Chương 1: Hoa quế, trà thảo dược, sọt trúc xanh

Tháng bảy nóng rực, hương quế toàn thành

Trên sông Kim Minh tàu thuyền nườm nượp, cột buồm san sát, kéo dài không dứt. Hai bên bờ sông tràn ngập tửu lâu, cửa hàng đầy màu sắc, cờ vải bay phấp phới. Cạnh đó những ca kỹ tươi cười, tựa vào lan can mời khách. Bên trong gánh hát có đô vật, hoà thượng giảng kinh, ca xướng, tung hứng luân phiên biểu diễn, thu hút các du khách dừng chân.

Trên đường phố ngựa xe tấp nập, người người nhốn nháo. Các quán nhỏ ăn vặt, đồ chơi, bói quẻ căng vải xanh ô lớn, xếp đặt bàn ghế, hoặc ra sức gào to, hoặc nhìn chung quanh. . .

Nhưng mà náo nhiệt của người khác, không có quan hệ gì với Lục Cảnh.

Lục Cảnh vừa cõng hàng ở bến tàu nửa ngày, mệt mỏi như mượn thân xác người khác. Bây giờ hắn đang ngồi ở dưới gốc cây quế, nhìn chằm chằm vào quầy trà thảo dược cách đó không xa

Cái gọi là trà thảo dược, chính là đồ uống, phối phương không giống nhau hoàn toàn, nhưng đều dùng chung các thành phần như thảo dược, trái cây cùng hoa tươi phối chế theo tỷ lệ nhất định. Hương vị giống như lúc trước Lục Cảnh mua Vương Lão Cát trong cửa hàng giá rẻ, không dễ uống lắm, nhưng khi ăn lẩu hoặc lúc vừa vận động xong uống một bình thì vẫn rất sung sướng

Vậy mà Lục Cảnh thật không nghĩ tới mình sẽ có một ngày luân lạc đến độ ngay cả Vương Lão Cát cũng thèm, đến mức khiến hắn nhớ lại gấu mèo khủng bố thời tiểu học.

Mà giống như gấu mèo, 1 khối 1 bao. Một bát trà thảo dược cũng chỉ 2 văn tiền

Giá tiền này không đắt lắm, nên sinh ý của quầy trà thảo dược rất tốt. Từ sáng sớm đã không ít người, dù vậy Lục Cảnh vẫn không nỡ tiêu hai văn tiền.

Lại nói Lục Cảnh xuyên không đã được sáu tháng, nhưng kiến thức của hắn với thế giới này vẫn nửa vời. Chỉ biết đại khái đây là một triều đại chưa có trong lịch sử, lấy quốc hiệu là Trần. Nhưng không phải nhà Trần thời Nam Bắc triều, xem xét kỹ thì càng giống triều Tống trong lịch sử.

Xuyên không sao? Với Lục Cảnh thì không quan trọng, dù sao với kiến thức lịch sử gà mờ của hắn thì đi đâu cũng như vậy

Mà lại hắn cũng không phải loại người giỏi luồn cúi quan hệ, thích kết giao bằng hữu. Trước đó ở chỗ làm cũng chỉ vùi đầu làm việc, tan giờ về nhà xem phim chơi game. Không giống những đồng nghiệp khác không có chuyện gì cũng có thể nịnh nọt lãnh đạo, hoặc là thường xuyên xã giao. Cho nên nếu thật xuyên không vào triều đại nổi danh nào đó, thì hắn không làm được chấn động một khu hay mời chào thiên hạ anh hùng, cố hết sức cũng chỉ ôm được một cái đùi ra dáng

Dù vậy trên thế gian có ngàn vạn người thì có ngàn vạn cách sống

Lục Cảnh lưu luyến không rời đem ánh mắt từ quầy trà thảo dược nhìn sang miếng lệnh bài bên hông.

Rất tiếc, nó cũng không phải đồ vật thần kỳ có thể giúp người xuyên không hay có sẵn hệ thống.

Trên thực tế mỗi thành viên Thanh Trúc bang đều có lệnh bài này, mặt trước khắc tên bọn hắn, mặt sau là Hoả ấn của Thanh Trúc bang, đại biểu thân phận Thanh Trúc bang

Mà có thứ này, vậy thì ngươi là . . . bốc vác dỡ hàng chuyển hàng vì thương thuyền qua lại tại bến tàu Ô Giang Thành.

Đúng vậy, bản chất Thanh Trúc bang chính là cái gánh sọt, cũng gọi là cửu vạn. Phần lớn bang chúng là phu kiệu trong thành, kiếm ăn dựa vào mười ba bến tàu. Mà giao hội giữa Ổ Giang cùng sông lớn của Ổ Giang Thành, là đầu mối then chốt của đường thủy phương nam, vị trí thiết yếu để vận chuyển đường thuỷ. Trên sông thuyền nhiều như vảy cá, nên nhu cầu với kiệu phu cũng rất cao.

Người nhiều dễ dàng kết thành bang phái. Lại bởi vì rất nhiều phu kiệu dùng sọt để chở hàng, mà cái sọt chủ yếu bện bằng trúc nên gọi tên là Thanh Trúc bang.

