Nếu đã biết võ công tồn tại tại thế giới này, Lục Cảnh quyết định tạm thời điều chỉnh kế hoạch, nghĩ biện pháp tập luyện một môn võ học.
Không có cách, võ công với nam nhân từ bé được hun đúc bởi phim ảnh võ hiệp và tiểu thuyết có sức hút rất mạnh mẽ. Giống như một toà lâu đài ở đối diện nhà ngươi, ngươi khó mà không đi vào ngồi một chút
Mà muốn tập võ phải có sư phụ hoặc bí tịch.
Với một newbie hoàn toàn chưa từng tiếp xúc võ học như Lục Cảnh thì có thể bài trừ lựa chọn sau. Trước đó mua nội thất ở IKEA, ngay cả sách hướng dẫn hắn đều không hiểu nữa là bí tịch võ công
Vì vậy vẫn cần có sư phụ, ít nhất cũng có thể giúp hắn nhập môn
Lựa chọn tốt nhất đương nhiên là Giải bang chủ. Hắn lộ ra một tay công phu tại bến tàu khiến quản sự thuỷ vận bang khen không dứt miệng . Nếu như hắn chịu chỉ điểm Lục Cảnh, dù Lục Cảnh không luyện tập ra được thành tựu gì, chí ít nhập môn sẽ dễ dàng hơn một chút.
Nhưng tiếc rằng hắn và Giải bang chủ không thân chẳng quen, chỉ là một thành viên rất bình thường trong hơn ngàn phu kiệu của Thanh Trúc bang.
Không có lý do nào để Giải bang chủ chuyên môn chỉ điểm cho hắn. Huống hồ Lục Cảnh nghe nói Giải bang chủ là một võ si chính cống. Trừ đại sự như đàm phán cùng thủy vận bang, sự việc ngày thường do hai vị Phó bang chủ xử lý. Còn hắn đóng cửa ở nhà luyện công, dù cho Lục Cảnh tìm tới, người ta cũng không quan tâm hắn.
Cho nên Lục Cảnh chỉ có thể tìm lương sư khác. May mà Thanh Trúc bang không chỉ một mình Giải bang chủ biết võ. Sau đó Lục Cảnh cũng tìm được một vị sư phụ chịu truyền thụ võ công cho hắn.
Sư phụ già tên là Chương Tam Phong, đáng tiếc không phải Trương Tam Phong, khác một chữ, nếu không Lục Cảnh đã có thể gia nhập phái Võ Đang tiếng tăm lừng lẫy.
Chương lão gia tử cũng không giống Trương chân nhân có một thân tu vi thần công kinh thế hãi tục. Hắn lúc trước kỳ thật cũng không phải là cửu vạn, mà là tiêu sư của một tiêu cục. Đã từng vào Nam ra Bắc, đi qua rất nhiều nơi, cũng được gọi là thân kinh bách chiến.
Nhưng mà khi đã có tuổi chân không lanh lẹ như trước. Đá được người ta hay không không nói, chủ yếu là nếu gặp hảo hán võ lâm nào không nói võ đức chưa chắc có kết cục tốt. Thế là giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, rời đi tiêu cục.
Thời đại này không có lương hưu, con độc nhất của Chương Tam Phong cũng không có tài, cho nên Chương lão gia tử dù đã trên năm mươi tuổi vẫn còn phải suy tính công việc
Đúng lúc bang chủ Thanh Trúc bang đời trước mời nhiệt tình. Sau mấy lần, Chương Tam Phong nhìn ra đối phương thật tâm thật ý mời hắn. Không tiếp tục từ chối, chấp nhận thành một vị cung phụng của Thanh Trúc bang.
Nói tóm lại, Chương lão gia tử ở Ô Giang thành cũng tính là thoải mái. Thanh Trúc bang mua cho hắn một căn nhà rộng rãi đủ ở cho gia đình 5 người của hắn. Ngoài ra mỗi tháng còn đưa cho hắn bốn quan tiền. Mà để báo đáp, Chương Tam Phong cần khi Thanh Trúc bang gặp được phiền toái xuất thủ tương trợ.
Mà Giải bang chủ mạnh mẽ quật khởi, tác dụng do Chương lão gia tử chống lưng cho Thanh Trúc bang cũng yếu dần. Có lẽ vì để xứng đáng bốn quan tiền hắn đã nhận, lại hoặc là bởi vì phồn hoa của Ổ Giang, quá nhiều nơi mà một nhà năm người cần dùng tiền. Thế là khoảng hai năm trước, Chương lão gia tử tuyên bố mình mở cửa thu đồ.
Bất kể tuổi tác cùng tư chất, chỉ cần là thành viên Thanh Trúc bang ai ai cũng có thể bái sư. Đương nhiên bái sư phải có lễ bái sư. Lúc đầu Chương Tam Phong dự định giá là mười xâu tiền. Bởi vì ngày trước hắn học võ số tiền từng bỏ ra còn nhiều hơn. Nhưng bởi vì bây giờ chỉ là một đám phu kiệu, hắn sợ ra giá quá cao doạ sợ người khác, cho nên cuối cùng định giá năm xâu.
