Nam Lạp phường thị là Nam Lạp thành khu chợ lớn nhất.
Mặc dù không sầm uất bằng trung tâm Nam Lạp thành,không có các loại thanh lâu,khách điếm.
Tuy nhiên mỗi ngày tại Nam Lạp phường sẽ có hàng trăm hàng ngàn sạp hàng được bày ra.
Đồ vật ở Nam Lạp phường thị có thể nói vô cùng phong phú,từ binh khí đến đồ cổ,chỉ cần ngươi có tiền thì thứ gì cũng có thể mua xuống được.
Tào Xung trước kia chính là bán gỗ tại nơi này,đối với Nam Lạp phường thị có thể nói ngựa cũ đường quen.
Tào Xung đi xuyên qua Nam Lạp phường thị.Mặc dù mới sáng sớm,nhưng Nam Lạp phường thị đã bày ra mười mấy loại sạp hàng.
Phần lớn bọn họ giống như Tào Xung trước kia,là lão bách tính ở ngoài thành,trong thôn trồng được chút gạo chút rau thì mang tới phường thị bán.
Tào Xung tìm tới một lão hán tử,người này là người trong Nam Lạp thành,nhà sinh ý là mổ thịt heo,trước kia Tào Xung bán củi chính là bày sạp cạnh nhà lão hán tử.
" Huỳnh Hoả Các ? " Lão hán tử đọc đi đọc lại ba chữ Huỳnh Hoả Các,cố gắng nhớ xem địa phương này.
Tào Xung hôm nay tới gặp lão hán tử,chính là để hỏi về Huỳnh Hoả Các.
Mặc dù nói hắn từng lăn lộn bên trong Nam Lạp phường thị,nhưng Nam Lạp phường thị rất rộng,hơn nữa mỗi một đoạn lại có mấy nhà kinh doanh.
Huỳnh Hoả Các này không quá tiếng tăm,bất đắc dĩ hắn chỉ đành tìm tới địa đầu xà là lão hán tử.
Lão hán tử ngây người hồi lâu,liền vỗ đùi : " Đúng rồi,chả trách ta cảm thấy như đã nghe qua ở đâu."
" Huỳnh Hoả Các,nằm tại bên trong hẻm đối diện Lý gia bán đậu hũ,ta không rõ nơi này bán gì,chỉ biết ngay cả Mã Bang cũng không dám thu tiền bảo hộ của bọn họ."
Tào Xung nghe tới đây thì hơi có chút ngạc nhiên.Hắn bán củi tại Nam Lạp phường thị mấy năm,hiển nhiên biết Mã Bang.
Bọn chúng là một đám lưu manh giang hồ,dựa vào thu tiền bảo hộ của các tiểu thương ở trong thành để làm giàu.
Tào Xung cũng đã từng bị Mã Bang lấy đi rất nhiều tiền.
Huỳnh Hoả Các này ngay cả Mã Bang cũng không dám động,quả nhiên không đơn giản.
" Bất quá,tiểu Xung,ngươi hỏi Huỳnh Hoả Các này làm gì ? " Lão hán tử tò mò hỏi.
Đã có gần nửa năm lão không thấy Tào Xung đến Nam Lạp phường thị bán gỗ.
Đối với vị thanh niên trọng tình trọng nghĩa này,lão hán tử vẫn rất có cảm tình.
Thậm chí thỉnh thoảng,lão bá còn từng suy nghĩ muốn gả cháu gái cho Tào Xung,bất quá con gái của lão lại kịch liệt phản đối.
Tào Xung chỉ cười đáp : " Không có gì,đa tạ lão bá."
Hắn xoay người rời đi,trước khi đi còn không quên đặt tại sạp thịt heo của lão hán tử một xâu tiền đồng.
Hắn có mỗi tháng một lượng tiền công,cho dù phải gửi về thôn nuôi mười mấy cái tên hài tử,vẫn có thể xem là tiểu địa chủ,giàu hơn đám lão bá tánh rất nhiều.
Lão hán tử đằng sau nhìn theo bóng lưng của Tào Xung,lão phát hiện Tào Xung có thay đổi,chỉ khác là không rõ thay đổi ở đâu.
Lý thị đậu hũ Tào Xung biết,nó là tiệm đậu hũ nổi danh nhất Nam Lạp thành.
Tào Xung đi tới đó,rất nhanh đã tìm thấy bọn con hẻm nhỏ.
Tào Xung đi xuyên qua con hẻm,tới tận cùng,rốt cuộc tìm thấy một nhà gọi là Huỳnh Hoả Các.
Tào Xung có phần kinh ngạc,hắn vốn tưởng Huỳnh Hoả Các là một địa phương khủng bố,ai ngờ chỉ là một tiệm hàng nhỏ,thậm chí có phần tồi tàn.
Tào Xung gõ cửa một cái.
Bất quá không ai đáp lại.
Tào Xung lại gõ cửa một cái.
Vẫn không có ai đáp lại.
Tào Xung toan gõ tới lần thứ ba,nhưng lần này,cửa lại mở trước.
