Chương 10: Tiến vào hầm ngục

Woojin vừa xem điện thoại vừa nhoẻn miệng cười.

“Được lắm.”

Thằng nhóc đã cố tình đưa cậu số điện thoại giả…

Nhưng Woojin đã biết nó sống ở đâu rồi, nên cậu không phải đi tìm nữa. Cậu đã hơi đắn đo không biết nên mở lời thế nào, nhưng giờ thì không phải lo nữa.

Cậu đã có một lý do tuyệt hảo.

Woojin chậm rãi tiến về phìa nhà của Jaemin.

*

“Phù~”

Do-jaemin thở dài một hơi, mọi người ai cũng nhìn cậu với ánh mặt kì lạ và khi cậu nhìn lại thì họ lại tránh đi. Cũng vì tin đồn cậu gọi đầu gấu bảo kê, giờ mấy tên côn đồ, thậm chí bạn cùng lớp cũng không dám chơi với cậu, trừ một người.

Cậu hiện đang ngồi ăn một mình trong căn tin trên một cái bàn 6 người, bất chợt một ai đó đặt khay cơm bên cạnh cậu.

“Nè nè, tui nghe nói anh trai ông vừa tẩn cho lũ bắt nạt ấy một trận hả? Không ngờ ông có anh trai xịn dữ.”

Jaemin thở dài thuồn thuột sự xuất hiện của Lee-soolgi. Cậu công nhận cố ấy khá xinh xắn, tuy nhiên, cậu phải tập trung học tập. Nếu như cậu hẹn hò với ai đó, chẳng khác nào phản bội lại tình thương của chị gái mình.

“Yên lặng mà ăn đi.”

“Hehe. Có thật đó là anh họ ông không vậy?”

Cậu có thể đoán sơ qua về những lời bàn tán khắp trường. Trước khi Jaemin kịp giải thích mọi chuyện, Soolgi đã bật cười trước.

“Heh heh, không ngờ người rụt rè như ông cũng có bảo kê cơ đấy. Lee-soohyuk sẽ không dám đụng tới chúng ta nữa rồi.”

Cảm giác tội lỗi với chị không phải lý do duy nhất khiến cậu tránh né Soolgi, ai ai trong trường cũng biết rằng Lee-soohyuk, thằng đầu gấu, yêu đơn phương Soolgi.

Tuy nhiên, Soolgi còn không thèm để mắt tới hắn. Cô bé chỉ bám lấy Jaemin, và dĩ nhiên rồi. Soohyuk sẽ không bỏ qua cho Jaemin.

Jaemin đã dựng nên một ranh giới giữa cậu và Soolgi, cốt để Soohyuk không hiểu lầm.

‘Nhưng giờ thì nó không cần thiết nữa.”

Cậu còn chả thân thiết gì Woojin, nhưng mặc kệ, cứ để mọi người đồn thổi đi. Lũ đầu gấu đó sẽ chẳng dám động vào một cọng lông chân của cậu nữa.

Jaemin cố suy nghĩ tích cực. Cậu không cần phải lo lắng mỗi ngày đến trường nữa rồi, bây giờ cậu có thể thoải mái học tập...

“Này... ông có thích tui hơm?”

Jaemin ngớ người trước câu hỏi đột ngột của Soolgi. Sao một cô gái có thể táo bạo như vậy?

Hai hàng mi mềm mượt của Soolgi cau lại, cô bé bĩu môi.

“Sao? Bộ tui không xinh à?”

Không, cậu rất xinh là đằng khác. Nghĩ vậy thôi, chứ đời nào cậu dám nói thẳng điều đó.

“Ừm… cứ yên lặng mà ăn trưa đi.”

Học hành trước đi, hẹn hò gì đó tính sau. Ưu tiên bây giờ là phải có công ăn việc làm ổn định, sau đó mới nghĩ đến những mối quan hệ sau. Khi giờ ăn trưa kết thúc, Soolgi vẫn cứ dai dẳng bám theo cậu một hồi lâu. Sau khi Jaemin thoát khỏi con bé, cậu bước hiên ngang về lớp.

Rring.

