Chương 9: Quyết tâm kiếm tiền

“Woojin. Đúng là Woojin của mình rồi. Đúng là Woojin rồi.”

Mẹ cậu ôm chặt lấy cậu, nước mắt rơi lã chã xuống sàn. Bà cứ ngỡ đã mất cậu rồi, nào ngờ Woojin có thể bình an trở về sau năm năm. Bà chẳng thể biết đây là mơ hay thực nữa.

“Con đã ở đâu vậy?”

“Chuyện dài lắm, con sẽ kể cho mẹ sau. Mà, mọi người đâu cả rồi mẹ? Con đã tìm về nhà nhưng chẳng còn gì cả.”

“Sooah đang ở trường mẫu giáo con ạ. Còn bố con thì…”

Mẹ cậu đáp lời, nhưng nước mắt vừa ngừng của bà lại bắt đầu tuôn rơi. Cậu nhận ra có điều không ổn, cảm giác cứ như lồng ngực thắt lại.

“Thôi được rồi, mình về nhà thôi mẹ. Về nhà rồi chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.”

“Ừ. Đi nào. Chúng ta đi về nhà thôi.”

Cứ như bà có thể biến mất bất cứ lúc nào, Woojin nắm chặt tay bà và họ cùng nhau rời khỏi trường. Trên xe buýt, mẹ cậu buồn bã kể chuyện.

Ba cậu là một nạn nhân trong sự kiện Dungeon Shock trước kia. Trên đường về nhà, cùng hàng ngàn hàng vạn người khác đang sử dụng dịch vụ điện ngầm cùng lúc ấy, ông đã qua đời. Thậm chí họ còn không thể tìm thấy thi thể của ông. Mẹ cậu đã một mình tần tảo nuôi nấng Sooah từ ấy đến giờ.

Mất đi trụ cột của gia đình, con trai cũng mất tích đâu không hay. Lý do duy nhất để bà bám trụ được là nhờ đứa con gái nhỏ Sooah. Trước kia, gia đình cậu chẳng phải khá giả gì lắm, và giờ bà còn phải một mình chăm sóc cả gia đình. Cậu có thể cảm nhận được những cực khổ bà đã trải.

Tài sản duy nhất bọn họ còn là một căn hộ, tuy nhiên giá nhà rẻ như đất bùn từ khi Dungeon Shock xảy ra khiến cho việc bán nhà chẳng thể cứu vãn được tình hình. Thêm vào đó, bà lại chẳng có bằng cấp gì, dù sao bà cũng chỉ là một người nội trợ.

Còn tệ hơn nữa, Sooah bị bệnh, nên tài sản cứ vơi đi rất chóng vánh. Đó quả là những ngày tháng cực khổ. Bà đã vật lộn để sinh tồn trong suốt năm năm qua ở nơi đây.

“Con còn sống là tốt rồi, không phải lo cho mẹ nhiều đâu. Mẹ cứ ngỡ lúc ấy con đang trên tàu đi về cơ.”

Bà tạ ơn trời, chỉ vì một điều rằng con trai bà vẫn còn sống.

Chiếc xe buýt chạy gần một tiếng thì bọn họ tới sát khu nhà trước kia nơi cậu từng sống. Ngay bên cạnh Trụ sở chính của Bang hội Hammer, đó là một khu phố tồi tàn.

“Đề phòng ba hay con có quay trở, mẹ chỉ chuyển nhà tới ngay đây cho gần.”

Nếu một người bị coi là mất tích trong sự kiện Dungeon Shock, thì chắc chắn người đó đã chết. Tuy vậy, bà vẫn không nguôi ngoai hi vọng. Đoàn tụ với con trai mình sau năm năm, bà cảm chừng như đây là phần thưởng cho sự chờ đợi, và tất cả những gì mình phải chịu đựng.

Dẫn con trai mình qua một ngõ hẻm chật hẹp, rồi bà tiến về một cái chòi xa xa. Đó là một căn phòng rất nhỏ, nhỏ hơn nhà Jaemin nữa. Hơn nữa có rất nhiều đồ đạc chất đống bên trong, chiếm hết diện tích.

“Ở yên đây. Mẹ sẽ tới trường mẫu giáo đón Sooah về.”

