Chương 141: Tế Phẩm 2

Edit: Xanh Lá

Cuối cùng Đường Khanh mặc cả thất bại, chỉ có thể nhận mệnh xuống mộ địa mà thôi. Đương nhiên, bởi vì Sở Ca vốn tính lười nhác, vì cơ hội xuống mộ địa lần này, cô ta đã hao hết tâm tư lấy lòng Giáo sư Trần trước đó, rốt cuộc vào một khắc cuối cùng quyết định nhân số kia, tên cô ta đã được thêm vào danh sách.

Cũng may ba ngày này vẫn đủ cho cô chuẩn bị, nói thế nào cũng là người từng đi một vòng quanh tu tiên giới, tuy hiện giờ linh khí ở thế giới này khá loãng, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có gì, vẽ một số loại bùa cơ bản cô vẫn biết, hơn nữa Sở gia cũng có không ít bảo bối, mang theo người phòng thân cũng là lựa chọn không tồi.

Sáng sớm ba ngày sau, bởi vì mộ địa cách thành phố G khá xa, nên từ lúc trời còn chưa sáng, cô đã ngồi lên xe do trường học sắp xếp hướng thẳng đến sân bay, sau đó quanh co nhiều lần đi thành phố có mộ địa.

“Chưa thấy ai vội vàng đưa tới cửa cho người ta ăn như thế.” Đường Khanh hết sức đáng thương ngồi cuối ô tô, tội nghiệp nói với hệ thống.

Hệ thống nói: “Đã thấy nhân viên giao cơm hộp chưa? Không phải đều vội vàng đưa ăn hả.”

“Nhân viên giao cơm hộp người ta có tiền lương! Hơn nữa, đó cũng không phải tự đưa mình cho người ta ăn, bọn họ chỉ là chân chạy! Đâu giống ta, ngồi máy bay ngàn dặm đưa ăn chứ!”

“Ồ, ngươi cũng có tiền lương nha, yên tâm, điểm tích lũy của mấy thế giới này rất cao. Nếu thật sự không được, đến lúc đó ta cho ngươi một viên linh đan. Yên tâm, giá hữu nghị, sẽ chiết khấu cho ngươi.”

Tuy là thế giới hiện đại, nhưng có thể có loại giả thiết nam chính là Đại Tư Tế này, mộ địa khẳng định cũng không đơn giản. Tiểu thuyết trộm mộ cô cũng từng xem, nhưng chính vì đã xem nên cô mới càng nghĩ càng sợ, “Vậy ngươi hiện tại liền bán linh đan cho ta đi, ví dụ như loại đan dược khiến yêu ma quỷ quái không thể tới gần, sau đó ta cũng không nhìn thấy được bọn họ ấy.”

Hệ thống: “…… Trong gian hàng tạm thời chưa có loại đan dược hèn nhát như thế.” Nói xong, hắn đột nhiên phát hiện một việc, không khỏi hơi kinh ngạc nói: “Khanh Khanh, ngươi sợ xuống mộ địa, kỳ thật là sợ thứ bên trong đó đúng không.”

Tâm sự bị nói toạc ra, Đường Khanh cũng không phủ nhận, ngược lại nói: “Vô nghĩa, bánh chưng* (từ lóng chỉ xác ướp) ngươi có biết không? Cái thứ quỷ đã chết mấy ngàn năm còn có thể nhảy nhót này, còn sẽ tấn công ngươi nữa, ồ, còn có các loại sinh vật nhỏ khác, có lẽ là nhện, có lẽ là sinh vật biến dị hoặc là cái quỷ gì khác! Phải biết rằng tư liệu thế giới cũng nói, mộ địa cực kỳ nguy hiểm, ngoại trừ nữ chính, những người khác đều mất mạng nha! Ta sợ hãi thì sao vậy! Ta sợ hãi cũng là bình thường nha.”