“À.. chị.”

Chị gái cậu, Do-jiwon, luôn gọi cho cậu vào tầm chiều khi cậu đang trên đường đi học thêm.

[Mọi chuyện ổn không?]

“Em ổn chị ạ. À phải rồi, em có gặp một ông anh kì quái ngày hôm qua. Ảnh nói ảnh hơn em năm tuổi và là cựu học sinh trường mình luôn. Chị biết ảnh không? Anh ấy tên là Kang-woojin.”

Chị cậu cũng là một cựu học sinh của trường cao trung Mido. Giờ khi cậu nghĩ lại, chị cậu cũng hơn cậu năm tuổi, nên có thể chị ấy là học sinh cùng khoá với Woojin.

[Hử? Woojin? Cậu ta là nam sinh đã biến mất một cách bí ẩn ngay trước < Dungeon Shock >.]

Jiwon vẫn nhớ mang máng về Woojin. Tuy nhiên, cô cũng như toàn trường, chỉ biết tới cậu vì cậu là một học sinh mất tích. Trong những tháng ngày đi học, hai người cũng chẳng quen biết gì nhau lắm.

“Ừ, vậy là chị biết ảnh à? Cuối tuần chị về em kể cho. Câu chuyện khá li kỳ đó.”

[Ừ, Jaemin. Hết giờ giải lao của chị rồi. Học chăm nha em.]

Từ năm 3 cao trung, chị gái cậu đã luôn bận bịu trong công xưởng.

Chị gái của cậu chính là nguyên do mà cậu có thể đi học mà không phải bận tâm về tiền nong, Jaemin thậm chí còn có thể đi học thêm nữa. Chị gái, người hơn cậu 5 tuổi, vừa là cha và vừa là mẹ.

Chị ấy chính là nguồn động lực vươn lên học tập của cậu.

“À phải rồi. Anh ấy nói rằng chắc chắn sẽ trả lại tiền cho mình, rồi tự dưng biến mất tiêu luôn.”

Không biết tự lúc nào Jaemin đã mỉm cười khi nghĩ về Woojin.

Anh ta có vẻ hơi không bình thường, nhưng cũng không xấu, chỉ là hơi nhiệt tình quá mức. Dù trông khá đáng sợ khi đánh nhau với lũ du côn kia, nhưng anh ấy rất tốt với Jaemin.

Đập cho bọn du côn một trận với Jaemin là đáng 7300 won rồi. Từ đầu, cậu đã chẳng có ý định lấy lại số tiền đó. Tuy nhiên, Woojin cứ hứa lên hứa xuống là anh ấy sẽ hoàn trả số tiền, thế mà lại đi mất tiêu. Nghĩ tới đây khiến cậu bật cười.

Cạch, lạch cạch.

Sau giờ học thêm, Jaemin lết cơ thể mệt nhọc của mình về đến nhà thì bất ngờ.

“Hử?”

Có một đôi giày lạ hoắc trước cửa nhà cậu. Cậu nhẹ nhàng mở cửa, và cảnh tượng trước mắt khiến cậu sụp đổ.

“Nhóc về rồi à, Jaemin?”

“O-oppa. Làm sao anh biết được mật mã cổng thế?”

“À, lần trước anh thấy cậu nhập mã rồi mà.”

“Đây...đây là xâm phạm trái phép nhà người khác!!”

“Gì chứ, anh đã thử gọi vài cuộc, nhưng có gặp được cậu đâu.”

“À thì.. thì…”

Lắp ba lắp bắp, Jaemin chột dạ.

Cậu nhóc thực sự đã nghĩ mình sẽ bị trấn lột và bắt nạt, nên đã đưa cho anh ta một số điện thoại giả.

“Chú mày được lắm, dám lừa cả anh. Mày nghĩ anh sẽ làm gì mày chắc? Qua đây, anh có chuyện muốn hỏi.”

Jaemin e dè lo ngại, nên cậu ngồi ngay ngắn trên ghế sofa. Người ngoài nhìn vào còn tưởng Woojin là chủ nhà còn Jaemin là khách, khung cảnh khá kì dị. Woojin vừa nhét một miếng quýt vào miệng, vừa hỏi.

