Gặp thằng Quang tại trường cấp ba sau một tuần học đã trôi qua, nhìn nó vẫn oai phong như hồi cấp hai, nghe đâu nó lại dẫn đầu một băng nhóm chuyên đi quậy phá xung quanh trường. Nhờ nó mà cả nhà nó trong xóm tôi ai cũng biết đến, bố mẹ nó đi làm công nhân ở Cam-pu-chia thường thì sáu tháng mới về một lần, cơ hội để cho nó có thể ngang nhiên phá phách là rất lớn. Số lần nó lên phường vì tội trộm vặt hay đánh nhau tỉ lệ thuận với số lần tôi được mười điểm môn toán trong lớp, thật ra thì tôi khá là giỏi toán, ngoài môn đó ra thì môn nào tôi cũng tỉ lệ nghịch, không được tốt nhưng cũng không đến nỗi là tệ.
- Học hành sao rồi mạy! - Quang nói với tôi khi đi chung với nhóm của hắn từ cầu thang đi xuống, hai tay đút vào túi quần.
- À, thì tao vẫn cố học đây! - Thế thôi, tôi cũng chả biết nói gì nữa. Tôi với Quang thì chả thân cho mấy, nói đúng hơn thì tôi thân với bố mẹ của hắn thì nhiều hơn. Bố mẹ của Quang đi làm suốt, mỗi lần có dịp về đều mua quà biếu cho bà con hàng xóm, tôi nghĩ bố mẹ nó cũng biết là ở nhà nó đã gây ra những tội gì qua những lần bà bảy, bà tư, bà hai trong xóm của tôi ngồi lại đàm đạo từ sáng đến hoàng hôn buông xuống.
Nó thì không sợ ai, sợ mỗi bố mẹ nó, đặc biệt là bố nó, mỗi lần về hể nghe được chuyện nó phá làng, phá xóm là nó đều phải ăn cây mòn đít, mẹ nó rất thương nó, nên bà đã tìm mọi cách để ém nhẹm (1) tin tức từ miệng của những bà hàng xóm. Điều quan trọng là ở đây, ba mẹ nó rất quý tôi, mỗi lần về đều bảo tôi qua nhà ăn cơm, nhờ tôi chỉ bảo cho nó học tập, nên tôi được liệt vào danh sách cấm đụng chạm của nó, bất đắc dĩ nó cũng trở thành người bảo kê (2) cho tôi từ lớp một cho đến tận bây giờ.
Tướng của nó thì to cao, thiết nghĩ là nó đã được di truyền từ bố của nó, chả bù cho tôi cũng cao nhưng lại ốm tong ốm teo, gió thổi mạnh cũng làm chân tôi khó mà trụ vững dưới đất.
Tôi với nó mỗi lần chạm mặt thì nhiều lắm cũng chỉ được hai câu đối thoại cộc lốc như vậy, rồi mỗi đứa đi mỗi hướng. Nhiều lúc tôi thấy tội cho nó không được bố mẹ chỉ bảo từ nhỏ, bỏ nó tự bương chải, rồi bị mấy đàn anh trong xóm dụ dỗ nên mới thành ra thế này, chứ bản chất của nó luôn hiền lành. Mấy đứa trong xóm tôi hể đứa nào bị mấy đứa xóm khác bắt nạt nó đều ra tay nghĩa hiệp tương trợ.
Vừa giáp mặt thằng Quang xong, còn đang tồn đọng nhiều suy nghĩ trong đầu thì:
- Hù, giật mình chưa con! - Lại là thằng Trung, chả biết ra chơi nó đi đâu, chốc lát lại thấy nó trước mặt mình, có cảm giác như nãy giờ nó đi theo dõi mình vậy.
- Mày đang nghĩ gì đấy! - Trung vừa đi vừa hỏi tôi.
- Tao đang nghĩ là mày là điệp viên ngầm hay gì mà lúc nào tao đâu cũng thấy mày xuất hiện hết vậy?
- Ừ! - Trung nghiêm mặt nói, dừng ăn cây kem đang lở dở.
- Gì! - Thót tim với nó, tôi khựng lại một bước.
- Trinh thám thôi mày ơi, làm điệp viên khó nhằn lắm! - Trung cười hè hè, cây kem chảy chèm nhèm (3) lên tay của nó.
- Nhờ có thằng bạn trinh thám như tao, mày mới biết được thông tin con nhỏ vách tường đó á! - Con nhỏ vách tường, tôi cứ tự hỏi - Thế quái nào, con nhỏ vách tường là ai?. Ngẫm nghĩ một lúc, tôi chợt nhớ ra có nhờ nó tìm thông tin của con nhỏ mà tôi đã chỉ cho nó.
- Nó tên Thu, nhà nó ở xóm kế bên mình, bố nó làm công an, mẹ nó mở quán nước, tội thằng bạn của tao quá, mày chơi với công an chi vậy! - Trung nói lanh lẻo, không vấp một chữ.
- Sao tao có thấy nó khi nào đâu? - Tôi thắc mắc với trung. Dù không giỏi thể thao nhưng tôi cũng ráng hòa nhập với tụi con trai trong xóm và ở lớp, tham gia mấy môn như bóng đá, bóng chuyền, mặc dù chỉ được ở đội dự bị nhưng vậy cũng đã vui lắm rồi, bố mẹ tôi khuyến khích tôi ra ngoài để có thể tăng thêm sức khỏe. Đi cũng nhiều xóm đá giao hữu, gặp cũng nhiều tụi con gái đến cổ vũ, chả lần nào tôi thấy hay nghe tên của con nhỏ nào như vậy.
- Tao biết mà, thế nào mày cũng hỏi như vậy, gia đình nó vừa chuyển từ Bắc vào, thế nên mày mới cần những đứa trinh thám như tao đấy! - Trung nói với vẻ đầy tự hào.
- Sao hôm nay nó không đến lớp vậy? Mày có biết không? - Tôi hỏi Trung.
- Chịu thôi, nghe mấy con nhỏ chơi chung với nó bảo nó lên Sài Gòn khám định kì ha gì á! - Trung thản nhiên nói.
- Khám định kì ư! - Bệnh gì mà phải nghỉ học để lên tận Sài Gòn để khám, mà còn là khám định kì, tôi cứ thắc mắc mãi…
Suốt cả buổi học hôm đó lẫn hôm sau vẫn không thấy Thu đến lớp, tôi cứ nhìn mãi đến chỗ của “cô gái vách tường”, nhưng chả thấy ai cả, chỉ là cái ghế, những hình bóng của Thu cứ hiện lên trong đầu tôi, nào là cười đùa, nào là vén mái tóc dài, ghế vẫn đấy sao người vẫn chưa về…
Chú thích:
(1)Ém nhẹm (động từ): Giấu kín, không cho ai biết.
(2)Bảo kê: là hành vi bảo đảm có tính bất hợp pháp.
(3)Chèm nhèm: lem luốc.