Chương 5: Dọn dẹp bệnh viện

Đơn vị bắn tỉa.

Các tổ bắn tỉa trên tầng thượng tòa nhà, thường là cấp tiểu đội.

Họ phát huy hiệu quả, có thể bắn hạ những thể biến dị cấp 3 ở khoảng cách xa nhờ loại súng bắn tỉa ATU-Z.

Với nòng dài và thiết kế của dạng súng tỉa công phá, ATU-Z có thể bắn đạn 20mm xuyên phá giáp hay đầu nổ lõm chuyên để hạ thiết giáp hạng nhẹ ở khoảng cách xa.

Tuy nhiên bây giờ nó được cải tiến để bắn chết bất kì con cấp 3 nào dù có lớp da dày chỉ bằng một phát.

Cùng với đó, là những khẩu súng bắn tỉa cỡ đạn nhỏ hơn để hỗ trợ.

Các tổ bắn tỉa có thể hạ sớm một số mục tiêu phiền phức, hay quan sát thực địa rồi báo cáo về tình hình cho sở chỉ huy.

Họ vẫn là ưu việt hơn Drone và UAV trinh sát, người quan sát trực tiếp vẫn nắm bắn tình hình tốt hơn là quan sát qua màn hình phẳng.

Một tổ bắn tỉa trên tòa chung cư bên cạnh khu trung tâm thương mại, họ có thể quan sát các khu vực trung tâm thương mại và trung tâm hành chính, sở cảnh sát, bệnh viện, nhà ga tàu vốn là địa điểm chiến lược cho việc tái thiết.

“ Con thứ 237…”

“ Tang…!”

“ Chết!”

Một lính bắn tỉa nói khi hạ gục một thể cấp 2 đang di chuyển bất thường.

Đồng đội bên cạnh ghi vào sổ công.

“ Tốt thôi…”

“ Con thứ 238…”

Phát súng lại vang lên tiếng “ Tang” nhẹ, ở xa hàng trăm mét một thể cấp 2 nữa vỡ táo.

“ Hôm nay thật sự bội thu.”

Đồng đội nhận định, cầm ống nhòm lên quan sát cùng.

“ Ông có cảm thấy chúng như xuất hiện nhiều hơn và di chuyển cẩn thận hơn như thể phòng chúng ta bắn tỉa không?”

“ Tôi không biết, nhưng nghe nói xác sống cấp cao lên sẽ càng có lại trí tuệ với cảm xúc con người nhờ đột biến tế bào não…”

Hai người nói chuyện phiếm, họ mong tới giờ thay ca để được ngả lưng.

Một người bước ra từ phía sau bất ngờ vỗ vai họ.

“ Này, hai anh đang nói chuyện gì thế?”

“ Đội trưởng?”

“ Ừ, chuyện gì đây?”

Tay chỉ huy nhóm bắn tỉa là một người lực lưỡng to con, rất có tiếng nói vì tiểu đội này là do ông ta huấn luyện chỉ huy.

“ Chẳng là...Tôi cảm thấy bọn xác sống quá khôn ngoan mà như thể có tổ chức.”

Người lính đáp, người đồng đội bên cạnh cũng gật đầu tán thành.

Viên chỉ huy cười.

“ Đó là lý do mà quân đội rất nghiêm túc khi chiến đấu với chúng, đây là một dạng vũ khí sinh học chứ không phải dịch bệnh thông thường.

“ Vâng. Nhưng chúng ta sẽ phải đối đầu với những gì khủng khiếp hơn ư? Hôm qua chúng ta đã hạ một con thằn lằn khổng lồ...!”

Cấp dưới với vẻ mặt lo ngại, dù được trang bị tốt thì những lính này cũng thừa thông minh để hiểu bọn quái có thể leo lên tòa nhà để rồi làm thịt họ.

“ Vậy hãy cảnh giác cao độ, chiến đấu thật tốt vào để sống sót. Các cậu chắc là hiểu giết chúng rồi chết ở đây vẫn tốt hơn chạy trốn để rồi chúng mò được tới quê nhà các cậu chứ?”

Ông ta có lời lẽ rất thuyết phục.

Hai người nghiêm chỉnh.

“ Tất nhiên là không thưa ngài, nhất định chúng phải bước qua xác tôi trước!”

“ Tốt, đến giờ thay ca rồi đấy.”

Họ liên tục củng cố tinh thần và niềm tin của nhau.

Vì những người này thuộc liên quân phương bắc, đội quân đã chinh chiến làm mưa làm gió khắp thế giới.

Họ không sợ chết, họ chỉ sợ rằng cố gắng của họ không đủ để đạt được mục đích mà thôi.

Trong lúc này, trên trời có một tốp trực thăng bay lướt xuống.

Chúng bay thấp, để tìm vị trí đáp trên mái nhà.

Đó là quân tiếp viện cho các đội bắn tỉa, gồm những đội đặc nhiệm chuyên bắn tỉa và trinh sát khác sẽ hoặc đáp xuống nóc nhà mới hoặc đáp xuống vị trí của các đội tiền nhiệm.

Trên một trực thăng loại Z-20, lính chuyên nghiệp của liên quân nhìn xuống bên dưới thành phố đang loang lổ nhiều chỗ trắng đen, khói bốc lên vài nơi và vẫn lác đác tiếng súng.

Cảm xúc của những người này gồm bất an, hoài niệm, lo lắng, háo hức và tức giận.

Có lính mới lẫn lính cũ trộn lẫn, nhiệm vụ của họ là đổ quân lên nóc một tòa nhà mà thủ giữ ở đó tới khi có lệnh mới.

Được trang bị đầy đủ mũ giáp, các thiết bị trinh sát ngày đêm tầm xa, vũ khí bắn tỉa và vũ khí thông thường.

Cùng với đó họ mang theo rất nhiều đạn dược lương thực và vài hệ thống tên lửa chống tăng vác vai, Drone, máy tính cùng các thiết bị liên lạc, thiết bị khử độc.

Quang một lính mới có hơi lo lắng khi nhìn về một chiến trường thực thụ, anh ta qua kính ngắm có thể thấy hàng núi xác chết trên đường được chất đống sau trận chiến hôm qua.

“ Ôi cái quái gì vậy!”

Anh ta thốt lên khi nhìn thấy cảnh tượng kinh dị đó, tiếp theo là dịch chuyển kính ngắm sang bên có thể thấy vài nhóm lính đang bắn vào một cửa hàng đồ điện tử lớn.

“ Đó là chiến tranh đấy nhóc...”

Một người phụ nữ ngồi sau nói với cậu ta bằng giọng bình thản.

“ Chị Tuyết, chúng ta phải trực chiến ở đây sao?”

“ Tất nhiên, sợ à?”

Cậu lính trẻ thành thật đáp.

“ Quá khủng bố rồi, chúng ta đang giết cái gì vậy...?”

“ Họ đã không còn là người, còn nhiệm vụ của cậu là tiễn họ về cõi âm và báo cáo lại mỗi ngày.”

Quang trợn mắt khi nghe, anh mới tốt nghiệp khóa huấn luyện bắn tỉa mà bây giờ đã bị mang lên trực thăng cùng đàn chị lão luyện hơn.

Nhưng đây là cái gì đó khác, Quang nghĩ rằng làm sao khả năng thiệt xạ có thể phát huy hiệu quả khi đối đầu với biển người xông lên ào ạt như vậy.

