Chương 6: Cuộc sống ung dung của một cựu binh

Cuộc chia tay của Hằng Liên.

Nguyệt dẫn hai đứa trẻ đi thăm lại ngôi trường cũ của Liên, để cho con bé được chào tạm biệt những người bạn của con bé còn học tại đây.

Sau này có thể chúng sẽ không còn gặp được nhau nữa, Hằng Liên và mấy đứa trẻ dường như đã khóc rất to khi ôm nhau tạm biệt lần cuối.

Nguyệt ôm Quả Quả bên ngoài, chờ đợi Liên cùng các bạn có một buổi chia tay cảm động.

“ Dì Nguyệt, chị Liên chắc sẽ rất buồn...”

“ Dì cũng vậy, bé ạ.”

Quả Quả ngước lên nhìn dì mình, người phụ nữ với khuôn mặt như đăm chiêu suy nghĩ.

“ Người cũng buồn ạ?”

Nguyệt mỉm cười xoa đầu đứa cháu.

“ Lúc cháu phải tạm biệt dì mà về nhà cha mẹ mình, cháu có buồn không?”

“ Cháu có...”

“ Đúng vậy, nhưng ít ra cháu sẽ được gặp lại dì và chị Liên một ngày không xa, còn bây giờ chị cháu sẽ rất khó gặp lại những người bạn đã gắn bó 3, 4 năm qua.”

Quả Quả thắc mắc.

“ Nhưng tại sao dì lại đưa chị ấy quay về quê?”

“ Câu hỏi thông minh, vì có nhiều chuyện dì buộc phải đưa con bé đi...”

“ Dì có thể để chị ấy ở lại nhà một người quen, dì có rất nhiều bạn bè cơ mà?”

Quả Quả rất thông minh, nó làm cho Nguyệt có hơi ngơ người.

“ Ta có thể để con bé ở lại như cháu nói, nhưng con bé sẽ không đồng ý. Nó thà muốn đi với ta hơn là ở một mình...”

Giờ thì cô bé đã hiểu, cũng không hỏi nữa.

“ Cháu hiểu rồi...”

Nguyệt cứ ôm chúa gái trong lòng mà ngồi đợi ở ghế đá khuôn viên trường trung học hàng tiếng đồng hồ.

Cuối cùng, Liên bước ra với đôi mắt đỏ hoe vì khóc nhiều.

Trên tay cô nàng cầm theo rất nhiều gói quà lớn nhỏ từ bạn bè thân thiết tặng.

Cả tuổi cấp 2, Liên đã sống ở thành phố này và học ở ngôi trường này, cũng như kết thân với nhiều người bạn tốt ở đây.

Họ vẫn thường đi chơi với nhau mỗi dịu nghỉ hè bằng xe buýt hay xe đạp.

Quanh đây có vô số công viên, vườn thực vật hay rừng cây thưa in dấu chân của Liên cùng chúng bạn, đó là kỉ niệm rất đẹp mà cô nàng phải tạm biệt.

Nguyệt nhìn đứa con gái yêu quý của mình bước tới, nó rất giống cô hồi còn bé khi phải chia tay nhiều thứ kỉ niệm đẹp.

“ Chà, tuổi thơ rất đẹp đấy. Quả Quả vẫn còn tuổi thơ, vì vậy hãy tận hưởng nó nhé.”

“ Vâng.”

Quả Quả không hẳn có nhiều bạn bè, bố mẹ cô bé lại vì quá bận rộn mà dù muốn cũng nhiều khi không quan tâm được tới con gái.

Một thời gian khá dài thời mẫu giáo, cô bé được ông bà ngoại chăm sóc, sau đó là được Nguyệt chăm sóc, dạy dỗ.

Mãi tới khi đủ lớn, bố mẹ cô bé mới bắt đầu đón về nhà mà chăm sóc tốt hơn cho con gái mình.

Vì thế mà Quả Quả đã rất quen việc thay đổi môi trường sống liên tục.

Khi Liên đi tới trước mặt mẹ, phụng phịu giơ hai tay đầy túi quà ra.

Hàm ý là nhờ mẹ mình cầm hộ, Nguyệt cũng vui vẻ cầm lấy rồi đáp rằng.

“ Con dắt tay Quả Quả đi cẩn thận đấy...”

“ Bao giờ chúng ta sẽ quay về vậy mẹ?”

“ Có lẽ vài tuần tới, nhưng đừng lo chúng ta sẽ quay về nhà cũ từ thời con còn nhỏ tuổi.”

Liên nghe vậy cũng thấy thoải mái, ngôi nhà cũ đó vẫn còn thì cô sẽ dễ quen với cuộc sống ở đó hơn.

Đó là một căn biệt thự nhỏ xinh nằm ở ngoại ô thủ đô Biện Kinh của Hoa Bắc.

Ba người dắt nhau ra tới xe rồi rời đi.

Câu chuyện tuổi trưởng thành.

Trong xe, không có ai nói gì cả.

Bình thường sẽ có tiếng cười đùa của Hằng Liên, sự tinh nghịch hay trêu chọc của Quả Quả.

Hai đứa trẻ sẽ khuấy động không khí ở bất kì đâu chúng có mặt.

Nhưng chắc vì chuyện vừa nãy làm Hằng Liên buồn, nên không khí trong xe trở nên trầm lặng.

Nguyệt quyết định bắt đầu lên tiếng trước.

“ Vậy chúng ta hôm nay lại đi chơi nhé, trung tâm thương mại Palaza...?”

“ Vâng ạ.”

Liên chỉ ngắn gọn một câu như vậy.

May là Quả Quả rất biết thay đổi bầu không khí trở nên tích cực bằng giọng nói trẻ thơ của mình.

“ Quả Quả muốn ăn gà rán trước...”

Nguyệt cười tươi.

“ Được, vậy chúng ta đi ăn trước, rồi đi xem phim, vừa đọc sách vừa uống trà đào, rồi đi tô tượng...”

“ Với cả đi chơi các máy game tính xu nữa.”

Bấy giờ Liên mới tỏ ra chút hứng thú, được vậy là Nguyệt cũng chớp lấy cơ hội này ngay để tìm cách làm con bé vui.

“ Chơi máy đánh xu đã là gì con gái, mẹ sẽ đưa 2 đứa tới quán game xin nhất cái thành phố này, để hai đứa chơi máy tốt nhất.”

Liên gật đầu một cái, nhưng vẻ mặt dường như đã cười rồi.

Mắt của Nguyệt cứ liếc nhìn con gái, xem chừng đứa trẻ vui thì cô cũng thấy nhẹ lòng rồi.

Xe của họ phóng nhanh trên con đường thẳng đẹp, vượt qua những xe khác cùng các dãy phố sạch đẹp của Hạ Liêu để tới khu giải trí.

Nơi quy tụ những rạp phim, khu trung tâm thương mại, vui chơi, sòng bài và hộp đêm lớn.

Liên tròn mắt khi nhìn thấy những cô đào nóng bỏng ở một hộp đêm đang khoác vai cùng với các chàng trai ăn mặc bảnh bao chẳng kém.

“ Đó không phải nơi con được đến đâu, con gái.”

Nguyệt vẫn để ý hết thảy, cô nhắc nhở đứa con đang tuổi mới lớn của mình.

Liên hỏi.

“ Con khi đủ trưởng thành sẽ được tới nơi như vậy chứ ạ?”

“ Với những ai?”

Con gái chỉ tò mò, nhưng cô cũng sẽ làm sáng rõ cho nó hiểu rằng nó phải tự làm chủ bản thân.

“ À...Với bạn bè ạ...”

“ Hừm, tất nhiên mẹ không cấm con, nhưng đấy là chuyện khi con trưởng thành. Với cả khi đó con cũng phải chọn bạn mà chơi mà biết điểm dừng, biết giữ mình nhé.”

“ Vâng.”

Liên ỉu xìu.

“ Ha ha...Mẹ cũng từng tới đó rồi, cũng rất là vui khi có bạn thân đi cùng rồi cả hai đã cùng cụng ly chúc cho ngày mai may mắn hơn.”

“ Mẹ cũng đã đi vào đó?”

“ Tất nhiên, mỗi khi làm xong việc mẹ có thể tới đó làm vài ly nước, rồi tung tăng nhảy múa hoặc ca hát ở một quán bar, nhưng đừng hòng bảo mẹ làm cái gì khác vượt quá những điều kể trên.”

Nguyệt nháy mắt với con gái, khoe sự tự tin về tinh thần kiên định của mình trước các cám dỗ của đời sống người trưởng thành.

“ Vâng, bảo sao mẹ tới bây giờ vẫn chưa có ai rước về...”

Liên cười mỉm mà châm chọc vào nỗi đau của mẹ mình, cả Quả Quả cũng hùa theo khi nghe ngóng cuộc đối thoại này.

“ Dì Nguyệt bị ế...!”

“ Này hai đứa!”