Trước đó Lục Cảnh suýt thì bị cái tên có chút tao nhã lịch sự này lừa gạt. Vốn còn tưởng trong bang là những văn nhân, người thanh nhã yêu quý nghề làm vườn. Mãi đến lúc được phát cái sọt mới biết là bọn hắn làm gì. Lục Cảnh sau khi biết chân tướng, do dự gần nửa ngày thì vẫn lựa chọn gia nhập Thanh Trúc bang.

Không có cách nào, mặc dù trước khi xuyên không hắn là cốt cán của đơn vị. Tại trong nghề cũng rất có tiếng. Nhưng nghề nghiệp hắn sở hữu tại cổ đại không có tác dụng gì. Lại thêm mới đến, mặc dù triều Trần cũng nói tiếng Hán, nhưng các nơi đều có khẩu âm, Lục Cảnh nghe từ được từ không. Chỉ có nơi dựa vào sức lực cánh tay kiếm cơm ăn như cửu vạn mới nhận hắn.

Chỉ là nghề này cũng rất vất vả. Đi sớm về tối đã đành, tiền cũng ít. Lục Cảnh hỏi thăm bồi bàn ở sát vách, người ta một ngày có thể kiếm được khoảng trăm văn tiền. Mà lại công việc nhẹ nhõm, pha trà đón khách, thuận tiện vệ sinh quét dọn một chút là được. Còn có thể nghe du thương vào nam ra bắc giảng chuyện lạ, tăng trưởng kiến thức.

Trái lại, một ngày Lục Cảnh làm phu kiệu tại bến tàu thu nhập đại khái chỉ có bốn năm mươi văn. Mỗi kiện hàng đều phải khiêng lên vai. Bởi vì lương tính theo sản phẩm, chuyển bao nhiêu kiện nhận bấy nhiêu thẻ, sau đó căn cứ vào số thẻ để trả tiền lương, coi như muốn mang củi mò cá lươn lẹo cũng không được.

Dù vậy Lục Cảnh vẫn cắn răng kiên trì, kiên trì một lần chính là sáu tháng

Trong sáu tháng này hắn nghĩ biện pháp rèn luyện khả năng nghe nói của bản thân. Cuối cùng sau khoảng thời gian chăm chỉ đã thoát khỏi trạng thái đáng xấu hổ nửa câm nửa điếc, có thể trao đổi cùng người bình thường. Dù vậy Lục Cảnh cũng không có rời Thanh Trúc bang.

Không phải do Thanh Trúc bang không cho người rời đi. Tính lưu động nghề này vốn rất cao. Có phu kiệu tích lũy đủ tiền, khổ không chịu được, hoặc là đã có tuổi không làm tiếp được là những sự tình rất thường gặp. Trừ một số thành viên trọng yếu, Thanh Trúc bang một mực chấp hành nguyên tắc vào rộng ra rộng. Là nơi môi giới lao động, hoạt động nhờ vào trích phần trăm phí chuyên chở

Đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đó Lục Cảnh gì cũng không có, lại còn nói lắp gia nhập thành công Thanh Trúc bang. Nhưng lại không phải lý do Lục Cảnh ở lại nơi không có tương lai này nửa năm.

Cho tới bây giờ Lục Cảnh chưa rời đi là bởi vì —— có người trong Thanh Trúc bang biết võ công!

Mà không giống như Mã sư phụ sử dụng công phu truyền thống chỉ có thể điểm đến là dừng. Đây là võ công thứ thiệt, như miêu tả trong tiểu thuyết võ hiệp.

Lục Cảnh vào làm ngày đầu tiên thì may mắn thấy một màn. Bang chủ Thanh Trúc bang dẫn người tại bến tàu nghênh đón người thủy vận bang. Nghe nói là vì đề cao phí chuyên chở. Không ngờ quản sự thủy vận bang không sử dụng công cụ gì trực tiếp nhảy lên lên bờ.

Phải biết thuyền chở hàng mà hắn ngồi vẫn cách bờ khoảng hai trượng. Thế mà quản sự điểm nhẹ đầu mũi chân, sau đó như chim giương cánh, nhẹ nhàng từ từ rơi xuống trước mặt mọi người. Khiến bang chúng Thanh Trúc bang trên bến tàu mặt mày biến sắc.

Cũng may về sau bang chủ mới nhậm chức của Thanh Trúc bang xuất thủ, hít sâu một hơi, bước ra nửa bước. Giả vờ tiếp đón, để lại một dấu chân trên tấm đá xanh mà hắn đang đứng

Quản sự thủy vận bang nhìn thấy dấu chân trên đất thu lại nụ cười, chắp tay khen, " Công phu nội gia Giải bang chủ rất tốt."

"Nào có, khinh công của Lâm quản sự để cho ta mở mắt." Giải bang chủ trả lời, giọng điệu không kiêu ngạo không tự ti.

"Nghe nói quý bang đặt tiệc rượu tại Củng lâu, đúng lúc lão hủ cũng đói bụng, đi thôi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện." Trước đó quản sự thủy vận bang đã nhận được thư mời, nhưng vẫn không tỏ thái độ, đến bây giờ lại chủ động nhắc tới chuyện này.

Nghe câu nói này của hắn, mọi người Thanh Trúc bang nhẹ nhàng thở ra, nhướng mày vui mừng. Túm lại vây quanh quản sự thủy vận bang đi về hướng Củng lâu.

Dịch: Tà