“ Yên tâm, việc chúng ta được thủ ở vị trí cao biệt lập như nóc tòa nhà đã là một sự may mắn, nếu so với các đồng hữu đang đánh nhau dưới đường phố.”

Tuyết đáp, đảm bảo tân binh hiểu rằng mình tốt số cỡ nào khi vừa hoàn thành huấn luyện đã được giao tới nhóm toàn những người già dặn để chỉ bảo và lại còn rất may mắn khi không phải xuống hẳn dưới đó.

“ Vâng...”

Quang có vẻ đang cố tiêu hóa điều đó.

Bất ngờ phi công có vẻ bất an.

“ Tôi thấy có ánh chớp gì đó...”

“ Mọi người cẩn thận, máy bay sẽ rẽ nên bám chắc vào!”

Nghe vậy, tất cả vội bám chắc vào dây đai an toàn.

“ Tôi sẽ tăng độ cao, hiệu chỉnh cánh quạt đi cơ phó.”

“ Ôi chết tiệt, liên lạc bị rè...”

“...Máy bay số 6...Nghe rõ, có pháo kích thành phố, tạm thời chưa thể đáp...”

“...Không đáp!...Tôi nhắc lại không thả quân bây giờ!...”

Trực thăng chỉ huy ra lệnh vào hệ thống liên lạc như thể muốn ăn luôn cái micro.

“...Bay cao lên!...”

Các máy bay đều nâng cao lên, họ khá chậm khi mà mang rất nhiều hàng hóa cùng lính trên thân.

Tuy nhiên họ đã kịp.

“ Ôi trời, có đạn tới!”

Một lính ngồi bên kia hét lên, Tuyết và Quang chỉ kịp nhìn ra sau mà thấy hàng chục quả đạn lửa lướt qua mắt họ bay về phía xa.

“ Cái gì thế!”

Câu hỏi mà cả phi công lẫn lính đều gào hét lên mong được trả lời khẩn.

“ Chết tiệt, ta dính đạn mất!”

Phi công cáu gắt, rồi lắc nhẹ máy bay sang phải cố thoát khỏi đường bay của hàng trăm quả đạn sáng rực đang tới.

Những vệt sáng nhỏ bé khi nhìn ở mặt đất nhưng có thể nhìn rõ từ trên không.

“ Là pháo phản lực của ta, họ bắn từ ngoại vi thành phố!”

Tuyết nói, cảm giác lạnh người đôi chút.

“ Thế nào mà chúng ta xui vậy...”

Phi công cười, tự chửi bản thân vì bay quá đen đủi mới vướng vào đây.

Quang chỉ im lặng, nhìn cảnh một sô khu dân cư đằng xa bùng cháy lên, khói bị gió thổi làm mù mờ cả một khu phố.

Nhiệm vụ tái chiến bệnh viện.

“ Tuýt!”

“ Tập hợp!”

Hiệu lệnh vang lên ở một cung đường nhựa, một đơn vị cỡ đại đội nhanh chóng tập hợp theo hàng ngũ chỉnh tề, sau lưng họ là xe bọc thép và xe tải quân sự.

Họ đứng ở chỗ rìa khu dân cư giàu có, phía trước họ là một con đường với những tòa nhà, cửa hàng đổ nát và xe cộ cháy, phía sau thì trái ngược hoàn toàn trông yên bình.

Đại đội 3 là nhóm đã bảo vệ khu dân cư lúc đầu, bây giờ nó đã trở thành một trại nghỉ chân cho lính của lữ đoàn và đại đội sẽ tiếp tục thực hiện nhiệm vụ mới.

Bronya và Thùy cũng là thành viên của đơn vị này, họ đã sẵn sàng nhận nhiệm vụ mới.

Viên đại úy Muradov, với cái mũ lông đặc trưng trên đầu của người Tatar là chỉ huy của đại đội 3.

Ông đứng lên rõng rạc phổ biến kế hoạch tác chiến cho cấp dưới qua một sơ đồ vẽ qua loa trên tường nhà.

“ Đại đội 3 chúng ta sẽ kết hợp với đại đội 11 của lữ đoàn cơ giới bên bạn tới hỗ trợ. Ngoài ra có một đơn vị nữa mà tôi không rõ cấp độ, nhưng thuộc quân cận vệ phương bắc tinh nhuệ sẽ tham gia tác chiến ở bệnh viện...”

“...Tuy nhiên họ có nhiệm vụ khác và sẽ không thực sự hợp tác với chúng ta, nếu có gặp nhau bất ngờ thì nhớ đừng có chĩa súng vào họ nếu không là toang đấy.”

Mọi người đều máy môi nén cười.

“ Chúng ta sẽ được sự hỗ trợ tích cực từ xe BTR-82 và 90 từ đại đội 11 bên bạn, họ vốn là lực lượng hỗ trợ từ lữ đoàn 81 có xuất thân cộng hòa Buryatia Sakha. Họ có chút tính cục súc, nhưng đừng vì thế mà gây sự với họ, được chứ?”

“ Rõ!”

Muradov bắt đầu chỉ tay vào lược đồ.

“ Bệnh viện trung tâm là bệnh viện có vị trí rất đặc biệt, nó nằm ngay cạnh ga xe lửa huyết mạch của tỉnh Ninh Giang, và bản thân bệnh viện rất phức tạp. Nó lớn rất kiên cố, vô cùng nhiều phòng bệnh và tầng hầm ngầm...”

“...Bệnh viện vốn là một trạm quân y cũ ngày trước nên được xây dựng kiên cố trong thời chiến. Bắt buộc chúng ta phải chiếm nó chứ không thể dùng bom tiêu hủy cơ sở có giá trị này...”

“…Ngay cạnh bệnh viện là một hệ thống ống dẫn nước và ga ngầm, nó chạy thẳng tới khu dân cư giàu có nơi mà chúng ta đang đứng. Ngoài ra cả hệ thống cống ngầm cũng có sự liên thông nhất định. Vì vậy, cấp trên sợ có những bầy xác sống đang trú dưới những khu vực khó kiểm soát này, thế nên chúng ta cũng sẽ kiêm luôn dọn dẹp nơi này nữa...”

“…Theo thông tin ban đầu thì khi dịch bệnh bùng phát, bệnh viện đã tiếp nhận hàng ngàn người bệnh mà bản thân họ có dịch xác sống, vì thế đây cũng là nơi thất thủ đầu tiên, có nguy cơ cũng là nơi đầy rẫy các thể đột biến cấp 2 và cấp 3 cỡ nhỏ...”

“...Vì vậy nếu gặp kẻ địch quá mạnh trong một không gian hẹp, chạy thật nhanh mà cầu nguyện là lựa chọn duy nhất của các anh em!”

Nghe thế, mọi người lặng thinh đi như là bất lực, xác định là chuyến đi này rất khó khăn.

“…Ít nhất vì chu vi bệnh viện khổng lồ như một công viên, nên có thể hàng ngàn xác sống vẫn còn đó. Chúng ta sẽ dùng các xe BTR và đại đội 11 đi vòng ngoài bắn thu hút và tiêu diệt bớt xác sống ở cổng chính, còn bản thân đại đội 3 chúng ta sẽ tiếp cận từ cổng phụ mà lẻn vào các nhà A, B, C, D, F1 và F2 là kho thuốc lớn của vùng...”

“...Diệt gọn xác sống rồi khóa mọi cửa liên thông với bên ngoài, cô lập cả trong và ngoài bệnh viện để phòng trừ những trường hợp xấu...”