Mẹ cậu rời đi, để cậu ở lại một mình trong căn phòng. Woojin nhìn quanh căn phòng vẫn còn đang chất đầy thùng carton, rồi cậu mở một cái ra.

“A…”

Đây chẳng phải là đồ dùng năm xưa của cậu sao. Cậu lần lượt mở các thùng khác. Tất cả đều như vậy. Chất đầy quần áo của ba và cậu. Thậm chí còn có cả những món đồ chơi của cậu từ thuở nhỏ nữa.

Bà mang theo toàn bộ những món đồ mà họ có từ căn hộ năm năm trước. Bà cố dồn tất cả vào trong một căn phòng nhỏ, nên cũng phải thôi nếu nơi đây trông chật chội thế này. Cậu có thể đoán được tại sao bà chẳng thể vứt chúng, và điều này khiến cậu thật đau lòng.

Không lâu sau, mẹ cậu trở lại, tay nắm tay Sooah. Con bé ngạc nhiên khi thấy cậu. Mặt con bé trắng bệch, nhưng làn da trắng này khiến con bé trông phần nào dễ thương hơn.

Đứa em gái bé bỏng mới 2 tuổi trong trí nhớ cậu giờ đã là một cô bé 7 tuổi xinh xắn dễ thương rồi.

“Sooah. Đây là anh trai của con đó. Chào anh một tiếng đi nào.”

“Anh?”

Sooah nắm lấy mép áo bà, rồi con bé nhìn cậu trông đầy đắn đo. Woojin cố nở nụ cười thân thiện nhất có thể khi cậu nhìn về phía Sooah.

“Sooah, con chơi với anh một chút nhé? Mẹ sẽ làm đồ ăn ngon cho cả nhà mình ngay.”

“Huh? Hôm nay mẹ không phải đi làm nhà hàng ạ?”

“Dĩ nhiên không rồi. Hôm nay là ngày trọng đại của nhà ta mà.”

Mới chỉ là giữa trưa thôi, nhưng mẹ cậu đang làm việc trông thật vội vã. Bà chuẩn bị một bữa ăn đầy ụ. Sooah bỗng trở nên năng động hơn hẳn khi con bé nhìn thấy đĩa thịt. Có lẽ con bé cũng chẳng mấy khi được ăn ngon...

Mẹ cậu nhìn cậu mãn nguyện, để đáp lại lòng tốt của bà, cậu đánh chén không ngần ngại. Xong tới bát thứ ba, cậu mới dừng lại.

Người ta nói rằng chỉ cần ăn thật ngon thôi cũng khiến cho người nấu cảm thấy vui sướng.

Sooah nhanh chóng làm quen với cậu. Con bé gọi cậu là ‘Oppa’ và bám dính lấy cậu luôn. Nếu bảo con bé không sợ hãi chút nào thì không đúng, dường như con bé chỉ muốn làm mẹ vui... Và điều đó khiến tim cậu quặn lại.

“Sooah vẫn luôn chơi một mình lúc ở nhà à?”

“Dạ, mẹ lúc nào cũng có việc bận. Sooah phải ngoan, nên Sooah chơi một mình.”

Cậu thấy tự hào vì những gì cô bé 7 tuổi vừa nói, nên cậu xoa đầu con bé.

“Ứ~ Anh phải xoa đầu Mimi cơ chứ không em.”

“À. Ừ.”

Sooah đưa cậu con búp bê tên Mimi, và cậu trải đầu con búp bê với cái lược to ngang ngón tay cậu. Hai anh em chơi búp bê với nhau thật vui vẻ, và mẹ cậu cứ liếc nhìn hai đứa con của mình dù vẫn đang rửa bát.

Cuộc sống khổ cực suốt năm năm qua làm tuổi tác hiện rõ trên khuôn mặt bà.

Bỗng dưng mẹ cậu nhận được một cuộc điện thoại. Bà vội vã chạy vào phòng vệ sinh để trả lời.

[Bà làm ăn kiểu gì vậy? Đang giờ cao điểm mà chạy đi đâu thế? Quay về đây nhanh!]

“Hôm nay là ngày vô cùng quan trọng. Tôi xin phép nghỉ được không?”

