Chương 11: Liễu Y Y
Anh Vũ rời khỏi Ẩn Tiên cư rất nhanh đã quay về cấm địa.
"Đại Hắc, Lão Mạn, chủ nhân đã tìm được chỗ ở, kêu ta gọi các ngươi tới đó!"
Gia hỏa chỉ biết bép xép trong mắt Tô Ẩn, giờ phút này nói chuyện như người bình thường, mạch suy nghĩ cùng ngôn ngữ mười phần rõ ràng.
"Người bên ngoài động chút lại quất roi ta, còn kêu ta kéo cối xay, ta sợ a. . ."
Thanh âm run rẩy vang lên, con lừa màu đen đứng thẳng bằng chân sau, hai cái móng trước che miệng, tràn đầy lo lắng.
Nó cũng biết nói chuyện!
"Không có gì để sợ cả, bây giờ chúng ta đã là yêu thú rồi!"
Ô quy ở bên cạnh chậm rãi nói.
Mỗi một chữ đều nói vô cùng chậm, nói xong một câu mà mất ba phút.
"Ngươi tốt nhất đừng nói nữa, ta nghe mà phát mệt!"
Anh Vũ cắt ngang, nói:
"Ba người chúng ta trước kia chẳng qua là động vật bình thường. Sau đó nghe chủ nhân đánh đàn, nhìn hắn vẽ tranh, ăn lương thực hắn gieo trồng mới mở linh trí, năng lực ngày càng mạnh, nhưng không có nghĩa rất lợi hại, có lẽ bên ngoài vẫn còn không ít cường giả! Sau khi rời khỏi đây, chúng ta phải khiêm tốn ở lại bên người chủ nhân, không nói lời nào, không ngoi đầu lên, không gặp gì nguy hiểm tính mạng thì vẫn ngụy trang thành động vật bình thường. . . Hẳn sẽ an toàn thôi."
"Chỉ có thể như thế. . ."
Con lừa vội gật đầu.
Lúc nó còn là con lừa bình thường, nó từng bị người ta đánh đến kinh sợ nên lá gan rất nhỏ, cho nên, vô luận nó làm gì đều lo trước lo sau, đủ loại lo lắng . Bất quá, dù bên ngoài có nguy hiểm thì kêu nó rời khỏi chủ nhân. . . nó làm không được a.
"Đi thôi!"
Anh Vũ nói.
Con lừa, ô quy gật đầu.
Chủ nhân không ở đây, chúng không có gì để chờ đợi cả.
"Lão Mạn, ngươi đi nhanh lên được không. Cứ thế này chắc phải ba ngày sau mới tới chỗ ở mới của chủ nhân quá…”
Lão Quy chậm rãi tiến lên, đi một mét cũng mất mất phút khiến Anh Vũ oa oa kêu thành tiếng.
"Trước mấy ngày, ta xem chủ nhân chẻ củi nên lĩnh ngộ được một chút đạo, được rồi, tốc độ thôi!”
Lão Quy xấu hổ cười một tiếng, thân thể thoáng cái trở nên cao lớn, đường kính vượt qua mười mét:
"Các ngươi lên đi. . ."
Con lừa và Anh Vũ cũng đồng loạt leo lên.
Vừa đứng vững chúng đã bị một lực quán tính lớn tác động mà xém té.
Anh Vũ cùng con lừa thật vất vả mới ổn định thân hình, lúc này cả hai phát hiện mình đã rời khỏi cấm địa một khoảng khá xa.
"Đây là. . . Nhanh một chút?"
Anh Vũ cùng con lừa cạn lời.
Một chút cái, là quá nhanh rồi!
Chỉ ngắn ngủi hai hơi thở đã bay được chục dặm…. Tốc độ này dù là người tu luyện cũng khó lòng theo kịp!
"Lần thứ nhất dùng nên chưa quen!”
Lão Quy nhìn dưới chân, nó cũng khá sửng sốt, xấu hổ lên tiếng.
"Đến cùng ngươi đã lĩnh ngộ được áo nghĩa cái gì?”
Anh Vũ tò mò.
"Tia chớp!"
Lão Quy nói.