“...Còn câu hỏi gì không?”

Sếp Muradov bắt đầu kết thúc bài tóm tắt của mình.

Một người giơ tay hỏi.

“ Thưa chỉ huy, nếu đóng các cửa ra vào, cửa sổ rồi thì giả dụ như đột nhiên xác sống từ bên trong ở một nơi nào đó trui ra bất ngờ, làm sao chúng ta có thể chống trả được. Và làm sao chúng ta có thể rời khỏi đó khi các cửa đã bị khóa?”

Muradov chỉ cười gian.

“ Câu hỏi hay. Nhiệm vụ là chúng ta sẽ chiếm và bảo vệ bệnh viện khỏi bất kể thứ gì không phải người ở bên ngoài lẫn bên trong. Vị trí bệnh viện cùng với ga xe lửa nó vẫn đang nằm ở vùng mà chúng ta chưa kiểm soát, do đó luôn có thể xác sống vẫn còn ở bên ngoài...”

“...Vì thế phải bảo vệ bệnh viện từ cả trong lẫn ngoài, sẽ không có pháo binh hay không kích hỗ trợ vì cơ sở bệnh viện này còn rất tốt có thể tái sử dụng trong tương lai...”

“...Còn nếu chàng trai hỏi tôi là chúng ta thoát như nào, đơn giản thôi...Chúng ta sẽ ưu tiên dọn dẹp từ tầng 1 lên tầng thượng trước rồi mới tới các tầng hầm và cống ngầm, trạm bơm nước với ga bên cạnh...”

“...Do đó nếu có vấn đề thường chúng ta sẽ chạy lên tầng cao hơn mà cố thủ. Nếu quá khó khăn đại đội sẽ được bốc đi bằng trực thăng.”

Muradov chống hông nhắc nhở lính của mình.

“ Đây là một nhiệm vụ khó hiểu, các cấp trên rất tàn nhẫn khi ép đại đội ta vào chỗ dễ gặp nguy hiểm nhất mà lại ít cơ hội rút lui. Nhưng chúng ta phải chiến đấu và chiến thắng, vì chúng ta là lính của liên quân phương bắc, là đạo quân thiện chiến nhất thế giới hiện nay. Niềm tự hào và nghĩa vụ không cho phép chúng ta được yếu đuối, rõ chưa!”

“ Rõ!”

Cả đại đội đồng thanh hô to.

Muradov ra hiệu cho họ giải tán để mang vũ khí cùng vật tư lên xe.

Bronya đã rõ nhiệm vụ, nhưng Thùy vẫn khó hiểu nói chuyện riêng với cô bạn khi đang xách hòm đạn lên xe.

“ Tại sao không dùng xe tăng và xe chiến đấu bộ binh nã pháo hỗ trợ, rồi phun lửa thiêu rụi chỗ đó trước. Mà chúng ta lại vất vả phải đi vào và chiếm từng căn phòng, từng tầng lầu của bệnh viên lớn như vậy?”

Thấy Thùy khó chịu với nhiệm vụ hết sức nan giải, Bronya giải thích.

“ Bệnh viện này còn rất nhiều cơ sở và thiết bị y tế tiên tiến và nguyên vẹn, tôi nghe nói nó còn có một khu riêng chuyên nghiên cứu về các bệnh lý học truyền nhiễm của vùng trung á...”

“...Với cơ sở tốt như này, hẳn đám xác sống không thể làm tổn hại quá nhiều tới nó, nhưng nếu chúng ta đốt hay bắn pháo vào nó thì lại khác.”

“ Ý cô là?”

“ Có thể đám xác sống nằm phần lớn ở ngoài sân bệnh viện, hoặc khu tiếp nhận cấp cứu ở nhà A. Còn chúng ta sẽ phải cố kiểm soát cả các nhà B, C, D, F1 và kho thuốc F2. Vì vậy nó không hẳn là khó với 1 đại đội vài trăm người.”

Thùy hiểu ra.

“ Hiểu rồi, ít ra cũng dễ thở.”

Nhưng Bronya dừng lại, nghiêm mặt nhắc nhở.

“ Hãy cảnh giác vào Thùy, thuốc có thể khiến bọn quái vật hứng thú. Mà tôi không nghĩ nếu chúng uống cả đống kháng sinh thì chúng sẽ chỉ no không đâu, đột biến là có thể...!”

Thùy gật đầu.

“ Phải, giống như những gì chúng ta thấy trước đây, mọi thứ đều có thể.”

Xem ra đôi khi đọc truyện và xem phim về tận thế khá hữu dụng với người sống.

Trong lúc đội của Bronya đang vận chuyển vật tư lên xe tải, nhóm quân của đại đội 11 với xe bọc thép cùng trang bị nặng đi tới phía sau.

Một vài lính nhảy xuống từ xe BTR, những người bắc á đi tới liếc nhìn đám lính gốc Hoa Bắc phía trước.

“ Ê ông bạn, gái người Hoa…..”

“ Rất nhỏ nhắn, nhìn ổn đấy.”

Mấy người mặc ngụy trang bằng vải vụn nhìn như lá cây cứ cười cười bằng tiếng Tatar.

“ Cô nàng đó là ai? Trông giống người âu?”

Một anh chàng hỏi thăm.

Nhưng bạn anh ta bỗng nghiêm trọng khi thấy người đó quay đầu nhìn, là Bronya.

“ Này, đừng chỉ tay. Là Bronya nắm đấm sắt, cổ không động vào được đâu...”

“ Ớ?”

“ Cứ làm việc theo lệnh thôi Benzen và đừng có tiếp tục cái thói tự do của cậu.”

Người tên Benzen đó im lặng hẳn.

Trận tái chiếm bệnh viện.

Cả đại đội được đưa đi bằng xe vận tải quân sự.

Xe phía trước liên tục bắn hạ những xác sống lang thang ven đường để dọn chỗ cho đoàn xe đi qua.

Thùy và Bronya ngồi im yên lặng nhìn đám đồng đội mới, những người từ đội 11 tới ngồi ké xe cùng.

Thùy chào hỏi bằng chút tiếng phổ thông của phương bắc, vì cô chẳng biết nói tiếng Tatar hay là tiếng Nga.

“ Xin chào...”

Một anh bạn chào lại.

“ Vâng, chào cô.”

Thùy mặt mày tươi tỉnh ghé vào tai Bronya.

“ Cậu này đẹp trai quá, Bronya...”

Biết bạn mình đã thích còn hay ngại, Bronya bèn hỏi anh ta.

“ Anh tên là gì?”

Giọng có chút lạnh làm anh chàng hơi rối não, cho tới khi đồng đội huých vai.

“ Là Benzen, cứ gọi tôi là Benzen...”

“ Ừm, bạn tôi không giỏi nói tiếng Tar, vì thế tôi có thể xin anh số điện thoại hoặc nick Gaogao được chứ?”

Bronya nói thật, nhưng thực sự cô quá cứng đâm ra làm Benzen rất ngại.

“ Vậy thì nick Gaogao, đây...”

Anh giơ điện thoại lên, nhanh như cắt Thùy lập tức quét mã QR trong cái chớp mắt.

Tủm tỉm cười mà xem trang cá nhân của anh chàng.

“ Bronya, anh chàng ở quê nhà còn đỉnh hơn. Nhìn gương mặt cùng cơ bắp của ảnh này...”

