Chương 83: Thế Giới Tu Tiên: Sư Đệ Hắc Hóa 14

Edit: Xanh Lá

Đường Khanh hơi ngây ra, lúc trước hắn rõ ràng đứng phía trước mình, sao chỉ trong chớp mắt đã như quỷ mị mà đi tới phía sau.

“Sư tỷ đây là, nhào vào trong ngực?”

Nhìn nụ cười vô sỉ kia, cô lập tức hiểu được, gia hỏa này vốn có thể sớm vẽ ra kết giới, nhưng lại phải đến chớp mắt cô lui về sau mới vẽ ra, chính là cố ý muốn cô ‘nhào vào trong ngực’, đúng là cực kỳ âm hiểm!

Chỉ là, nhìn tên gia hỏa đê tiện này, cô lại giận mà không dám nói, chỉ có thể ngậm chặt miệng.

“Sư tỷ không nói lời nào, là đang thẹn thùng sao?”

Đường Khanh bị nghẹn lời, há hốc miệng, cuối cùng giận dữ nói: “Đã là tỳ nữ của Ma Quân, sao lại dám tự xưng sư tỷ.”

Kỳ Tu lại không chút để ý, “Gọi quen rồi, nhất thời cũng khó sửa. Nói đến đây, cũng thật khổ cho sư tỷ quá, thứ gọi là thói quen này vẫn rất khó thay đổi, hiếm có khi ngươi còn sửa được miệng.”

Đối mặt với Ma Quân hắc hóa, mặc kệ cô nói gì cũng đều sai, dù sao nói không thắng được, đánh cũng không đánh lại hắn, để tránh tranh chấp tiếp tục dâng lên, vẫn đừng nên mở miệng nữa mới tốt.

Nhưng dáng vẻ ‘cao lãnh’ này của cô lại bị Kỳ Tu cho rằng cô khinh thường không muốn nói chuyện với hắn.

Kìm nén sự nóng nảy trong lòng, hai người một đường trầm mặc không nói.

Bí cảnh cực kỳ nguy hiểm, cửa thứ nhất hai người đi vào là sa mạc Huyết Hải, mỗi hạt cát trong sa mạc Huyết Hải đều đỏ sậm như máu tươi, hơn nữa nhiệt độ nóng bỏng kia, nếu là người bình thường, ngay cả tới gần cũng đều không thể. May là hai người tu vi không cạn, nhưng dù có thế, với tu vi Kim Đan của Đường Khanh, cô vẫn bị đổ mồ hôi đầm đìa, thậm chí rõ ràng đã qua tích cốc, không cần ăn uống, nhưng nó vẫn khiến cô cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

Trong không gian cái gì cũng có, nhưng nước lại chỉ có trong linh tuyền, nước linh tuyền cần cô tiến vào không gian mới có thể lấy, trước mắt cô cảm thấy nếu như mình biến mất, khi lần nữa xuất hiện…… đại khái mạng cũng sẽ không còn.

Sa mạc Huyết Hải ngoại trừ cực nóng ra, còn có một loại bọ cạp đặc thù. Loài bọ cạp này chứa kịch độc, chuyên ẩn nấp nhằm một kích tất trúng, nhẹ thì trúng độc hôn mê, nặng thì mất mạng.

Có hệ thống nhắc nhở, Đường Khanh cũng không dám xem thường đám bọ cạp đen dày đặc  trước mắt này.

Nhưng còn chưa đợi cô ra tay, đáp bọ cạp trước mắt lại nháy mắt biến thành màu đỏ, đứng từ xa thậm chí còn ngửi được một mùi…… thịt nướng.

Cô nhìn nhìn đám bọ cạp này, lại quay sang nhìn dáng vẻ vân đạm phong khinh kia của Kỳ Tu, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.

Hợp Thể Kỳ, quả nhiên lợi hại.

Có nam chính nghịch thiên như vậy ở đây, dọc theo đường đi hữu kinh vô hiểm, Đường Khanh chỉ việc chịu trách nhiệm đi theo hắn, đến tận khi tới cạnh một hồ nước xanh lam.

Nước trong hồ màu xanh lam giống như nước biển, vừa đến gần thậm chí còn cảm nhận được rất nhiều linh khí.

Kỳ Tu nhìn chằm chằm hồ nước, đột nhiên nhếch môi cười, “Hồ linh thủy, đúng là thứ tốt.”

Đường Khanh có một tia dự cảm không tốt, luôn cảm thấy lời này của hắn có vấn đề.

“Sư tỷ hẳn còn nhớ rõ một chuyện.”

Sau khi nghe xong, cô lập tức nói: “Không nhớ rõ.”

Cho dù nhớ rõ cũng chắc chắn không phải chuyện tốt gì, nhưng Kỳ Tu lại không định buông tha cô đơn giản như thế.

“Sư tỷ trí nhớ không tốt, ta thật ra lại nhớ rất rõ ràng.” Đôi mắt híp lại, hắn đột nhiên quay đầu, mỉm cười nói: “Năm đó ở Kiếm Huyền Tông, sư tỷ còn sai ta ngày ngày đến sau núi lấy linh thủy.”

Nụ cười này quá nguy hiểm, Đường Khanh lui về sau mấy bước, cảnh giác nhìn về phía hắn, vẫn không nói gì.

“Nói đến điều này, sư tỷ cũng là người yêu sạch sẽ, mỗi ngày đều phải tắm gội, đâu có giống người hầu như ta……”

Nghe hắn vòng vo nửa ngày, cô rốt cuộc không nhịn được  nói: “Ma Quân muốn nói gì, vẫn xin nói thẳng.”

