Chương 110: Cứu Mạng, Biến Thành Mèo! 16

Edit: Xanh Lá

Bác sĩ thú y nào đó lại lần nữa bị người ta xách lên từ trong ổ chăn. Đợi đến khi nhìn thấy đối phương là người nào, tức khắc anh ta có một loại tâm tình như bị chó cắn.

Rốt cuộc đời trước anh ta đã tạo nghiệt gì nha, ba lần bốn lượt bị mèo trắng nhỏ này hành hạ.

Nhìn đến chủ nhân của mèo trắng nhỏ, nói thật ra, anh ta cũng cực kỳ bội phục, người cũng đã ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU, thế mà còn nhớ thương đến thú cưng của mình nữa. Tuy nói đối phương ra lệnh mình kiểm tra thân thể cho mèo trắng nhỏ ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU khiến anh ta cực kỳ cạn lời, chẳng qua nhìn hắn (Mặc Diệc) đã bệnh đến mức này, anh ta vẫn phải cố mà đáp ứng.

“Vị tiên sinh này, thú cưng của ngài không có vấn đề gì cả.”

“Vậy vì sao lại hôn mê?”

“Nếu ngài nhất định muốn tôi phải nói ra vấn đề, vậy tôi chỉ có thể nói do mệt nhọc quá độ nên hôn mê.”

Thực ra Mặc Diệc biết, gọi bác sĩ thú y đến đây căn bản cũng không tìm ra đáp án được, chỉ là nhìn Đường Đường hôn mê, nếu hắn không làm gì sẽ cảm thấy cả người không thoải mái. Sau khi liên tục hỏi han, xác định thân thể cô không có gì quá đáng ngại, lúc này hắn mới để bác sĩ thú y rời đi.

Linh khí của Đường Khanh bị hao tổn, chẳng qua lần này lại khác với lần trước, rốt cuộc trong thời gian này cô cũng không hề lười biếng, nên lần này cô không phải hôn mê đến ba ngày, mà ngay nửa đêm ngày hôm sau đã tỉnh lại.

Mặc Diệc sớm đã qua giai đoạn nguy hiểm, sau khi làm một loạt kiểm tra ở bệnh viện, liền về tới Mặc gia.

Nửa đêm, như cảm nhận được tiểu gia hỏa trong ngực nhúc nhích, còn chưa đợi hắn hoàn toàn thanh tỉnh, trên người đã bị thứ gì đó cưỡi lên, tiếp theo bên tai liền truyền đến một trận chửi rủa.

“Ngu ngốc! Ngu xuẩn! Đầu đất!”

“Đường Đường.”

“Đường cái đại đầu quỷ nhà anh, tôi chưa từng thấy ai ngu ngốc hơn anh cả!”

Đường Khanh vừa tỉnh, cũng không màng đến linh khí trong cơ thể mình còn chưa hoàn toàn khôi phục, đã trực tiếp biến thành hình người thoá mạ đối phương một trận. Đây chính là nam chính đó, nếu hắn có mệnh hệ gì, cô biết làm sao bây giờ đây! Thế mà còn không rên một tiếng đã chạy tới đỡ đạn, quả thực tức chết cô rồi!

Mặc Diệc nhìn tiểu gia hỏa nào đó cưỡi trên người mình, còn lộ tai mèo, trên mặt tức khắc nở nụ cười tươi.

“Đường Đường, em tỉnh lúc nào vậy.”

“Anh quản tôi tỉnh lúc nào làm gì!”

Đường Khanh thở phì phì nói, ngay sau đó cô đã bị ôm vào trong ngực đối phương, tiếp theo liền nghe thấy đối phương cười thấp giọng.

“Anh đoán em vừa mới tỉnh.”

“Hừ!”

Nghe đối phương ngạo kiều hừ lạnh, tươi cười trên khóe miệng Mặc Diệc lại sâu vài phần.

“Muốn biết sao anh lại đoán được không?”

“Tôi thèm vào.”

“Mỗi lần Đường Đường biến thành người đều không mặc quần áo. Cho nên……”

Không đợi hắn nói xong, Đường Khanh lập tức nhớ ra lúc này mình đang trần trụi. Trước đó chỉ lo giáo huấn hắn, kết quả liền quên mất cái thuộc tính xỏ lá này trên người mình.

“Ngao!”

“Kêu cái gì.”

“Ngươi nhắm mắt ngay cho trẫm!”

“Nhìn cũng nhìn rồi, Đường Đường thẹn thùng cái gì nha.”

“Anh câm miệng!!!”

Đường Khanh rít gào xong, lập tức nhảy xuống giường tùy ý tìm một chiếc áo sơmi mặc lên, nhưng lúc này cô mặc hay không mặc cũng chẳng khác nhau là mấy, ngược lại bởi vì mặc áo sơmi, loại mỹ cảm mông lung này càng khiến người xem khó có thể dời mắt.

Đợi làm xong hết thảy, hệ thống đột nhiên lên tiếng, “Nha, ta còn nghĩ sao phòng tối lần này lại kết thúc nhanh như vậy, còn tưởng nam chính không được cơ, hóa ra còn chưa bị ăn à.” Nói xong, hắn còn không quên “Chậc” một tiếng, “Nam chính thế giới này không ổn nha. Ngươi đã cởi sạch rồi, thế mà còn thờ ơ như vậy, cho nên không phải là ‘không được’ đấy chứ?”

“Ngươi ‘con mèo nhà nó’ câm miệng cho lão nương!” Đường Khanh lại rít gào lần nữa, hai kẻ này không một ai khiến cô cô bớt lo!