Một người bắc điển hình, tóc nâu, mắt xanh, da trắng và có nét lai á âu.

Thực sự cũng rất vừa mắt với tiêu chuẩn của người phía nam.

Bronya không quan tâm lắm, chỉ nhìn mà tỏ vẻ mình đã thấy cho cô bạn vui lòng.

Xe bắt đầu đi chậm hơn, cô đã đánh hơi thấy mùi lạ.

“ Mùi xác...!”

Nghe vậy, mọi người tròn mắt nhìn cô.

Cái mùi này cô đã quá quen thuộc, mùi thối còn chua ngọt lợ đến kinh người.

Cô có thể nhận ra từ hàng trăm mét.

Bronya nhắc nhở.

“ Đến rồi đây, khi nào có chỉ huy gọi lập tức xuống xe mà di chuyển theo đơn vị...”

Mọi người gật đầu hiểu, họ đội mũ và gạt kính bảo hộ mặt, bịt mặt nạ oxi sẵn sàng chờ lệnh.

Chỉ huy thét lớn vào bộ đàm.

“...Tất cả xuống xe, đi theo người dẫn đầu tới vị trí đã định!...”

Lập tức họ xuống, Benzen đi theo đội mình về bên trái ra đằng sau hàng xe BTR.

Bronya dẫn người của mình đi theo bên phải lên trước đoàn xe và vòng qua những bức tường cao dài thẳng tắp của bệnh viện.

Mọi người di chuyển rất nhanh, xe cộ đi theo sau được cải tiến với đệm giảm tiếng ồn nên dễ dàng bí mật đi vòng ra cổng phụ bệnh viện.

Bronya có thể nghe thấy tiếng the thé của xác sống, tiếng bước chân cùng da thịt cọ xát trên sân bệnh viện, cô và đồng đội chỉ cách chúng có 1 bức tường.

Khi tới điểm hẹn, cô giơ nắm đấm ra hiệu dừng.

Chỉ huy Muradov thì từ sau di chuyển vượt qua cùng các trung đội khác.

Họ bố chí quanh 3 cổng phụ ở hướng đông, mọi người lính từ trên các ngôi nhà đối diện tới mép tường đều đã sẵn sàng.

Còn đại đội 11 ở hướng tây cách biệt hiện cũng đã sẵn sàng.

Đại đội 11.

Nòng pháo 30mm của BTR 82 và 90 đã quay về phía cổng bệnh viện.

Một người trèo lên nóc xe, cầm RPG7 chĩa vào sân bệnh viện mà bóp cò.

Quả đạn cháy lao vút vào bên trong mà nổ một tiếng lớn, thổi bay hơn chục con xác sống.

Lập tức đám người bệnh nghe thấy, điên cuồng chạy về phía cổng chính như con thiên thân lao vào ánh sáng.

“...Bắn!...”

Bên đó vang lên mệnh lệnh rồi pháo 30mm khai nòng, đạn nổ mảnh bắn văng vào sân bệnh viện giết hàng trăm xác sống tụ tập.

Bộ binh đứng ở vị trí cao cũng xả đạn, bắn tập trung vào đầu và cổ của chúng.

“ Bắn vào thân trên của chúng!”

“ Giết đê, giết đê!”

Lũ xác sống lao tới mặc cho bị bắn chết thành đống đầy trên sân, một số lao về cổng chính nhưng bị kẹt lại ở đó, sau đó ngày càng nhiều và nhiều hơn xác sống vượt qua lưới hỏa lực mà lao về cổng chính.

“ Đông thế...!”

Benzen hét lên, tiếp tục bắn lắc cả vai với khẩu AK103 trên tay, sau đó sờ vào phóng lựa nã một quả thổi bay một nhóm xác sống.

Đồng đội cũng làm theo nã đạn lựu vào trong sân thổi bay thêm vài nhóm xác sống.

Nhưng chúng quá đông, tới hàng ngàn con từ một bệnh viện lớn đổ ra.

Cánh cổng chính chỉ sợ không đủ sức càn, dù cho nó có chắc chắn thì cũng không thể chịu mãi lực đẩy của hàng ngàn sinh vật.

Một đồng đội tên là Bazhanov cầm khẩu RPK bắn như điên về phía cổng.

“ Không có tác dụng, các anh em theo tôi.”

Benzen cùng một người nữa là Bulhak đi tới, cả ba nhìn nhau rồi đẩy một con xe ô tô con bị hỏng đi tới cổng chính.

“ Chúng ta sẽ dùng nó làm vật giữ cổng…”

Bazhakov tiếp tục bắn, khẩu RPK khạc lửa kinh người nhưng không khiến đám xác sống giảm đi hơn được bao nhiêu.

Xe con đẩy ủi vào cổng, Bulhak chui vào trong kéo cần phanh tay trên xe ô tô.

Con xe cứ vậy mà giữ cho cổng chính không bị đổ.

Nhưng xác sống quá đông, chúng bắt đầu giẫm đạp lên nhau mà trèo qua cổng chính và tường bao vốn cao tới 2m.

“ Ôi trời Bulhak, rút!”

Benzen gắt mà kéo ông bạn từ xe ra ngoài, một con xác sống ngã ra bên cạnh họ bị Bazhakov dẫm nát đầu.

“ Chạy về phía sau, nhanh các đồng chí ơi…”

“ Bắn yểm trợ!”

Họ vừa bắn vừa chạy về sau các BTR, xác sống đổ ngã ra đường, rồi tiếp tục đám sau nối tiếp đám trước trèo qua tường càng khiến hỏa lực bị phân tán.

Chỉ huy của họ cũng hoảng.

“...Bắn tự do!...”

Benzen gạt băng đạn ra và thay băng mới vào súng.

“ Tôi hết đạn rồi Bulhak.”

“ Đây.”

Bulhak ném cho Bazhakov một hộp đạn RPK, anh ta nhanh chóng nạp rồi thổi bay đầu những con xác sống ở gần trước mặt.

Chúng áp sát bị Bulhak với lưỡi lê trên đầu súng xuyên họng, đạp ngã ra đất.

Benzen bất lực không bắn hết được, còn bị một con vồ lấy.

Anh dùng súng chặn nó không để cái hàm răng đen ngầu hôi hám đó cạp vào mặt mình.

Bazhakov quay sang giúp bạn bằng cách đập vỡ đầu con xác sống bằng báng súng, kéo Benzen dậy.

“ Anh bạn yếu quá…”

“ Chết tiệt đấy Bazhakov!”

Lúc này một người trong đơn vị hô lớn.

“ Lựu đạn!”

Quả lựu đạn văng ra nổ tung một nhóm xác sống, mảnh văng của nó làm đám đột biến nát tươm.

“ Tiếp tục đi...”

“ Lựu đạn!”

Mọi người rút lựu đạn ra ném về đằng trước, rồi cả ném vào trong bệnh viện.

Những tiếng nổ cùng bụi mù mịt của vụ nổ làm cho mọi thứ rối loạn.

Xác sống chết nhiều, nhưng chúng vẫn tiếp tục đổ về bức tường.

Viên chỉ huy nhận thấy không còn ổn nữa, bèn ra lệnh.

“...Tất cả trèo lên xe bọc thép, chúng ta tạm thời thu hút chúng đi chỗ khác!...”

Lập tức tất cả trèo lên nóc, trui vào trong khoang xe rồi nổ máy chuồn khỏi đây.

Một số ở trên tầng nhà cao không xuống được thì chịu chấp nhận thủ tại chỗ.

