Chương 4: Đến Nặc Đinh thành

Thời gian cứ như vậy trôi qua, cách lần giác tỉnh Vũ Hồn đã nhanh ba tháng.

Theo thói quen thường ngày, tờ mờ sáng Lục Thiên liền lên núi tu luyện, hiện tại hắn Hồn lực đã đột phá cấp 10, đồng thời cũng không dừng lại việc rèn luyện cơ thể, tuy là tốc độ tăng lên có hơi chậm nhưng nhục thân miễn cưỡng có thể cùng hơi yếu Đại Hồn sư so sánh.

Hắn không thích kiểu người toàn thân trên dưới đều là cơ bắp, nên chủ yếu dùng Hồn lực rèn thể là chính vì vậy bản thân bề ngoài không có biến hoá quá lớn, so với những đứa trẻ cùng lứa có vẻ đầy đặn hơn một chút.

Ánh nắng yếu ớt đảo qua người, Lục Thiên thở ra một hơi trọc khí liền tạm dừng tu luyện, dù sao hôm nay chính là ngày khởi hành đến Nặc Đinh thành Nặc Đinh học viện nhập học, lão Kiệt Khắc cũng đã sớm dặn dò từ lúc hắn ra khỏi cửa.

"Cũng nên về thôi, nếu không lại bị Kiệt Khắc gia gia mắng cho một trận."

Nhìn có chút trống rỗng đỉnh núi, Lục Thiên lắc lắc đầu liền phủi mông đứng dậy.

Về tới cổng thôn, hắn liền gặp lão Kiệt Khắc đang đợi phía trước.

Có lẽ vì nguyên nhân muốn đi Nặc Đinh thành, hôm nay lão Kiệt Khắc dậy rất sớm lại đặc biệt thay đổi một thân quần áo mới, nhìn qua cũng tăng thêm vài phần quắc thước.

Gặp Lục Thiên trở về, lão Kiệt Khắc cười mắng:

"Tiểu tử ngươi a. Chăm chỉ tu luyện là chuyện tốt nhưng cũng phải chú ý thời gian."

"Tới, cùng gia gia đi đón tiểu Tam, đồ đạc không cần lo, gia gia đã lấy giúp ngươi rồi."

Vừa nói lão Kiệt Khắc liền kéo lấy tay nải ném cho Lục Thiên.

Lục Thiên hơi lúng túng tiếp nhận tay nải, đi theo.

Lần này sẽ có hai người gia nhập học viện Hồn sư sơ cấp học tập là Lục Thiên cùng Đường Tam.

Lục Thiên thì học theo suất duy nhất của thôn, còn Đường Tam là tự trả học phí nhập học.

Ban đầu lão Kiệt Khắc đối với Đường Tam cảm thấy đáng thương nên cùng Đường Hạo thương lượng muốn nhường suất học đó cho Đường Tam còn Lục Thiên thì lão sẽ tự nghĩ cách, lại không nghĩ tới bị Đường Hạo thẳng thừng cự tuyệt khiến lão tức giận mà bỏ về.

Nhưng mấy ngày trước Đường Hạo bất ngờ ghé qua nói đã thay đổi suy nghĩ đồng ý để cho Đường Tam đi học, còn giao cho lão cả tiền học phí của Đường Tam, nói là phần của mẫu thân Đường Tam để lại.

Sau khi nghe lão Kiệt Khắc kể lại thì Lục Thiên hơi bất ngờ, nhưng nghĩ lại Đường Hạo dù sao cũng là Phong Hào Đấu La.

Nhà Đường Tam ở tại phía Tây Thánh Hồn thôn, có ba gian phòng đất rất đơn sơ.

Trước nhà có một mộc bài mặt trên vẽ một cái đơn sơ "chuy tử", đại biểu chính là thợ rèn.

Đường Hạo ở trong thôn chính là một thợ rèn.

Thợ rèn duy nhất trong thôn.