“Cậu nói là đám < Roused> có thể kiếm rất nhiều tiền nhỉ?”

“V-vâng, đúng thế ạ.”

“Anh đã hiểu sơ sơ về cơ chế của các bang hội, Roused .v.v.. rồi. Giờ làm sao để tiến vào một Hầm ngục đây. Cậu giải thích kỹ hơn về chúng đi.”

Đó là một câu hỏi mà Jaemin không nghĩ đến khiến cậu lúng túng nghiêng đầu.

“Sao tự dưng anh lại hỏi thế?”

“Anh có chút việc ấy mà.”

“Oppa cũng là một < Roused > à?”

Jaemin khá bất ngờ, nhưng rồi cậu nghĩ lại cũng đúng. Woojin đã bán hành hơn 20 thằng chỉ trong nháy mắt. Nếu anh ấy không phải một < Roused > thì sao làm được chứ?

Jaemin đã ngây thơ tin lời anh ta. Cậu thực sự nghĩ anh ta đã học võ trên núi Jiri.

“Anh cần kiếm chút tiền. Kể hết những gì cậu biết cho anh nghe nào.”

“Nếu anh muốn bước vào một < Dungeon> tư nhân, anh cần phải đăng kí với Hiệp hội dưới tư cách một < Roused >.”

Thật ra, Jaemin đã tìm hiểu rất nhiều về các < Roused > và Bang hội. Không, phải nói rằng mọi thiếu niên tầm tuổi cậu đều có xu hướng này.

Woojin yên lặng lắng nghe lời giảng giải đầy tâm huyết của cậu nhóc, đồng thời không quên nhét mấy mẩu quýt vào miệng.

“Vậy nếu anh mày đi đăng ký < Roused >, thì cũng có thể kiếm tiền bằng cách tự mình tiến vào các < Dungeon > à?”

Trước câu này của Woojin, Jaemin thở dài, có thật là anh ấy chú ý lắng nghe lời mình không thế.

“Trên lý thuyết là như vậy. Tuy nhiên, việc này quá nguy hiểm, tốt nhất là anh nên gia nhập một bang hội. Không thì anh cũng phải kí hợp đồng làm việc với Hiệp hội hoặc cơ quan trung ương.”

“Nghe nói muốn vào < Guild> phải kiểm tra năng lực đầu vảo nhỉ? Anh không rảnh mà chờ đợi kết quả đâu. Còn đám Hiệp hội hay cơ quan trung ương thì toàn trả lương theo tháng phải không? Anh không chờ cả tháng được.”

Jaemin lắc đầu.

“Vậy chí ít, anh cũng phải gia nhập < Party >. < Dungeon > là nơi nguy hiểm khó lường. À phải rồi. Anh nói anh mới mua điện thoại nhỉ? Anh nhớ tải ứng dụng này nhé.”

“Ứng dụng gì?”

Woojin không quen sự dụng điện thoại thông minh ngày nay, nên Jaemin giúp cậu tải ứng dụng đấy về.

“Em sẽ giúp anh vụ này. Hử? Đây là mẫu Gallery1. Vãi thật, người ta vẫn còn xài cái này cơ à? Đây là đồ cũ của người nhà anh à?”

“Chẳng.. chẳng phải nó là mẫu tân tiến nhất sao?”

“Hả? Có lẽ nếu là bốn năm trước thì đúng thế thật. Lẽ nào anh đã mua một chiếc còn nguyên nhãn mác sao?”

Trước phản ứng của Jaemin, Woojin nhận ra cậu đã bị lừa.

‘Thằng nhân viên bán điện thoại khốn nạn.’

Cậu là Chiêu hồn sư tối thượng nhất. Nếu đây là ở trên Hành tinh Alphen, thì chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra.

“A… chậm quá. Mà sao cũng được, đây là < Dungeon Forum >. Vốn dĩ, nó là một ứng dụng tra cứu thông tin tàu điện ngầm. Tuy nhiên, Hiệp hội < Roused > đã mua lại nó và cải biến thành thế này. Giờ thì nó là một ứng dụng tra cứu hỗ trợ xử lý mọi vấn đề liên quan tới < Dungeon >.”