Benzen đập tay vào thành xe.

“ Nổ máy đi, khốn nạn!”

Lái xe ầm ĩ từ bên trong đáp lại.

“ Tôi đang cố, nhưng con xe chết tiệt này...!”

Bất ngờ.

“ Rầm...!”

Một mảng tường bao ở bệnh viện đổ sập xuống do số lượng xác sống đè vào quá lớn, đám xác sống chất đống bắt đầu ngoe nguẩy bò ra mà chạy tới chỗ họ từ đằng đó.

Bazhakov kinh sợ.

“ Ô mẹ ơi...!

Anh xả súng máy cố gắng hạ gục bọn chúng.

Benzen và Bulhak cũng tương tự, họ bắn hết sức để cản bớt làn sóng xác sống ầm ầm kéo tới.

Những con cấp 1 rất dễ giết, nhưng đây toàn là những con cấp 2 với cơ bắp khỏe giúp chúng leo trèo và chạy nhanh tốt y như con người khỏe mạnh.

“ Nếu anh không lái được, tất cả chúng ta sẽ chết!”

Đồng đội tác động vật lý lên đầu người lái xe, anh ta vẫn cố gắng khởi động máy.

Cuối cùng nó nổ giòn giã, chiếc BTR cuối chạy vội đi cho kịp đoàn vừa suýt khiến nhóm người Benzen phát khóc vì hoảng sợ.

Đám xác sống vẫn lúc nhúc chạy đuổi theo sau, những con cấp 1 bị bọn cấp 2 đẩy ngã.

Bọn cấp 2 điên cuồng chạy đuổi theo, chúng bị Benzen ngắm qua kính tỉa chết rất nhiều.

“ Sao cái bọn này dai vậy...!”

“ Tôi không biết, tôi chả biết cái quái quỷ gì đang xảy ra!”

Bazhakov nói, giương súng máy RPK lên mà nã về phía đám đuổi theo.

Cứ vậy đại đội 11 trên xe bọc thép dụ đám xác sống hàng ngàn con đuổi theo phía sau họ vào tận trong khu phố.

Đại đội 3.

Đại đội 3 chỉ đợi cho tiếng súng của đại đội 11 vang lên đủ lâu, lập tức phá khóa cổng phụ mà tiến vào khuôn viên bệnh viện.

Chạm mặt họ là cảnh tượng kinh dị, hàng ngàn túi xác nằm khắp nơi trên sân, có cái đã bị mở, có cái còn đựng xác chết vẫn đang động đậy, có cái đựng xác đã nằm im.

Không cần phải nhận lệnh, tự ai rảnh tay sẽ đâm lưỡi lê vào những cái xác còn động đậy.

Đại đội chia thành các trung đội đột kích vào các tòa nhà được phân.

Mỗi trung đội phân ra vài tiểu đội nhỏ 10 người có nhiệm vụ chiếm cứ và kiểm soát các tầng được giao.

Một đội nhẹ nhàng cậy khóa điện tử của tầng 1 tòa B bệnh viện trung tâm.

Họ tiến vào và ngay lập tức giao tranh với những xác sống lảng vảng tại đó. Gần như tiếng súng rất im nhờ vào loại nòng giảm thanh kiểu mới có tác dụng triệt tiêu âm thanh tốt hơn.

“ Tạch tạch...”

“ Lon kon...!”

Tiếng vỏ đạn rơi xuống đều.

Đội của Bronya di theo ngay sau.

Họ bước vào sàn nhà dính đầy dịch bẩn, xung quanh là vô số xác chết đang bị lở loét hoại tử nhìn rất kinh tởm.

Đội đi đầu vẫn còn bắn, thọc lưỡi lê vào đầu những con còn sống.

Bronya dẫm vào đầu một xác sống còn bò, bẹp nát nó thành bột nhão.

“...Tản lên tầng 2, nhanh!...”

Tất cả đều đeo mặt nạ chống độc, đội mũ gắn lớp kính bảo hộ ngoài và chỉ sử dụng hệ thống liên lạc đeo tai.

Giầy lính là loại giầy quân dụng bằng nhựa tổng hợp siêu bền chống chịu nhiệt, thoát nước, co dãn và bật nhảy tốt nhưng di chuyển lại rất nhẹ êm mượt y như chân mèo.

Từng bước chân lặng lẽ đi qua xác chết, vũng nước và những mảnh kính vỡ.

Dây điện loằng ngoằng trên đầu họ, có vài cái xác còn trong phòng bệnh đang động vào cửa từng chút.

“...Tiểu đội 2-3 di chuyển, tầng 1 này sẽ do chúng tôi dọn dẹp...”

“...Tiểu đội nghe rõ, chúc các bạn may mắn...”

Thùy ra dấu ok cho bên đội bạn hiểu, họ nhẹ nhàng bước lên cầu thang cùng đội 2.

Khi bước lên tầng 2, tiểu đội bạn tách ra bắt đầu lùng sục các phòng, hạ sát những xác sống bị mắc kẹt trong đó.

Tiểu đội 3 tiếp tục lên tầng 3, vừa bước tớ bậc thang cuối Thùy đã thấy một tá xác sống bâu quanh hành lang cầu thang.

Cô ra hiệu dừng lại, chỉ có thể nói với nhau bằng ký hiệu tay

“ Có cả tá địch!”

“ Cùng lên bắn chúng.”

Bronya đáp, cô với một đồng đội nam là Hạ Nguyên cùng ngoi lên theo Thùy.

Cả ba cùng xả súng một lúc, tiếng nòng giảm thanh khe khẽ kêu, tiếng vỏ đạn rơi cùng những cái tiếng uỵch của xác chết ngã ra sàn nhà.

Bọn chúng đã nằm đầy sàn nhà, đội 3 cứ vậy tiến lên tỏa ra nhanh các khu phòng.

Tiếng súng rất khẽ nhờ loại nòng giảm thanh kiểu mới, thậm chí lũ xác sống cũng không thể nhận ra âm thanh lạ.

Tuy nhiên, chúng vẫn có thể nhìn thấy và ngửi thấy.

Một số con mở cửa phòng bệnh, di chuyển ra ngoài theo nhóm 3 tới 4 con một lúc.

Bronya bắn, hạ gục một nhóm.

Cô bước qua nhanh xác chúng, đâm lưỡi lê vào đầu một con.

Xác sống trong phòng bệnh chui ra từ cửa sau cắn vào vai Thùy một cách bất ngờ.

Nhưng giáp đã bảo vệ cô nàng an toàn, Thùy đẩy nó ra xa mình.

“ Yaaaa!”

Cô giơ chân đạp bay nó vào phòng bệnh, bồi thêm vài phát cho chết hẳn.

Lúc này, bọn xác sống dần đi ra hành lang số lượng lớn, chúng đều mặc đồ bệnh nhân.

“ Lựu đạn!”

“ Có.”

Một đồng đội là Trịnh, di chuyển lách qua mọi người ném hai quả lựu đạn lăn về một nhóm xác sống.

“ Đùng!…Oàng!”

Nó nổ nát xác bọn chúng, rất nhanh vài con cấp 2 chạy ra từ phòng xét nghiệm.

Mọi người giương súng bắn, thay nhau nạp đạn để giữ lửa.

Bất ngờ từ hành lang phía sau, thêm một đám khác rục rịch đi ra.

“...Ê! Đằng sau!...”

“...Chia nhỏ đội ra…!”

