Edit: Xanh Lá
Đường Khanh không biết mình đang càng đi càng xa trên con đường tìm chết, tới tận lúc nghe đối phương nói tiếp tục.
“Tiếp tục cái gì?”
Kỳ Tu mặt không biểu cảm, “Ngươi có thấy ai đi tắm còn mặc quần không?”
Nam chính từ sau khi ra khỏi Vô Tẫn Thâm Uyên vẫn luôn cười tủm tỉm, giờ chợt thấy khuôn mặt không chút biểu cảm của hắn, Đường Khanh cực kỳ hoài niệm nhóc mặt than năm nào.
Nhưng cô cũng chỉ có thể hoài niệm trong lòng mà thôi.
Đấu tranh nội tâm một hồi, nghĩ dù sao cô cũng đã gặp qua việc đời, liền quyết tâm cởi quần hắn xuống.
Kỳ Tu tiến vào hồ linh thủy cũng không định buông tha cho cô, mà lại nhắm hai mắt nói: “Tiếp tục.”
Tiếp tục này dĩ nhiên là kỳ cọ cho hắn.
Khuôn mặt Đường Khanh có chút vặn vẹo, chẳng qua cuối cùng cô vẫn cúi đầu trước thế lực hắc hóa, ngoan ngoãn tiến lên. Trước mắt không có công cụ kỳ lưng, cô chỉ có thể dùng tay mình.
Rõ ràng là muốn tra tấn cô, nhưng bị bàn tay tinh tế non mềm như vậy đụng chạm, Kỳ Tu lại cảm thấy như đang tra tấn mình. Cảm nhận được bộ vị nào đó trên thân thể biến hóa, hắn bắt đầu tự hỏi rốt cuộc có cần kéo cô cùng vào trong nước hay không.
Đường Khanh không biết nguy hiểm đang tới gần, đến tận khi nghe được âm thanh kết giới bị va chạm.
Kết giới do Hợp Thể Kỳ tạo ra, người hay thú bình thường sẽ không dễ dàng phá vỡ như vậy, trừ phi đối phương có tu vi ngang bằng.
Một kích vẫn chưa phá được kết giới, nhưng kẻ bên ngoài lại bám riết không tha, đến tận khi Kỳ Tu giơ tay, thu hồi kết giới.
Hóa ra bên hồ linh thủy này có Tử Lân cự mãng bảo hộ, lúc này con rắn tím kia đang phun lưỡi phẫn nộ nhìn về phía người xâm phạm hồ linh thủy của nó.
Tử Lân cự mãng là dị thú ngũ giai, cái đuôi thô tráng kia động nhẹ một cái liền tạo ra cơn lốc mãnh liệt.
Cơn lốc đột kích, Đường Khanh lập tức dùng pháp khí muốn ngăn trở, đáng tiếc, tu vi của đối phương cao hơn cô hai tầng, dù cô có được thượng phẩm pháp khí, có thể chặn phần lớn uy lực, nhưng phần dư uy còn lại vẫn quăng cô ngã vào trong hồ.
Linh thủy ấm áp cũng không khiến cô bị thương, khi cô lần nữa đứng lên, Tử Lân xà kia đã thở thoi thóp.
Chỉ thấy Kỳ Tu tùy ý khoác thêm áo ngoài màu đỏ, ánh mắt lạnh băng nhìn Tử Lân cự mãng kia, “Hóa ra là Tử Lân mãng, cũng là thứ tốt đây.”
Trong mắt Tử Lân cự mãng phát ra một tia phẫn nộ, đây là nơi nó bảo hộ, sao có thể cho phép người khác làm bẩn!
Tử Lân cự mãng lục giai tương đương với nhân tu Hóa Thần kỳ, tu vi như vậy vốn có thể nghênh ngang ở giới Tu Chân, nhưng khổ nỗi đối phương còn cao hơn nó một bậc. Con rn khổng lồ phẫn nộ máy mắt, cuối cùng không cam lòng chết đi.
Xử lý xong cự mãng này, Kỳ Tu ghé mắt nhìn về phía hồ linh thủy, vừa nhìn liền thấy người nào đó đang ướt dầm dề vô tội nhìn về phía hắn. Ánh mắt hắn hơi lóe lên, chẳng qua rất nhanh liền khôi phục bình thường.
Hứng thú tắm gội đã không còn, hắn lạnh lùng nói: “Lên.”
“Ồ.” Đường Khanh bò ra khỏi hồ linh thủy, cũng không phát hiện mình không đúng chỗ nào, đến tận khi đối phương mở miệng.
“Cởi quần áo ra.”
Y phục ướt sũng không thể nghi ngờ đã hiển lộ hết dáng người lả lướt kia, khiến người nào đó xem mà khí huyết sôi trào. Nhưng hiện giờ còn chưa đến lúc.
Đường Khanh tức không nhẹ, cô trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng căm giận nói: “Biến đi.”
Kết cục của việc cự tuyệt chính là người nào đó tự mình động thủ. Chẳng qua người nào đó động tác thô lỗ, chưa đến vài giây, quần áo cô đã thành mảnh nhỏ treo trên người.
“Ngươi!”
“Còn muốn ta tiếp tục?”
Đường Khanh nhìn người kia vô sỉ như vậy, trong mắt liền bốc hỏa.
“Mặc thành như vậy là ngươi muốn dụ dỗ ta?”
Đường Khanh chán nản, nhưng trước mắt cô cũng không có quần áo, nếu cứ mặc như thế đi ra ngoài, cô cảm thấy hẳn ngày mai đại danh của mình liền vang vọng khắp Tu Chân giới. Trầm ngâm một lát, ánh mắt cô bỗng liếc đến quần áo trên đất kia.