Nguyệt trợn tròn mắt khi bị hai đứa trẻ trọc đúng tim đen, một người tuy vẻ ngoài xinh đẹp tới tỏa sáng nhưng đã qua tuổi trung niên mà không lấy mụn chồng thì quả thực là ế dài cổ, muốn bào chữa cũng không được.

Cô đành nuốt sự ấm ức mà đưa hai đứa trẻ tới trung tâm Palaza.

Khi niềm vui bị phá đám.

Tại quán gà rán, Quả Quả và Hằng Liên điên cuồng gặm hết cái đùi này tới cái lườn gà khác.

Nguyệt rất chiều bọn trẻ, cô gọi đủ loại suất gà khác nhau của một trong những cửa hàng gà rán lớn nhất thành phố.

Bọn trẻ được tha hồ ăn thỏa thích, vì bình thường cô sẽ không cho chúng ăn quá nhiều mà lại còn hay bắt tập thể dục giữ dáng người cân đối, nên đây là cơ hội tốt cho hai đức trẻ thỏa mãn.

“ Ca cao ấm hay soda đây hai đứa?”

“ Cho chúng con ca cao lạnh!”

Liên vẫn vừa ăn vừa đáp, miệng cô nàng bóng mỡ của thịt gà.

Nguyệt đồng ý, đi tới quầy gọi thêm 3 cốc ca cao lạnh cỡ lớn rồi mang về cho bọn trẻ thưởng thức.

Cô chợt để ý thấy một người lạ quay video mặt của mình cùng hai đứa trẻ, cô lập tức đi tới chỗ họ ngăn lại.

Một cặp 2 nam thanh niên đã quay lén cô cùng hai đứa nhỏ, Nguyệt lại không ưu gì việc đó.

“ Chào 2 em, chị có thể để nghị 2 em xóa video vừa rồi không?”

Hai thanh niên khi thấy đối tượng chú ý về mình, lập tức cất máy quay đi.

Khi bị hỏi thì một người chối cãi.

“ Không, chúng tôi chỉ quay cảnh ngoài trời chứ đâu có quay chị và 2 đứa trẻ?”

Nói câu đó thì ai thèm tin.

Nguyệt nghiêng đầu cười, nụ cười đầy âm hiểm.

“ Thật không, luật pháp không cho phép quay lén người khác khi chưa được sự cho phép, hai em có thể bị phạt 500 nghìn tới 2 triệu đồng liên bang vì hành vi này. Chị không mong phải gọi bảo vệ tới bây giờ đâu...”

Nghe vậy, thanh niên kia bắt đầu lần lũi sau lưng định lén xóa video, nhưng Nguyệt lắc đầu đầy vẻ khinh thường.

“ Chị cũng biết chút ít về công nghệ, xóa video trong điện thoại thông minh đời mới sẽ vẫn có thể truy lại trong ít nhất 30 giờ sau đó dù các em có xóa bằng cách nào đi nữa.”

Nghe vậy hai người mới đứng hình mất một lúc, những khách khác trong quán cũng bắt đầu chú ý tới chuyện đang xảy ra càng làm cho hai người này lo lắng hơn.

Liên cùng Quả cũng bắt đầu để ý tới việc mẹ mình đang làm.

Nguyệt đưa tay về phía họ.

“ Cho chị mượn, ít nhất chỉ cần chị xóa nó đi và hai em không có ý định truy lại hoặc tung nó lên mạng là được rồi. Sẽ không có vần đề gì tiếp và mọi thứ như chưa từng xảy ra, được chứ?”

Cuối cùng người thanh niên còn lại cũng vỗ vai bạn mình mà nói thầm.

“ Trả cho người ta đi ông, chúng ta không ngang ngược được đâu...”

Thanh niên cầm máy cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn mở mật khẩu điện thoại mà đưa cho Nguyệt, cô bắt đầu xóa những bức ảnh chụp trộm cùng đoạn video.

Cô hỏi hai người đó.

“ Vì sao lại quay lén?”

“ Tại vì chị quá đẹp...”

Thanh niên cầm máy quay lúc nãy thành thật trả lời, vẫn lén lút nhìn cô.

“ Mà đó là con của chị à?”

Người còn lại hỏi dò, Nguyệt chỉ cười mà trả máy cho họ.

“ Chị đây là gái tân nhé...”

Nghe vậy hai thanh niên mặt thì đó bừng và sáng cả đôi mắt, nhưng Nguyệt lại dập tắt nó.

“ Dù vậy chị đây cực ghét những người lén lút, chào hai người.”

Cô quay về, bỏ lại hai tên nhóc còn chưa chín chắn.

Nguyệt tiếp tục ngồi lại phục vụ thay cho hai đứa trẻ phàm ăn như không có chuyện gì xảy ra cho tới khi chúng thỏa mãn rồi đòi ra ngoài.

Nhiều ánh mắt vẫn luôn chú ý tới cô, rất là phiền phức.

“ Biết vậy mình che kín mặt đi từ nhà....”

Cô con gái Hằng Liên thì rất tự hào khi có người mẹ tài giỏi hiền hậu mà xinh đẹp, đi đâu cô nàng cũng có thể vểnh mặt lên khoe rằng mẹ mình là nhất là vì vậy.

Mẹ cô cái gì cũng có thể làm, từ làm việc nhà, dạy học, lái xe, sửa chữa đồ dùng, nấu nướng, cắm trại trong rừng, chữa bệnh.

Thứ duy nhất mẹ của Liên chưa làm được đó là kết thúc kiếp ế chồng.

Cũng là điều mà Liên luôn bận tâm, cô bé từ khi được Nguyệt đón về nuôi tới nay chỉ độc có người thân nhất là mẹ mình, ngôi nhà ấm cúng vẫn độc mỗi hai mẹ con.

“ Mẹ có thích các anh trai trẻ không?”

Đột nhiên con gái hỏi vậy làm Nguyệt bối rối.

“ Không, người trẻ bây giờ thường hơi sữa, mẹ thấy không quen được với kiểu như vậy...”

“ Thế thì mẹ lạc hậu quá.”

Liên đáp, mặt kiểu như xệ đi vì rất nản tư duy cũ của bà mẹ.

Nguyệt cười.

“ Có lẽ vậy, con gái của ta lại còn lo việc ấy hơn cả ta rồi đấy...”

Cô véo má Liên, cảnh cáo con gái đừng hòng can thiệp sâu vào đời tư của mình.

Câu chuyện game thủ.

Sau buổi xem phim, trời cũng đã chiều tà.

Ba người nhà Nguyệt tơi một quán cà phê đọc sách.

Mỗi người một vẻ, Quả Quả dùng trà đào vừa nhâm nhi vừa đọc truyện, Hằng Liên dùng trà xanh mật ong với một cuốn tiểu thuyết, Nguyệt thì uống ngụm nước táo rồi nằm thảnh thơi trên ghế sofa dài.

Ba người ngồi ở một góc quán, cứ vậy uống nước, nghe nhạc mà nghỉ ngơi.

Vô cùng biết tận hưởng thư giãn.

“ Tối nay chúng ta sẽ chơi game cho thật sảng khoái, sau đó về nhà nghỉ ngơi để ngày mai lại đi chơi tiếp nhé?”

Liên cũng đồng thuận.

“ Vâng, vậy cũng được ạ.”

“ Quả Quả muốn xem thủy cung ngày mai…”

“ Được, nhưng để xem ngày mai hai đứa có dậy đủ sớm không hẵng.”

Sau khi nghỉ ngơi thoải mái, Nguyệt dẫn bọn trẻ đi tô tượng.

Những bức tượng chị ong vàng hay chuột Mikke được hai đứa trẻ tô cô đều gói lại mang về làm kỉ niệm.

Sau đó thì cô dẫn hai đứa tới tòa Game Vive.

Một kiến trúc bằng kính, vật liệu tổng hợp và khung thép mang hình dáng giống một mỏ quặng trong các game chiến thuật hoặc phiêu lưu.

Ban đêm nó phát ánh sáng xanh rực rỡ, là hội trường trong nhà lớn chuyên bày bán, tổ chức triển lãm giới thiệu game mới của các công ty phát triển.

Bên cạnh nó là một khối kiến trúc bê tông bình thường nhỏ hơn chỉ 3 tầng chính là quán game nổi tiếng nhất, nơi có thể chơi thử các game mới hay thử sử dụng công nghệ mới trong khi chơi.

“ Đây là nơi hai đứa nên đến nếu muốn trải nghiệp cảm giác game thủ…”

Nguyệt giới thiệu cho hai đứa trẻ.

Liên và Quả như dán mặt vào kính của ô tô khi nhìn thấy kiến trúc khác biệt của tòa nhà cùng với những ảnh thực tế ảo được máy chiếu hiện lên rất chân thực ngay bên ngoài.

“ Sao mẹ lại biết tới nơi này vậy?”

“ Đúng đấy, con tưởng dì cấm chị Liên chơi…?”

Nguyệt lắc đầu cười, thành thật đáp.

“ Không, thực ra ngày trước mẹ cũng là dạng gamer giỏi đấy, Hằng Liên có vẻ không biết đấy thôi.”

Liên giờ mới ngộ ra.