Anh Vũ và con lừa trợn trắng mắt.
Cái gọi là áo nghĩa chính là hình thức ban đầu của Đại Đạo. Lão Quy chậm chạp vậy mà lãnh ngộ được tia chớp… thật khó lòng tưởng tượng nổi.
"Vậy cũng tốt, nhưng tuyệt đối bày ra trước mặt chủ nhân. . ."
Con lừa lo lắng dặn dò.
"Yên tâm!"
Lão Quy gật đầu.
Trong mắt chủ nhân, chúng nó chẳng qua là động vật bình thường, làm quá giới hạn, lỡ bị ghét bỏ thì làm sao bây giờ?
Chúng ngu vậy đâu.
"Vậy thì tốt, thả chậm tốc độ quay về thôi!"
Lão Quy gật đầu, thả chậm tốc độ xuống mười lần, bay tới Ẩn Tiên cư.
. . .
Ba đầu động vật bình thường rời đi, rất nhiều tàn niệm dưới mộ bia, lần nữa nổi lên.
"Ba tên này ngày ngày quan sát Tô Ẩn vẽ tranh, đánh đàn, ăn lương thực hắn trồng, thậm chí kỹ xảo nhập thánh lúc ban thưởng cũng hưởng được mấy phần. . . Đã thoát thai hoán cốt, không còn là động vật bình thường nữa!"
"Nhất là con lừa, đến sớm nhất, ăn nhiều nhất, thực lực một thân so với Tiên thú không kém chút nào!"
"Mắc cười là, dù đã thế mà chúng vẫn chẳng biết gì, vẫn tưởng bản thân là động vật bình thường không chút thực lực!”
"Từ lúc chúng được khai trí đến giờ chưa bao giờ ra ngoài, không biết cũng bình thường thôi!"
"Không chỉ có chúng nó, tất cả những món đồ Tô Ẩn làm ra sau khi nhập thánh như tranh chữ, bàn ghế, công cụ, thậm chí hoa cỏ hắn gieo trồng tất cả đều không bình thường!"
"Tiểu tử này hoàn toàn không biết gì, còn tưởng bản thân chỉ học được kỹ xảo bình thường. . . Một tiểu tử không bình thường dẫn theo ba đầu sủng vật không bình thường cùng vô số đồ vật bất thường. . . Thật không biết sẽ náo thành cái gì nữa!"
"Yên tâm, khẳng định chơi rất vui!"
"Có lẽ có thể dấy lên chư thiên, đánh vỡ gông cùm xiềng xích, báo thù cho chúng ta!"
"Tiên mộ cũng nên có kết thúc. . ."
Ý niệm lấp lánh rất nhanh tan biến.
. . .
Luyện Võ điện tại Trấn Tiên tông.
Đinh đinh đinh!
Thanh âm binh khí giao kích vang lên, hai đệ tử mặc áo trắng đang luyện tập.
Đám người Tông chủ, Đại trưởng lão chết, cao tầng chấn động nhưng đệ tử phổ thông không bị ảnh hưởng quá nhiều, nên luyện tập vẫn luyện tập như cũ, nên so tài luận bàn thì vẫn so tài luận bài như cũ.
Hô!
Đệ tử bên trái dùng trường kiếm đè ép khiến thiếu niên gầy yếu bên phải liên tục lùi lại vài chục bước, lưng đụng vách tường.
"Liễu Y sư đệ, khí lực ngươi nhỏ vậy, chưa ăn cơm a?"
"Với loại thực lực này còn muốn học kiếm pháp, trở thành kiếm tu? Ngươi nghĩ quá nhiều rồi!"
"Ăn no rồi quay lại đây!"
. . .
Bốn phía đều là thanh âm chế giễu, thiếu niên gầy yếu xiết chặt nắm đấm, vẻ mặt tái nhợt.
Hắn tên Liễu Y, là đệ tử phổ thông của Trấn Tiên tông, nhập môn ba năm, vẫn luôn nỗ lực hết sức, đáng tiếc nhận thiên phú hạn chế. Đến bây giờ mới có Tụ Tức tầng ba, kiếm thuật rối tinh rối mù, có thể nói xếp cuối trong số các đệ tử.