Không chút do dự, cô cầm quần áo nhanh chóng mặc lên người mình, tuy có chút quá rộng, nhưng tốt xấu cũng che hết những chỗ nên che. Về phần đối phương, ** cái rắm a! Làm nhiệm vụ cũng biết tức giận có được không!
Kỳ Tu lúc trước chỉ khoác áo ngoài lên người, nhìn cô mặc áo trong của mình, ánh mắt hắn lại có chút không nỡ rời đi.
“Xem đủ chưa, xem đủ thì chúng ta có thể đi rồi chứ?”
Lần này, hắn thật ra lại không mở miệng, mà lấy từ trong nhẫn không gian của mình ra một bộ quần áo, mặc lên người mình.
Đường Khanh nhìn hắn thay quần áo, lần đầu tiên hối hận sao mình lại không mang theo vài bộ quần áo đây! Chỉ có thể tự trách mình quá khinh địch, cho rằng chiếc váy bạch vũ lưu tiên cao cấp trên người mình có thể chống lại tất cả công kích.
Thay y phục xong, hai người liền tiến sâu vào trong bí cảnh.
Một đường này cũng không biết có phải do thể chất nghịch thiên của nam chính hay không, bất luận là dây leo phệ hồn hay nhện máu ngân ti gì đó, thế mà lại chỉ có sức chiến đấu bằng năm, giơ tay là có thể diệt hết. Về phần các tu sĩ khác gặp trên đường, bọn họ ngược lại cũng không ngu, chỉ cần thấy uy áp kia, liền không ai dám tiến lêđến.
Cứ như vậy, hai người đi tới một gian thạch thất (phòng tạc từ đá).
Giữa thạch thất có Trảm Tiên Kiếm, mà ở trên thân kiếm, mơ hồ có thể thấy được một tia hồn khí.
“Con của người và ma.” Giọng nói già nua vang vọng trong thạch thất, tiếp theo sợi hồn khí kia bay xuống từ trên thân kiếm, đánh giá Kỳ Tu từ trên xuống dưới một phen, “Hợp Thể Kỳ, xem ra cũng không kém.”
Kỳ Tu mặt không biểu cảm, tùy ý để đối phương đánh giá, đến tận khi đối phương lại lần nữa mở miệng.
“Tiểu tử, làm một giao dịch, thế nào?”
“Nói.”
“Sợi tàn hồn này của lão phu không thể rời khỏi nơi này, nhưng nếu ngươi chịu giúp ta giết một người, ta có thể truyền tất cả tu vi còn lại của ta cho ngươi.”
“Nếu ta không đáp ứng thì sao.”
“Vậy đừng mong rời khỏi nơi này.”
Uy áp thình lình ập đến, chấn Đường Khanh thiếu chút nữa nội thương, mà lúc này, bên tai lại truyền đến giọng nói lạnh băng của Kỳ Tu, “Giết ai.”
“Tông chủ Thiên Tinh Tông, Đồng Nguyên Bá.” Ba chữ cuối cùng, tàn hồn kia nói nghiến răng nghiến lợi, dường như có thù sâu như biển.
Kỳ Tu mới ra khỏi Vô Tẫn Thâm Uyên, đâu biết hết về mấy tu sĩ này. Ngay khhi hắn vừa định đồng ý, lại nghe Đường Khanh nói: “Đồng Nguyên Bá sớm đã chết rồi, không biết vì sao vị thượng tiên này muốn giết hắn?”
“Nếu không bị hắn ám hại, sao ta lại chỉ có một sợi tàn hồn này. Hắn muốn chiếm đoạt tu vi của ta, quả thực là si tâm vọng tưởng!” Nói đến chuyện cũ, lệ khí trên người tàn hồn ngày càng nặng, “Hắn ta chết như thế nào?”
Cô nhìn Kỳ Tu, nói: “Bị Ma Tôn tiền nhiệm là Kỳ Dương giết chết.” Nói xong, cô còn không quên bổ sung nói: “Vị này chính là nhi tử của Kỳ Dương.”
Kỳ Tu hơi ngây người, như đang kinh ngạc vì sao cô lại biết chuyện đó.
Chẳng qua đọa tiên kia lại có chút không muốn tin tưởng, “Cô nhóc kia, ngươi nói lời này không phải vì muốn giúp tình ca ca* (*người yêu/ bạn trai) của ngươi đấy chứ.”
Một câu tình ca ca, Đường Khanh nghe mà thiếu chút nữa hộc máu, “Ta thề với Thiên Đạo, lời ta nói hoàn toàn là thật.”
Người ở Tu Chân giới nếu đã thề với Thiên Đạo, một khi lời nói là giả, sẽ liền phải chịu trừng phạt. Đọa tiên thấy thế, thật ra lại tin lời nói của cô.
“Cô nhóc, nể tình ngươi thành thật, ta liền tặng ngươi một phần lễ đi.”
Đường Khanh vốn tưởng là thứ gì tốt, nhưng khi cô nhìn thấy quyển ‘song tu bí tịch’ kia, thiếu chút nữa liền xé tan.
“Thượng tiên, ngài đây là có ý gì.”
Đọa tiên nghe cô nghiến răng nghiến lợi nói, liền cười to, “Cô nhóc chớ có thẹn thùng, dù sao cũng đều là chuyện sớm muộn.”
Đường Khanh rất muốn nói sớm hay muộn cái thứ bùn nhão gì nha! Kết quả, Kỳ Tu lại mặt không biểu cảm cẩn thận cất bí tịch đi.