Chương 4: Anh em tốt!

Đã bốn ngày kể từ khi Thu đi khám bệnh ở Sài Gòn, một vài tin đồn thổi về Thu đã lan rộng ra khắp lớp của tôi. Nào là Thu đã nghỉ học luôn, hay Thu mắc bệnh nan y nguy hiểm có thể lây cho mọi người. Tôi nghĩ là mình đã biết lí do vì sao cả nhà Thu lại phải chuyển từ miền Bắc xa xôi để vào Nam lập nghiệp, bắt đầu lại cuộc sống mới đầy khó khăn nơi đất khách quê người.

Bất chợt tôi thấy thương Thu vô cùng.

Những tiết học trên lớp đối với tôi ngày càng nhạt nhẽo và ngột ngạt, đi rồi lại về, tôi cứ làm như vậy chả rõ mục đích, xác tôi đây mà hồn tôi cứ trôi dạt nơi phương nào…Tôi không thể chịu đựng được những lời đàm tiếu (1) của mọi người về Thu…

Chiều về thong dong trên chiếc xe đạp cũ với những tiếng cót két phát ra từ vành xe, những câu nói về Thu cứ ẩn hiện trong đầu tôi: “Con nhỏ đó chắc mắc bệnh truyền nhiễm đấy, tụi bây đừng chơi với nó nữa…” Tôi chả quan tâm đến những câu nói vô cảm như vậy nên ra chơi tôi cứ đi lòng vòng quanh trường, tôi đi qua từng dãy trường học nhìn ngắm từng dãy bàn ghế, những tiếng nói cười của mọi người. Nhưng khi về lớp thằng Trung đã nói lại hết cho tôi biết. Tánh nó là nhiều chuyện xưa giờ nên tôi cũng chả lấy làm bất ngờ. Tôi cố làm dịu nỗi khó chịu trong lòng mình, đạp thật nhanh, tôi lao về phía trước như một con chim nhạn bỏ lại sau lời kêu khan cả cổ của thằng Trung:

- Nghĩa…, mày ăn cái gì mà chạy nhanh giữ vậy!

Nằm trên võng học bài, tôi không thể nuốt nổi bài “Chiến thắng Mtao-Mxay”.

- Ring…Ring…Ring - Tiếng điện thoại vang lên trong cái tĩnh lặng của buổi tối. Thì ra là tin nhắn của thằng Trung, bình thường thì nó không nhắn vào giờ linh như vậy, chả hiểu sao…

“Người gửi: Trung trinh thám

Nội dung: Số điện thoại của con Thu nè, khỏi cảm ơn, xxxxxxxxx. Hồi chiều về, tao dí theo mày để đưa cái số điện thoại này mà không kịp.”

Không thể tin nổi là nó làm cách nào để có được số điện thoại của Thu nữa, rùng mình một phát tôi thấy hết da gà của mình nổi lên. Nhưng tôi nghĩ đây không phải là lúc thích hợp để nhắn tin cho Thu, và lúc này Thu cần nghỉ ngơi để nhanh chóng hồi phục.

Tôi đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

- Nghĩa…Nghĩa, thằng Trung đợi con kìa nhanh lên - Mẹ giục tôi.

Thằng trung đã đợi sẵn trước cửa nhà tôi như thường ngày. Đường về nhà của hai đứa tôi chung một lối, nhà tôi đến trước rồi mới đến nhà của nó, gần cuối con đường nên sáng nào cũng vậy nó cũng đợi tôi đi học chung. Bố mẹ tôi rất quý thằng Trung, nó học tuy không giỏi, nhưng được cái khéo ăn nói, bố mẹ tôi và hầu hết ai gặp nó cũng thấy có thiện cảm.

- Sao, hôm qua có nhắn tin với con Thu không? - Trung tò mò hỏi.

- À…không! - Tôi đáp.

- Hơi…, cái thằng nhát gan này, đưa đến tận miệng rồi mà còn không đớp - Trung vừa tặc lưỡi vừa giễu.

Tôi chỉ biết đạp xe nhìn về phía trước mà không nói một lời nào…

Gì đây, tôi có nhìn nhầm không, “bạn nữ vách tường” hôm nay đã đi học lại, tôi cảm thấy như có một bông hoa vừa nở trên đồng thảo nguyên xanh ngút ngàn vậy.

- Gì vậy thằng quỷ, tránh ra cho tao vô lớp với coi! - Tôi quên mất thằng Trung đang đi phía sau tôi, vì vừa nhìn thấy Thu đột ngột quá nên tôi đứng trụ lại luôn một chỗ.

- À…ừ - Tôi với Trung cùng tiến về phía chỗ ngồi.

Vẫn là vị trí đấy, bạn ấy đã ngồi đấy, mà sao tôi vẫn không tin được. Nhưng khác một điều là dường như bạn ấy bị tránh xa đi một chút, tuyệt nhiên chả có ai đến bắt chuyện hay lại gần Thu. Nhưng đối với tôi, Thu quay lại vậy là đã đủ cho năng lượng học tập của ngày hôm nay rồi…

Khuôn mặt Thu nhợt nhạt đi hẳn, chắc là đã mất rất nhiều sức trong quá trình trị liệu.

Đợi mọi người đã đi ra khỏi lớp trong giờ ra chơi, tôi đã lén để một hộp sữa dưới gầm bàn của Thu.

- Ê…! - Tiếng của Thằng Trung vang ra sau lưng tôi, cùng với cái đập tay vào lưng khiến tôi hồn bay phách lạc. Trời xui đất khiến thằng này đi đâu cũng gặp nó, tôi nghĩ là nó chả muốn bỏ lỡ bất kì chuyện gì, dù là của ai nó cũng phải biết.

- Mày không thể tha cho tao một ngày sao Trung? - Tôi nhìn nó với khuôn mặt tái nhạt còn hơn cả Thu.

- Ừ, tha cho mày hôm nay đấy!

- À, tao quên, sao mày biết số điện thoại của con Thu vậy? - Tôi chau mày hỏi Trung.

- Gì đâu, hôm bữa thầy Hiếu kêu điền số điện thoại rồi nộp cho thầy để có gì thầy liên lạc trực tiếp cho mình ấy, mày nhớ không?, tao đã xung phong đi thu gom mấy cái tờ giấy đó rồi đem đến văn phòng giáo viên nộp cho thầy á. Mày biết đấy, trí nhớ tao tốt lắm… - Trung cười ranh mãnh.

Gom giấy ghi số điện thoại thì nó còn làm được chứ nhớ số điện thoại thì tôi hoài nghi lắm. Nó còn chả nhớ nỗi hai câu của truyện Kiều cơ mà. Hay là nó nổi máu trinh thám lên thì khả năng siêu nhiên của nó cũng trỗi dậy. Dù sao đi nữa tôi cũng rất cảm ơn Trung…

Chú thích:

(1)Lời đàm tiếu: lời nói không hay, mang ý nghĩa không tốt.