“ Vậy ra phòng làm việc, nơi mẹ có máy tính với Card cực xịn đó là để hành tẩu trong thế giới ảo?”

“ Đúng vậy.”

Nghe mẹ mình thừa nhận, Liên không thể ngờ nổi cái chuyện này.

Bản thân thì toàn bị mẹ hạn chế rất nhiều sở thích, nhưng mà chính bà mẹ lại là người chơi thỏa thích nhất.

Bởi vì Liên sống với mẹ, cô lạ gì thời gian biểu của mẹ mình.

Nguyệt từ khi nhận Liên lúc nhỏ về nhà đã dần dần nghỉ hết các công việc cũng như trách nhiệm liên quan.

Đến khi cô nghỉ hưu khỏi quân đội, thì càng nhàn rỗi hơn, bên công ty cũng chỉ là hội họp cổ đông mỗi năm một vài lần mà thôi.

Người mẹ của Liên thường xuyên ở nhà, chỉ đôi khi đi gặp bạn bè hoặc đi làm những việc quan trọng.

Còn lại lúc ở nhà cũng chỉ làm việc nội trợ, khi nào rảnh tay thì đều ở trong phòng làm việc riêng và thường không cho con gái bước vào đó.

Cho nên trong đầu óc của Liên, 90% thời gian trong phòng chắc chắn là chơi game.

Cô gái không biết những công việc ngầm khác của mẹ mình, nên nghĩ vậy cũng phải.

Nhìn ánh mắt hằm hằm tức giận đầy oán trách của con gái, Nguyệt chỉ cố dỗ dành.

“ Thôi nào, khi con đủ lớn như mẹ, thì hiển nhiên mẹ cũng không quản lý chặt nữa.”

“ Vậy thì đến bao giờ chứ?”

Liên giận dỗi, rồi mở cửa đi vào trong tòa nhà trước mẹ một cách gắt gỏng.

“ Hì hì hì...”

Hai dì cháu ở trong xe chứng kiến cảnh đấy chỉ nhe răng cười với nhau.

Nguyệt sử dụng thẻ thành viên VIP để được dùng phòng cao cấp nhất, nhìn cái thẻ gamer đen có chữ VIP vàng sáng ngời đó mà Liên càng thêm ấm ức nhưng lại chẳng nói thêm được gì nữa.

“ Khi nào con đủ lớn thì tự nhiên mẹ sẽ cho phép con được tự quyết định...”

“ Ủa thế bao giờ mới là lớn trong mắt mẹ chứ?”

Liên nghĩ mà rất là cay cơ mặt, nhưng chẳng thể cãi được.

Họ được nhân viên đưa tới phòng tốt, với những loại máy tính có cấu hình siêu cao, dàn âm thanh chất lượng và các công cụ chơi rất thuận tay.

Cứ vậy mỗi người một máy, chơi theo ý thích của bản thân.

Liên rất hay chơi trò chơi chiến thuật xây dựng đế chế, trong khi Quả Quả chỉ tương tác với thú cưng ảo trên mạng.

Còn Nguyệt thì đã quen với các trò sinh tồn đối kháng, cô hiện là thành viên một hội chuyên nghiệp về kiểu trò chơi này.

Khả năng sử dụng công cụ chơi thành thạo với các tay nắm bấm, cùng phản xạ nhanh và óc tư duy nhạy bén làm cho nhân vật Ajida của cô trong game dường như lại trên trình các đối thủ khác một cách rất mượt.

Cho đến khi cô chết bởi pháo nổ.

“ Hả?”

Nguyệt chỉ kêu một câu, do đang rất hăng mà tự dung bị pháo từ vùng nguy hiểm nổ chết.

Mặc dù hơi sững sờ vì thua lúc sắp hết trận, nhưng Nguyệt nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Cô sẽ không tức mà gào hét ầm ĩ hay chửi thề như các đồng đội trong game khác mà cô từng biết, nó thực ra cũng dễ chấp nhận.

Cuộc gọi không hoan nghênh.

“ Ring ring ring...”

Bất ngờ chuông điện thoại reo, Nguyệt mở máy lên với hình ảnh cô cùng một người khác khoác tay uống rượu.

Nhưng trượt màn hình lên hiện ra một cuộc gọi tổng đài 151.

“ Chính quyền à.”

Nguyệt sang ngồi ở một máy chơi game khác cách xa hai đứa trẻ cùng những người lạ, một mình một góc cô mới nhận cuộc gọi.

“...Alo. Xin hỏi ai đang gọi?...”

Bên kia có một giọng nữ.

“...Xin chào, chúng tôi từ văn phòng thị trưởng thành phố Hạ Liêu, xin hỏi đó có phải cô Chu Ánh Nguyệt không vậy?...”

“...Vâng là tôi Chu Ánh Nguyệt đây...”

“...Đã nghe, vậy xin mời cô Nguyệt sáng mai theo giờ hành chính tới trụ sở tòa thị chính thành phố Hạ Liêu nằm ở đường số 3 phố trung tâm. Hãy làm theo chỉ dẫn của cảnh vệ tại đó để được dẫn lên văn phòng thị trưởng và gặp nhân sự cấp cao...”

Nguyệt khó hiểu, cô hỏi.

“...Xin hỏi nhân sự cấp cao là ai? Và tại sao tôi lại bị triệu lên tận văn phòng thị trưởng nằm trong khu hành chính hội đồng nhân dân thành phố?...”

Nhưng người đầu dây bên kia lại cao giọng nhắc nhở.

“...Thưa cô Ánh Nguyệt, đây là một cuộc triệu tập thật chứ không phải diễn tập xin cô hiểu rõ. Ngoài ra các nhân sự cấp cao thì chúng tôi không tiết lộ được là ai, chỉ triệu tập cô Nguyệt đến đúng giờ vào buổi sáng mai và chi tiết cuộc gặp sẽ được phổ biến tại tòa thị chính bởi cảnh vệ...”

Nguyệt là hơi cáu, cô hỏi một lần nữa.

“...Tôi không thể tự dưng tới tòa thị chính mà không hiểu nguyên do mình được triệu tập thưa cô, vì vậy xin hãy giải thích chi tiết để tôi có thể chuẩn bị...”

“...Cô Chu Ánh Nguyệt, xin hãy làm theo chỉ thị. Mọi vấn đề khác chúng tôi không được biết và cũng không thuộc thẩm quyền nên không thể giải đáp thắc mắc của cô bây giờ...”

Nguyệt liếc nhìn đồng hồ treo tường trong phòng, bây giờ đã là 9h28 phút tối, sẽ không có cơ quan hành chính công nào hoạt động bây giờ.

Chỉ trừ một số cơ quan hành chính quan trọng như ban thư ký chẳng hạn, nghĩ vậy Nguyệt vào thẳng vấn đề.

“...Vậy cô thứ ký, nếu tôi đoán đúng thì đó là chức vụ của cô. Có lẽ cô có thể tra được số đuôi thẻ công dân của tôi là 6666. Tôi là công dân thuộc diện được miễn trừ mọi trách nhiệm hành chính và dân sự, hình sự cũng như các nghĩa vụ bắt buộc của công dân liên bang. Vì vậy không có cơ sở chính quyền nào có quyền ra lệnh triệu tập tôi kể cả thị trưởng thành phố này chăng nữa. Càng không có chuyện tôi sẽ tuân theo yêu cầu của các cô mà không rõ lý do. Tôi cúp máy đây...”

“...Cô Nguyệt!...”

Không để cái giọng sách nhiễu kiểu chính quyền kia tiếp tục vang lên, Nguyệt trực tiếp cúp máy ngay.

“ Làm quái gì có chuyện tôi phải nghe cái giọng cao cao tại thượng của thư ký các cô, đến phó chủ tịch hội đồng liên bang còn chưa từng nói cái giọng điệu đó với tôi!”

Nguyệt bực mình vì bị phá đám lần nữa trong ngày, với một người có nhiều đặc quyền như cô thì ngay thị trưởng cũng không thể đòi hỏi bất kì yêu cầu vô lý nào mà cô không muốn làm.

“ Sao hôm này mình xui xẻo thế nhỉ?”

Cô cảm nhận hôm nay quả không phải ngày may mắn của mình cho lắm, có lẽ việc được đi chơi cùng hai đứa nhỏ đáng yêu kia đã cướp hết may mắn ngày hôm nay của Nguyệt.

Nghĩ vậy, cô cũng thấy vui trở lại mà quay về bên bọn chúng.

Cảnh sát giao thông.

Khi đã 11 giờ đêm, ba người nhà Nguyệt mới lên xe quay trở về nhà.

Đường phố luôn được thắp sáng đèn tạo cảm giác an toàn, nhưng cũng đã dần vắng vẻ xe cộ.

“ Hôm nay chơi vui quá mẹ ạ.”

Liên đáp với một nự cười tươi.

Nguyệt cũng gật đầu đồng tình, cô hỏi.

“ Quả Quả thế nào rồi con?”

Liên quay lại nhìn, thấy em ấy đã thiếp ngủ ở ghế sau.

