Chương 74: Thế Giới Tu Tiên: Sư Đệ Hắc Hóa 5

Edit: Xanh Lá

Nữ nhi bảo bối duy nhất của trưởng lão Thanh Hư Tử, phóng mắt toàn bộ Kiếm Huyền Tông hoặc cả Tu Chân giới, lại có mấy ai không biết, hơn nữa còn chuyện xảy ra lúc trước, mấy đệ tử ngoại môn cũng đã rất nhanh hiểu bừng tỉnh.

Kỳ Tu này, sợ là lại chọc tới vị đại tiểu thư tôn quý kia.

Chẳng qua, việc này liên quan gì tới bọn họ chứ?

Thậm chí, bọn họ còn có chút vui sướng khi người gặp họa.

Tâm tư của bọn họ, sao Đường Khanh lại không biết, chẳng qua cô cũng không thèm để trong lòng, rốt cuộc những người này chẳng qua chỉ là mấy kẻ yếu đuối mà thôi.

Kỳ Tu rất nhanh liền bị người tìm ra từ trong đống đổ nát, chỉ là trong vòng mấy ngày hắn đã liên tiếp bị thương, cho dù lúc trước có dùng đan dược, nhưng đan dược tốt hơn nữa cũng đều cần nghỉ ngơi, bị hắn giày vò như vậy, dù thân thể có làm bằng sắt cũng không chịu được, cho nên trước mắt hắn tuy vẫn tỉnh, nhưng lại cực kỳ suy yếu.

Chỉ là, mặc dù suy yếu đến mức ngay cả đứng cũng có chút khó khăn, mặt hắn vẫn không hề biểu cảm như cũ.

Đường Khanh nhìn thiếu niên đáng yêu mặt đầy máu trước mắt này, trong lòng có chút hụt hẫng, chẳng qua ngoài mặt lại tà ác mở miệng, “Đứng làm gì, chẳng lẽ còn muốn bổn tiểu thư mời ngươi đi chắc? Chẳng qua chỉ là một người hầu, thế mà còn dám tự tiện rời đi! Xem ra, bổn tiểu thư cần phải cho người dạy dỗ ngươi cẩn thận xem làm thế nào để thành một người hầu xứng chức!” Nói xong, thấy hắn vẫn không dao động như cũ, liền không khỏi cả giận nói: “Còn không mau theo kịp!”

“Ồ.”

Kỳ Tu vẫn giữ nguyên bộ mặt liệt, khập khiễng đi theo.

Phía trước, Đường Khanh tuy cao ngạo rời đi, chẳng qua vẫn âm thầm chú ý đến hắn, nghe được động tĩnh phía sau, cô thậm chí còn thả chậm bước chân.

Trong Tịch Dao Tiểu Uyển, Kỳ Tu lần này như thể học khôn lên, thế mà lại chủ động mở miệng.

“Sư tỷ, yêu cầu ta làm gì.”

Làm ầm ĩ lâu như vậy, sắc trời đều đã hơi sáng lên, Đường Khanh nhìn sắc mặt hắn trắng bệch, dáng vẻ như sẽ té xỉu bất cứ lúc nào, cô bóp mũi, mặt lộ vẻ ghét bỏ, “Cút đi tắm rửa, bổn tiểu thư không cần một người thối hoắc hầu hạ ta!”

“Ồ.” Kỳ Tu sớm đã gần như ngất đi, cố chống đỡ nên hiện giờ mới không té xỉu, trước mắt vừa mới nói xong lời này, hắn còn chưa kịp xoay người rời đi, trước mắt liền tối sầm lại, chỉ là, rõ ràng sư tỷ luôn chán ghét hắn, một chớp mắt trước khi hắn hôn mê lại lộ ra vẻ mặt lo lắng kia?

Đường Khanh thấy hắn té xỉu, thực sự hoảng sợ, thậm chí cũng không kịp chú ý việc hắn còn lưu lại một tia ý thức, liền lập tức tiến lên quan tâm.

Cũng may, không đáng lo ngại.

Chỉ là, người tuy không có việc gì, cô lại bắt đầu gặp khó khăn.

“Hệ thống, ngươi nói ta nên gọi một người tới dìu hắn, hay là ta tự mình động thủ?”

Hệ thống, “Nam chính hôn mê rồi, ngươi cảm thấy người khác có thể nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng không? Rốt cuộc đối với người ngoài, vị này đã đắc tội ngươi, không chừng có người sẽ vì lấy lòng ngươi mà lại hành hạ hắn một phen nữa đấy.”

Lời hệ thống nói, khiến Đường Khanh ngừng lại tâm tư này.

Tuổi của Kỳ Tu và Phượng Dao không chênh lệch lắm, nhưng rõ ràng đã là thiếu niên mười sáu tuổi, ôm lên lại hết sức nhẹ nhàng, ngay cả Đường Khanh ôm cũng không tính là quá mệt mỏi. Trong lòng yên lặng thương cảm cho hắn một phen, nhưng khi cô đi đến cạnh ôn tuyền, lại bắt đầu có chút khó khăn.

Đây mới là thiếu niên hơn mười tuổi đó, cô không hạ thủ cởi quần áo người ta được nha!

Hệ thống như nhận thấy được tâm tư của cô, đột nhiên sâu kín mở miệng, “Khanh Khanh à, còn nhớ rõ Sở Việt không? Mặc kệ là thiếu niên hay đàn ông trưởng thành, đều không thể cởi quần áo được nha.”

Lời này đã hoàn toàn kích thích cô, kiếp trước Sở Việt quá biết che giấu, nếu không phải đến cuối cùng hắn tự vạch mặt, cô vẫn còn cho rằng hắn chán ghét mình đấy, ai có thể nghĩ đến, hắn thế mà lại giả heo ăn thịt hổ!