[Này này, bà nghĩ đây là đâu hả? Không có nghỉ ngơi gì hết ở cái nhà hàng nhỏ bé này. Bà đã thường xuyên nghỉ với cái lý do con gái bị ốm rồi. Nếu không muốn bị đuổi việc, thì tới đây nhanh đi]

Các giác quan của Woojin vượt xa người thường nhiều lần, nên cậu không khó khăn gì khi lắng nghe cuộc đối thoại thầm thì từ xa. Woojin đã mường tượng được tình huống rồi, cậu thấy thật nặng nề. Như thể một tảng đá đang chèn lên ngực cậu vậy.

Mẹ cậu rời khỏi phòng vệ sinh, rồi bà nhanh chóng rửa hết chồng bát đĩa. Sau đó bà nói với Woojin và Sooah trông rất ăn năn.

“Sooah, mẹ xin lỗi, con chơi với anh một lát được không?”

“Umm. Vâng ạ. Con sẽ chơi với anh.”

Mặc dù con bé chẳng thể nhớ ra chút kỷ niệm nào với cậu, Sooah đã và đang coi cậu thực sự là người anh ruột của con bé rồi, về điểm này thì con bé thật dễ thương.

“Mẹ rất xin lỗi, Woojin.”

Woojin bật cười.

“Không sao đâu ạ. Mẹ cứ đi đi.”

Sau khi mẹ cậu rời đi, Sooah bỗng dưng sịt sùi, nước mắt nước mũi bắt đầu trào ra cùng một lúc, trông thật đáng thương.

“Mẹ lúc nào cũng bận. Sooah lúc nào cũng phải ở nhà một mình.”

Woojin quay lại nhìn Sooah khi thấy em gái mình khóc.

“Không sao, từ giờ có anh ở bên em rồi.”

“Hứ, em còn chưa gặp anh bao giờ, sao anh lại là anh trai của em được?”

“Hừ… anh là anh trai của em đây. Lẽ nào em không nhớ hồi còn bé, anh còn thay tã cho em nữa cơ mà.”

“Sooah hết tè dầm rồi!”

Woojin cố an ủi một Sooah đang cắu bẳn, nên cậu biểu diễn một số trò cậu biết. Cậu đoán chừng mẹ cậu sẽ về đâu đó trước bữa tối, nhưng đợi mãi bà vẫn chưa về. Nên cậu đành phải nấu luôn.

Woojin đã quen với việc ăn ngủ ngoài trời từ hồi còn ở trên Hành tinh Alphen. Khi cậu mở tủ lạnh ra, vẫn còn kha khá nguyên liệu thừa.

Woojin rán một quả trứng, rồi cậu trộn cơm với một số thứ khác. Hai anh em ngồi ăn ngon lành. Mẹ cậu tận 9 giờ tối mới về.

“Mẹ xin lỗi, mẹ về muộn quá. Con ăn gì rồi? Mai mẹ con mình sẽ đi mua một chiếc điện thoại."

Có lẽ do không liên lạc được với Woojin, nên bà buồn lắm.

Bọn họ nằm ngủ với nhau trong một căn phòng nhỏ, chật chội đến mức còn chẳng có chỗ cho cậu lăn người. Sooah đã thiếp đi từ lúc nào trong vòng tay của mẹ, nhưng Woojin và bà thì vẫn trằn trọc không ngủ được.

“Mẹ thực sự mừng vì con đã trở về.”

Bà đã nói đi nói lại câu ấy không biết bao nhiêu lần từ khi gặp lại cậu. Woojin đêm đó không ngủ được, cậu thức xuyên đêm mà chẳng thể chợp mắt.

“Không phải thế này.”

Woojin cảm thấy một thứ cảm giác ngột ngạt trong tim, như kiểu cậu đang bị chôn vùi trong đống đổ nát. Cậu phải khiến cả nhà sống hạnh phúc hơn, bù đắp cho những tháng ngày qua của họ.

Sáng hôm sau mọi người thức dậy. Sooah phải đi trường mẫu giáo, còn mẹ cậu chuẩn bị đi làm.

“Woojin, tới ủy ban nhân dân lấy lại mã số an sinh xã hội của con đi. Đừng có đi lung tung nữa nhé. Rảnh thì mua một cái điện thoại rồi gọi cho mẹ liền. Nếu con có đói thì cứ làm bát Ramen (mỳ)́... Không, nếu con có đói thì cứ tới nhà hàng ngoài kia kìa. Nhà hàng Seungmi ở ngay đầu chợ ấy.”