Một số quay súng ra sau bắn về đám mới, bọn chúng đổ gục xuống liên tiếp.

Bronya lấy ra súng phóng lựu cá nhân.

“...Tránh!...”

Cô giương súng, bắn ra một quả đạn lựu 40mm.

“ Bùm!”

Nó thổi bay đám ở sau thành nhiều mảnh thịt vụn.

“...Anh em, tiến lên theo tôi!...”

Một người là Dương nói, dẫn đầu vừa tiến vừa bắn hạ những con cản đường.

Anh ta cầm khiêng thép, đẩy ngã nhiều xác sống mà dẫm lên mặt chúng.

Nguyên đằng sau đi theo bắn yểm trợ bên cạnh.

Còn Bronya thọc lưỡi lê và mặt những con còn cựa quậy bên dưới.

Khi Dương định phá cánh cửa lớn nhất ở hành lang, thì Bronya đã kéo lại.

“ Dừng lại đã Dương…”

“ Sao cơ?”

“ Tạm thời đừng mở cánh cửa này vội.”

Tất cả đều đang hăng máu và tự dưng thái độ của Bronya làm mọi người ngạc nhiên.

“ Tôi có khiêng…”

“ Tôi biết, nhưng đó là căn phòng to nhất tầng này, cứ để nó dọn lúc cuối đi. Những căn phòng nhỏ khác nên dọn trước.”

Bronya khuyên Dương đừng manh động, căn phòng đó có khóa điện tử và là phòng hồi sức.

Khả năng rất cao sẽ có nhiều xác sống trong đó nhất, nếu không họ sẽ không khóa lại.

Cứ vậy, mọi người thả lỏng người bắt đầu dọn dẹp các phòng nhỏ.

Cứ 2 người một phòng mà dọn, Dương phá cửa đi vào phòng nhỏ gặp ngay một con cấp 2 lao tới cắn vào thành khiêng.

“ Mẹ kiếp!”

Anh ta đập mạnh nó vào tường, giơ súng nã một phát thẳng đầu.

Nguyên di chuyển theo sau, phang báng súng vào đầu một con xác sống bị liệt trên giường.

Trịnh cùng một người nữa là Diễm di chuyển vào hành lang khác, họ chọn một phòng rồi hé mở nhẹ cửa.

Cánh tay gầy gò lở loét thò ra, Trịnh lôi mạnh nó ra ngoài rồi thọc lưỡi lê vào cằm giết chết nó nhanh chóng.

Kiểm tra bên trong không có gì họ di chuyển sang phòng tiếp theo.

Bronya và Thùy tiến vào một phòng rộng, nơi có vài cái bóng vật vờ sau bức rèm.

“ Koong...”

Bronya gõ nhẹ nòng súng vào thành sắt của giường bệnh.

Lập tức những cái bóng có phản ứng mạnh mà xé rèm đi ra.

Thùy giương súng nã một loạt đạn quét sạch chúng, hai người tiến từng bước cẩn thận vào sâu bên trong phòng để kiểm tra.

“....Ui, kinh quá có người bị ăn thịt!...”

Thùy nói mà chỉ muốn quay mặt đi, một con xác sống còn động đậy bị lòi ra đầy nội tạng nhầy nhụa và thân thể bị xé, bị cắn cào như đã từng là mồi cho xác sống.

“...Thùy, tắt liên lạc với đội trước khi lẩm bẩm!...”

Bronya nhắc nhở, cô bạn Thùy giờ chợt nhớ ra còn kết nối liên lạc chung nên cô phải quay ngược micro ra đằng sau.

Thủy định tháo bỏ kính chắn bảo hộ, nhưng Bronya ngăn lại.

“ Không bỏ mũ.”

“ Ừ, ờ...”

Cô chỉ ra hiệu cho Thùy đi cùng, cũng thông cảm cho người bạn chưa quen được những điều kinh dị như vậy.

Họ lướt qua dãy hành lang yên tĩnh, đôi khi soi đèn vào cửa kính các phòng.

“ Chỉ toàn là xác chết...!”

Thùy đáp, mắt trợn tròn nhìn những vết máu đọng trên kính.

“ Có lỗ đạn ở đây, chắc đã có giao tranh.”

Bronya sờ vào những lỗ đạn trên tường, suy ra có người đã bắn từ hướng cửa thoát hiểm góc trái.

Cô hé mắt nhìn, bên dưới là cầu thang tối đen. Bronya giơ đèn pin lên nháy nhẹ một cái.

Một nhóm chục con xác sống lúc nhúc ở cầu thanh hiện rõ, nơi này có lẽ khuất âm thanh nên chúng đã không nhận ra động tĩnh của họ nãy giờ.

“...Chết tiệt, Thùy!...”

Liên lạc vào micro, có thể thấy giọng nghiêm trọng của Bronya trong đó.

Thùy vội đi tới cùng một cặp khác theo sau, cả 4 người đều đừng nép vào bên tường.

Bronya rút ra một quả lựu đạn nhìn họ.

Cả 3 còn lại gật đầu hiểu, cô rút chốt ném xuống cầu thang.

“ Bùm!”

Khói thổi mạnh từ dưới đó cùng những vệt máu bắn tung tóe, khi này Bronya mới nhìn lại mà xác định bầy xác sống đã tan xác.

Bronya bỏ đi tiếp tục công việc, nơi cuối cùng chưa kiểm tra là phòng nghỉ của đội ngũ y tế.

Bất ngờ một con cấp 2 từ tủ sắt gần đó nhảy bổ ra bám chặt lấy người cô.

Nó kẹp chân vào lưng Bronya, tay cứ liên tục cào mạnh vào mũ và giáp gáy của cô.

“ Bronya!”

Thùy giật mình vội chạy tới giúp, cô không thể bắn nó khi thứ này vùng vằng lên tục trên người đồng đội.

Bronya huých khuỷu tay vào người nó không có kết quả, cô nhanh nhẹn lùi người đập mạnh nó vào tường, sau đó nắm vào tay vật mạnh nó xuống sàn.

Thùy nã một phát thủng đầu, hạ gục xác sống đáng ghét đó.

“ Không sao chứ, Bronya?”

Cô đi tới bên bạn mình hỏi han, may là mũ và giáp đã đỡ những vết cào chí mạng.

Có thể nhìn thấy phần vải trên mũ giáp đã bị xé rách ghê gớm thế nào để lộ phần thép bên trong.

“ Không sao cả...”

Bronya đáp, cô ưỡn thẳng người như không có chuyện gì.

Bất ngờ một bàn tay đập vào từ bên trong tấm kính của cửa phòng nghỉ dành cho nhân viên y tế.

Thùy giật mình lùi lại.

“ Có bọn chúng ở bên trong.”

Bronya không bận tâm, chỉ mở cửa ra và bồi vài phát súng lục vào mặt xác sống, sau đó bước vào trong nã hết băng đạn giết những con còn lại.

Khi cánh cửa đóng lại, Bronya đi ra ngoài sửa lại khẩu AK12 bị bẩn do bị một xác sống cắn vào súng.

“ Chúng ta phải tới giải quyết căn phòng lớn cuối cùng kia một cách nhanh chóng.”

“ Bronya?”

“ Hả?”

Phải nói là Thùy bắt đầu sốc bởi sự bình tĩnh tới đáng sợ của Bronya ở bất kì tình huống nào.

Bronya nhìn bạn mình một cách khó hiểu, rồi vỗ vai cô nàng.