“Ai nha, tuy rằng nam chính không được, nhưng ngươi cũng đừng nóng giận, chỉ số hoàn thành của thế giới đã vượt 60% rồi. Cứ cố gắng không ngừng, ta lại đổi sang thế giới khác, đổi thành loại nam chính “có năng lực”, kiểu như thế giới trước ấy, mười ngày mười đêm nha.”

Đường Khanh:……

Tuy không biết hệ thống thế nào, nhưng cô dám khẳng định, cái hệ thống rác rưởi này nhất định đang xảy ra trục trặc, nếu không sao hắn lại nói ra loại lời đáng sợ như thế.

“Ai nha, sao không nói gì?” Hệ thống đã tự sa ngã, hoàn toàn tiếp nhận loại giả thiết phòng tối này, thậm chí còn nghĩ ra một biện pháp, lén mang theo chút đồ vào phòng tối. Hiện giờ phòng tối đối với hắn đã không phải ngục giam, mà chính là nơi nghỉ dưỡng!

Hắn! Rốt cuộc đã khỏi bị đôi cẩu nam nữ, ồ không đúng, là miêu nam nữ này khoe ân ái trước mặt!

“Ta cảm thấy ngươi thay đổi rồi, không còn là hệ thống mà ta quen biết.”

“Ây da, ta cũng cảm thấy ta thay đổi.” Hệ thống buông tay, mỗi ngày đối mặt với ký chủ rác rưởi như vậy, hắn có thể bất biến sao.

“Ngươi hiện tại công khai nói loại lời này bên ngoài, hệ thống chủ của các ngươi mặc kệ ngươi sao?”

Nói đến đây, cô quả thực đã giẫm trúng chỗ đau của hệ thống. Kỳ thật hắn cảm thấy mình bị hệ thống chủ từ bỏ, nếu không hết thảy những điều này căn bản không thể nào giải thích được, ngay cả phòng tối, một nơi không khác gì ngục giam khiến tất cả hệ thống đều nghe qua đã sợ vỡ mật, mà hiện giờ hắn cũng có thể mang đồ vào.

Đương nhiên, những việc này hắn sẽ không nói cho ký chủ, rốt cuộc nếu như nói ra sẽ khiến ký chủ có tâm lý tiêu cực mà chậm trễ.

“Ta cảm thấy so với quan tâm ta, ngươi hẳn càng nên quan tâm tình cảnh của chính ngươi mới phải.”

Lời của hệ thống tức khắc khiến Đường Khanh nhớ tới trước đó mình đang giằng co với Mặc Diệc, hơn nữa mình còn đang yếu thế, mà trong nháy mắt mình ngây ra như vậy, đối phương đã đi tới trước mặt mình.

“Đường Đường mặc áo sơmi của anh, thật đẹp.”

“Ha hả……”

“Chẳng qua, anh cảm thấy Đường Đường không mặc gì vẫn là đẹp nhất.”

“Phi, đồ lưu manh!”

Hơi thở ấm áp phả lên mặt mình, nếu nói lúc trước còn lo cho thân thể nam chính, hiện tại cô đã hoàn toàn không đau lòng, trực tiếp nhấc chân, thúc mạnh tới chỗ nào đó của hắn.

“Đường Đường, sao em còn động chân chứ.” Hắn bắt lấy cẳng chân thon dài trắng nõn kia, tươi cười tràn đầy nói.

Nhưng Đường Khanh lại nghiến răng nghiến lợi, “Buông chân tôi ra ngay.”

“Đường Đường tự mình đưa tới đây, sao anh nỡ buông tay được.” Nói xong, hắn đột nhiên nhớ tới, trước kia lúc cái chân này vẫn là đệm thịt phấn nộn vẫn luôn đạp lên mặt mình, xúc cảm cực kỳ mềm mại. Ma xui quỷ khiến, hắn thế mà lại cúi đầu hôn lên chân cô.

Đường Khanh lập tức trợn tròn mắt, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn về phía hắn, thiếu chút nữa chửi bậy.

“Ừm…… không khác trong tưởng tượng là mấy, rất thơm.”

Đường Khanh đã cảm thấy hết muốn nhìn. Khó khăn lắm mới tìm được một nam chính không hắc hóa là bao, kết quả lại thành tên biến thái.

Hít sâu một hơi, cô thử khiến mình bình tĩnh lại, sau đó nói: “Anh buông tay, chúng ta nói chuyện tử tế.”

“Không được.” Mặc Diệc nghĩ đến trước kia hắn ép cô hiện hình, kết quả hại cô hôn mê mười ngày mười đêm, vì thế liền nói: “Em nên nghỉ ngơi.”

Một khắc trước còn giương cung bạt kiếm, nháy mắt tiếp theo đã là dáng vẻ khác rồi, cốt truyện chuyển biến có chút nhanh, Đường Khanh bày vẻ mặt khó hiểu.

Mặc Diệc cũng không định giải thích, ngược lại một tay bế cô lên, sau đó thật cẩn thận đặt cô lên giường, “Trời còn sớm, ngủ cùng anh thêm một lúc.”

Đường Khanh trước đó chỉ là gắng gượng, lúc này tuy chưa hoàn toàn kiệt sức, chẳng qua cô cũng không muốn lại lần nữa bị hôn mê. Trầm ngâm một lát, cô quyết định để chuyện này đến mai, trước mắt dưỡng linh khí tốt trở lại rồi nói.