Chỉ thấy mở cửa ra là một vị trung niên nhân.Người này có phần trẻ hơn Tả Trường Không,thân mang bạch y,trên eo dắt theo một thanh kiếm.
Vị trung niên hán tử dùng ánh mắt cổ quái nhìn Tào Xung : " Tiểu tử,ngươi đi lộn chỗ rồi."
Thấy vị bạch y trung niên sắp đóng lại cửa gỗ,Tào Xung liền nhanh nhanh chóng chóng xuất ra lệnh bài Tả Trường Không đã giao cho : " Tại hạ được Tả giáo đầu giới thiệu tới đây mua đồ."
Bạch y trung niên dường như nhận ra lệnh bài,nửa ngờ nửa tin nói : " Tả Trường Không ? "
Cuối cùng xác nhận lệnh bài không phải giả,bạch y trung niên liền quay trở lại Huỳnh Hoả Các : " Đi vào nhớ đóng cửa."
Tào Xung nói : " Tốt."
" Diêm lão,ngươi có khách." Bạch y trung niên ngồi xuống ghế nhỏ,tiếp tục cầm bầu rượu uống xuống.
Tào Xung cũng theo tiếng nói của bạch y trung niên để ý tới một vị lão nhân.
Chỉ thấy vị lão nhân này thân hình nhỏ bé,so với Tào Xung còn thấp ba cái đầu,tóc cùng râu lão bạc trắng,hai gò má đỏ ửng,ánh mắt dường như tùy tiện có thể nhắm lại.
Diêm lão khó chịu nói : " Hoắc tiểu quỷ,ta đã dặn ngươi đuổi người đi,ai kêu ngươi cho tên tiểu tử này vào."
Bạch y nhân gọi Hoắc Côn cười đáp : " Lão đầu tử,đừng keo kiệt như vậy,tiểu tử này cầm lệnh bài của Tả Trường Không tới."
Diêm lão lúc này mới đánh giá Tào Xung từ đầu tới chân,tán dương : " Từng này tuổi đã có tu vi nhất phẩm,tại Nam Lạp thành nơi khỉ ho cò gáy này xem như có chút ý tứ."
Tào Xung nặn ra nụ cười thân thiện đáp : " Tiền bối quá khen."
Diêm lão ngữ khí lộ rõ vẻ khó chịu,thô lỗ nói : " Tiểu tử,có rắm mau thả,không thì mau cút đi,đừng ảnh hưởng tâm tính của ta."
Tào Xung đối với lão hán tử thô bỉ lời nói thì không hề khó chịu,hắn có việc cầu người,đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu,cười đáp : " Tiểu bối được Tả giáo đầu giới thiệu,muốn mua một thanh kiếm cùng một môn kiếm pháp."
Diêm lão nghe thấy thì cười hắc hắc : " Ta bán là đồ tốt,cất bước cũng ngàn lượng,tiểu tử ngươi có sao ? "
Tào Xung hít ngụm khí lạnh.
Chả trách Tề gia giàu nứt đố đổ vách cũng chỉ có thể cho bọn hắn luyện một môn Hoàng cấp hạ phẩm công pháp.
Luyện võ quả nhiên tiêu tốn tài nguyên rất lớn.
" Tả giáo đầu nói phí tổn cứ tính lên người ngài." Tào Xung cười khổ.
Hoắc Côn một bên đang uống rượu kém chút nữa phun ra ngoài : " Tả Trường Không từ lúc nào hào phóng như vậy? "
Diêm lão cũng không nhịn được mà nghi vấn : " Chẳng lẽ ngươi là con riêng của Tả tiểu quỷ ?"
Tào Xung dở khóc dở cười.Hai người này Tào Xung đánh giá qua,thực lực đều không yếu,chí ít là không thua Tả Trường Không.
Đặc biệt là vị Diêm lão kia,trên người toả ra khí thế khó lường.Chỉ có điều cả hai đều không đứng đắn.
" Chẳng lẽ cao thủ đều như vậy sao ? " Tào Xung tự hỏi.
Diêm lão lúc này xuất ra ba cuốn kinh thư,chỉ vào nó mà nói : " Kiếm pháp ở đây ta có ba môn."
" Trước mắt ngươi là " Kim Xà Kiếm Pháp " là một môn Hoàng cấp trung phẩm kiếm pháp,luyện môn này,kiếm ngươi giống như một con rắn,đường kiếm quỷ dị khó đoán,chỉ chờ đối phương có cơ hội liền cắn một phát,nể tình ngươi là con riêng của Tả Trường Không,ta bán ngươi hai ngàn lượng."
Võ kỹ cũng phân chia đẳng cấp giống như công pháp.Hai môn Ngũ Hình Quyền cùng Thiết Trảo Công Tào Xung có chính là hai môn Hoàng cấp hạ phẩm võ kỹ.
Kim Xà Kiếm Pháp là Hoàng cấp trung phẩm võ kỹ,hiển nhiên lợi hại.
Bất quá,hắn vẫn chưa quá hài lòng,ra hiệu cho Diêm lão nói tiếp.
