Chương 136: Thánh Nữ Của Ma Hoàng 20

Edit: Xanh Lá

Cứ như vậy, Đường Khanh ngay khi lại trong Thần Điện nơi người người đều hướng tới. Trong thời gian này, Thần Ánh Sáng mỗi ngày đều làm bạn với cô, ngoại trừ cùng ăn cùng ngủ, còn dẫn theo cô ngao du khắp toàn bộ thiên đường, quả thực là ví dụ chân thực cho câu nói ‘sủng cô tận trời’.

Mà cô, trong thời gian này cũng phát huy cụm từ “mừng rỡ như điên” một cách vô cùng nhuần nhuyễn, ngay cả hệ thống cũng phải cam bái hạ phong.

Một năm này, hai người giống như thần tiên quyến lữ, sau khi dạo xong thiên đường, Thần Ánh Sáng còn dẫn theo cô đi thẳng xuống nhân gian, tộc Tinh Linh, tộc Người Lùn, thậm chí ngay cả Long tộc có sức chiến đấu bùng nổ hắn cũng dẫn cô tới ngao du một ngày.

Diễn và đối diễn một năm, hơn nữa trong thời gian này Ma Hoàng cũng chưa từng xuất hiện, vì thế Đường Khanh liền gõ gõ hệ thống, “Thống Thống à, giá trị hắc hóa của nam chính có hạ xuống không?”

Vốn tưởng một năm làm bạn này, dù thế nào cũng phải hạ xuống mấy phần trăm, kết quả hệ thống lại báo, “Không, một chút cũng chưa giảm, vẫn 50%.”

“What?” Đường Khanh bận rộn vô ích một năm nháy mắt bùng nổ.

Hệ thống nói: “Khanh Khanh, có muốn đổi phương hướng công lược hay không?”

Phương pháp này vô dụng, Đường Khanh cũng chỉ đành gật đầu nói: “Xem ra, vở diễn này diễn không nổi nữa.”

Vốn cô còn muốn tiến triển tuần tự, khiến giá trị hắc hóa của hắn chậm rãi hạ xuống, trước mắt…… xem ra phải tấn công dồn dập rồi.

Ngay khi cô chuẩn bị vạch mặt, lại phát hiện Thần Ánh Sáng vốn ngày ngày ở bên cạnh mình lại đột nhiên không có tung tích.

Nếu không phải mình còn đang trong Thần Điện, cô cũng cho rằng mình đã bị hắn vứt bỏ. Sau khi dò hỏi một đám thần hầu, cô chỉ có thể kiên nhẫn ở lại trong Thần Điện chờ hắn trở về.

Thần Ánh Sáng cũng không để cô đợi lâu, vào ngày thứ ba, hắn rốt cuộc cũng xuất hiện trước mặt cô.

Nhìn Thần Ánh Sáng vẫn không thấy rõ mặt trước mắt này, Đường Khanh nhẹ nhàng gọi, “Thần?”

Thần Ánh Sáng hơi gật đầu, tiếp theo hắn lấy ra một trái cây, đưa đến.

Trái cây không phải thứ gì khác, chính là thần quả cô đã từng ăn.

Đường Khanh vẫn chưa tiếp nhận, chỉ nói: “Ba ngày của Thần, là vì nó?”

Thần Ánh Sáng trực tiếp cầm tay cô lên, đặt thần quả vào lòng bàn tay cô, ôn nhu nói: “Ăn nó đi.”

Đường Khanh có chút kháng cự, hai quả thần đã khiến sau lưng cô xuất hiện vết xé rách, nếu ăn thêm một quả này nữa, cô cảm thấy có lẽ lần này sẽ thật sự mọc ra cánh nhỏ.

Cánh nhỏ cô không có hứng thú, rốt cuộc quá trình cũng quá mức thống khổ.

“Nha, Khanh Khanh của chúng ta lần này sẽ thành thần đấy nhỉ.”

Đối với lời hệ thống nói, Đường Khanh xuy một tiếng, “Không nhất định.”

Nếu đổi thành lúc trước muốn diễn kịch, cho dù ăn vào thần quả sẽ đau đến nửa chết nửa sống, cô cũng sẽ nuốt vào, nhưng trước mắt nếu đã muốn vạch mặt, vậy làm gì phải uổng công chịu tội nữa.

“Thần trăm phương nghìn kế muốn ta trở thành thần, đây là vì sao?” Cô hỏi.

“Ta muốn chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau.”

Giọng nói ôn nhu như vậy, quả thực không cách nào tưởng tượng hắn chính là Ma Hoàng lúc trước.

Tinh thần phân liệt, đúng là khủng bố nha.

“Nếu Thần muốn cùng ta vĩnh viễn bên nhau, vậy Thần có thể cho ta xem mặt ngài chứ?” Đường Khanh có chút thẹn thùng mở miệng, “Đã hơn một năm rồi, ta còn chưa biết dáng vẻ của Thần đâu.”

Bởi không thấy quá rõ dáng vẻ của đối phương, nên cô không cách nào đoán được biểu cảm hiện tại của hắn, chẳng qua động tác hơi ngừng kia, lại bán đứng tâm tình giờ phút này của hắn.

“Thần không muốn sao?” Cố ý bày vẻ mặt ngây thơ nhìn về phía hắn, tiếp theo cô rũ mắt, giọng nói mang vẻ mất mát dày đặc, “Nếu Thần cảm thấy khó xử, thì thôi vậy.”

“Lâm Na, ngoại trừ chuyện này.” Thần Ánh Sáng trước nay sủng cô, nhưng chuyện này lại cự tuyệt.