“ Em ấy ngủ rồi mẹ ạ, hôm nay quả là chơi vui quá sức rồi.”

“ Để mẹ chỉnh lại điều hòa thấp xuống, cứ yên cho con bé ngủ.”

Lúc này họ đi qua ngã tư vốn có ít xe cộ, khi họ di chuyển với tốc độ nhanh để về nhà thì bất ngờ phía xa có hiện đèn nhấp nháy xanh đỏ cùng hai người mặc áo phản quang cầm gậy phát sáng chặn đầu họ lại.

Nguyệt có thể nhìn ra họ là cảnh sát giao thông, cô mặc dù rất khó chịu vì đây là đoạn lên đồi, chỉ chút nữa là về tới nhà rồi.

Nhưng cũng không thể cáu giận, Nguyệt niềm nở mở cửa sổ hỏi người cảnh sát giao thông bên ngoài.

“ Vậy tôi bị chặn vì điều gì, anh cảnh sát?”

“ Chào cô, chúng tôi nhận lệnh kiểm soát các xe ra vào vùng ngoại ô. Hiện nay vì vấn đề bất ổn biên giới mà an ninh các thành phố vùng ven được thắt chặt...”

Anh ta ngả mũ chào đàng hoàng, liên tục liếc nhìn vào trong.

Chỉ thấy một đứa bé đang ngủ cùng một cô gái ở độ tuổi thiếu niên.

Tuy nhiên anh ta vẫn tự nhận định sự bất thường của 3 người.

“ Tôi có thể kiểm tra cốp xe được chứ?”

Nguyệt chỉ cười, cô không phản bác cũng không đồng ý.

Chỉ tay về mũi xe mà nói với anh ta.

“ Anh có thể kiểm tra biển số phía trước và phía sau được chứ, tôi tưởng độ phản quang của nó đã đủ tốt rồi...”

Nghe vậy, anh ta đi ra trước mũi xe, còn đồng đội đã ở sau mũi xe mà nhìn.

Anh chàng đó không hiểu gì, một cái biển xe màu đỏ và có sao vàng ở trước dãy số, thực ra anh ta chưa từng thấy kiểu biển này, vì màu đỏ tuy là xe ưu tiên nhưng cũng sẽ không lắp cho xe của dân thường.

Nhưng người đồng đội vốn có kinh nghiệm hơn đã nhận ra, vội chạy tới giải thích.

“ Xin lỗi thưa cô, chúng tôi đã không nhìn thấy cái biển này, còn cậu ta lại mới đi làm ngày đầu...Rất xin lỗi, không quấy rầy cô cùng hai đứa trẻ nữa...”

Người kia chưa hiểu gì, nhưng cũng bị đồng đội kéo sang một bên.

“ Sao vậy?”

“ Còn sao chăng gì, đó là biển ưu tiên đặc biệt của những cá nhân được miễn trừ các trách nhiệm về kiểm tra an ninh chứ sao. Cậu có phải cảnh sát giao thông không?”

“ Tôi tưởng xe ưu tiên phải dành cho cứu thương, quân đội, cảnh sát với xe công vụ?”

Nguyệt mặc kệ họ thì thầm với nhau, trực tiếp lái xe rời đi trước.

Hai người kia chỉ thể đứng nhìn, sau đó tiếp tục công việc còn lại của mình trong đêm.

Cảnh sát đã được phân bố khắp các khu vực giao thông sau hàng loạt vụ án mạng xảy ra trên đường phố gần đây liên quan đến việc trường hợp người phát điên đã tấn công có chủ đích nhằm vào người đi đường, gây thương tổn lớn cho nạn nhân.

Bệnh viện tuyến trung ương lúc này ở thành phố Hạ Liêu cùng các bệnh viện nhánh, bệnh viện tư nhân đều đang tiếp nhận vô số trường hợp bị thương nặng do những hành động hàng hung, tấn công man rợ bằng cào, cắn và chém người.

Tin tức buổi sáng.

Kênh truyền hình trực tiếp buổi sáng cập nhật về tin tức chiến sự biên giới.

“ ...Tôi là người dẫn chương trình Lã Hiếu Minh của bản tin buổi sáng...”

“ ...Bản tin buổi sáng như thường lệ sẽ cập nhận về tình hình trong nước cũng như quốc tế trước tiên, tiếp theo là dự báo thời tiết trong ngày và tình hình giao thông...”

“ ...Trong những ngày qua, chiến sự ở hai tỉnh Ninh Giang và Phúc Kiến diễn ra hết sức ác liệt, các lực lượng của liên quân phương bắc kết hợp với lực lượng địa phương Hoa Hạ đã tiến hành pháo kích, không kích ồ ạt các thành phố trọng điểm nhằm kìm hãm, cô lập lực lượng phiến quân nổi dậy...”

“...Hội đồng Liên Bang đã có phiên họp khẩn vào sáng ngày 20 tháng 8 và ra thông cáo chung, tuyên bố sẽ không dung thứ với bất kì lực lượng nào phá hoại nền an ninh, hòa bình của nhân dân...”

“...Các nước cộng hòa cam kết chung tay giải quyết vấn đề người tị nạn bằng cách tái phân bổ người tị nạn từ những nước chịu ảnh hưởng tới các nước cộng hòa ít chịu ảnh hưởng hơn. Ngoài ra cam kết sẽ gửi hỗ trợ quân sự tới Hoa Hạ nhằm dập tắt cuộc nổi dậy ở phía tây...”

“ ...Cộng đồng quốc tế, trong đó có Liên Minh Châu Âu và Khối Thịnh Vượng Nam Á bày tỏ lo ngại sâu sắc tới an ninh khu vực, đồng thời liên tục diễn tập quân sự củng cố biên giới nhằm tránh làn sóng lây lan của chủ nghĩa cực đoan hậu chiến tranh...”

Người dẫn chương trình có một chút ngập ngùng, sau đó nói tiếp.

“ ...Vâng, chúng tôi vừa nhận được tin một phóng viên ở thực địa chiến trường Ninh Giang đang phát sóng trực tiếp, xin mời cô Châu Tịnh Hà phóng viên công tác trực tiếp tại biên giới phía tây...”

Bản tin chuyển cảnh trong một lúc, do đường truyền xa nên nó có phần hơi đơ cứng hình ảnh.

Nhưng nhanh chóng đã được khắc phục.

“ ...Vâng chào anh Hiếu Minh, chào đài truyền hình và tất cả người xem chương trình thời sự sáng. Tôi là phóng viên Tịnh Hà đang có mặt ở khu vực gần tiền tuyến nhất, sau lưng tôi là một tiểu đoàn pháo tự hành PLZ-05 đang nâng nòng và hoàn thiện công tác chuẩn bị để khai hỏa...”

Vừa dứt lời, những khẩu pháo lớn phía sau nữ phóng viên lập tức khai hỏa, mặc dù đứng cách đó một khoảng nhưng âm thanh cùng sóng xung kích của khẩu pháo làm cô phóng viên phải bịt tai, micro của máy thu âm cũng bị rè trong giây lát.

Nòng pháo bắn liên tục 3 quả giật lùi về sau, luồng lửa phụt ra nòng và khói thì bao chùm khắp xung quanh.

Nữ phóng viên nhanh chóng cùng đội quay di chuyển lên cao hơn để tiếp tục.

“...Xin lỗi quý vị, do công tác chiến đấu sẽ gây ảnh hưởng thu phát trực tiếp chương trình vì thế chúng tôi sẽ di chuyển ra xa...”

“...Vì vấn đề an toàn, các đoàn phóng viên không thể tiếp cận trực tiếp chiến trường trong thành phố, nơi được cho là rất ác liệt với nguy cơ thương vong lớn do những phần tử quá khích gây nên...”

“...Quân đội tiến hành pháo kích có chủ đích được chỉ thị bằng thiết bị bay Drone hay UAV bằng hỉnh ảnh thời gian thực, do đó tăng độ chính xác và giảm thiểu những lần bắn bừa gây thiệt hại cho dân thường...”

“...Tại đây mặc dù không thể phỏng vấn bất kì quân nhân nào nhưng chúng tôi có thể phỏng đoán cuộc chiến đang ngày càng thắng lợi nghiêng về phía ta, bằng những nước đi thận trọng có hiệu quả, các tướng lĩnh liên bang đang vây chặt thành phố khiến không một phiến quân nào có thể thoát ra...”

“...Thực tế chúng tôi mới chỉ đến được vòng ngoài, nhưng có thể cho quý vị được xem toàn cảnh...”

Nói rồi họ di chuyển theo người hướng dẫn tới quả đồi đất cao hơn, từ đó họ quay lại một thành phố khói lửa cháy mù mịt cùng những âm thanh vụ nổ liên tục vọng về.

Bất chợt 4 chiếc máy bay phản lực phóng vụt qua đầu họ tiến hành thả rất nhiều bom nalpam xuống rực lửa cả một góc thành phố.

