Chương 135: Thánh Nữ Của Ma Hoàng 19

Edit: Xanh Lá

Xung quanh sớm đã loạn thành một đoàn, dân chúng lấy lại tinh thần đồng loạt chạy tới nơi có nguồn nước, kia chính là Thánh Nữ của bọn họ, nếu cô bị thiêu chết, đừng nói toàn bộ đại lục Ánh Sáng cũng không tìm thấy vị Thánh Nữ thứ hai có thần lực cao cường như vậy, mà dù có đi chăng nữa, nhưng Thánh Nữ đại nhân đã từng khẳng khái cỡ nào, sao bọn họ có thể lấy oán trả ơn chứ!

Nhị hoàng tử sớm bị tình cảnh này dọa cho sợ tới mức xụi lơ trên đất, đợi hắn lấy lại tinh thần muốn chạy trốn, liền phát hiện nhóm kỵ sĩ không biết đã phản chiến từ khi nào, đồng loạt chĩa kiếm về phía hắn ta.

Nguồn nước cách nơi hành hình trong thành có chút xa, dân chúng vừa thấy Thánh Nữ sắp bị lửa đốt đến, không ít người gấp gáp tiến lên, muốn dùng thân thể bọn họ ngăn cản đám lửa này.

Bọn họ bị thương, Thánh Nữ đại nhân sẽ trị liệu cho bọn họ, nhưng nếu Thánh Nữ đại nhân không còn, vậy trên thế giới này liền không còn cô nữa.

Trong quá trình này, Đường Khanh từ đầu đến cuối đều không tiếp tục mở miệng, đương nhiên, đây chỉ là biểu hiện bên ngoài, còn bên trong, cô đang nói chuyện vui quên trời đất với hệ thống.

“Khanh Khanh, lửa sắp đốt tới ngươi rồi.”

“Ồ, không sợ.”

“Sao ngươi lại nhắm mắt không làm gì thế.” Hệ thống đã bắt đầu nóng nảy, kết quả ký chủ lại vô cùng nhàn nhã.

“Ta không nhắm mắt chẳng lẽ mặc cho khói đặc hun ta, ngươi không biết vừa rồi ta vì giả bộ oai hùng mà đã bị khói hun đầy mắt, đến giờ vẫn còn đau đây.”

“Vậy nên hai mắt mới đẫm lệ?”

“Có ai bị khói hun mắt mà không đổ lệ? Ta cũng đâu phải người mù.”

Hệ thống lúc này đã không còn lời nào để nói, hắn vừa rồi thiếu chút nữa đã bị kỹ thuật diễn của cô lừa.

“Vậy vạn nhất Ma Hoàng không tới thì làm sao?” Hắn còn nhớ rõ lời cô nói lúc trước ở trong tù.

“Ma Hoàng không tới, vậy không phải còn có Thần Ánh Sáng sao.” Vốn chỉ là thuận miệng nói, lại không nghĩ tới cuối cùng thế mà liền trở thành sự thật.

“Thần Ánh Sáng? Cái tên luôn tuột xích vào thời khắc mấu chốt kia á?”

“Hệ thống, ta có một suy đoán to gan.” Nói đến những lời này, giọng Đường Khanh đột nhiên nghiêm túc lên, “Suy đoán này, mới bắt đầu từ trong tháng.”

“Ồ? Suy đoán gì vậy?”

“Ngươi có phát hiện không, hai người Thần Ánh Sáng và Ma Hoàng, trước nay đều chưa bao giờ xuất hiện cùng lúc.”

“Một là chúa tể ánh sáng, một là chúa tể bóng tối, đương nhiên sẽ không cùng nhau xuất hiện.”

“Nhưng ngươi đã quên một việc, hai bọn họ là đối thủ một mất một còn, mặc kệ bên nào đã từng xuất hiện ở đâu, tất nhiên sẽ lưu lại một khí tức, nhưng bọn họ lại như hoàn toàn không biết đối phương tồn tại vậy.” Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt cô híp lại, “Ngươi cũng đừng quên trên lỗ tai ta còn mang theo cái gì.”

Lời này của Đường Khanh, khiến tâm tư hệ thống chìm tới đáy cốc, nếu nói lúc trước chẳng qua là suy đoán, vậy một câu cuối cùng kia lại là chứng cứ hàng thật giá thật.

Khuyên tai có chứa sức mạnh bóng tối, với thần lực của Thần Ánh Sáng không có khả năng không cảm thụ được.

Mà Đường Khanh lại nói: “Hơn nữa sau khi ta ăn thần quả thiếu chút nữa mọc cánh, cho dù không mọc ra toàn bộ, nhưng thần lực ngày càng nồng hậu kia, Ma Hoàng cũng không có khả năng không cảm giác được.”

“Cho nên……” Hệ thống đã không dám nói ra đáp án đủ để khiến hắn suy sụp này.

“Ừm, thế giới này có khả năng sụp đổ.” Đường Khanh lạnh lạnh nói xong câu đó, ngọn lửa vốn đã đốt tới dưới chân cô, đột nhiên hoàn toàn ngừng lại.

Ngọn lửa cũng không bị dập tắt, chỉ là bị ngừng nguyên trạng, có thể làm được điều này, ngoại trừ hắn thì không còn ai khác.

Vốn còn tưởng sẽ là Ma Hoàng tới đây, không ngờ, người tới thế mà lại là Thần Ánh Sáng.

Thần lực mạnh mẽ cùng ánh sáng thần kim sắc, nháy mắt liền chiếu rọi sân hành hình nho nhỏ này.