Đường Khanh sau sự mất mát ngắn ngủi, lại lần nữa nở nụ cười, tiếp theo cô giảo hoạt nói, “Thần đã nói rồi đó, ngoại trừ chuyện này, còn lại đều có thể đáp ứng ta.”

Thần Ánh Sáng vừa định gật đầu, lại thấy cô đột nhiên nhón mũi chân, tiếp theo kinh ngạc nhìn cô nhào về phía mình, hai đôi môi vừa chạm, một dòng điện thật nhỏ thổi quét toàn thân, cảm giác tê dại, khiến thân thể hắn cứng đờ.

Một năm, hắn khắc chế một năm, đối mặt với cô nhào vào trong ngực, sao còn có thể tiếp tục khắc chế.

Một nụ hôn tối tăm trời đất, thần hầu xung quanh đồng loạt tránh lui sang hai bên.

Thật lâu sau, ngay khi hắn tình mê ý loạn, một tiếng ‘Ma Hoàng đại nhân’ nháy mắt khiến hắn thanh tỉnh.

Đường Khanh bị đẩy mạnh ra, thiếu chút nữa ngã trên đất, sau khi miễn cưỡng ổn định thân mình, tất cả ngụy trang lúc trước trong khoảnh khắc này toàn bộ dỡ xuống.

“Nàng đang nói gì.” Thần Ánh Sáng hỏi.

Đường Khanh nhếch môi cười, trong mắt lại không có nửa điểm mê luyến ngây thơ, “Ma Hoàng đại nhân hẳn phải hiểu ý ta chứ.”

Nếu đã bị phát hiện, Thần Ánh Sáng cũng không ngụy trang nữa, chỉ hỏi: “Nàng phát hiện từ khi nào.”

“Rất sớm trước đây liền phát hiện, rốt cuộc sự ngụy trang của ngươi, thật sự chẳng ra sao ả.”

“Nếu đã sớm phát hiện, vì sao đến bây giờ mới nói.”

Đường Khanh buông tay, “Chỉ là muốn nhìn xem ngươi rốt cuộc muốn làm gì.”

“Vậy hiện tại nàng đã thấy rõ ta rốt cuộc muốn làm gì chưa?”

“Chưa thấy rõ.”

Đối mặt với sự thành thật của cô, Thần Ánh Sáng đột nhiên cười nhạt, “Nếu chưa thấy rõ, vậy vì sao Lâm Lâm không tiếp tục diễn.”

“Giác quan thứ sáu nói cho ta, thần quả này không thể ăn.”

“Lâm Lâm cảm thấy nàng có quyền lợi cự tuyệt?”

Luận về thực lực, cô đương nhiên đánh không lại hắn, rốt cuộc thần lực trên người mình đều là hắn cho, cũng may, trong 3 ngày này cô đã nghĩ kỹ đường lui sau khi vạch mặt.

Trong Thần Điện có rất nhiều nơi tốt, còn có không ít thứ tốt, trước kia hắn đối với mình lại không chút trói buộc, một số đồ cô muốn đương nhiên có được dễ như trở bàn tay, ví dụ như thuốc ẩn giấu tung tích của mình, lại ví dụ như thần phù có thể giúp cô nhanh chóng rời khỏi Thần Điện.

“Trước kia không có, chẳng qua hiện tại có thể thử một lần.”

Đường Khanh cười nói, tiếp theo, cô liền biến mất khỏi Thần Điện.

Thần phù truyền tống cô tới Long tộc, đây là chủng tộc cực kỳ bưu hãn, cho dù là Thần Ánh Sáng, muốn một mình đấu với toàn bộ chủng tộc bọn họ vẫn rất khó khăn.

Đường Khanh tránh trong một sơn cốc cô phát hiện ra vào ngày du ngoạn kia, nhìn sao trời bên ngoài, hiếm khi có chút thả lỏng.

“Khanh Khanh, ngươi rời khỏi Thần Ánh Sáng, không sợ hắn bùng nổ sao?”

“Ta liền chờ hắn bùng nổ. Tốt cuộc không bùng nổ trong trầm mặc, thì sẽ chết trong trầm mặc đó.”

Hệ thống cảm thấy cô nói rất có lý, nhưng luôn cảm thấy đây là cô đang làm ra vẻ.

“Đúng rồi, lúc trước ngươi nói thần quả kia có vấn đề, rốt cuộc có vấn đề ở đâu?”

“Ta đoán mò, chẳng qua muốn tìm một điểm dẫn phát chuyện sau đó mà thôi.”

Hệ thống đối với ký chủ nhà mình đã không còn lời gì để nói, chẳng qua khi cuối cùng chuyện trở thành sự thật, hắn không thể không nói một câu, ký chủ nhà hắn, có một cái miệng quạ đen* rất lợi hại. (*miệng quạ đen: nói chuyện xui thành sự thật)

Trước mắt, trời đã tối, Đường Khanh đơn giản nhắm mắt ngủ, ba ngày này cô vẫn luôn nghĩ cách rời đi, thật sự đã khiến cô sầu đến mất ngủ.

Còn chưa đợi cô ngủ say, cảnh báo của hệ thống đã vang lên trong đầu.

“Khanh Khanh, Thần Ánh Sáng, ồ không, là Ma Hoàng tới!”

Giọng nói của hệ thống khiến cô nháy mắt thanh tỉnh, còn chưa đợi cô có bất cứ phản ứng gì, người đã đứng trước mặt cô.

Ma Hoàng hay cũng là Thần Ánh Sáng cao quý đứng trước mặt cô, tiếp theo khóe môi khẽ nhếch, “Lâm Lâm, nàng cảm thấy nàng có thể chạy trốn tới nơi nào?”