Jaemin liến thoắng nói, tuôn xả cả kho thông tin mà mình tích lũy được. Nó cũng có chức năng giúp các < Roused > tìm kiếm các < Dungeon > vẫn chưa được phá đảo. Đồng thời còn có thể cánh báo mọi người về các < Dungeon > trong tình trạng báo động khi sự kiện < Dungeon Break > sắp xảy ra.

“Một khi anh đã đăng kí < Roused > thành công, anh sẽ được đăng nhập với Mã chứng thực < Roused >. Nó thậm chí có thể tổng kết lượng quái anh đánh bại trong quá trình vượt qua hầm ngục.”

“hmm…”

Woojin mày mò nghịch ngợm cố học cách sử dụng ứng dụng này.

“Vậy bây giờ anh mày chỉ cần tìm một < Dungeon > chưa được phá đảo, rồi tới đó quẩy là được à?”

“Em nghe nói rằng sẽ an toàn hơn nếu tới một < Mine > đã bị phá đảo rồi.”

Trong ứng dụng có cả các thông tin về các < Dungeon > đã trở thành < Mine >. Nó cũng đưa thông tin về các vật phẩm quan trọng nhất, ví dụ như < Return Stone >. Tổng hợp danh sách những loại quái vật có thể xuất hiện và cũng hỗ trợ rất nhiều cho tìm kiếm < Party >. Vô cùng tiện lợi.

Vấn đề là cậu sẽ phải giao nộp một lượng vật phẩm nhất định mà cậu thu được từ < Dungeon > cho < Guild >, nếu nhận được sự trợ giúp từ họ. Cậu cũng phải trả một lượng phí dịch vụ cho Hiệp hội, và một lượng như thế nữa cho cá nhân đầu tiên đã phá đảo hầm ngục.

Vì Woojin vẫn chưa khôi phục được thời hoàng kim, cậu nghĩ việc chọn một < Mine > cơ bản là một lựa chọn đúng đắn. Vấn đề trước mắt là phí vào cổng... Đó là một lượng tiền khá căng với Woojin hiện tại.

Vì một người có thể sẽ chết khi tới < Dungeon >, nên đáng ta mọi thứ đều miễn phí, vì chẳng ai muốn trả tiền để đi vào chỗ chết cả. Nhưng < Mine > là một mỏ vàng nơi đầy rẫy vật phẩm, xác quái vật, và cả những huyết thạch. Thành ra, nó yêu cầu một lượng phí vào cổng và phí kiểm soát khá lớn.

“Vậy nhưng < Mine > cơ bản nhất có thể kiếm tiền đều có phí từ 100,000 won trở lên à?”

“V-vâng đúng rồi ạ.”

Có vô số < Dungeon > còn tốn kém hơn nhiều, và cậu không có khả năng chi trả phí vào cổng. Những nơi miễn phí đều là những < Mine > bỏ hoang như Cổng thoát hiểm số 1 ga Gwachun, nơi chẳng có gì ngoài đám quái vô dụng.

Woojin ngẫm nghĩ. Cậu có thể tấn công một < Dungeon > chưa được phá đảo để cuỗm về một lượng tiền lớn, hoặc nhắm tới < Mine > an toàn hơn nhưng cũng ít lợi nhuận hơn.

Cậu cân nhắc thật kĩ giữa hai phương án này, cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Nghĩ tới gia đình, cậu không thể chọn giải pháp mạo hiểm được. Cậu không phải một vị thánh hay là môn đồ của công lý. Cậu không việc gì phải mạo hiểm tính mạng để phá đảo một < Dungeon> trong giai đoạn như vậy.

Thêm vào đó, cậu không thể nào vác mặt về nhà mà xin tiền mẹ được.

“Cho anh mày vay chút tiền nhé.”

“…..”

Trước lời nói thẳng thắn của Woojin, Jaemin cảm chừng như cậu đã rơi vào một cạm bẫy không thể trốn thoát.