Rồi tín hiệu bắt đầu rè và hình ảnh dần bị nhiễu nặng, buộc chương trình phải chuyển về chỗ người dẫn Hiếu Minh.

“ ...Thưa quý vị, có lẽ đường truyền tín hiệu bị mất kết nối tạm thời. Nhưng nhờ sự cố gắng của đội ngũ phóng viên tại thực địa, chúng ta đã có cái nhìn rõ ràng về tình hình khu vực giao tranh biên giới nơi quân đội đánh dẹp các lực lượng nổi dậy...”

“ ...Phiến quân TLA tuyên bố sẽ không rút lui hay đầu hàng các lực lượng chính phủ, liên tục chỉ đạo cho lực lượng nổi dậy tiến hành cách thức chiến tranh đô thị làm chậm lại đà tiến công của quân đội...”

“...Nhưng với lòng tin sự đoàn kết đòng lòng cùng quyết tâm chiến thắng, Liên Bang chúng ta nhất định thắng lợi, quân đội chúng ta được mệnh danh thiện chiến bậc nhất thế giới đã thử lửa trong suốt cuộc đại chiến nhất định sẽ khải hoàn trở về. Nền hòa bình, ổn định phát triển của nhân dân sẽ được bảo toàn...”

Sau đó, chương trình chuyển sang bản tin tiếp theo.

“...Hôm nay ngày 21 tháng 8, ngoại trưởng Thuận An đã có buổi tiếp đón đoàn ngoại giao ngắn hạn của Liên Minh Châu Phi do tân đại sứ Marcolino Kassoma và đoàn ngoại giao của Liên Bang Bắc Mỹ do ngoại trưởng Samuel Wilson dẫn đầu. Hai đoàn ngoại giao đã tới viếng thăm đài tưởng niệm anh hùng chiến tranh ở thủ đô Môn Kinh trước khi có cuộc hội đàm riêng bàn về kế hoạch hợp tác kinh tế song phương giữa các thể chế liên minh quốc gia với nhau...”

“ ...Đây là cơ hội Liên Bang đẩy mạnh hợp tác về kinh tế, xuất khẩu công nghệ và đầu tư cũng như thu hút nguồn vốn cùng tài nguyên dồi dào của nước ngoài, tạo điều kiện đẩy nhanh công cuộc khắc phục hậu quả chiến tranh và hoàn thành kế hoạch đổi mới kinh tế 5 năm đầu tiên...”

Chuyến viếng thăm vào buổi sáng.

Trong nhà, Nguyệt đã thức dậy từ sớm với tâm trạng thoải mái.

Hôm qua ngay khi về nhà, cô bế Quả Quả vào phòng ngủ của Liên trước và để hai đứa trẻ nằm cùng nhau, còn bản thân thì quay về gara để xe kiểm tra từng chi tiết vỏ ngoài của chiếc xe, rồi gầm xe và cả 4 bánh xe.

Cô phải đảm bảo rằng chắc chắn không có ai cài đặt thiết bị định vị hoặc bất kì thứ gì không bình thường.

Do nhiều vấn đề nhạy cảm, Nguyệt đã quen với việc đề phòng trước việc người không có ý tốt theo dõi mình.

Hôm qua lại cực kì bất thường khi cô bị cảnh sát kiểm tra bất ngờ, không thể nào không nghi ngờ là họ cố tình chặn cô dù có biển số xe được ưu tiên.

24 trên 7 ở bên ngoài nhà của cô đều rất vắng vẻ, khu biệt thự ở trên đồi này có ít người sinh sống, đều thuộc tầng lớp thượng lưu.

Nguyệt nhớ hết thảy tất cả tên, vị trí nhà của những người sống trong khu này.

Vì chủ yếu người giàu thường mua sẵn nhiều nhà mà để không nên khu biệt thự chỗ cô không có mấy ai sống.

Người của cô, những thuộc hạ trung thành được chính cô tổ chức và huấn luyện trở thành cảnh vụ chìm vẫn thường rà soát, canh giữ vòng ngoài từ xa quanh nhà cô.

Đảm bảo Nguyệt có thể an tâm sống cùng con gái ở nơi này.

Hôm nay có lẽ cô cùng hai đứa trẻ sẽ ở nhà buổi sáng và tới chiều thì đi thăm thủy cung.

Vì thế từ sớm cô đã thể dục nhẹ, tắm rửa và chuẩn bị bữa sáng ngon bằng bánh nhân mứt táo cho bọn trẻ.

“ Nhìn trông không được đẹp lắm...”

Cô ngẫm nghĩ khi nhìn cái bánh được trang trí hình 3 con mèo ngồi bên nhau, một con mèo đen lớn ngồi giữa và hai con mèo tam thể với trắng ngồi hai bên.

Xung quanh được xếp hoa lá bằng socola sữa.

Đảm bảo hai đứa trẻ sẽ thích khi thức dậy mà được nhìn thấy món ăn sáng rất cầu kì.

“ Ting tong...”

Tiếng chuông của làm Nguyệt phải rời mắt khỏi cái bánh, cô khó hiểu khi đoán xem ai sẽ đến nhà mình vào sáng sớm.

Hàng xóm duy nhất vừa mới đi du lịch cách đây 5 hôm, mà cũng không thấy Nhã Ngọc thông báo gì sẽ tới thăm.

Nguyệt mở màn hình an ninh ở cửa, chỉ thấy một người đàn ông tầm 30 tuổi đeo kính đen mặc áo bành tô đứng đợi trước cửa, cô có thể nhận ra là người quen.

“ Triệu Vũ Khanh, sao anh ta lại ở đây?”

Nguyệt cảm thấy hoài nghi về chuyến viếng thăm không báo trước này, Vũ Khanh là trợ lý riêng của chủ tịch liên bang Đặng Chấn Kiệt.

Anh ta là dạng công chức làm những việc riêng được chủ tịch phân phó và chắc chắn không có chuyện Khanh tới đây để chơi không.

Quan hệ giữa Nguyệt với Khanh cũng không tệ, đúng hơn là khá hiểu nhau.

Cũng một phần vì quan hệ giữa cô với chủ tịch liên bang hiện thời cũng rất tốt theo kiểu tiền bối với hậu bối.

Nguyệt lấy máy ra gọi cho thân tín vốn nằm vùng quanh nhà.

“...Hàn. có chuyện gì ở trước cửa nhà tôi đây?...”

“...Thưa cô chủ, nhóm người này bất ngờ tới đây vài phút trước. Họ dường như chủ yếu là cảnh vệ vũ trang bình thường, số lượng không quá đông, cũng không có gì bất thường cả...”

“...Tiếp tục quan sát bên ngoài đi...”

Đã hiểu tình hình, cô cúp máy.

Sau đó bật loa nói lên hỏi người bên ngoài.

“...Vũ Khanh, anh làm gì ở nhà tôi vào buổi sáng sớm?...”

Người đàn ông bên ngoài nghe thấy gia chủ, bắt đầu bằng nét mặt niềm nở đáp.

“...Chào cô Nguyệt, tôi có chút việc chủ tịch giao phó nên tới gặp cô ở nhà riêng...”

Nguyệt nhìn vào đồng hồ, cũng hơn 6 giờ sáng.

Cô không thể bảo nó là bất thường được.

Vũ Khanh có việc cần gặp trực tiếp Ánh Nguyệt, vì tự tiện tới nhà người khác vào sáng sớm nên anh ta đã lo rằng người này sẽ không chào đón mình.

Nhưng khi cánh cửa mở ra cùng người phụ nữ cần gặp đang đứng trước mặt, Vũ Khanh cũng thấy nhẹ nhõm.

“ Vậy thì vì cái gì đây Vũ Khánh? Sáng sớm anh tới trước cửa nhà tôi với một dàn xe công vụ cùng cả tá người...”

“ Xin lỗi, tôi không có số của cô, nhờ bên thị trưởng gọi điện thì dường như cô với họ có trục trặc gì đấy nên mới mạn phép tới đây. Thực lòng xin lỗi...”

Nguyệt thấy anh ta thành khẩn vậy, cũng mềm lòng.

“ Vào đi, nhưng chỉ mình anh thôi và đừng to tiếng vì nhà tôi có trẻ con.”

Hai người cùng đi vào, cánh cửa tự động đóng kín lại.

Khanh rất ngạc nhiên, anh bấy lâu nay quen Chu Ánh Nguyệt cũng không biết rằng cô có con đấy, hồ sơ duy nhất anh được tiếp cận chỉ cho biết cô là thành viên nhà Chu tướng quân và đang độc thân.

“ Cô lấy chồng rồi?”

Mới có 4 năm không gặp, không ngờ mọi thứ thay đổi nhanh quá làm Khanh phải hỏi.

“ Không, một đứa là cháu gái tôi, một đứa là con gái tôi nhận nuôi. Đừng tiết lộ ra cho ai khác đấy.”

“ Tôi hiểu.”

Nguyệt chỉ tay về ghế sofa, Khanh theo đó mà ngồi xuống đối diện.

Là chủ nhà, Nguyệt tử tế rót nước hoa quả mời khách cùng một đĩa bánh nhỏ.