Nếu hắn không nỗ lực thì cũng thôi đi, nhưng rõ ràng hắn nỗ lực hơn bất kỳ ai, tu luyện càng thêm khắc khổ, nhưng chẳng biết tại sao tu vi vẫn chẳng tăng.
"Ta thua. . ."
Thanh âm khô quắt vang lên, trong mắt Liễu Y tràn đầy thất lạc, hắn quay người rời đi.
Trong số các sư huynh đệ cùng thời, tu vi hắn thấp nhất, thường xuyên bị người chế giễu, sớm đã quen.
Hắn rời khỏi Luyện Võ điện, nắm chặt trường kiếm, khuôn mặt dần biến trắng.
"Ba năm. . . vẫn không chút tiến bộ, một mực như thế thì khi nào mới có thể báo thù cho phụ thân, ca ca?"
Hốc mắt hắn đỏ lên.
Hắn không phải Liễu Y, mà là Liễu Y Y, là con gái!
Ba năm trước, gia tộc nàng gặp đại nạn, trong vòng một đêm bị tàn sát sạch sẽ.
Vì báo thù nên nàng dùng tên giả là Liễu Y, ngụy trang thành nam tử tiến vào Trấn Tiên tông tu tiên, hi vọng một ngày có thể trổ hết tài năng, báo thù cho cả nhà. . .
Đáng tiếc, thiên phú nàng thực sự quá kém!
Dựa theo tốc độ trước mắt, dù là trăm năm nàng vẫn khó thành tài, mà địch nhân của nàng tu vi thấp nhất đã là Hóa Phàm cảnh, thậm chí là Thần Cung cảnh!
Ba năm qua, nàng thử đủ loại phương pháp, ngày đêm khổ tu, nhưng hiệu quả cực kỳ bé nhỏ.
Chẳng lẽ. . .lão thiên gia không muốn để nàng báo thù?
Chỉ cho nàng làm người bình thường?
Thật không cam lòng!
Liễu Y Y nắm chặt chuôi kiếm, tay chảy máu, răng cắn như sắp vỡ vụn.
"Được rồi, thực sự báo không được thù thì xuống dưới đó gặp phụ thân, tạ tội bất hiếu với người vậy…”
Trong nháy mắt, Liễu Y Y tuyệt vọng.
Người trưởng thành sụp đổ thường chỉ trong nháy mắt.
Bây giờ, nàng cảm thấy không kiên trì được nữa nên cắn răng rút trường kiếm ra muốn tự sát. Lúc này nàng mới phát hiện, nàng chẳng có mục đích gì đã đi vào một dãy núi sâu.
Khắp nơi đều là thảm thực vật rậm rạp, cây cối cao lớn che đậy mặt trời, một sân nhỏ cũ kỹ an tĩnh chậm rãi đập vào mi mắt Liễu Y Y.
Trên khung cửa phương, ba chữ Ẩn Tiên cư to lớn, mạnh mẽ hùng hồn như thanh trường kiếm, hoành giáo hư không, kiếm ý tràn ngập, tựa hồ xé rách thiên địa.
"Cái này. . ."
Con ngươi Liễu Y Y co vào, thân thể run rẩy lên.
Ba chữ trước mắt như tương dung cùng Đại Đạo, không chỉ vô cùng ảo diệu, càng khiến người một loại, cảm giác kiếm khí ngút trời.
"Nhất định là một vị tiền bối tinh thông kiếm pháp nào đó viết ra. . ."
Hốc mắt nàng ửng hồng.
Trấn Tiên tông vậy mà ẩn giấu một vị cường giả thế này. Nếu có thể bái hắn làm thầy, chắc chắn nàng sẽ phát triển tốt, báo thù cũng chẳng phải khó!
Nghĩ tới đây, Liễu Y Y nhịn không được nhấc chân bước vào sân nhỏ.
Dù không biết tâm tính đối phương thế nào, tùy tiện bái phỏng có thể dẫn tới họa sát thân không. . . Nhưng bây giờ nàng đã không còn con đường nào khác có thể đi.