Chương 75: Thế Giới Tu Tiên: Sư Đệ Hắc Hóa 6

Edit: Xanh Lá

Khi Thanh Hư Tử đến đây, liền thấy nữ nhi bảo bối của mình dường như đang tức giận, vừa tập trung nhìn lại, giỏi lắm tên nhóc này, đây không phải thiếu niên được khuê nữ của mình coi trọng mà Hồng Hồ nói sao!

Tức khắc, ông thương con gái đến sốt ruột, ánh mắt không thân thiện mà nói: “Ngươi là người phương nào.”

Đối mặt với đại năng Hóa Thần kỳ, nếu đổi thành người bình thường đã sớm mềm chân quỳ trên đất không dám nhìn thẳng, nhưng Kỳ Tu lại đứng im nhìn thẳng tùy ý đối phương đánh giá, không sợ hãi nửa phần.

“Kỳ Tu.”

“Kỳ Tu là ai, sao ta lại chưa bao giờ nghe thấy tên này.”

“Đệ tử chỉ là đệ tử ngoại môn, Trưởng lão Thanh Hư Tử chưa bao giờ nghe qua cũng rất bình thường.”

“Một đệ tử ngoại môn, sao có thể vào Tịch Dao Tiểu Uyển, cút đi.”

Thanh Hư Tử khí thế vừa lên, tức khắc liền ép hắn lui về sau mấy bước, thậm chí còn phun ra một ngụm máu tươi. Chỉ là, rõ ràng đánh không lại người trước mắt này, nhưng hắn vẫn đứng tại chỗ, thậm chí lần đầu tiên giải thích: “Là sư tỷ kêu ta tới.”

Thanh Hư Tử cười lạnh một tiếng, “Vậy hiện tại ta bảo ngươi cút, sao ngươi lại không cút đây.”

Đây chính là tiểu tử thúi đoạt nữ nhi với mình, mặc dù lúc trước đã nhất trí với Hồng Hồ sẽ không can thiệp, nhưng khi thật sự gặp được người rồi, liền ngứa tay đến không chịu được!

Lần đầu tiên Kỳ Tu có cảm xúc không cam lòng, nhưng so với người trước mắt này, hắn không có nửa điểm phần thắng.

Âm thầm nắm chặt nắm tay dưới tay áo, đột nhiên, hắn nghe được Đường Khanh mở miệng.

“Cha, người đã quên sao, là con kêu hắn ở lại nơi này.” Đường Khanh làm nũng tiến lên, “Cha, con còn chưa chơi đủ đâu, chờ con chơi đủ rồi, không cần cha mở miệng, con sẽ tự đuổi hắn đi.”

Thanh Hư Tử nghe xong lời này hết sức chua xót, sao ông lại không nghe ra, nữ nhi bảo bối không nỡ để tên tiểu tử thúi này rời đi chứ.

Tuy rất muốn một kiếm chém hắn, nhưng rốt cuộc ông vẫn giữ lý trí lại, “Thôi, con thích là được rồi.”

“Con biết cha tốt nhất mà.” Đường Khanh cười vui vẻ, lại nói: “Sao cha lại đột nhiên tới đây?”

“Cha đến xem con tu luyện công pháp kia thế nào.”

“Ồ, vẫn khá thuận lợi ạ, cũng không có chỗ nào con không hiểu.”

“Nếu vậy thì tập một chút để cha nhìn xem.”

Có Thanh Hư Tử ở một bên, Đường Khanh cũng không phát huy toàn bộ bàn tay vàng. Lúc trước cô đã quên mất một tầng này, với tu vi của Phượng Dao thì sẽ không thể có thiên phú nghịch thiên như vậy được, cho nên vẫn cần khiêm tốn một chút mới ổn, vì thế cô liền cố ý bày ra sai sót nhỏ.

Nữ nhi bảo bối mắc lỗi, sao Thanh Hư Tử có thể đứng nhìn, lập tức liền tiến lên chỉ đạo, thậm chí còn tự mình làm mẫu một phen.

“Dao Nhi, đã hiểu chưa?”

“Dạ hiểu.”

“Nếu hiểu rồi, vậy cha liền đi đây. Đúng rồi, mấy ngày nữa cha phải rời khỏi Kiếm Huyền Tông, con có thứ gì muốn cha mang về không?”

“Tịch Dao Tiểu Uyển không thiếu gì hết, cũng không có cái gì cần mang về, chẳng qua nếu cha thấy có thứ gì thú vị, nhớ mang cho con một phần là được.”

Nếu là Phượng Dao trước đây thì đã sớm tiến lên làm nũng đòi đi cùng, chẳng qua Đường Khanh hiện tại lại không dám rời khỏi Kiếm Huyền Tông, nam chính còn chưa cường đại, căn bản cô không có tâm tình đi chơi.

Nhưng cô cự tuyệt lại càng khiến Thanh Hư Tử cảm thấy cô để ý tên tiểu tử thúi này, vì hắn mà bắt đầu vứt bỏ người cha như ông!

Nội tâm Thanh Hư Tử hết sức ủy khuất, chẳng qua trên mặt vẫn tỏ vẻ vân đạm phong khinh, “Đã biết.”

Ông vừa đi, Đường Khanh liền quay lại nhìn người nào đó khóe miệng vẫn còn vương vết máu.

Khó khăn lắm mới dưỡng ra một tia khí sắc, lúc này lại hoàn toàn không còn, nhìn khuôn mặt trắng bệch kia, cô cảm thấy như nam chính lại sắp té xỉu.

“Bẩn muốn chết, hôm nay đừng xuất hiện trước mặt ta, cút đi.”

Kỳ Tu vẫn chưa rời đi, ngược lại mặt không biểu cảm hỏi: “Cút đi nơi nào.”