“ Không sao, kể cả tôi có bị cắn thì cũng đã tiêm đủ 5 liều vaccin...”

Khi các nhóm khác dọn dẹp hoàn tất, họ dần tụ họp lại trước căn phòng cuối cùng.

Bronya và Thùy cũng tới, 10 người của tiểu đội 3 sẵn sàng để đột kích căn phòng cuối cùng.

Họ giương súng với lưỡi lê gỉ máu lên, chuẩn bị.

Nguyên đứng một bên cửa, Dương đứng ngay sau với tấm khiêng chờ sẵn.

Khoa điện tử bị đập vỡ, cửa tự hé ra và Dương xông thẳng vào, theo sau là những người khác.

Căn phòng lớn tối đen, buộc họ phải bật đèn mà bất ngờ với những bóng dáng lộ diện trong ánh sáng của đèn pin.

Một số lượng hàng chục con xác sống có đầy ở xung quanh, từ trên giường tới bò dưới đất và di chuyển chậm rãi ở các góc tường.

Căn phòng cách âm tốt tới nỗi chúng không nghe thấy động tĩnh bên ngoài cho tới khi xông vào, chúng bắt đầu lao tới để tấn công.

Bronya hét lên.

“ Bắn!”

Cả tiểu đội giương súng nã hết băng về phía chúng, tiếng đạn rơi pha với tiếng đổ gục của cơ thể người.

Thùy có thể cảm nhận hình như cô vừa dẫm vào thịt người, nó mềm dính và cô chỉ kịp chĩa súng xuống nã vài phát cho chắc ăn.

Sau khi xả sạch băng, cả đội bắt đầu nạp đạn nhanh rồi tỏa ra các phía.

Bronya cầm đèn pin, kiểm tra từng cái giường và tiễn những xác sống bị kẹt ở đó sang thế giới bên kia.

Một con xác sống bò dưới đất, tay nó bị buộc vào máy đo nhịp tim tạo ra tiếng kọt kẹt di chuyển.

Diễm không ngần ngại đâm lưỡi lê vào đầu nó.

“ Có vẻ an toàn...!”

Nguyên đáp, bây giờ họ không cần phải nói vào bộ đàm nữa khi tầng 3 đều an toàn.

“ An toàn...!”

Trịnh nói.

“ Chỗ tôi cũng an toàn...”

Bronya đáp.

Bây giờ tất cả mới có thể thở phào, bước ra khỏi căn phòng tối tăm, ẩm ướt và bốc thứ mùi khó tả nổi bởi dịch cơ thể thối rữa còn đọng khắp phòng.

Bronya bước tới chỗ Thủy đang đứng bất động chiếu đèn pin xuống chân cô.

“ Thùy, cô không sao chứ?”

Thủy lắc đầu, Bronya nhìn xuống đèn pin của cô bạn đang chiếu sáng xác một đứa trẻ.

“ Tôi đã giẫm lên nó...”

Thùy nghẹn ngào nói, cô đang rất buồn.

Người bạn lập tức kéo cô ra ngoài, tới nơi sạch sẽ mà cởi bỏ mũ hai người ra.

Trán của Thủy lấm tấm mồ hôi, Bronya lấy ra chút nước đổ vào khăn sạch mà lau mặt cho cô bạn.

“ Thôi nào Thùy. Bình tĩnh và tìm cách chấp nhận thực tế, bây giờ hãy nghỉ ngơi ở đây đã.”

“ Chúng ta có phải tới quá muộn không?”

Thủy hỏi với sự dằn vặt trong thâm tâm, nếu họ đến sớm hơn mọi thứ tồi tệ như này có thể không xảy ra.

Bronya lắc đầu.

“ Không, dù có sớm hay muộn thì đây là chiến tranh, cô không có lỗi chỉ vì thực hiện nghĩa vụ tham gia một cuộc chiến theo lệnh. Đứa trẻ đó cũng không chết bởi cô, kể cả chúng ta đến sớm hay muộn thì dịch bệnh cũng vẫn xảy ra...”

Nói rồi đẩy cô bạn ngồi xuống đất.

“ Uống nước và ngủ một giấc đi, tôi sẽ lo việc khác thay cho cô.”

Nguyên bên cạnh chứng kiến, anh ta cũng động viên.

“ Nghỉ ngơi đi Thùy, không sao cả.”

Cuối cùng thì Thùy uống rất nhiều nước mà bắt đầu khom gối ôm đầu cố gắng bình tĩnh những cảm xúc, suy nghĩ hỗn loạn của mình.

Không phải ai trong liên quân cũng đều là những người đã chai lì, dày dặn kinh nghiệm quen với chiến trường.

Tân binh dù có tinh thần tốt vẫn sẽ cảm thấy chút khủng hoảng trong trận chiến đầu tiên của mình mà Thùy là một trong số đó.

Sau khi trấn an cô bạn, Bronya mới yên tâm mà đi hoàn thành công việc còn lại với đồng đội, dọn xác.

Họ bắt đầu nhặt nhạnh những mảnh tử thi, kéo và mang xác chết ném ra ngoài cửa sổ để bên dưới sẽ đốt nó sạch sẽ.

“...Tiểu đội 3 đã hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ chúng tôi bắt đầu dọn xác...”

“...Tiểu đội 1 cũng đã dọn dẹp sạch sẽ và cũng sẽ dọn xác...”

“...Tiểu đội 2 cũng đã xong...”

“...Tôi là trung úy Trương, các bạn vẫn như cũ bắt đầu dọn dẹp thanh lọc các khu vực đảm nhiệm, các tòa nhà khác đã được kiểm soát và đội vòng ngoài cũng đã tiến vào bắt đầu dọn dẹp. Lưu ý không ai đứng bên ngoài cửa sổ hay ban công nhà vào lúc này để tránh bị vật rơi trúng đầu...”

Như vậy là hiểu, Bronya cùng cả đội không cần thắc mắc nhiều mà bắt đầu dọn dẹp.

Họ có thể nhìn thấy từ cửa sổ phần còn lại của đại đội bắt đầu tiến vào trong khuôn viên bệnh viện và đang kiểm tra dọc tường bao.

Bronya đến chỗ cửa sổ gần mình mà ném một xác chết xuống dưới, người đồng đội bên cạnh cô là Kiến Thành đang quan sát bằng ống nhóm.

“ Chúng ta vừa chiếm được bưu điện, lính của ta đang vẫy cờ đầy tự hào.”

Nói rồi đưa cho Bronya ống nhòm, cô quan sát theo hướng anh ta chỉ.

Một số lính đứng trên tầng thượng tòa bưu điện đằng xa vốn cách 2 dãy nhà so với bệnh viện, lá cờ liên quân và cờ của nền cộng hòa liên bang tung bay bên trên.

Cô ngó qua cửa sổ nhìn sang bên trái, tòa nhà C cũng đã được tái chiếm và đồng đội cũng đang vẫy tay chào từ bên đó.

Bronya giơ tay chào lại, xem ra mọi thứ đều có vẻ ổn trừ cái cổng chính.

“ Kiến Thành, cổng chính nát rồi thì tính sao đây?”

Thành cười trong bất lực.

“ Không chỉ cổng chính, cả tường bao bên đó cũng đổ một góc, xem ra để đội vòng ngoài tìm cách vá lại vậy.”

Họ có thể đẩy mấy xe cứu thương hỏng tới đó bịt lối đi, dù sao xác sống bị đại đội 11 dụ sạch tới chỗ khác rồi.

