Chương 111: Cứu Mạng, Biến Thành Mèo! 17

Edit: Xanh Lá

Mặc Diệc bị thương, ngay trong đêm đó ông Mặc liền vội vã trở về từ nước ngoài. Đường Khanh hôn mê hai ngày, chợt thấy một người đàn ông trung niên nhìn không khác nam chính là mấy, cô vẫn rất hoảng sợ, nhưng bà Mặc thì sau khi vết thương của Mặc Diệc không còn nguy hiểm đã khôi phục vẻ tươi cười vốn có.

“Ông già, ông nhìn ông xem, đã dọa Đường Đường rồi đấy. Đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, ở nhà không cần lạnh mặt.”

Bà Mặc tuy ngoài miệng ghét bỏ, chẳng qua tình cảm yêu thương trong mắt lại không giả chút nào.

Ông Mặc cũng không nhiều lời, chỉ vẫy vẫy tay với cô, thấy cô đi đến bên cạnh mình, liền thuần thục rót cho cô một ly sữa, sau đó ngay cả ánh mắt cũng không cho con trai mình, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Thương tích thế nào?”

“Đã không sao nữa.”

“Cá lọt lưới ba đã tra được, con nhớ tự mình xử lý sạch sẽ.” Nói xong, ông như đột nhiên nhớ ra một chuyện, “Ba nghe mẹ con nói con thích một người? Hơn nữa đối phương cũng vừa ý con?”

Mặc Diệc nhướng mày, nhìn tiểu gia hỏa nằm trong ngực mẹ mình, khóe môi khẽ nhếch, trên mặt hiện tia cười như có như không hiếm hoi.

Vì thế, còn chưa đợi hắn mở miệng, liền nghe được bà Mặc cười tủm tỉm nói, “Tôi đã nói với ông con trai có người nó thích, ông còn không tin tôi, nhìn mà xem, ý cười hiện trên mặt này, ai da, tôi còn chưa bao giờ thấy đấy.”

Ông Mặc nghe xong, lộ biểu cảm ghét bỏ, “Chậc, thật khó có được, thế mà vẫn có cô gái coi trọng con.”

Mặc Diệc mặt không đổi sắc, buồn bã nói: “Cho nên năm đó thật khổ mẹ con mà, sao lại nhìn trúng ba được chứ.”

Bà Mặc thần sắc bình tĩnh, hiển nhiên đã thấy loại cảnh tượng này rất nhiều lần, nhưng Đường Khanh nằm trong ngực bà Mặc đến giờ mới đột nhiên hiểu rõ, vì sao nam chính cả ngày đều lạnh mặt như vậy, đây hoàn toàn chính là di truyền nha!

Ông Mặc và Mặc Diệc có ngoại hình gần như không khác mấy, ngoại trừ chút dấu vết năm tháng lưu lại trên mặt, quả thực chính là một khuôn mẫu khắc ra, cũng bởi vậy, cô không khỏi nhìn thêm vài lần.

Lại nói tiếp, tính cách của Mặc Diệc ít nhiều cũng di truyền từ cha mình. Cha Mặc đối với đứa con trai này, tình cảm dĩ nhiên phải có, chẳng qua ông vẫn ghét bỏ, ai bảo hồi còn nhỏ nó bá chiếm bà xã mình, vừa bá chiếm còn chiếm nhiều năm như vậy, nhớ trước đây vợ mình đã vì nó mà rất nhiều lần đá mình ra khỏi phòng ngủ nha. Có nói tiếp cũng chỉ là nước mắt đau thương, cho nên chờ sau khi Mặc Diệc thành niên, ông liền lập tức phủi tay không làm, giao tất cả chuyện trong tay cho hắn, sau đó ông liền dẫn vợ mình đi trải nghiệm thế giới riêng của hai người.

Vốn dĩ lần này bà Mặc cũng không định trở về, là do Dạ gia bên kia gọi điện tới, nói con trai mình coi trọng con gái thứ hai nhà ông ta, lúc này mới muốn trở về xem con dâu tương lai, thuận tiện lại cho hai người đính hôn gì đó.

Ông Mặc ở nước ngoài còn chút chuyện phải xử lý, vốn định mấy ngày sau về nước, ai ngờ bà Mặc lại lén lút chạy về.

Người đã về nước rồi, cha Mặc cũng không tiện qua bắt, chỉ có thể mau chóng xử lý việc trong tay. Nào biết chuyện còn chưa xử lý xong, liền nghe được có kẻ không có mắt dám bắt cóc bà xã mình, còn làm bị thương con trai mình, đúng là muốn tìm chết!

Tưởng ông rời khỏi Hoa Quốc là thật sự buông tay mặc kệ hết thảy?

Đường Khanh nhìn cha con hai người ghét bỏ nhau, ngược lại cảm thấy cực kỳ thú vị, chẳng qua bình giấm chua nào đó lại không vui.

“Mẹ, lão đầu tử hiếm khi trở về, mẹ vẫn nên ở bên ông ấy nhiều một chút, cho khỏi đổ bình giấm chua, con không muốn mấy ngày này trong nhà toàn mùi giấm.” Nói xong, bàn tay to chụp tới, trực tiếp bế Đường Khanh khỏi tay bà Mặc, ôm vào trong lòng mình.

Ông Mặc nhướng mày, thật ra lại không nói gì cả, ngược lại là bà Mặc, tốt xấu cũng là con trai mình nuôi từ nhỏ, sao bà lại không rõ hắn tính điều gì.