Không có nửa điểm do dự, Đường Khanh trực tiếp ném người vào ôn tuyền.

Nước ôn tuyền độ ấm vừa phải, hơn nữa cô còn thêm vào vài giọt nước linh tuyền trong không gian, hiệu quả của nước linh tuyền và linh thủy của thế giới này không khác nhau lắm, qua thời gian một nén nhang, Kỳ Tu liền tỉnh lại.

Chưa bao giờ cảm thụ được cảm giác thoải mái như thế, trong một chớp mắt, Kỳ Tu cũng không nỡ mở mắt ra, chỉ là…… sự từng trải nhiều năm qua khiến hắn không thể không cảnh giác.

Nhưng xung quanh ôn tuyền, ngoại trừ quần áo mới tinh đặt trên đất, thì không có ai cả.

Không có người ngoài, ánh mắt như nước lặng của Kỳ Tu rốt cuộc cũng có một tia cảm xúc.

Trong nước ôn tuyền này có thêm linh thủy, hắn dám khẳng định. Rốt cuộc thì hôm qua hắn mới vừa tiếp xúc đến, không thể nào nhận sai được, chỉ là linh thủy này không nên rời khỏi linh trì quá lâu, nếu không sẽ không còn hiệu quả, trước mắt hắn vẫn có thể cảm giác được một tia linh khí, vậy liền chứng minh sau khi có người đưa hắn vào suối nước nóng này mới thêm linh thủy.

Linh thủy cực kỳ trân quý, rốt cuộc là ai sẽ làm như vậy đây?

Lúc này, trong đầu đột nhiên thoáng hiện khuôn mặt Phượng Dao, tuy nói bề ngoài nàng cực kỳ chán ghét mình, chẳng qua hắn vẫn không hề phủ quyết khả năng là nàng giúp đỡ, bởi so với người khác, những cái gọi là khó khăn mà nàng tạo ra cho hắn là không đáng kể chút nào, thậm chí trong lúc cố ý vô tình, ngược lại còn trợ giúp hắn.

Cũng không biết có phải vì lần đầu tiên được người ta quan tâm hay không, mà trái tim trước nay tử khí trầm trầm lại cảm giác được một tia loạn nhịp.

Kỳ Tu chậm rãi nâng tay lên, sờ sờ nơi trái tim trên ngực, nhịp đập kiểu này khiến hắn cực kỳ mê luyến, thậm chí điên cuồng muốn đòi lấy nhiều hơn……

Ở một chỗ khác, Đường Khanh hồn nhiên không biết mình đã bị bại lộ, lúc này đang nghiêm túc tu luyện công pháp mà người cha từ trên trời rơi xuống kia đưa cho, đến tận khi mắt cô liếc thấy thân ảnh áo xanh kia.

“Này, người hầu.”

Kỳ Tu tuy nghi hoặc hành động lúc trước có phải cô làm hay không, nhưng hắn cũng không mở miệng, ngược lại an tĩnh tiến lên, không nói một tiếng, đến tận khi cô mở miệng.

“Cầm lấy sắt vụn trên đất này, tới luyện cùng bổn tiểu thư, ta muốn nhìn xem, ngươi còn có thể may mắn thắng bổn tiểu thư như vậy hay không!” Đường Khanh tràn đầy cao ngạo nâng đầu, dáng vẻ vốn có thể khiến người ta phản cảm, nhưng phối hợp với đôi mắt trong veo không tạp chất kia, lại thiếu chút nữa khiến người ta đắm chìm.

Kỳ Tu sau khi thất thần trong chốc lát, lập tức nhặt sắt vụn trên đất lên, nói là sắt vụn, kỳ thật chính là kiếm bình thường chưa khai phong mà thôi.

Thứ Đường Khanh cầm trên tay chính là Phi Vũ Kiếm do ông bố giàu kia tặng, kiếm nhẹ như lông vũ, nhưng lại sắc bén vô cùng.

Pháp bảo thượng đẳng, lại không chịu tuân theo người cầm kiếm chưa qua Luyện Khí trung kỳ, mà Kỳ Tu lại đã tới Luyện Khí hậu kỳ, mặc dù cầm trong tay thiết kiếm bình thường, hắn vẫn có phần thắng. Tuy nhiên, người vốn có thể thắng như hắn, cuối cùng lại cố ý thả một nước cho cô.

Đường Khanh vẫn chưa phát hiện động tác nhỏ của hắn, ngược lại cong môi lộ ra nụ cười thắng lợi, “Bổn tiểu thư biết ngay mà, ** kia chẳng qua là may mắn mà thôi! Một đệ tử ngoại môn, sao có thể thắng được ta cơ chứ.”

Kỳ Tu chật vật ngã xuống đất, chẳng qua nội tâm hắc ám lại bị nụ cười xán lạn kia chiếu sáng lên, khiến hắn không nỡ dời mắt.

“Người hầu, ngươi thua cam tâm chưa?” Nếu muốn sỉ nhục, phải sỉ nhục trọn vẹn một chút.

Kỳ Tu rất muốn nói cam tâm, nhưng hắn lại không dám, với cách làm người của hắn, không có khả năng nói ra lời này, cho nên hắn vẫn chưa mở miệng, chỉ nhặt kiếm lên, trầm mặc bò dậy từ trên đất.

“Sư tỷ còn muốn ta làm gì.”

Một đòn đánh vào bông là cảm giác gì, Đường Khanh xem như đã hiểu, tuy nói cô chẳng qua là diễn trò, nhưng vậy cũng cần đối phương phối hợp chứ!