Chương 10: Ẩn Tiên Cư
Tô Ẩn ài lòng gật đầu.
Đủ an tĩnh, tên cũng không tệ.
Hắn gọi, này gọi Ẩn Tiên cư. . . Rất hợp.
Tô Ẩn đẩy cửa tiến vào, một dòng suối uốn lượn dọc theo sân nhỏ chảy xuôi, phòng khách ở giữa, trong viện có một mảnh đất trống, mang tới cho người ta một loại cảm giác thế ngoại đào nguyên.
Mặc dù đã thật lâu không có người ở nhưng hai người Trần Ngự đã quét lại một lần.
Tô Ẩn vốn có nghề thợ mộc, có thể tự làm đồ dùng trong nhà.
Hắn có thể trồng rồng, lương thực, tự cung tự cấp.
Thấy sư thúc tổ hài lòng, lúc này hai người Trần Ngự mới thở phào nhẹ nhõm, ôm quyền rời đi.
"Mảnh này trồng lúa nước, mảnh này trồng lúa mì, mảnh kia trồng cây ngô. . ."
Không gian an tĩnh lại, Tô Ẩn cũng không nghỉ ngơi mà bắt đầu phân sân nhỏ thành mười khu vực, vừa đi dạo vừa thiết kế:
"Nơi này thoạt nhìn có chút đơn điệu, trồng chút hoa cỏ vậy!"
Cổ tay khẽ đảo, một đống hoa cỏ xuất hiện trên mảnh đất.
Không phải mấy loại hoa phú quý chỉ là chút thực vật bình thường cỏ đuôi chó, hoa loa kèn các loại. . . Đây là số hoa được trồng lúc hắn học tập kỹ xảo làm vườn, khi rời khỏi cấm địa lúc, hắn cảm thấy chúng nở rất tươi đẹp nên lấy cả hoa lẫn phân bón bỏ vào nhẫn trữ vật.
Tô Ẩn lấy công cụ ra, dựa theo phương thức đặc thù bắt đầu gieo trồng tốt, mùi thơm ngát xông vào mũi khiến tinh thần người ta sảng khoái.
Mỉm cười, Tô Ẩn lại dùng những thứ mình từng làm trong lúc học kỹ xảo bày biện trong nhà.
"Thế này mới được chứ. . ."
Hắn bày một bàn cờ trong đình nghỉ mát, cổ cầm. Cửa phòng thì treo câu đối. Ngoài phòng khách bày lên một bức họa. Biển tên Ẩn Tiên cư ngoài cửa lớn cũng được hắn lau rồi viết lại một lần.
Không phải vì nó cũ nát, mà là. . .chữ quá xấu, nhìn không được. . .
Không đến nửa canh giờ, toàn bộ sân nhỏ đã rực rỡ hẳn lên.
Nếu nói lúc trước chỗ tốt nhất của nơi này là an tĩnh tĩnh mịch thì bây giờ, linh khí tràn đầy, ý vị mười phần, nơi này đã biến thành một phúc địa Tiên gia người người hướng tới.
Bất quá mọi thứ đã được che đậy bởi tường viện, từ xa nhìn vào nơi này vẫn là phủ đệ cũ nát.
"Có thể cho Tiểu Vũ, Đại Hắc cùng Lão Mạn đến đây. . ."
Hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng, Tô Ẩn nở nụ cười.
Tiểu Vũ là anh vũ, Đại Hắc là con lừa, con rùa là Lão Mạn, con rùa chậm chạp này là một con rùa già..
Hắn đi vào vũ đài, hai tay vuốt ve cổ cầm, nhẹ nhàng khẩy một cái, một đạo âm nhạc mỹ diệu như nước chảy vang lên.
Hoa tươi vừa mới gieo trồng như người nghe, đong đưa trái phải, những món đồ thủ công, trang sức, câu đối, bức trang cũng như đang đung đưa, tựa như say mê.
"Oa oa!"
Một lát sau, một đầu Anh Vũ bay vào.
Tiểu Vũ.
Tô Ẩn nhẹ nhàng cười một tiếng.
Lúc rời đi hắn đã dặn, nghe được tiếng đàn hãy bay tới, hiện tại xem ra nó nghe hiểu được!
Không hổ là động vật thế giới tu tiên, dù chưa từng tu luyện cũng thông minh hơn, càng hiểu nhân tính hơn so với ở trái đất.
"Dẫn chúng tới đây…”
Tô Ẩn dặn.
Anh Vũ vỗ vội cánh, lưu luyến không rời bay ra ngoài.
Sở dĩ nó khai trí là vì nghe được chủ nhân đánh đàn, giờ phút này, tiên khúc lượn lờ khiến nó muốn rời đi.
Một khúc kết thúc, Tô Ẩn ngừng lại.
Cùng lúc này, mọi thứ lần nữa an tĩnh, cứ như chưa bao giờ động đậy.