“ Xin mời. Vì không được biết trước nên tôi cũng chỉ có thể mời anh đạm bạc như vậy.”

“ Không sao, cô có lòng là tôi vui rồi...”

Khanh xua tay đáp, nhưng ánh mắt của Nguyệt cứ nhìn anh ta chằm chằm, rồi là liếc nhẹ xuống cốc nước.

Khanh hiểu ý, anh chỉ nhấp một ngụm nước hoa quả.

“ Cô đang ép tôi uống đấy à Nguyệt?”

Thấy anh ta uống rồi, Nguyệt mới mỉm cười hài lòng.

Cô hỏi anh ta lý do cho chuyến thăm này.

“ Vậy ngài chủ tịch bảo anh tới gặp tôi có việc gì?”

Khanh cũng đi thẳng vào vấn đề.

“ Thực ra bây giờ ngài chủ tịch cũng đã già yếu, luật pháp thì chưa sửa đổi cái điều lệ lãnh đạo suốt đời đó nên ngài ấy vẫn còn tại vị cái ghế chủ tịch mà thôi. Còn lại phần lớn công việc của liên bang đang do phó chủ tịch Liên Bang Vương Gia Quý đảm nhiệm.”

“ Tôi hiểu, Vương Gia Quý trẻ hơn và cũng là người tài, ông ta là ứng cử viên không tệ...”

“ Vâng, với cái chức phó chủ tịch thì Gia Quý chắc chắn sẽ nhậm chức của ngài Chấn Kiệt trong tương lai, quan hệ của cô với ngài ta tốt chứ?”

Nguyệt cười nhẹ.

“ Còn hơn cả tốt, mỗi lần gặp nhau chúng tôi đều bàn luận với nhau rất nhiều về đủ mọi vấn đề của Liên Bang.”

“ Vậy thì ổn rồi, cô quả thật luôn tạo mối quan hệ tốt ổn định như có sự tính toán trong đó. Khâm phục...Khâm phục...”

“ Đừng hiểu lầm, tôi thể hiện quan điểm rất tự nhiên không hề giả dối nên những người có thể chấp nhận nó lại không ít.”

Khanh gật đầu đồng tình.

“ Vì chủ tịch Đặng Chấn Kiệt, ngài ấy bây giờ không phải đảm đương quá nhiều việc nên cũng an nhàn. Ngài ấy vừa tới Hạ Liêu này vào hôm qua và định sắp xếp để mời cô tới gặp hôm nay ở tại phòng họp của tòa thị chính...”

Nghe vậy, lông mày Nguyệt hơi giật giật.

“ Sao ngài chủ tịch lại phải đích thân tới tận đây? Tôi cũng đâu còn liên quan gì tới chính trị nữa đâu?”

Khanh cười khổ, anh mang ra một số tài liệu được gắn ảnh đưa cho Nguyệt.

Cô cầm nó lên mà chăm chú đọc, càng đọc càng cau mày khó chịu.

“ Họ nghi ngờ tôi đứng sau việc này?”

Khanh gật đầu, cái gật đầu của anh ta lại làm Nguyệt khó chịu hơn.

“ Đùa gì vậy, khi bọn họ nghi ngờ tôi lạm quyền vì tư lợi, tôi đã tự mình buộc tội chính bản thân và từ chức để khiến họ ngậm miệng, đó vẫn chưa đủ sao mà đám người này còn tiếp tục mở miệng tố cáo tôi!”

Nguyệt nắm chặt tay vò nhàu nát tờ giấy, Khanh vội vàng trấn an đối phương.

“ Tất nhiên ngài Chấn Kiệt không tin và cũng không muốn nghe, nhưng cái đám này dai như đỉa đến nỗi ngài ấy phải tới đây để nói chuyện với cô.”

“ Ngoài ngài ấy ra, còn ai đi theo nữa?”

Nghe hỏi vậy, Khanh tự dưng không nói thêm nữa.

“ Là ai hả Khanh?”

“ Có cả Vũ Gia Quân ủy viên trưởng điều hành đối nội.......”

Nguyệt lập tức đứng dậy, chỉ tay về phía cửa.

“ Anh có thể về bây giờ rồi Khanh. Tôi sẽ không đến để nhìn cái mặt của tên đó, nhìn mặt hắn tôi thấy phát ớn!”

Cô là đã rất nhẹ giọng nói với Khanh, nhưng vì nhẹ giọng nói như vậy lại càng làm Khanh thấy sợ.

“ Bình tĩnh đã Nguyệt...”

“ Bình tĩnh kiểu gì đây?”

Khanh có chút bất lực, anh giải thích.

“ Thôi nào, tôi cũng chỉ là chân chạy vặt của ngài chủ tịch. Tôi biết là cô không ưa hắn ta, ngay cả ngài chủ tịch cũng chả ưa hắn, nhưng mà giờ hắn có rất nhiều quyền lực và hắn đại diện cho phe cánh của mình tiếp tục hỏi tội cô. Ngài chủ tịch cũng muốn bảo vệ cô tới cùng, nhưng cô cũng cần hợp tác với ngài ấy chứ.”

Nguyệt quay lại lườm anh ta bằng ánh mắt viên đạn trông rất đáng sợ.

“ Tôi từ bao giờ cần ngài ấy bảo vệ, ngài chủ tịch có thể ung dung ngồi nhìn trò hề trên hội đồng được cơ mà. Còn bản thân tôi có thể bất khả xâm phạm là do thực lực của tôi mà thôi...!”

Khanh hết lý, anh càng cười khổ trong lòng.

Một người truyền đạt như anh sẽ rất vất vả để thuyết phục hai bên cùng ngồi lại nói chuyện, nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì dù không phải lỗi của mình Khanh cũng sẽ bị khiển trách.

“ Được rồi cô đúng. Nhưng ngài chủ tịch rất mong cô đến hôm nay, vì thế cô sẽ đến chứ Nguyệt?”

Nguyệt quay lưng đi, cô im lặng đi về một góc nhà mà không nói gì.

Khanh tưởng mình bị từ chối.

Bình thường anh ta không cần phải nhiều lời như vậy với người khác, bởi làm gì có ai từ chối yêu cầu của chủ tịch của Liên Bang chứ.

Nhưng bản thân người phụ nữ kia lại rất đặc biệt, nàng ta từng là thủ lĩnh tinh thần cũng như quân sự của cả Liên Bang vào thời chiến và bây giờ vẫn như vậy.

Đặc quyền bất khả xâm phạm của Ánh Nguyệt cùng những người thân thích là cái gì đó rất đặc biệt đã được quy định cả trong hiến pháp của Liên Bang.

Ở Liên Bang các nước Cộng Hòa Đông Á, hiến pháp chung là một hệ thống điều lệ cực kì đồ sộ do các nước cộng hòa cùng đóng góp ý kiến và thống nhất.

Trong đó quy định một điều rằng một số đối tượng đặc biệt sẽ được đặc quyền bất khả xâm phạm về trách nhiệm và nghĩa vụ mà hầu hết công dân vốn sẽ phải chấp hành.

Bình thường thì nó áp dụng cho các lãnh đạo cấp cao hay người rất có ảnh hưởng trong Liên Bang, tuy nhiên lại cũng thường chỉ theo niên khóa nhất định, ví dụ như nó chỉ áp dụng với lãnh đạo cấp cao trong thời gian nhất định mà thôi.

Muốn gia hạn thêm thì cần phải được sự đồng thuần của hội đồng Liên Bang.

Tuy nhiên Chu Ánh Nguyệt là một ngoại lệ đặc biệt, do những chiến công đi vào lịch sử của mình trong các cuộc chiến tranh trước kia.

Hội đồng Liên Bang đồng thuận với số phiếu tín nhiệm áp đảo cho phép cựu tư lệnh Ánh Nguyệt được hưởng quyền bất khả xâm phạm cả đời và thậm chí cả chồng, con cái của cô sau này nếu có cũng sẽ được kế thừa đặc quyền.

Được coi là đối tượng ưu tiên của quốc gia, được ưu tiên trong mọi hoàn cảnh và mọi địa điểm trong lãnh thổ Liên Bang.

Được bảo vệ an toàn tuyệt đối và không cần làm thủ tục hay visa gì khi đi nước ngoài.

Nguyên do vì vị thế của Liên Bang thuộc hàng nhất nhì của thế giới, là một siêu cường cạnh tranh trực tiếp với châu âu, vì vậy hầu hết các nước khác đều công nhận đặc quyền này.

Do đó, Khanh tới đây gặp không phải để yêu cầu, mà là mời mọc người phụ nữ này tới gặp sếp của anh ta, mà tình hình có vẻ không được thuận lợi.

Bất ngờ, khi Khanh đang nản thì Nguyệt quay lại với một cái gật đầu.

“ Được thôi, tôi sẽ đi cùng anh tới đó. Không thể để anh bị ngài Chấn Kiệt đó quát mắng được...”

Khanh như khóc trong lòng, đáp lời.