Nếu chỉ việc rèn nông cụ thì nhà Đường Tam không nghèo khó như vậy, nhưng là tiền kiếm được đều bị Đường Hạo mua rượu uống hết, cả ngày một bộ như phế nhân.

Nhiều lần qua nhà Đường Tam, cũng vì lý do đấy Lục Thiên không muốn gặp nhất chính là Đường Hạo.

Có lẽ là chịu ảnh hưởng từ lão Kiệt Khắc đi.

Lão Kiệt Khắc đón Đường Tam xong cả ba liền lên đường.

Đi ở trên đường, Đường Tam thỉnh thoảng lại quay đầu hướng thôn trang nhìn lại.

"Tiểu Tam, không muốn rời xa thôn hay không muốn rời xa lão tửu quỷ ba ngươi?" 

Kiệt Khắc sờ đầu Đường Tam mỉm cười hỏi.

"Cả hai đều có một chút." 

Đường Tam thấp giọng trả lời.

Vì an ủi, lão Kiệt Khắc giảng giả một chút kiến thức mình biết được về Học viện Hồn sư cho hai người.

Lục Thiên không hứng thú lắm nên chỉ im lặng mà đi theo thôi.

Từ Thánh hồn thôn tới Nặc Đinh thành cũng không xa, đi bộ chỉ mất nửa ngày thời gian, trên đường đơn giản ăn chút lương khô, tới buổi chiều xa xa đã có thể chứng kiến thành tường.

Mặc dù Nặc Đinh thành cũng không tính là thành thị lớn, nhưng bởi vì cách biên giới Thiên Đấu đế quốc rất gần cho nên thành tường kiến tạo cũng rất dày.

Giống người đi đường khác sau khi tiếp nhận kiểm tra xong ba người liền trực tiếp tiến vào trong thành.

"Tiểu Tam, tiểu Lục a. Đợi gia gia đưa các ngươi tới học viện ta sẽ quay trở về, tại học viện cần phải nghe lời lão sư nói, ngàn vạn lần không nên tự tiện rời học viện. Đợi sau khi chấm dứt học kỳ gia gia quay lại đón các ngươi, khi đó không sai biệt lắm cũng qua một năm."

Đường Tam dù sao cũng là lần đầu tiên rời nhà, có chút bối rối, nói:

"Kiệt Khắc gia gia, ngài tại sao lại rời đi nhanh như vậy?"

Lão Kiệt Khắc cười khổ nói:

"Lữ quán không phải là nơi những người nghèo khổ như chúng ta có thể ở lại."

"Ngươi nhất định không được phụ kỳ vọng của ta, đợi gia gia lần sau gặp ngươi, hy vọng ngươi đã thành hồn sư, cả Tiểu Lục nữa, như vậy Thánh Hồn thôn chúng ta cũng vì hai ngươi mà tự hào."

Lão Kiệt Khắc nhìn một chút Đường Tam lại nhìn Lục Thiên hoà ái mỉm cười.

Lục Thiên sống mũi cay cay, mang theo ký ức từ tiền thế tới thế giới này lại không giúp ích gì nhiều, trong lòng không khỏi cảm thấy hổ thẹn, chỉ có thể đợi sau này cường đại lên mới có thể giúp được Kiệt Khắc gia gia sống tốt hơn.

Học viện Nặc Đinh sơ cấp Hồn sư nằm ở phía tây thành, lão Kiệt Khắc hướng người dân trong thành hỏi vài lần rồi trực tiếp mang Đường Tam và Lục Thiên đi tới.

Xa xa, bọn họ đã chứng kiến một tòa cổng môn, cổng môn rộng chừng 6m, cao cũng hơn 3m, đều được tạo thành từ nham thạch cứng rắn, phía dưới là hai phiến cửa sắc dày màu đen.

Đằng sau có thể chứng kiến không khí u tĩnh, một con đường rộng nối thẳng vào trong, hai bên đường rất nhiều cây cối cao lớn.

