thánh Hồn thôn."
"Được rồi, hài tử ngươi có thể gọi ta là Tô chủ nhiệm. Đem giấy chứng nhận Vũ Hồn điện cho ta."
Lục Thiên gật đầu đem giấy chứng nhận của mình đặt lên trên bàn.
Thanh niên bên cạnh hơi kinh ngạc.
"Thánh Hồn thôn? Ta nhớ đã mấy năm không có hài tử nhập học không nghĩ tới lần này lại có một người. Để xem ngươi thức tỉnh Vũ Hồn là gì?."
Nói rồi đi đến bên cạnh lão sư phụ cùng nhìn một chút, sau khi xem xét liền chấn kinh.
"Tiên thiên Hồn lực cấp 9!. Vũ Hồn Lưu ly cầu là cái gì, loại phụ trợ hay sao?"
Tô chủ nhiệm cũng bất ngờ không kém, hài tử bình thường Tiên thiên Hồn lực 6 7 cấp đã là thiên tài hiếm có, nếu đạt 8 9 cấp thì được xem là thiên tài trong thiên tài chỉ có những tông môn lớn kia mới có khả năng xuất hiện, không nghĩ tới từ một cái thôn nhỏ đi ra hài tử lại có Tiên thiên 9 cấp.
Tu luyện một thời gian đột phá cấp 10 là ván đã đóng thuyền, chỉ cần hấp thu một cái thích hợp Hồn hoàn liền sẽ trở thành một vị Hồn sư, tương lai tiền đồ bất khả hạng lượng.
Thiên tài như thế này ai có thể cưỡng lại được.
Tô chủ nhiệm ánh mắt sáng quắt trước tiên liền lên tiếng.
"Hài tử, người có nguyện ý để ta làm lão sư của ngươi sao?"
Lục Thiên sớm đã nghĩ tới sẽ như thế này, nhưng hắn hiện tại vẫn chưa muốn bái sư nên đã khéo léo từ chối.
Tô chủ nhiệm gặp vậy đành thở dài, tuy hơi thất lạc nhưng cũng không có làm ra hành vi cưỡng cầu.
"Được rồi. Thứ này là của ngươi, học viện miễn phí phát cho. Ngươi ở tại gian số bảy của ký túc xá. Lão sư phụ trách nơi đó sẽ an bài công việc của học sinh học theo suất cho ngươi. Đi đi."
Tô chủ nhiệm cho hắn chính là đồng phục tiêu chuẩn của Nặc đinh sơ cấp hồn sư, chất liệu màu lam nhìn qua rất sạch sẽ.
"Cám ơn ngài."
Tiếp nhận đồng phục, Lục Thiên nhẹ cảm ơn liền rời đi ra khỏi phòng giáo vụ.
Ký túc xá chỉ có một toà ba lầu, rất dễ tìm.
Chỗ ở của đệ tử có bảy gian, mỗi gian đều có một vị lão sư phụ trách, bởi vì đệ tử học viên sơ cấp số lượng khá ít, tuổi cũng tương đối nhỏ nên đều thống nhất ở tại một phòng lớn.
Gian số bảy trong ký túc xá của đệ tử tương đối đặc thù, là túc xá duy nhất có tuổi tác hỗn tạp, bất luận là cấp nào, tất cả học sinh theo suất đều ở lại chỗ này, vì vậy điều kiện nơi này cũng là kém nhất.
Dù sao, học viện không phải thiện đường, học phí mặc dù giảm miễn, nhưng đãi ngộ cũng không có khả năng tốt như đệ tử bình thường.
"Lần này hẳn là có thể gặp được Tiểu Vũ đi".
Nhắc đến Tiểu Vũ, Lục Thiên bất giác nghĩ đến Sắc Dục Chi Thần.
Đạt đến 10 cấp sau đó hắn liền đối Tiểu Vũ sinh ra ý nghĩ thu nàng làm sủng thú đầu tiên của mình, còn có Lam Ngân Hoàng A Ngân cùng các loại Hồn thú trên 10 vạn năm khác, mà ý nghĩ tìm đường chết này một khi xuất hiện liền khó mà loại bỏ ra khỏi đầu được.
Ngoài ra các mỹ nữ trên Đấu La Đại Lục hắn đều muốn.
Bản chất tham lam cùng thất tình lục dục như bị phóng đại vô số lần. Mặc dù hắn mới chỉ 6 tuổi, cơ thể vẫn còn rất thành thật, nhưng linh hồn lại là của một người trưởng thành, một ngày lớn lên đến lúc đó sợ rằng khó mà áp chế được dục vọng trong lòng.
Lục Thiên cũng rất bất đắc dĩ chỉ đành đổ lỗi tất cả đều do Sắc Dục Chi Thần....
Vừa đến 'Thất xá' liền nghe được tiếng nói chuyện huyên náo bên trong.
Lục Thiên đẩy cửa đi vào tiếng huyên náo liền im bặt mà dừng, một bóng người cùng lúc hướng hắn tập kích mà tới.