“ Tuyệt vời, vậy thì xin cô hãy chuẩn bị, tôi cùng cảnh vệ sẽ đợi ở bên ngoài.”

Nguyệt gật đầu đồng thuận, nhưng cô còn điều phải nói.

“ À nhưng tôi có việc vần nhờ anh.”

Khanh đáp.

“ Nếu có thể nhất định tôi sẽ giúp hết sức mình.”

“ Anh bảo rằng nhờ tòa thị chính liên lạc tới tôi. Nhưng một nhân sự nữ có thể là thư kí đã liên lạc với tôi vào lúc 9h tối khi mà tôi đang nghỉ ngơi và còn nói với tôi bằng thái độ trịch thượng kiểu sách nhiễu. Vì thế tôi muốn anh chấn chỉnh lại việc này, nếu không thì người bị sách nhiễu sau này có thể là công dân khác...”

Nghe vậy Khanh có chút giật mình, không ngờ có người lại nói với Ánh Nguyệt kiểu đó.

Anh ta hiểu cái tính cách, tác phong được rèn luyện trong quân đội của Nguyệt sẽ không nói dối chuyện nhỏ như vậy, mà đúng hơn vì tính cách này mà cô nàng toàn bị người khác càn quấy.

“ Tôi hiểu, đảm bảo sẽ xử phạt thích đáng...”

“ Còn nữa, tối qua khi tôi di chuyển trong đường vào đêm muộn, có 2 cảnh sát giao thông đã chặn xe tôi và yêu cầu tôi cho kiểm tra xe. Lúc đó tôi còn chở theo hai đứa nhỏ nên không tiện, đành lấy lý do có biển ưu tiên để từ chối. Mong anh điều tra xem họ chặn xe tôi vì mục đích gì, bởi anh biết đấy tôi có không ít kẻ thù...”

Nguyệt tuy có thể nhất thời điềm tĩnh mà luôn tìm cách hạ nhiệt để cho qua chuyện khi có vấn đề xảy ra, nhưng khi mà đã qua chuyện rồi thì đó là lúc cô bắt đầu tính toán việc trả thù, Nguyệt là một người rất thù dai nhưng cũng lại rất biết tính toán.

Khanh càng ngạc nhiên hơn khi có người dám chặn xe, mà lại còn là cảnh sát.

Anh ta cũng có thể suy đoán ngay tới mùi âm mưu trong hành động này.

“ Vào ban đêm, tầm mấy giờ?”

“ 11 giờ gì đó, đường cũng vắng vẻ nhưng đảm bảo không phải chỉ mình xe tôi đi qua, vậy mà lại chỉ mình tôi bị chặn...”

Khanh ra dấu tay đã hiểu.

“ Tôi sẽ cho điều tra, cô có thể yên tâm được rồi.”

Yêu cầu của Nguyệt chấp nhận nên cô cũng vui lòng, đi tới mở cửa cho Khanh.

“ Vậy anh đợi tôi một lúc, sau khi sắp xếp lại trong nhà tôi sẽ đi cùng anh tới tòa thị chính.”

Khanh nó đùa một câu.

“ Được, tôi sẽ đợi nhưng cô đừng có trốn đấy...”

Nguyệt cười cười đáp lời.

“ Rồi, tôi hứa thì sẽ giữ lời.”

Nguyên do khi trước có một lần cô đã lừa Khanh như lúc này rồi trốn đi bằng cửa bí mật.

Lần đó cô lấy lý do là không hề hứa nên cũng không phải giữ lời, Khanh thì cay tức lắm nhưng sau này cũng không đả động gì việc đấy nữa.

Vì thế từ bài học lần đó, mỗi khi cần gặp cô là Khanh lại bố trí cảnh vệ xung quanh khu vực để ngăn không cho đối tượng gặp mặt trốn mất.

Nguyệt đi lên phòng con gái.

Nhìn hai đứa nhỏ ôm nhau ngủ, cô ôm thành cửa mà cười cười.

“ Hai cục bông của mẹ đáng yêu quá...”

Bất ngờ, Liên chợt thức giấc mà ngồi dậy, vừa ngáp vừa rụi mắt hỏi mẹ mình.

“ Mẹ đã dậy rồi sao còn nhìn chúng con hoài vậy?”

“ Tại mẹ yêu hai đứa rất nhiều...”

Cô đáp bằng giọng nhẹ nhàng, rồi sà xuống ôm hai đứa trẻ mà cô hết mực yêu thương.

“ Mẹ..?”

“ Sáng hôm nay mẹ có việc đột xuất, chiều có thể về muộn nên chắc sẽ không thể đưa hai đứa tới thủy cung chơi. Tha thứ cho mẹ thất hứa nhé...”

“ Không sao đâu, nếu mẹ bận thì con cũng hiểu mà.”

Liên cười, cho rằng nó không quan trọng vì mẹ cô đã chiều chuộng rất nhiều những ngày qua.

“ Vậy thì hôm nay con trông em ở nhà nhé, mẹ đã chuẩn bị sẵn bánh ăn sáng ở bếp, còn ăn trưa có sẵn thịt bò tẩm ướp ở trong tủ lạnh, con cứ rán lên thành bò bít tết cho Quả Quả ăn.”

“ Vâng.”

Nguyệt xoa trán con gái.

“ Vậy mẹ thay đồ rồi đi đây, muốn ngủ tiếp thì cứ ngủ đi.”

Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại để Liên cùng Quả Quả ngủ tiếp, rồi sửa soạn thay đồ, trang điểm nhẹ.

Sau đó cô liên lạc với Hàn, thân tín đang theo dõi ở bên ngoài.

“...Hôm nay có lẽ tôi phải đi theo đám người này, anh cũng không cần đi theo bảo vệ...”

“...Thưa cô chủ, mình cô đi theo họ có ổn không vậy?

“...Ổn thôi, nhưng nhờ anh trông coi căn nhà với hai đứa trẻ trong đó cẩn thận.”

“...Đã hiểu thưa cô...”

Xong xuôi, Nguyệt mới yên tâm ra khỏi nhà.

Bên ngoài đã có một dàn xe các loại màu đen đợi sẵn, vài chiếc Hummer bọc thép, hai chiếc SUV bọc thép loại Sabertooth, một chiếc Limousine trang trọng đỗ gần cửa nhất là dành cho cô.

Nguyệt mở cửa bước vào, lập tức các cảnh vệ xung quanh nhà cũng thu quân lên xe.

Khanh đã ở sẵn trong xe, yên tâm khi thấy Nguyệt ngồi vào trong.

Đội xe bắt đầu khởi hành, một số mô tô cùng với xe cảnh sát dẹp đường đi trước họ.

“ Tôi nghĩ lần sau anh có thể gọi cho tôi khi cần, đây là số điện thoại mới của tôi...”

Nguyệt đưa danh thiếp của mình cho Khanh, anh ta nhận nó rồi đút vào túi áo.

“ Cô đã ăn sáng rồi chứ?”

“ Hừm, 2 quả dâu tây...”

Khanh cười trừ, ý cô ấy nói là anh đã phá hoại buổi sáng của cổ.

“ Vậy chúng ta sẽ tới một quán ăn tốt trong nội thành.”

“ Không, cứ tới chỗ ngài chủ tịch đi.”

Nhưng Khanh nhún vai đáp.

“ Ngài ấy bảo tôi phải mời đón cô thật tử tế, mà chắc chắn tôi cũng sẽ làm vậy nên...”

“ Bỏ đi, vì buổi gặp này mà tôi phải thất hứa với hai đứa trẻ trong nhà, đáng lẽ hôm nay tôi sẽ dẫn chúng đi chơi.”

“ Ồ, tôi xin lỗi...”

Anh có thể cảm thấy Nguyệt quan trọng vấn đề của gia đình cô hơn hết thảy, những thứ khác với cô chỉ là nhỏ không đáng chú ý.

Đoàn xe vượt qua những con đường rộng rãi thoáng xe, nguyên do là cảnh sát đã dẹp đường từ trước để đoàn tiện di chuyển.

Nguyệt quay mặt ra ngoài cửa kính xe, cô yên lặng ngắm nhìn khung cảnh ngoài đó.

“ Vậy, cuộc sống hàng ngày của cô?”

Khanh tò mò hỏi về chuỗi ngày sống bình thường của Nguyệt sau khi cô từ bỏ mọi chức vụ trước hội đồng cách đây 4 năm.

“ Rất tốt, từ khi từ chức tôi rũ bỏ hoàn toàn áp lực cùng gánh nặng. Có thể sống vô tư như một cô gái đơn thuần, có thể chăm lo cho đứa con và có thể làm những điều mình thích...”

Nguyệt thẳng thừng đáp như vậy, hiểu như là khi cô phục vụ cho Liên Bang cô chịu khổ cực rất nhiều nhưng kết cục thì lại bị hại.

Còn khi cô thoát khỏi nó cô thấy thật thoải mái, căn bản Nguyệt chẳng nợ ai cái gì mà đáng lẽ rất nhiều người đang nợ cô một cái mạng.

Khanh thấy hơi ngượng miệng, nhưng vẫn nói.