“Vâng, mẹ không phải lo. Con chào mẹ.”

Mọi người đã rời đi, chỉ còn Woojin ở lại, nên tâm trạng cậu cứ xầm xì dần.

Cậu có rất nhiều việc phải làm.

Cậu phải hủy bỏ xác nhận trong báo cáo công dân mất tích, rồi đi xin cấp lại mã số an sinh xã hội từ ủy ban nhân dân.

Woojin đã bị triệu hồi giữa năm thứ 3 cao trung, nên cậu vẫn chưa tốt nghiệp. Cậu không muốn thành thằng thất nghiệp, cậu phải tìm một công việc phù hợp để phụ giúp mẹ.

Cậu thấy thương xót người mẹ của mình, và đứa em gái Sooah vẫn luôn cô đơn mỗi ngày. Woojin là người đàn ông duy nhất của gia đình. Cậu phải trở thành trụ cột vững chắc cho họ.

‘Mình phải kiếm thật nhiều tiền.’

Có lẽ cậu phải đi học lần nữa. Không chỉ thế, cậu phải kiếm một công việc tạm thời ngay lập tức. Woojin sốt sắng cân nhắc những cách thức để kiếm thật nhiều tiền.

Và cậu nhớ đến nó. Giống như định mệnh vậy.

Không, cứ như có ai đó trong bóng tối đang thao túng tất cả.

“Roused...”

Woojin nhìn vào đống hóa đơn trị giá 10,000 won nhàu nát, và cậu đã đi tới quyết định cuối cùng. Cậu mở chiếc thùng chứa những bộ đồ được gấp gọn, rồi khoác lên người bộ đồ thuộc về chính mình. Cuối cùng, cậu rời khỏi căn nhà.

Woojin đã lấy được mã an sinh, và đã hủy báo cáo công dân mất tích. Cậu đã mở một tài khoản ngân hàng đứng tên mình, sau đó cậu tìm tới một cửa hàng điện thoại để mua một cái máy mới tiện cho việc liên lạc.

“Đây là loại hàng bán chạy nhất đó, thưa cậu. Nó rất bền, là một chiếc điện thoại được rất nhiều Roused tin dùng.”

Nghe theo lời của người bán hàng, cậu chọn chiếc điện thoại đó luôn. Cậu nhập số điện thoại của mẹ vào, sau đó gửi một tin nhắn cho bà.

‘Có một thằng bé mà con quen sống khá gần nhà mình. Con sẽ ở nhờ nhà nó một thời gian, con sẽ chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông nên mẹ không phải lo đâu.’

Mẹ cậu lập tức gọi lại khi bà nhận được tin nhắn của con trai mình, cậu đã phải giải thích một hồi dài để có thể trấn an bà. Bà biết kinh tế gia đình hiện tại không cho phép cậu đi học, nhưng sau cùng, bà cũng phải chấp nhận lời đề nghị của cậu.

“Whew, mình thấy thật tội lỗi, nhưng chắc chắn mình sẽ đền bù sau.”

Nhà Jaemin cũng không quá xa nhà Woojin. Một quãng đường có thể đi bộ được. Cậu quyết định rằng nơi đây sẽ là căn cứ tuyệt hảo cho tới khi cậu mua được một căn nhà lớn hơn.

Woojin lôi mẩu giấy ra, rồi cậu nhập số điện thoại Jaemin vào. Cậu ấn nút gọi, và tiếng chuông điện thoại lập tức rung lên, ai đó đã trả lời.

[Xin chào, đây là Park-hweeso của Dongjin.]

Cậu nghe thấy một giọng khàn khàn đáp lại. Cậu lập tức kiểm tra lại xem mình có nhập đúng số không. Tuy nhiên, nó đúng chính xác là số ở trên mẩu giấy.

[Xin chào, ai gọi tôi đó, không có gì thì tôi cúp máy đây.]

“Có phải Jaemin không?”

[Nhầm số rồi.]

-Cạch

Cùng với một câu trả lời cằn nhằn, cuộc hội thoại kết thúc. Woojin tặc lưỡi khi cậu nhìn lại vào tờ giấy nhàu nát.

“Hả.. thế này là sao? Thằng nhóc lừa mình à?”

Woojin cố xoa dịu cơn bực tức.