Diêm lão cầm lên tay quyển kinh thư bên cạnh,cười nói : " Đây là " Đại Phi Hoa Kiếm Pháp ",là một môn Huyền cấp hạ phẩm kiếm pháp,võ lâm xưng hùng,dẫn đao tự cung,nể tình ngươi là con riêng của Tả Trường Không,ta để giá hữu nghị,chỉ ba ngàn lượng."
Hoắc Côn ngồi trên ghế ngay cả rượu cũng phun ra,đập bàn cười khoái trí.
Tào Xung một bên không khỏi tức giận.Loại kiếm pháp này ngươi cũng lấy ra được ?
Tuy rằng là Huyền cấp hạ phẩm rất lợi hại,nhưng để luyện phải tự thiến,về sau chính là đoạn tử tuyệt tôn,chả trách bán giá ba ngàn lượng.
Tào Xung nhất quyết không mua.
Diêm lão thấy Tào Xung không hài lòng,liền cần lên một môn cuối cùng nói : " Đây là " Bôn Lôi Thập Tam Kiếm " là một môn Hoàng cấp thượng phẩm kiếm pháp,nó là một môn khoái kiếm,luyện thành thì kiếm nhanh như sấm,không gì sánh được,có thể so với Huyền cấp hạ phẩm võ kỹ,nể tình ngươi là con riêng của Tả Trường Không,ta bán năm ngàn lượng."
Tào Xung nhìn " Bôn Lôi Thập Tam Kiếm " thì giống như tìm thấy mỏ hoàng kim,mừng rỡ nói : " Liền nó."
Diêm lão gật đầu một cái,sau đó lại từ bên trong tiệm lấy ra mấy chục thanh kiếm.
" Nể tình ngươi là con riêng của Tả Trường Không,ta không bán phàm vật cho ngươi,ở đây toàn bộ là linh bảo,tự ngươi chọn đi." Diêm lão cười nói.
Tào Xung giật nảy mình.Hắn gia nhập võ đạo,đương nhiên đã hiểu được linh bảo là gì.
Linh bảo là đồ vật xuất ra từ tay của Địa Tông luyện khí sư,mỗi kiện đều không chỉ chém sắt như chém bùn,thổi tóc tóc đứt mà còn có kinh người tác dụng.
Cả hộ vệ đội,cũng chỉ có một mình Tả giáo đầu có một kiện linh bảo.
Linh bảo đẳng cấp cũng chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng,mỗi loại cũng chia làm hạ trung thượng ba phẩm cấp.
Tào Xung nhìn vào đống linh kiếm bên trên bàn,vô cùng phân vân,bất quá,hắn rất nhanh thì bị một thanh kiếm thu hút.
Chỉ thấy thanh kiếm này toàn thân màu đen,toả ra khí thế chẳng lành,nhưng từ trên thân của thanh kiếm,Tào Xung có thể nhìn thấy đại lượng thiên địa linh khí,vượt xa so với các thanh kiếm khác.
Diêm lão thấy Tào Xung hứng thú,liền nói : " Không ngờ tiểu tử ngươi còn biết xem hàng,nó là Vân Ma Kiếm,lai lịch đến từ một vị ma tu,là Huyền Cấp hạ phẩm linh bảo,bất quá bên trong nó ẩn chứa tà khí rất lớn,ta khuyên ngươi vẫn là chọn thanh khác."
Tào Xung chỉ cười không nói,hắn vươn tay cầm lên Vân Ma Kiếm.Người khác có thể sợ tà vật,bất quá Tào Xung không sợ.
Hắn ngay lập tức thi triển ra " Trấn Tà " của Bạch Hổ Cổ Bí.
Chỉ thấy Vân Ma Kiếm vốn tràn ngập tà khí,phút chốc lại trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Ngay cả Hoắc Côn cùng Diêm lão nhìn thấy cảnh này,cũng không nhịn được mà sững sờ.
Tà khí bên trong Vân Ma Kiếm,đừng nói là một tên nhất phẩm võ giả,đến ngay cả bọn hắn cũng không áp chế nổi.
Không ngờ Tào Xung tên mao đầu tử này,thuận tay có thể cầm nó lên.
" Kiếm này,ta muốn." Tào Xung cầm lấy Vân Ma Kiếm,trong mắt tràn đầy yêu thích.
Diêm lão rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ thất thố,dù sao hắn cũng là người trải qua vô vàn phong vân,sẽ không vì một tên Tào Xung mà kinh ngạc không thôi.
" Kiếm này cùng ngươi hữu duyên,ta không lấy tiền,cầm kiếm pháp rồi cút đi." Diêm lão cầm mấy chục thanh kiếm xoay người cất đi.
Tào Xung không ngờ Diêm lão lại hào phóng như vậy.Vốn tưởng lần này phải làm cho Tả giáo đầu xuất huyết một phen,ai ngờ cũng không tới nỗi.
Tào Xung ôm quyền cảm tạ rồi rời đi.
Diêm lão một bên nhìn bóng lưng của Tào Xung,cười nói : " Con riêng của Tả tiểu quỷ,không đơn giản."