“ Cô có muốn quay lại với vị trí cũ trước đây không?”

“ Không!”

Anh ta cũng có thể đoán được câu trả lời, nhưng sự từ chối thẳng của cô nàng làm anh thấy rất ngại vì hỏi như vậy.

Với một cái nhìn khách quan Nguyệt là công thần và cái Liên Bang này đã nợ cô một cái mạng, Khanh đồng tình với điều đó.

“ Từ khi cô rời khỏi hội đồng, rất nhiều thứ đã xảy ra. Hội đồng Liên Bang dường như bị chia thành 2 phe gồm những người từng ủng hộ cô và những người căm ghét cô. Ngay cả các nước thành viên cũng chia rẽ về 2 phe...”

“ Hừm, đó là điều tất yếu, bởi không phải vì tôi mà là vì tương lai chung của Liên Bang. Mọi quốc gia đều có quyền được phát triển, nhưng đường lối của Liên Bang lại quá ưu tiên cho những nước lớn mạnh trọng điểm, chỉ coi những nước thành viên nhỏ yếu hơn như là vùng đệm, vùng chịu ảnh hưởng cung cấp lao động và tài nguyên giá rẻ, đồng thời là tay sai cho nước lớn. Hiển nhiên những nước bị bất bình đẳng sẽ phản ứng gay gắt lại.”

Nguyệt chê trách sự bất bình đằng của Liên Bang.

Khanh phân giải.

“ Nhưng chúng ta vẫn đang hoàn thiện thể chế, công việc còn rất nhiều...”

Nguyệt đáp lại bằng sự khinh thường tác phong làm việc của hội đồng.

“ Quá chậm. Hội đồng suốt ngày họp bàn, nhưng chẳng bao giờ đưa ra phương pháp giải quyết hiệu quả, họ chỉ trọng đấu đá quyền lực chứ có ai tìm cách giải quyết vấn đề đâu chứ. Tôi đã từng để xuất phân ngân sách dư thừa của Liên Bang ngược lại cho các nước thành viên nhỏ yếu đang thiếu thốn về tài chính, nhưng cuối cùng nó đã được thông qua chưa?”

Khanh lắc đầu.

“ Chưa...”

Như vậy Nguyệt cũng không phải nói gì thêm, một chính sách đã mất 4 năm để xem xét thì là quá lâu đối với một Liên Bang đang rất cần gắn kết.

Nguy cơ lớn nhất là tương lai Liên Bang sẽ bị giải thể do những vấn đề bất cập của nó.

Đề xuất phân bổ ngân sách ngược của Nguyệt ra đời vào lúc mà ngân khố Liên Bang có rất nhiều tiền thừa, nhưng các nước thành viên nhỏ yếu lại đang gặp nợ nần và nghèo đói hậu chiến tranh.

Chủ yếu là những nước ở rìa trung á, tây tạng và phương bắc.

Cô đã để nghị phân hàng ngàn tỷ đồng Liên Bang đó cho các nước cần, để họ có tiền tái thiết đất nước sau chiến tranh và xây dựng cơ sở hạ tầng.

Nhưng nó ngược lại với truyền thống của Liên Bang là thu thuế từ các nước thành viên, sau đó phân bổ nó tới các tỉnh thành của các nước thành viên trong Liên Bang, tuy nhiên quyền quyết định phân bổ hay phân bổ vào việc gì lại thuộc về bộ tài chính Liên Bang cùng các bộ ngành khác.

Vì vậy nó thường không sát với thực tế, bởi người cần tiền lại không được quyết định số tiền họ được nhận sẽ dùng vào việc gì.

Để tiến hành viện trợ cho một nước bất kì là hội đồng Liên Bang mở rất nhiều cuộc họp lớn nhỏ trong thời gian dài, tới khi tiền xuất rồi thì tình trạng đã quá muộn.

Từ đó dẫn đến tình trạng trốn thuế cấp độ quốc gia, khi thậm chí một số nước thành viên từ chối đóng thuế chung cho Liên Bang.

Họ cho rằng đóng những khoản thuế đó như muốn rút cạn ngân khố của họ nhưng vấn đề bất cập của mỗi nước về tài chính lại không được giải quyết thì cực phí phạm.

Vì thế, các nước hay các tỉnh đều muốn giữ một khoản quỹ đen cho riêng mình phòng bất chắc.

Dẫn đến xung đột đấu tố nhau trong hội đồng ngày càng gay gắt.

Nguyệt có thể hiểu ra là Hoa Hạ, nước minh chủ của Liên Bang muốn dùng tiền trong ngân khố luôn đầy ắp của Liên Bang để kinh doanh, viện trợ hoặc cho vay cho những nước cần với lãi suất cao cắt cổ, để tạo bẫy nợ siết cổ các nước đó phải phụ thuộc vào mình.

Hành động đó bị phản đối gay gắt bởi các nước khác, vì đó là đâm sau lưng anh em sống chung 1 nhà, không thể chấp nhận việc lợi dụng ngân khố như vậy.

Nguyệt cá là tới bây giờ nó vẫn chưa được giải quyết, có nguy cơ Liên Bang tan vỡ là sự thật.

“ Hoa hạ thực sự là những thương nhân bất chấp tất cả để kiếm lời...”

Cô nhìn nhận đất nước này là như vậy, dường như nó đã ăn sâu vào tư duy của dân chúng tới lãnh đạo nơi đây.

Khanh có điều phải nói ra.

“ Liên quân phương bắc đã không giải thể mà tiếp tục phát triển mạnh, trở thành một đối trọng với miền nam. Cô có thực sự không liên quan tới việc này không đấy?”

Nguyệt quay sang nhìn anh ta, nở một nụ cười nham hiểm.

“ Nếu thực sự liên quan, vậy thì anh làm gì được tôi...?”

Nghe vậy, Khanh không nói lên lời.

Dù cho Liên Bang có bắt giữ Ánh Nguyệt thì phương bắc cũng sẽ gây sức ép ngược lại.

Đây được gọi là quyền lực mềm, Nguyệt là một người nắm giữ thứ quyền lực đáng sợ này trong tay.

“ Tôi không hắn là chỉ đạo họ, nhưng tôi đã định hướng cho Liên Quân việc củng cố quân đội lâu dài nhằm để tránh nguy cơ trong tương lai đe dọa sự tồn vong của Liên Bang. Chúng ta có rất nhiều kẻ thù mà đám lão già ở hội đồng lại quá lẩm cẩm để đương đầu với nó...”

Khanh nhương mày khi nghe cái lý luận của nàng ta.

“ Vậy ra đó là kế hoạch của cô?”

“ Anh có thể đoán vậy, tuy nhiên đó là định hướng từ trước. Còn bây giờ tôi không liên quan gì tới việc đó cả.”

Cô cũng tử tế khuyên.

“ Khanh, nếu được anh hãy khuyên nhủ ngài chủ tịch hay phó chủ tịch về những hiểm họa trong tương lai. Tôi có thể chắc chắn sự chuẩn bị của liên quân phương bắc mà hội đồng thường chỉ trích vượt quyền và chạy đua vũ trang âm mưu đảo chính đó thực ra là đang chuẩn bị để đối phó với những mối họa mới...”

Mối họa gì thì cô biết rõ, dịch bệnh, vũ khí sinh hóa và những tổ chức phiến quân.

Hay chính Liên Minh Châu Âu, đối thủ truyền kiếp của họ vẫn còn đang rất hùng mạnh.

Khanh lắc đầu.

“ Sao cô không khuyên nhủ ngài chủ tịch? Nếu cô nói chẳng phải có sức thuyết phục hơn sao?”

Nguyệt cau có đáp.

“ Anh không thấy sao, vì tôi khuyên ngài ấy và còn cố chứng minh mối hiểm họa mới về bệnh dịch mà đã bị bay mất cái lon tư lệnh này rồi.....”

Nghe thế Khanh mới tỏ nét mặt kiểu nhẫn nhịn hơi lâu rồi đấy.

“ Này Nguyệt. Cô còn bị thế mà xúi giục tôi đi khuyên nhủ các lãnh đạo, cô muốn tôi cũng mất chức à?”

Nguyệt hé răng cười đắc ý.

“ Haa...Chưa từng nghe câu đàn bà con gái chúng tôi có tướng độc ác dã man à, sẽ rất công bằng khi anh và tôi cùng một nỗi đau đúng chứ?”

“ Không...”

“ Phư phư phư...”

Giọng cười của Nguyệt như một bà cô làm mặt Khanh thẳng tăm vì nản trò đùa này.

Kẻ bị tổn thương lại muốn làm tổn thương người khác, người làm việc ác lại thường sống thảnh thơi như Nguyệt vậy.

“ Vậy thì cô đã khẳng định chắc nịch bản thân không liên quan, thì mấy lão đó cũng không làm gì được cô.”

“ Tôi đoán vậy, nhưng Khanh à nếu có chuyện gì hãy chạy lên phía bắc.”

Lời nhắc nhở của Nguyệt làm Khanh rất khó hiểu