Cuối cùng tôi cũng có thể trở về.
Tôi không quan tâm cuộc hành trình này sẽ kết thúc như thế nào.
Tôi sẽ quay trở về.
"Ngươi là một chiêu hồn sư đã đạt tới đỉnh cao nhất..."
Giọng của Kẻ Quản Lý Thứ Nguyên bất chợt vang vọng vào tai cậu. Hắn ta là một thực thể màu đỏ thẫm trông giống như làn khói đang khoác lên mình một bộ giáp.
"Ngươi muốn đi đâu ?"
Đó là câu nói mà cậu muốn nghe nhất lúc này.
Trong suốt hai mươi năm qua, cậu gần như đã chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần, chịu đựng những đắng cay tủi nhục, trải qua biết bao gian khổ. Và cuối cùng cậu cũng nhận được phần thưởng xứng đáng với những nỗ lực của mình.
"Đi đâu ư? Tất nhiên là về nhà rồi..."
Sau khi bỏ ra hai mươi năm trời ở tinh cầu Alphen, cậu cuối cùng cũng được trở về quê hương của mình.
-------
Thân thể cậu được bao quanh bởi ánh sáng phát ra từ Kẻ Quản Lý Thứ Nguyên. Từng tế bào, từng phân tử tạo thành cơ thể bắt đầu phân rã. Cùng lúc đó, bóng tối bao trùm tâm trí cậu, ý thức mơ hồ dần.
Cậu đang ở một nơi xa rất xa, nơi mà cậu hầu như mất đi ý niệm về không gian và thời gian. Cậu cố gắng rất nhiều nhưng chẳng thể nhấc nổi một ngón tay.
'Kang-woojin! Thức dậy đi.'
Cậu không biết đã qua bao lâu, nhưng một chút ánh sáng bắt đầu lóe lên trong bóng tối. Thứ ánh sáng đó dần mở rộng, rồi nuốt chửng lấy cậu. Sau đó, thế giới bất chợt trở nên sáng rực và mùi hôi thối của rác thải lấp đầy khoang mũi cậu.
'Uhh Uh.'
Cậu không thể tạo ra tiếng động nào khác ngoài rên rỉ. Cậu chỉ có thể mở mắt ra, và tất cả những gì cậu có thể nhìn thấy là trần nhà bị ẩm mốc, rạn nứt. Sau một thời gian dài nằm bất động, cậu bắt đầu có thể cử động những ngón tay.
Cậu dần cảm nhận được xung quanh. Cậu đang nằm trên một đống bao đựng rác thải có thể tái chế. Thứ mùi mốc meo hôi thối ban nãy chính là từ đây mà ra.
"Mình đã quay lại rồi."
Cậu nghĩ cậu biết đây là đâu. Cậu dần nhớ lại mọi chuyện, về từng kí ức xưa cũ, vốn là những thứ đã chìm sâu trong tiềm thức.
'Lò đốt rác của trường...'
Cậu đã đi đến "thế giới đó" hai mươi năm trước tại chính nơi này, chính vị trí này. Và bây giờ cậu đã quay trở về điểm xuất phát.
Dù đã hai mươi năm trôi qua, nhưng mọi thứ trông không khác trước đây là mấy.
Tuy có hơi hỏng hóc, nhưng lò đốt rác này vẫn không thay đổi gì cả. Cậu chậm rãi chờ đợi từng giác quan của cơ thể trở lại bình thường.
"Này, chết tiệt. Nhanh lên đi, thằng khốn."
Cậu xoay xở để quay đầu lại ngay lúc nghe thấy tiếng ồn đó. Vài học sinh mặc những bộ đồng phục quen thuộc đi xuống khu vực đốt rác.
'Đồng phục vẫn như cũ.'
Sẽ không ngạc nhiên nếu thiết kế của đồng phục thay đổi sau 20 năm. Tuy nhiên, nó vẫn như cũ nên đó như một màn chào đón sự trở lại của cậu. Khi nhìn thấy mọi người, cậu biết mình đã thực sự trở về Trái Đất, vì vậy cậu không thể kiềm chế cảm xúc của mình.
Trước mắt cậu là ba học sinh mặc đồng phục đang kéo lê một học sinh khác. Có vẻ như cậu ta đang bị bắt nạt. Cậu ta trông quá bình thường để có thể bị bắt nạt. Thực tế mà nói thì cậu ta khá đẹp trai.
"Thằng chó chết, mày chán sống rồi à?"
"Tao có làm gì đâu?"