Đường Khanh sửng sốt, lúc này mới nghĩ đến hắn hiện tại còn không tính là đệ tử ngoại môn, dĩ nhiên không thể về phòng ở của đệ tử ngoại môn, nghĩ một chút, cô đột nhiên cong khóe môi đẹp, mang theo ác ý rõ ràng nói: “Tịch Dao Tiểu Uyển của ta không có phòng cho ngươi, nhưng phòng chất củi lại còn trống.”

“Ờ.” Kỳ Tu gật đầu, sau khi biết được chỗ ở của mình liền đi về phía phòng chất củi.

Đêm qua không được ngủ, lại liên tiếp bị thương, có thể chống đỡ đến giờ không gục đã xem như không dễ, cũng may, hắn cũng coi như có thu hoạch, có thể xem đại năng Hóa Thần kỳ tự mình múa kiếm, vết thương này vẫn là đáng giá.

Dù chỉ là phòng chất củi của Tịch Dao Tiểu Uyển, quy cách cùng chất lượng kia cũng vượt xa phòng xá ngoại môn, tuy nói trước mắt chỉ có thể nằm trên đất, nhưng ngần ấy năm trừi, hắn sớm đã thành quen, huống hồ xung quanh còn không có ai quấy rầy, một giấc này thế mà lại ngủ cực kỳ an ổn.

Kỳ Tu cứ như vậy ở trong phòng chất củi, vừa ở liền ở những hai năm. Trong mấy năm nay tuy nói Đường Khanh vẫn không hề cho sắc mặt hắn tốt, thậm chí còn làm khó dễ hắn mọi lúc mọi nơi, nhưng hắn lại được lợi không ít, không nói đến đại năng Hóa Thần kỳ thường xuyên tự mình làm mẫu công pháp tu luyện, lại thêm mỗi lần đến sau núi lấy linh thủy cũng được ba dị thú kia dạy dỗ, đều giúp tu vi của hắn tăng cực nhanh.

Đường Khanh biết vận may của nam chính là không ai sánh được, nhưng không ngờ hắn lại nghịch thiên như thế, ngắn ngủi chưa đến hai năm, thế mà đã từ Luyện Khí hậu kỳ nhảy đến Trúc Cơ trung kỳ, phải biết rằng người bình thường dù có là đệ tử nhập môn muốn đạt tới Trúc Cơ kỳ cũng đều phải đến sau ba mươi tuổi, thậm chí còn muộn hơn. Mà cô, mặc dù có được bàn tay vàng thân thể tu tiên, cũng mới chỉ miễn cưỡng đạt tới Trúc Cơ sơ kỳ.

Hai năm thời gian khiến thiếu niên mười sáu tuổi kia càng thêm thành thục, thân hình gầy yếu trở nên càng thêm thon dài, nếu không phải cơ bắp thon chắc cân xứng, chỉ sợ sẽ khiến người cảm thấy có chút quá cao lớn. Mỗi khi nhìn khuôn mặt nam chính, nội tâm cô liền cảm thán một trận, đang yên đang lành một thiếu niên mặt than đáng yêu lại biến thành thanh niên lạnh nhạt vô tình, tuy nói mặt vẫn tuấn mỹ như cũ, nhưng đã không phải gu của cô rồi, thật quá đáng tiếc nha.

Mắt thấy cuộc thí luyện quan trọng nhất đã sắp tới gần, Đường Khanh cũng càng thêm nhàn nhã, chỉ cần đẩy nam chính xuống vực, để hắn thuận lợi tiến vào Vô Tẫn Thâm Uyên, vậy nhiệm vụ của cô liền xem như hoàn thành hơn một nửa, mà cô chỉ cần bảo vệ nữ chính không bị giết, chờ hắn ra khỏi Vô Tẫn Thâm Uyên, xem chừng nam chính cũng sẽ không hắc hóa.

Về phần trở thành Ma Tôn, với thiên phú của nam chính, đây chỉ là chuyện sớm muộn.

Đường Khanh nhàn nhã tự tại, hệ thống lại vẫn hơi không yên tâm. Cũng không biết vì sao, mấy đời này chẳng thấy thế giới nào bình thường cả, đột nhiên lại đụng tới một thế giới bình thường đi theo cốt truyện như vậy, luôn cảm thấy cứ không đúng chỗ nào.

Không thể không nói, hệ thống vẫn cực kỳ biết nhìn xa.

Ở Tu Chân giới, cách mỗi mười năm sẽ có một lần thí luyện, thí luyện này khác với thi đấu trong tông môn, mà thuộc về toàn bộ Tu Chân giới, đến lúc đó bọn họ sẽ bình chọn mười người mới xuất sắc nhất.

Đây là vinh dự thuộc về người mới trong giới Tu Chân, cũng là vinh dự của tông môn, cho nên mỗi tông môn đều cực kỳ coi trọng.

Thí luyện có nguy hiểm, các đại tông môn đều sẽ phái trưởng lão đến trông coi, nhằm đảm bảo vạn nhất, cho nên mặc dù có nguy hiểm, cũng sẽ không lo tính mạng, nhiều lắm chỉ bị chút vết thương nhỏ thôi.

Có thể tiến vào thí luyện đều là các đệ tử nhập môn được đại trưởng lão nhìn trúng, Kỳ Tu chưa bái sư, vốn không tư cách tham gia, nhưng Đường Khanh là ai chứ, cô muốn mang người hầu theo vào, ai dám lắm miệng? Huống hồ cũng không phải chỉ một mình cô dẫn theo người hầu, trong danh môn vọng tộc, phần nhiều đều là thiếu gia tiểu thư kiều quý, thí luyện gian khổ, dẫn theo người hầu tốt xấu gì cũng có thể làm chút việc nặng.