Hiện giờ cô không có linh lực, hơn nữa thân thể này cực kỳ vô dụng, yếu đuối mong manh như thế, sao có thể là đối thủ của mấy thứ trong mộ kia.

Hệ thống không nghĩ tới cô sẽ thành thật như vậy, ngược lại không còn lời nào để nói.

Cho dù là đang sợ hãi, Đường Khanh vẫn đi theo mọi người tới mộ địa, bởi vì là mộ địa chưa khai phá, mọi người cũng biết nguy hiểm trong đó, nên ngay từ đầu bọn họ cũng không định vào sâu, chỉ chậm rãi nghiên cứu từ cửa vào trước.

Bên cạnh cửa vào có một tấm bia đá, chữ trên bia đá đến nay chưa từng có bất cứ tài liệu nào ghi lại, điều này khiến mấy vị giáo sư vui sướng không thôi, nếu như có thể giải được, đây chính là một phát hiện trọng đại! Một vương triều chưa từng có trong lịch sử nói không chừng liền xuất hiện trước mặt bọn họ.

Bởi có mấy sinh viên trẻ tuổi ở đây, việc giải nghĩa văn tự trước nay buồn tẻ ngược lại cũng có vẻ náo nhiệt.

“Sở Ca, Mộc Cận, các cậu xem tớ này, để tớ đi giải nghĩa ra.”

“Tề Lỗi cậu đừng nói quá chắc chắn như vậy, đến lúc đó nếu cậu khóc, chúng tớ cũng sẽ không an ủi đâu.”

“Ha ha ha, đúng đó.”

Nhóm giáo sư nghe tiếng vui đùa ầm ĩ cũng không lên tiếng ngăn cản, thậm chí còn có người còn nở nụ cười theo. Bọn họ cũng không phải người cổ hủ. Người trẻ tuổi ấy mà, luôn hoạt bát hơn so với mấy người già như ông một chút, huống hồ lúc này cũng không nguy hiểm, tiếng cười nói vui đùa như vậy cũng khiến công việc của bọn họ có vẻ không nhạt nhẽo.

Tề Lỗi nói xong lời kia dĩ nhiên tin tưởng tràn đầy tiến lên nghiên cứu, nhưng ngay khi anh ta chuẩn bị ngồi xổm xuống, lại nghe được phía sau có người kêu anh ta cẩn thận.

Anh ta hoàn toàn không thèm để ý, lúc này còn chưa đi vào đâu, sao có thể có nguy hiểm được.

Đường Khanh thấy anh ta không quan tâm, không khỏi nhíu chặt mày, mộ địa này không hề đơn giản, mặc dù còn chưa xuống dưới mộ, nhưng vẫn cực kỳ nguy hiểm như cũ, chẳng qua cô không biết nên nói với những người khác thế nào, rốt cuộc mấy giáo sư xung quanh này vẫn có thâm niên công tác hơn cô nhiều, lúc này cô không có bằng chứng, nói suông cũng không ai tin.

Nhưng mấy sinh viên xung quanh thấy có thể xuống mộ, lúc này còn đang phấn khởi, nghe xong lời cô nói, ngược lại trêu ghẹo: “Sở Ca, cậu lo lắng gì nha, không phải cậu yêu thầm tiểu tử Tề Lỗi kia chứ.”

Giọng nói không lớn, Tề Lỗi lại vừa vặn nghe được, mặt thoáng đỏ lên, anh ta vịn tay vào tấm bia đá vừa định quay đầu lại, lại không biết làm sao, khoảng đất vốn dĩ ở dưới chân lại đột nhiên hoàn toàn biến mất, tiếp theo anh ta liền rơi vào một cái hố sâu không lường được……

Trước khi Tề Lỗi ngã xuống liền theo bản năng muốn bắt lấy thứ gì đó bên cạnh, kết quả một vị giáo sư liền cứ như vậy ngã xuống cùng anh ta.