"Mày dám cãi lời tao à? Thằng chó."
Nắm đấm của tên cầm đầu lao tới, cậu học sinh kia cố gắng né nó. Nhưng hai tên bắt nạt cạnh đó giữ cậu lại, và cậu nhóc nhanh chóng bị đánh túi bụi.
"Thằng khốn, đây là cái giá khi mày dám thách thức tao?"
"Mày làm tao thấy chướng mắt, sao mày không thể chỉ ngồi yên một chỗ và đừng làm gì cả?"
Cậu cảm thấy thích thú khi nhìn ba tên nhóc đó dẫm đạp một học sinh. Theo một cách nào đó, nó khiến cậu nghĩ về quá khứ. Có lẽ do cậu đã trải qua cuộc sống khốn khổ suốt 20 năm, nên những trò hề của đám nhóc này khá đáng yêu đối với cậu.
Chúng đánh đập cậu nhóc cho đến khi cậu ta không phát ra tiếng động gì nữa. Rồi bọn chúng dừng lại và ổn định nhịp thở. Cậu học sinh bị đánh lấy tay che đầu. Cậu ta co quắp trên đất, quần áo bẩn thỉu, có nhiều vết bầm tím và vết xước khắp cơ thể. Tuy nhiên, đôi mắt cậu vẫn thể hiện rõ sự chống cự mãnh liệt.
"Ha, chết tiệt, Yo Jaemin, đáng đời mày. Chẳng phải tao đã bảo mày đừng có làm mấy trò con bò trước mặt tao rồi à? Mày chỉ cần sống một cách yên lặng là được mà."
"Đánh nó tiếp đi, chó chết"
Trò con bò gì chứ. Jaemin đã học được cách im lặng và hạn chế gây chú ý nhất. Vấn đề là cậu ấy quá đẹp trai. Cậu ta bị đánh như vậy là vì cô gái mà Lee-soonhyuk thích lại có tình cảm với Jaemin.
"Ha, thằng khốn này vẫn chưa hiểu được tình cảnh của mình. Nó cần một trận đòn đau hơn đấy. Mau giữ nó lại, đừng cho nó di chuyển."
Lũ bắt nạt túm lấy Jae-min và nhấn cậu xuống. Soonhyuk tung một cú đá đầy nguy hiểm nhắm vào đầu Jaemin. Trông như thể cậu ta chuẩn bị tung một cú sút cực mạnh vào trái bóng.
Ngay lúc đó, toàn bộ giác quan của Woojin cũng đã kịp hồi phục lại.
"Ah, thế là đủ rồi đấy."
Khi nghe giọng nói bất ngờ đó, lũ nhóc giật mình nhìn xung quanh. Chúng nhìn thấy một chàng thanh niên mặc trên người bộ quần áo lạ thường rách rưới đang đứng trên đống rác.
"Chết tiệt, mày muốn gì? Mày ở đó bao lâu rồi?"
"Cái gì? Chết tiệt? Bọn bây chỉ sủa được mấy câu tục tĩu đó khi gặp người đàn ông vĩ đại nhất thế giới à?"
Woojin nhẹ nhàng nhảy khỏi bao rác và tiếp đất thật ngầu lòi. Ah, đất mẹ bao la. Hơn hai mươi năm rồi cậu mới được bước đi trên mảnh đất này.
Dù là bọn bắt nạt đi chăng nữa thì khi đứng trước người lớn chúng vẫn chỉ là một lũ nhóc. Chúng bước lùi lại, quay đầu nhìn nhau như thể hội ý gì đó. Thường thì, những đứa nhỏ hơn sẽ kính trọng đàn anh của chúng....
"Thằng chó, ai quan tâm nếu mày là đàn anh của bọn tao kia chứ?"
...mình đoán là không.
"Sao mày không thể giả vờ không thấy gì và đi tiếp đi hử? Chả hiểu sao có vài thằng ăn mày cứ thích xen vào chuyện của người khác. Học sinh cao trung bọn tao không còn sợ bất cứ thứ gì vào thời đại này nữa đâu, đồ khốn. Thế nên là phắn đi giùm cái."
Soonhyuk rất thẳng thắng. Tiếng quát tháo của cậu ta xua tan đi sự ngập ngừng của bản thân. Soonhyuk bằng cách nào đó suy nghĩ thấu suốt mọi thứ. Một thanh niên ở trong trường vào thời điểm này thì không thể nào là giáo viên được. Hơn hết, hắn ta đang ở trong khu vực đốt rác. Cậu chắc rằng đây là một tên thất nghiệp nào đó sống gần đây. Hắn ta thậm chí còn mặc một bộ đồ xơ xác cũ rích.