“Sư tỷ đúng là vẫn giống như trước đây, ngay cả ôn chuyện cũng không kiên nhẫn.”

“Ta không cho rằng đây là ôn chuyện.”

Duỗi đầu một đao rụt đầu cũng một đao, dù sao hắn chắc chắn động tâm tư muốn trị cô, một khi đã vậy, còn không bằng nhanh một chút, cứ dong dài mãi sẽ chỉ khiến cô có cảm giác…… sợ hãi vì chờ đợi.

“Một khi đã thế, vậy liền cởi quần áo cho ta đi.” Nói xong, liền lấy hồ linh thủy làm trung tâm mà vẽ ra kết giới.

“Cái gì?”

Nhìn cô chau mày, tâm tình Kỳ Tu dường như không tệ, “Sư tỷ không muốn ôn chuyện, vậy trực tiếp làm chính sự đi.”

Đường Khanh sao chịu được, lập tức từ chối.

“Sư tỷ không muốn?”

Cô rất muốn nói ‘vô nghĩa’, nhưng lời nói đến bên miệng, cô lại hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Ta chưa từng làm chuyện hầu hạ người ta.”

Nghe vậy, Kỳ Tu hơi sửng sốt, tiếp theo cười thành tiếng, “Đúng là ta sơ sót, sư tỷ cao cao tại thượng, sao lại làm chuyện của người hầu này. Chẳng qua……” Hắn dừng một chút, đột nhiên tiến đến bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Ta khuyên sư tỷ vẫn nên quen đi, rốt cuộc về sau ngươi vẫn phải hầu hạ ta mà.”

Đường Khanh cắn răng, trong mắt tức giận rõ ràng.

Thậm chí không biết tại sao, cô lại nhớ tới câu nói kia của hệ thống: Mặc kệ là thiếu niên hay đàn ông trưởng thành, đều không thể cởi quần áo được nha.

“Nam nữ thụ thụ bất thân……” Lời mới nói được một nửa, trước mắt đã đột ngột xuất hiện một gương mặt tuấn tú.

Sau đó……

Sau đó cô đã bị hôn.

Xúc cảm ôn nhu khiến cả người cô đều choáng váng, ngay sau đó thân thể liền bị trói buộc trong một cái ôm vững chãi.

Kỳ Tu vốn chỉ muốn trả thù, nhưng vừa thử, hắn lại muốn ngừng mà không được, căn bản không nỡ buông tay.

Hắn tham lam cướp lấy hơi thở thuộc về cô, thậm chí còn muốn thăm dò đến nơi sâu hơn nữa……

Đến tận khi, đầu lưỡi rõ ràng bị cắn, lúc này hắn mới buông tha môi cô.

Một tia máu tươi tràn ra từ bên miệng hắn, hắn lại chẳng thèm quan tâm, “Sư tỷ hiện tại còn cảm thấy nam nữ thụ thụ bất thân không?”

Không thể không nói, rốt cuộc cũng có xuất thân Ma tộc, hắn thế mà lại hợp với máu tươi như thế, dòng máu đỏ tươi này lại khiến hắn thêm vẻ mị hoặc.

Đường Khanh đột nhiên lắc đầu trong lòng, ngừng, ngừng ngay, hiện tại không thể trầm mê vì sắc đẹp.

Phải nhớ kỹ, hắn đang sỉ nhục mình! Sỉ nhục!

Tâm lí ngừng dao động, cô lạnh lùng mở miệng, “Buông tay.” Lại nói, “Ma Quân không buông tay, sao có thể thay quần áo.”

Thấy cô thỏa hiệp, Kỳ Tu cũng không hề cao hứng, nhưng vẫn buông cô ra.

Cẩm y màu đỏ cũng không khó cởi, rất nhanh nửa người trên của đối phương đã không còn một mảnh vải.

Dáng người cao gầy tú nhã, vốn nên cực kỳ có mỹ cảm, nhưng những vết sẹo khủng bố kia lại khiến người nhìn không đành lòng. Rốt cuộc là dưới tình huống gì mới có thể gây ra những vết thương như vậy……

Dáng người của nam chính, trước kia Đường Khanh cũng ‘may mắn thấy được’, tuy đầy vết sẹo, nhưng lại không đến mức đáng sợ như thế này. Rất hiển nhiên, đó đều là những gì hắn chịu đựng trong Vô Tẫn Thâm Uyên.

Vết thương như thế, nhất thời khiến tay cô khựng lại.

Kỳ Tu nhận thấy sự biến đổi của cô, nhếch môi cười lạnh, “Sư tỷ sợ hãi sao?”

“Ta có gì phải sợ, vết thương này cũng đâu phải ở trên người ta.” Lời này vừa nói xong, cô liền hối hận.

“Thống Thống à, sao ta lại cảm thấy ta đang tự rủa mình nhỉ, ngươi nói xem liệu hắn có ngược đãi ta như vậy không.”

Đối mặt với ký chủ xuẩn manh* (*ngốc nghếch + moe) như vậy, hệ thống chỉ có thể buông tay, “Yên tâm, có thuốc, sẽ không đau.”

“Hu hu, ngươi nói như vậy càng dọa người.”

Lời Đường Khanh nói khiến ánh mắt Kỳ Tu tối đi một phần, hắn biết cô chưa bao giờ để tâm đến hắn, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho hắn. Tuy rõ ràng biết vậy, nhưng khi cô thật sự nói ra, quả thật …… khiến tim người ta lạnh thấu.