Hết thảy điều này xảy ra quá đột ngột, tất cả mọi người không kịp trở tay, sau chốc lát kinh ngạc ngắn ngủi, lại đột nhiên phát hiện khoảng đất kia không biết từ khi nào lại khôi phục như cũ, dường như hết thảy trước đó chỉ là ảo giác của bọn họ.

“Đây…… Đây là chuyện gì!”

Nhóm giáo sư đồng loạt rời xa tấm bia đá, sợ hãi người tiếp theo ngã xuống sẽ chính là mình, nhưng Giáo sư Trần lại trầm mặt nói: “Học trò của tôi ngã xuống, tôi phải tìm được cậu ta.” Nói xong, liền không màng nguy hiểm đứng tại chỗ.

Mộc Cận trước nay thiện tâm, thấy thế, cũng lập tức bước qua.

“Giáo sư, Tề Lỗi là bạn học của em, em cùng thầy đi tìm cậu ấy.”

“Đúng vậy, còn có em.”

“Em nữa.”

Không thể không nói mấy người Giáo sư Trần chọn đi kia đều là người can đảm nghĩa khí, Đường Khanh thấy tất cả mọi người bước qua, đương nhiên cũng theo qua đó, dù sao cô sớm hay muộn cũng phải đi xuống, trốn tránh căn bản không có ý nghĩa gì.

Ngay khi những người khác đều đang nghiên cứu văn tự trên bia đá, muốn tháo gỡ bẫy rập này, Đường Khanh trực tiếp thô bạo dùng xẻng đào khối đất này lên.

“Sở Ca, tớ biết cậu lo lắng cho Tề Lỗi, nhưng cậu đào như vậy là muốn đào tới khi nào.”

Lười giải thích nhiều, cô nói: “Các cậu nghiên cứu của các cậu, tớ làm của tớ.” Nói xong, tiếp tục đào, ngay khi Giáo sư Trần bên kia hết đường xoay xở, việc đào bới của cô cuối cùng cũng có chút kết quả.

“Giáo sư, Sở Ca bên kia đào được đồ!”

Theo tiếng kinh hô, mấy giáo sư lúc trước còn do dự đồng loạt đi tới.

Đây là một phiến đá, bởi vì chỉ lộ ra một góc, không ai biết phiến đá này rốt cuộc lớn bao nhiêu, hơn nữa hoa văn điêu khắc tinh mỹ trên đó khiến người ta dù thế nào cũng không thể tưởng được, đây sẽ là một bẫy.

“Đây không phải bẫy rập, đây là cửa vào mộ địa.”

Mở miệng chính là Mộc Cận, cô ấy tinh thông các loại văn tự, sau chốc lát nghiên cứu, cô ấy liền phát hiện bí mật trong đó.

“Vậy cửa vào lúc trước……”

“Hẳn là bẫy rập, nếu không cửa vào rõ ràng như vậy, vì sao đến giờ mộ này cũng chưa có dấu vết bị trộm chứ.”

Đường Khanh thấy ánh mắt của mọi người nhìn qua đây, liền ném xẻng xuống lười nhác nói: “Tôi nói này, tôi tìm được cửa, các vị cũng đừng chỉ nhìn thôi, tay tôi đã nổi bọng nước hết rồi này, giúp một tay đi chứ.”

Nghe được lời này, những người khác đồng loạt tiến lên hỗ trợ, mà ánh mắt cô lại cố ý vô tình đảo qua một vị giáo sư trong đó. Tề Lỗi cũng không động đến cơ quan* (bộ phận bẫy rập/ máy móc) nào cả, người khởi động cơ quan chính là vị này mới đúng.

Nếu không đoán sai, vị giáo sư này hẳn là họ Lâu, chính là Lâu gia năm đó lấy đi hai mắt nam chính.

Tóc Giáo sư Lâu đã trắng xoá, chẳng qua cặp mắt kia vẫn thâm thúy sáng ngời, đặt trên gương mặt chằng chịt nếp nhăn kia của ông ta, rất không phù hợp