Giữa cổng môn có bốn chữ to: Nặc Đinh học viện.

Lão Kiệt Khắc mang theo hai người vừa tới đại môn lập tức đã bị một thanh niên gác cổng cản lại:

"Có chuyện gì? Địa phương này là nơi hạ nhân các ngươi có thể tới hay sao?"

Lão Kiệt Khắc tại Thánh Hồn thôn xem như cũng phong quang, nhưng tới Nặc Đinh thành nhìn bộ dáng giống như hạ nhân, ngay cả cái tên gác cửa từ ánh mắt cũng có thể nhìn ra vài phần khinh thường.

Hai người lời qua tiếng lại ầm ĩ một hồi, lời nói càng ngày càng nặng.

Lục Thiên lúc này đang đợi bởi vì hắn tinh thần lực nhạy cảm phát giác được có người đang ở nhìn lén, thời điểm này hẳn là Đại Sư. Nhưng khiến hắn thất vọng là Đại sư vẫn chưa động, hoàn toàn giống như người ngoài đang xem kịch vui.

Lục Thiên liền hiểu rồi, sắc mặt thoáng trầm xuống vừa lúc chứng kiến lão Kiệt Khắc bị tên gác cổng đẩy mạnh một cái, cũng may Đường Tam kịp thời chắn ở trước cản lại.

Vốn đã khó chịu trong người thấy cảnh này sau liền thực sự tức giận.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Đường Tam, Lục Thiên lạnh lùng xông tới, tay nắm thành quyền, không đợi tên gác cổng phản ứng, một đấm đấm thẳng vào bụng khiến hắn khụy nửa người xuống như con tôm, dư lực liền đem cả người hắn văng ra xa.

Mặc dù đã thu bớt lực nhưng sức mạnh thân thể có thể so với Đại Hồn sư một quyền đủ để tên này ăn đủ.

"Tiểu Lục...tử..."

Lão Kiệt Khắc kinh hãi, thường ngày thành thục ôn hoà hài tử làm sao biến đến bạo lực như vậy.

Bên kia, tên gác cổng mặt mày đỏ bừng, đau đến muốn chết đi, gian nan đứng lên, hai mắt như muốn phun lửa.

"T-Tiểu tử.. ngươi dám...."

Cố gắng nói gì đó, bất quá đã bị một thanh âm mạnh mẽ cắt ngang.

"Được rồi, dừng lại đi."

Tên giữ cửa thoáng sửng sốt, ngay sau đó cố nén đau đớn vẻ mặt của hắn biến thành su nịnh, quay lại đối diện với người mới đến cúi người gật đầu nói: "Đại sư, ngài trở lại."

Tiếp đó tay chỉ Lục Thiên ông cháu mấy người muốn tố cáo lại bị vị này 'Đại sư' trừng một cái cho rụt trở về.

"Cuối cùng cũng chịu ra mặt sao. Ngọc Tiểu nhân."

Lục Thiên trong lòng lạnh rên một tiếng, quay người nhìn lại.

Lúc này mấy người mới phát hiện, một nam tư không biết từ lúc nào đã đi tới bên người bọn họ.

Nhìn qua bộ dáng người này ước chừng bốn năm mươi tuổi, tóc ngắn màu đen, tướng mạo rất bình thường, hai tay ở khoanh tại phía sau, trên người nhìn qua có chút đặc thù khí chất, hai mắt lúc đó mở lớn trong đó mang theo vài phần hoà hoãn dễ gần.

Người này không ai khác chính là lý luận Đại sư Ngọc Tiểu Cương.

Không để ý đến tên gác cổng, Ngọc Tiểu Cương liếc nhìn một chút Lục Thiên liền hướng lão Kiệt Khắc nói: "Lão tiên sinh, có thể hay không đưa chứng minh của Vũ Hồn điện cho ta xem?"