“Được rồi, đừng có chụp mũ ba con, rõ ràng tự mình đổ bình giấm chua còn nói ai khác. Lại nói tiếp, con để ý Đường Đường như vậy, cũng không sợ Đường cô nương nhà con tức giận hả?”

Mặc Diệc thấy tâm sự của mình bị người vạch trần, cũng không phản bác, chỉ xoa đầu nhỏ của Đường Khanh, nói chắc nịch: “Cô ấy sẽ không.”

Ông Mặc nhìn đứa con trai dường như hơi khác trước, nói, “Nếu sẽ không, vậy ngày nào đó mời người ta tới ăn một bữa đi. Đúng rồi, nhớ mời cả trưởng bối nhà người ta cùng tới.” Nói xong, đang chuẩn bị dẫn vợ chạy lấy người, cha Mặc đột nhiên ngừng lại, “Con đã gặp trưởng bối nhà người ta bao giờ chưa?” Nói đến đây, thấy con trai nhà mình thế mà lại nhíu mày không nói, lập tức khóe miệng ông run rẩy. Ông biết ngay đứa con trai này của mình không đáng tin cậy! Nhớ năm đó ông muốn cưới mẹ nó, quả thực đã dỗ cả nhóm trưởng bối xung quanh đến vui tươi hớn hở.

Lời ông Mặc nói đã thức tỉnh hắn, lại nghĩ đến lúc trước Đường Đường nhà mình nói không ai sẽ đồng ý cho hai người bọn họ ở bên nhau, xem ra phải nói chuyện với cô thật kỹ càng.

“Trưởng bối là phải dỗ ngọt biết không, đừng xụ mặt, cẩn thận bị người ta đánh ra khỏi cửa.”

Nghe cha Mặc dặn dò, Mặc Diệc hiếm khi nghe lời gật đầu, “Biết rồi ạ.”

Ông Mặc nhìn cái đức hạnh này của thằng con mình, đột nhiên có chút lo cho việc hôn nhân của nó, vì thế hiếm khi thể hiện tình thương của cha, “Nếu trưởng bối của đối phương không đồng ý, con cũng đừng lo, cùng lắm thì ba giúp con cướp người về.”

Mặc Diệc cũng cảm thấy đề nghị cướp người này cực kỳ không tệ, vì thế tiếp tục gật đầu, “Vâng, con biết rồi, chẳng qua không cần ba giúp, con sẽ tự mình cướp về.”

“Bà xã, em cũng nghe rồi đấy, chuyện của thằng nhóc thúi này không cần lo. Đi, chúng ta ra ngoài chơi trước, đã lâu không về Hoa Quốc rồi……”

Ông Mặc sửa lại thái độ lạnh nhạt lúc trước, ân cần nắm tay bà Mặc biến mất trước mắt một người một mèo.

Đường Khanh đã bị hai cha con này làm cho khiếp sợ đến mức tam quan vỡ vụn, cái gì gọi là không đồng ý liền cướp người? Làm ơn, đương sự là cô còn đang ở đây đấy, có thể bận tâm đến cô một chút hay không!

Cùng ngây ngốc tại chỗ còn có hệ thống, hắn đột nhiên có chút hiểu ra, vì sao rõ ràng cha mẹ đều còn, hơn nữa lại là đôi vợ chồng cực kỳ hạnh phúc nhưng vẫn dưỡng ra một đứa con trai hắc hóa như vậy, hóa ra vấn đề nằm ở gốc nha.

Nghĩ vậy, hệ thống yên lặng đồng tình với ký chủ nhà mình một phen, thật không dễ dàng mà.

Cha mẹ Mặc gia vừa rời đi, Mặc Diệc liền mang theo Đường Khanh về phòng ngủ.

“Đường Đường, biến trở lại.” Nói xong, hắn còn không quên lấy ra từ tủ quần áo của mình một chiếc áo sơmi màu trắng, sau đó cực kỳ thân sĩ xoay người đi.

Đường Khanh cũng không nhập nhằng, sau khi biến thành người liền trực tiếp mặc áo sơmi, sau đó nói: “Nói đi.”

“Nhà em ở nơi nào, em còn có cha mẹ không? Cha mẹ em có phải cũng giống em, có thể biến thành hình người không? Còn nữa, rốt cuộc có bao nhiêu người biết em có thể hóa hình?”

Mặc Diệc một lần hỏi quá nhiều vấn đề, cũng may Đường Khanh vẫn chưa bị hắn làm cho rối não, nhất nhất trả lời: “Không cha không mẹ, từ nhỏ là cô nhi. Về phần loại chuyện biến thành người này, lần đầu tiên biến hình chỉ bị anh nhìn thấy.”

Mấy chữ “lần đầu tiên” của Đường Khanh thành công lấy lòng người nào đó. Nếu có thể, hắn chỉ hận không có được tất cả lần đầu tiên của cô.

“Một khi đã vậy, vì sao em lại nói sẽ không ai đồng ý cho chúng ta bên nhau?”

Đường Khanh ngây người sửng sốt, tiếp theo rất nhanh chóng giải thích: “Chủng tộc của chúng ta bất đồng.”

“Anh không để bụng.”

“Chúng ta…… rất có thể có một người sẽ đi trước đối phương.”

Đường Khanh nói ra một nửa tình hình thực tế. Một khi nhiệm vụ hoàn thành, cô phải rời đi, đây cũng là lý do vì sao cô khắc chế mình, chưa bao giờ giao trái tim mình cho bất cứ ai. Một khi đã yêu, vậy cô liền thật sự như lời hệ thống nói, vạn kiếp bất phục.