Giảm giá một nửa, Chương lão gia tử cảm thấy mình đã rất có thành ý. Nhưng ai bảo cửu vạn toàn là những người thô kệch. Cả ngày chỉ nghĩ tích lũy tiền xây nhà cưới vợ. Có rất ít người chịu bỏ tiền ra đầu tư cho mình. Bất đắc dĩ Chương Tam Phong lại đành giảm đi hai xâu.
Ba xâu còn lại là thể diện người tập võ. Chương lão gia tử cũng có tính bướng bỉnh. Muốn học thì học, ai hỏi còn có giảm giá hay không thì đánh gãy xương hắn
Người trong võ lâm thật ra cực kỳ quý trọng võ công của mình
Dù sao việc dạy hết cho đệ tử thì sư phụ chết đói cũng không hiếm. Rất ít người nguyện ý mở rộng cửa để dạy giống Chương Tam Phong. Cũng vì những năm gần đây hắn nhận chiếu cố của Thanh Trúc bang, lại thêm đã có tuổi, nhìn thoáng rất nhiều chuyện. Công phu một thân hắn không truyền cho người cũng là cầm theo vào quan tài. Có người nguyện ý học, thì hắn cũng vui vẻ mà dạy.
Chỉ tiếc có rất ít người Thanh Trúc bang hiểu được tấm lòng của Chương lão gia tử. Trong hai năm qua người nguyện ý tìm Chương Tam Phong để bái sư có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cho nên khi Chương Tam Phong thấy Lục Cảnh tới nhà, cảm thấy hiếm lạ, giống như nhìn thái giám tới thanh lâu, nhướng lông mày hỏi, "Ngươi tìm ta vì tập võ?"
"Vâng." Lục Cảnh gật đầu, đem sọt trúc sau lưng đặt xuống đất. Trong sọt có ba quan tiền, lại lấy ra lệnh bài ở bên hông, hai tay đưa cho Chương Tam Phong.
Chương Tam Phong nhìn lệnh bài, "Lục Cảnh." Sau đó cầm lên tiền trong sọt ước lượng.
Lục Cảnh thấy Chương Tam Phong chỉ dùng hai ngón tay đã nhẹ nhõm cầm lên ba quan tiền không tốn chút sức nào. Phải biết một quan tiền là một ngàn đồng xu, dùng dây cỏ xâu lại với nhau, trọng lượng khoảng mười cân. Ba xâu là ba mươi cân, điều này làm Lục Cảnh càng thêm tin tưởng lão đầu lùn hình dáng không gì đặc biệt trước mắt này thật có võ công.
"Không sai, có chí khí." Chương Tam Phong thuận miệng khen, bảo Lục Cảnh cầm tiền mang vào buồng. Sau đó theo lệ hỏi thăm thông tin cá nhân Lục Cảnh. Bao gồm tuổi tác quê quán, ở nhà có trưởng bối không, đã có hôn phối chưa, phải chăng từng phạm pháp vân vân.
Mặc dù Chương Tam Phong mở cửa thu đồ nhưng không phải ai đến cũng nhận. Lục Cảnh là người Thanh Trúc bang, mang đủ học phí, đã thỏa mãn yêu cầu cơ bản nhất của hắn. Nhưng ngoài ra cũng phải kiểm tra rõ phẩm đức tâm tính. Chí ít không thể là loại người việc ác đầy mình, khi sư diệt tổ. Mặt khác, ngày sau đồ đệ hành tẩu giang hồ, vạn nhất chọc đến tai hoạ gì, sư phụ thường thường cũng tránh không khỏi bị liên quan.
Chương Tam Phong cũng không cầu đệ tử này ngày sau có thể lên như diều gặp gió, mang theo sư phụ là hắn một người đắc đạo gà chó thăng thiên. Chỉ cần đừng khiến người sư phụ là hắn chưa hết tuổi thọ đã về trời là được. Trước kia Chương lão gia tử vận tiêu, sóng to gió lớn gì cũng đều trải qua, không muốn về già lại lật xe. (Dịch: lật xe ý đại khái là ngoài sự cố, xảy ra tai nạn,… giữ nguyên cho hay)
Sau một phen thăm hỏi, Chương Tam Phong tương đối hài lòng với Lục Cảnh. Trừ việc tuổi tác hơi lớn, người trong nhà đều chết hết, cuộc sống thảm một chút ra thì cái khác đều rất tốt. Đương nhiên, có một số việc không phải bây giờ có thể nhìn ra, còn phải quan sát từ từ. Sau đấy hắn sẽ tìm người bên trong Thanh Trúc bang để xác minh. Nhưng ít ra trước mắt ấn tượng đầu tiên của Chương Tam Phong đối với đồ đệ dự bị này cũng không tệ lắm.
Nhất là khi biết Lục Cảnh gia nhập Thanh Trúc bang mới chỉ nửa năm đã tích luỹ được tiền bái sư. Chương lão gia tử có thể cảm nhận mong muốn được luyện võ của Lục Cảnh mà không khỏi xúc động. Vậy mới đúng chứ. Người trẻ tuổi đọc sách hoặc tập võ thì tương lai mới có tiền đồ, chỉ chăm chăm xây nhà cưới vợ bao giờ mới có thể thoát nghèo làm giàu?