Nhìn vị thần cao quý không thể chạm đến kia, tất cả mọi người dại ra. Đương nhiên, bọn họ dại ra cũng chỉ trong chớp mắt, thần linh cao cao tại thượng cũng không phải đối tượng mà người thường có thể xem. Sau khi mọi người đang nhìn đến thân ảnh kia, tức khắc đôi mắt liền vô cùng đau đớn.

Cũng không biết là ai đột nhiên gào to một tiếng Thần Ánh Sáng, tiếp theo, tất cả mọi người quỳ xuống dồn dập.

Đường Khanh vì bị trói vào cột dĩ nhiên không thể quỳ, đương nhiên, mặc dù cô không bị trói, cũng sẽ không có chuyện cô quỳ xuống. Cô vui sướng nhìn vị thần cao cao tại thượng kia, đôi mắt ảm đạm trước đó thoáng chốc sáng ngời.

Cũng không biết có phải Thần Ánh Sáng động tay động chân gì hay không, dù sao những người khác không thể nhìn thấy hắn, nhưng Đường Khanh muốn nhìn hắn, lại căn bản không có nửa điểm không khoẻ, ngược lại còn cảm thấy mình được ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt bao quanh.

Thần Ánh Sáng cũng không tiến đến đây, hắn chỉ hơi giơ tay, tiếp theo dây thừng trói trên người cô hoàn toàn được cởi bỏ.

Bởi vì trên chân có thương tích, đứng trên mặt đất nóng như thiêu đốt kia cô liền thiếu chút nữa không đứng được, ngay khi cô sắp té ngã, một đạo thần lực đột nhiên ập tới đây, tiếp theo cô liền thấy mình bay lên từ trên mặt đất, cuối cùng rơi vào trong ngực vị thần nào đó kia.

Bởi vì quá mức đột ngột, cô hơi giãy giụa, thấy tay đối phương giữ chặt mình, cô không khỏi thật cẩn thận nói: “Thần?”

Thần Ánh Sáng ôn nhu giải thích, “Chân Lâm Na bị thương, không thể đứng được.”

Đường Khanh không giãy giụa, ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn.

Thần Ánh Sáng từ đầu đến cuối cũng không nhìn dân chúng kích động phía dưới cái nào, chỉ là trước khi đi, hắn liếc mắt nhìn Nhị hoàng tử xụi lơ trên mặt đất, nước tiểu mất khống chế kia.

“Lâm Na, người kia, nàng muốn xử trí như thế nào?”

Thánh Nữ trước nay từ bi, mà Đường Khanh căn bản không hề đặt Nhị hoàng tử kia vào trong mắt, hắn sống hay chết cô cũng không có hứng thú, vì thế nói: “Chẳng qua hắn bị kẻ gian mê hoặc, thần liền thả hắn đi.”

“Lâm Na thật quá thiện lương.”

Thánh Nữ đã mở miệng, Thần Ánh Sáng dĩ nhiên cũng không làm khó hắn ta, chỉ là Nhị hoàng tử đã sớm khiến nhiều người tức giận, mặc dù thần khoan thứ cho hắn, dân chúng cũng sẽ không bỏ qua, chẳng qua những điều này đã không liên quan tới hai người bọn họ.

Thần Ánh Sáng một đường mang theo Đường Khanh đi tới Thần Điện, Thần Điện hùng vĩ hoa lệ, chẳng qua mọi nơi trong tầm mắt ngoại trừ màu trắng cũng chỉ có màu trắng.

“Nha, Thống à, ngươi có cảm thấy cái Thần Điện này quen mắt không?”

“Ngươi đang nói đến Ma cung của Ma Hoàng lúc trước?”

“Lại không phải chắc.” Nói đến đây, cô chậc một tiếng, nói: “Chậc, đây là hắn đang chuẩn bị ngả bài? Hay là thật sự khinh ta ngốc, sơ hở lớn như vậy ta sẽ không nhìn ra?”

Hệ thống nghĩ một chút, vẫn không nói ra câu ‘nam chính nghĩ ngươi ngu xuẩn’ này, rốt cuộc ký chủ nhà hắn có đôi khi thông minh hơn người, nhưng có đôi khi cũng ngốc đến độ không nỡ chứng kiến.

“Khanh Khanh ngươi có định ngả bài với hắn không?”

“Hắn muốn diễn kịch liền tạm thời cùng hắn diễn thôi, nói thế nào hắn cũng là nam chính.”

Bởi có “tool hack” là hệ thống ở đây, lời trong lòng Đường Khanh trừ phi cô muốn cho hắn (Thần Ánh Sáng) biết, nếu không đều được che giấu hoàn toàn. Nghĩ vậy, cô lại nói: “Thống à, hệ thống ngươi thăng cấp thật sự quá đúng lúc, bằng không nếu hắn biết ta phát hiện chân tướng rồu, vở diễn này cũng không biết diễn tiếp ra sao.”

“Ngươi cũng đừng đùa với lửa quá mức.” Hệ thống sợ hãi cô chơi quá trớn, vì thế lên tiếng nhắc nhở.

Thần Ánh Sáng cũng không biết mình đã lộ tẩy, lúc này hắn ôm Đường Khanh bị thương đi thẳng vào tẩm điện của hắn, cuối cùng thật cẩn thận đặt cô lên giường.

“Đau không?” Cẩn thận nâng bàn chân bị thương của cô lên, trong giọng nói ôn nhu mang theo một tia đau lòng.

Đường Khanh ngọt ngào cười, “Có Thần ở đây, không đau.” Nói xong, dường như sợ hắn không tin, lại nhấn mạnh: “Thật sự, một chút cũng không đau.”

Thần Ánh Sáng than nhẹ một tiếng, cuối cùng dùng thần lực chữa khỏi tổn thương trên chân cô.