Chương 42: Dùng hôn để đổi.

Cơ thể hai người gần như dán sát lại, mặc dù còn chưa trực tiếp đụng tới nhưng Hoàng Nguyệt Ly có thể rõ ràng cảm nhận được, trên người nam nhân có khí tức cường thế bá đạo, tràn ngập tính xâm chiếm.

Nàng hoàn toàn không có sức lực phản kháng, dưới sự chênh lệch thực lực một cách tuyệt đối, bất kỳ thủ đoạn nào cũng không có tác dụng.

Nam nhân cúi đầu xuống hướng đến bên tai nàng cười nhẹ nói: "Bạch tam tiểu thư, ngươi chạy cái gì? Lời của chúng ta... hình như còn chưa nói hết?"

Khí tức nóng hổi thổi tới vành tai mẫn cảm của nàng, nhiệt độ trên mặt cũng dần dần tăng cao.

Tim của nàng đập hụt một nhịp.

Loại cảm giác vô cùng nguy hiểm lại không có cách nào phản kháng này đột nhiên khiến nàng có cảm giác vô cùng quen thuộc.

Trong đầu nàng không tự chủ được lóe lên một ít chuyện của kiếp trước.

...

Rất nhiều năm trước, tại hoang mạc Tây Lĩnh bên trong di tích thượng cổ, nàng lần đầu gặp Mộ Thừa Ảnh, chỉ vì tranh đoạt một viên nội đan của ma thú cấp chín mà ra tay đánh nhau.

Khi đó, nàng là tuyệt thế thiên tài mà Ly Hỏa cung toàn lực bồi dưỡng, tự nhận vô địch bên với người cùng thế hệ, nhưng ở trước mặt Mộ Thừa Ảnh lại ngay cả ba chiêu cũng không thể ngăn cản.

Nam nhân kia cũng như ép nàng vào tường như thế này, mập mờ cúi đầu khẽ nói bên tai nàng.

"Một nụ hôn đổi lấy một viên nội đan cấp chín, mua bán này không thiệt chứ? Hả?"

Hoàng Nguyệt Ly hận không thể một tay chụp chết hắn, nhưng Mộ Thừa Ảnh không biết dùng thủ đoạn gì phong bế kinh mạch của nàng.

Dưới tình huống nàng không cách nào động đậy được, môi mỏng nam nhân nhẹ nhàng kéo lên ngăn bờ môi nàng, uyển chuyển mút vào, lưu luyến không buông...

Cuối cùng, Mộ Thừa Ảnh lưu luyến không rời buông nàng ra, nhét nội đan vào vào lòng bàn tay của nàng, thở dài nói: "Đáng tiếc ta còn có chuyện quan trọng phải làm, nếu không ta cũng rốt muốn tiếp tục bồi ngươi, ngoan ngoãn, chờ ta đi tìm ngươi!"

Hắn lưu luyến hôn nàng một cái sau đó nhánh chóng biến mất giữa không trung.

"Ta chờ ngươi đi chết!"

Lần đầu tiên Hoàng Nguyệt Ly bị bổ nhào như vậy, còn ăn thua thiệt lớn như thế, nàng thực sự giận điên lên.

Nàng dùng hết sức ma sát bờ môi bị hôn đỏ cũng thay đổi được sự thật là nàng đã bị đoạt mất nụ hôn đầu tiên...

...

"Tiểu nha đầu, đang suy nghĩ chuyện gì vậy?"

Giọng nói nam nhân trầm thấp bỗng nhiên vang lên, Hoàng Nguyệt Ly mới phát hiện mình vậy mà lại thất thần.

Thời khắc này, nàng vậy mà nghĩ đến Mộ Thừa Ảnh...

Bởi vì khí thế của nam nhân trước mắt này cũng cường đại đến mức người ta phải run sợ giống như hắn sao?

Hoàng Nguyệt Ly giật cổ tay, phát hiện lấy khả năng của nàng hoàn toàn không thể chống lại nam nhân này, chỉ có thể từ bỏ.

Nàng cắn răng: "Ta đã nói ta không phải Bạch tam tiểu thư gì đó rồi!"

"Không phải?"

Nam nhân cười nhẹ, tiến tới trước mặt của nàng, cánh môi mỏng hoàn mỹ tiến lại gần như vậy, dường như chỉ một giây sau sẽ áp lên mặt nàng.

Cả người Hoàng Nguyệt Ly đều cứng ngắc lại.

"Ngươi muốn làm gì?"

Chẳng lẽ... hắn cũng chuẩn bị cưỡng hôn nàng sao?

Ngay sau đó, trên mặt nàng truyền đến xúc cảm ấm áp.

Nhưng không phải môi của hắn dán sát vào mà là ngón tay hắn.

Ngón tay thon dài hữu lực như bạch ngọc được điêu khắc thành tác phẩm nghệ thuật nhẹ nhàng di chuyển trên mặt nàng giống như đang vuốt ve.

Nam nhân tỉ mỉ đem sờ khắp từng tấc da tấc thịt của nàng, sau đó nâng cằm nàng lên, đánh giá một hồi lâu mới nói: "Dáng dấp thực sự là... tạm được."

Lúc đầu Hoàng Nguyệt Ly còn không rõ hắn đang làm gì, nhưng ngay sau đó nàng đã kịp phản ứng.

Nam nhân này không biết dùng thủ đoạn gì mà đã tháo bỏ được lớp ngụy trang trên mặt nàng!

_Sn_