"Huh. Sao lũ nhóc ngày nay hỗn láo thế nhỉ, nhất là ngay trước mặt một người lớn hơn chúng tận 20 tuổi nữa chứ? "
Giờ thì Soonhyuk đã chắc chắn sau khi nghe thấy mấy tiếng lầm bầm vừa rồi của Woojin. Tên khốn này trông chỉ mới hai mươi mấy tuổi thậm chí trẻ hơn, thế mà hắn dám tự nhận hơn mình hai mươi tuổi. Thế nên cậu khá chắc là gã này mất trí rồi.
"Nếu mày đã muốn ăn đòn, vậy thì ăn đi. Thằng chó."
Cậu đã nghĩ rằng lũ đần này sẽ chạy vắt giò lên cổ nếu cậu dọa chúng một chút. Nhưng thay vì sợ thì chúng đáp lại bằng vẻ mặt hung tợn.
"Huh, không có tác dụng rồi."
Woojin vung tay về trước, và Soonhyuk chùn bước.
"......."
"......."
Woojin ngạc nhiên khi cậu duỗi thẳng cánh tay ra lần nữa. Sao ma pháp của mình lại không hoạt động? Soohyuk cau mày đối với hành động của Woojin.
"Chết tiệt. Mày đang làm gì đó?"
Uh? Sao nó lại thành ra thế này nhỉ? Trói buộc!
Woojin vẫn tiếp tục duỗi bàn tay ra trong khi hét lớn. Tuy nhiên vẫn không có gì xảy ra cả. Soohyuk phun ra những lời lẽ thô bỉ về phía cậu.
"Chết tiệt, mình bị một thằng chó Otaku ngu ngốc dọa."
Soohyuk khẳng định thế.
Cậu đã bị dọa một chút bởi một tên wibu ngu ngốc, vậy nên lòng tự trọng của cậu ta bị tổn thương. Cậu ta cứ thế theo phản xạ mà chạy thẳng về phía trước và vung nắm đấm.
Trước khi nắm đấm của Soohyuk chạm được vào đầu của Woojin, cậu nghiêng đầu và bước sang một bên.
Woosh.
"Huh. Mày né được ư?"
Woosh.
"Thằng khốn. Là mày tìm chết đấy nhé. Đập nó!
"Huh. Mình không thể cảm nhận được một chút ma lực nào cả."
Woojin ngạc nhiên bởi vì lượng ma lực mà cậu có được nhờ rèn luyện trong 20 năm qua chẳng hề có tín hiệu đáp lại. Nhưng dù mất đi ma thuật, cậu cũng không yếu đến mức bị mấy thằng nhóc học sinh đánh trúng.
Ma thuật sư thường được biết đến là yếu hơn chiến binh, nhưng nó chỉ đúng ở thế giới kia. Tại nơi này, sức mạnh vật lý của cậu có thể thổi bay cả một Đội đặc nhiệm.
Nếu cậu muốn sống sót ở một nơi tràn ngập quái vật, sức mạnh của cậu cũng phải đạt đến mức độ nào đó.
Woojin né tránh từng cú đấm của lũ nhóc. Sau đó, cậu nhẹ nhàng đánh vào một vài yếu huyệt trên cơ thể chúng.
Puh-puh-puk.
"Ook."
Ba đòn đánh vô cùng chuẩn xác khiến cho cả ba tên nằm đo ván. Mọi thứ diễn ra quá nhanh đến mức khiến Do-Jaemin quên đi cả cơn đau của mình và đần mặt ra.
"Aw... thật tuyệt vời."
Sau khi Woojin hạ gục chúng, cậu dùng tay day day thái dương. Khi suy nghĩ chuyện gì đó phức tạp, cậu thường có thói quen làm một số hành động không có chủ đích.
"Chà, mình đoán là không có vấn đề gì đâu nhỉ?"
Có thể đó là một tác dụng phụ của dịch chuyển không gian. Cậu không chắc liệu ma lực của mình đã biến mất hoàn toàn hay chỉ bị phong ấn lại. Tuy nhiên, điều đó chẳng còn quan trọng nữa.
Nơi này là Seoul.
Cậu không còn bị đe dọa bởi lũ quái vật nữa, và cậu cũng chả cần chiến đấu đến chết để sống sót.
Có lẽ vậy....?