Bronya tiếp tục dọn xác cùng Kiến Thành, từ những cái xác khô nguyên vẹn là dễ dọn nhất tới những cái xác đã phân hủy kinh dị.

Tất cả phải đội lại mũ, bịt mặt hạ kính bảo hộ mới chịu được.

Có những cái xác giống như một bãi cháo đặc đổ xuống đất, mọi người phải cố gom nó vào túi và buộc lại thả nhẹ nó xuống dưới.

Nhiều cái xác vừa cầm lên đã đứt thành từng mảng, kinh tởm tới nỗi Trịnh phải chạy đi chỗ khác để thở lấy hơi, anh ta cũng giống như Thùy không quen nổi chuyện này.

Bronya cặm cụi nhặt lại những mảnh thịt rơi vãi của cái xác rồi buộc nó vào núi ni lông lớn, thả từ từ xuống dưới.

Không ai đủ sức mà vác từng cái xuống cầu thang được khi mà có tới hàng trăm cái xác cần dọn dẹp còn tiểu đội chỉ có 10 người, cách tốt nhất là thả từ cửa sổ xuống còn bên dưới sẽ xúc nó đi bằng xe ủi đất.

Diễm gần đó, vẫn luôn chắp tay cầu khấn cho những linh hồn tội nghiệp sớm siêu thoát.

Thùy sau một lúc nằm nghỉ, bắt đầu muốn đứng dậy giúp mọi người.

Khổ nỗi cô nàng đã thấm mệt nên rất chật vật đứng lên.

“ Để tôi.”

Dương ở gần kéo Thùy đứng lên, rồi đưa cho cái mũ.

“ Đội vào đi, nhưng nếu muốn nôn thì nhớ cởi bỏ kính phòng hộ cùng với bịt mặt ra đấy.”

“ Tôi hiểu, yên tâm...”

Dương thì lại nhìn người đồng đội này với vẻ không yên tâm chút nào.

Công việc dọn dẹp thực là rất tệ với Thùy, cô được hướng dẫn tới dọn xác mà vốn nó là thứ trước đây khiến chính cô nàng suy sụp tinh thần.

Bronya ở bên cạnh khích lệ.

“ Đừng lo, mở một mắt và vẫn thở đều, bịt mặt phòng độc sẽ khử mùi đi rồi.”

“ Há ha ha ha ha...!”

Mọi người nghe vậy phá lên cười, ngay cả Thùy cũng vui mà phấn chấn tinh thần lên.

“ Tôi không sao thật mà Bronya.”

Nhà F1 khu nghiên cứu bệnh lý học.

Trong một khu phòng nghiên cứu, hai xác sống có lẽ từng là giáo sư về bệnh truyền nhiễm đang đi lại khập khiễng, lâu lâu lại gặm gặm bộ hàm của mình.

Lúc này, có những bàn chân lặng lẽ bước tới cửa, 3 người lính trang bị đầy đủ đã xuất hiện.

Một người với khiêng thép ngó vào tấm kính bên cạnh, thấy hai xác sống ở trong đang đi lại tự do, người đó nghiến răng ra hiệu dừng bước.

“...Sao rồi Yevgeny?...”

Đồng đội bên cạnh tên Nguyễn Thị Vân, người gốc Việt.

Yevgeny đáp lại.

“...Chỉ hai con...”

Ông liếc lại trên bàn làm việc gần đó có tấm hình hai người đó ngồi cạnh nhau.

“...Đã thế còn là vợ chồng với nhau...”

Người thứ 3 Đăng Thành lắc đầu ái ngại.

“...Thật tệ...”

Yevgeny là người gốc Nga, một ông già trung niên luôn tự hào về khả năng uống rượu cùng thể trạng cơ bắp lực lưỡng của mình, vì thế ông giành quyền vào trước với Vân.

“...Không, cô bé sẽ theo sau ta...”

“...Hả?...”

“...Đúng vậy đấy...”

Yevgeny cười cười với đôi mắt chế giễu nhìn đồng đội lùn thấp.

“...Từ bao giờ có cái luật ông đi trước? Mà tôi không phải cô bé, tôi 24 tuổi rồi...”

Mặc kệ điều đó Yevgeny vẫn cười không phát ra tiếng.

Lúc này những đồng đội khác đã rất khó chịu vì họ nói chuyện riêng trong liên lạc của tiểu đội.

“...Yevgeny...Thị Vân. Đề nghị hai người tắt liên lạc!...”

Bắt buộc mấy người này gỡ bỏ micro ra sau, rồi Yevgeny nghiêm tục ra hiệu bắt đầu.

Ông ta cạy khóa cửa, từ từ hé nòng khẩu súng PKM của mình vào bên trong.

Hai xác sống thấy tiếng động lạ, đều quay sang hướng cánh cửa mà tiến tới.

Lập tức nòng PKM khạc lửa.

“ Tằng tằng...!”

Chỉ nhấp cò nhẹ, 4 phát đạn xuyên thủng con phía trước và găm chết con phía sau, cả hai đổ gục xuống sàn nhà.

Yevgeny ra hiệu.

“ Xong.”

Ông ta đường hoàng mở cửa mà tiến vào khu phòng thí nghiệm lớn nằm ở tầng 4, chuyên để thí nghiệm và lưu trữ các mẫu bệnh truyền nhiễm.

Vân cáu kỉnh.

“ Đây là phòng thí nghiệm còn rất nguyên vẹn, đã bảo để tôi dùng súng ngắn hạ chúng rồi mà...!”

“ Nhưng có sao đâu, đạn không hề bay lạc.”

Yevgeny bào chữa bằng cánh chỉ ra xung quanh, đạn không xuyên vào bất kì vật gì ngoài hai con xác sống.

Vân và Yevgeny bắt đầu bôi bác nhau cho tới khi Thanh kiểm tra các nơi đảm bảo nó ổn.

Sau đó anh ta mới quay sang giải quyết vấn đề của đồng đội, nhìn hai người cãi nhau như người khổng lồ và người tí hon đứng cạnh nhau vậy.

“ Thôi nào, được rồi thì giờ chúng ta vác luôn hai cái xác này ra và dọn dẹp vết máu.”

“ Hừ...”

“ Hứ...”

“ Tôi xin hai người đấy, đây không còn là Petropavl mà là thành phố Trạm Giang...”

Thanh rất khó khăn để khiến hai người luôn như nước với lửa này hợp tác cùng nhau.

Họ dọn dẹp xác chết rồi còn lau khô vệt máu trên sàn, đóng cửa lại niêm phong chờ sau này những chuyên gia tới tiếp nhận nó.

Ở tầng 1, máy khử khuẩn đã được đặt vào trạm bơm thông khí để cứ thế không khí nhiễm bệnh được lọc ở mọi tầng.

Khu nhà F2, kho chứa vật tư y tế.

Khu nhà F2 là lý do chính quan trọng nhất khiến quân đội không thể nã pháo hay không kích vào khu bệnh viện.

Ngoại trừ để bảo vệ cơ sở hạ tầng gồm các hệ thống ngăn ngừa sinh hóa ở các khu nhà khác cùng thiết bị điện nước, ống dẫn và máy móc ra thì khu F2 lại còn là kho thuốc cùng dụng cụ y tế của cả thành phố này.

Hoa Hạ là một nước giàu có, thịnh vượng.

Họ có rất nhiều tiền và thường có tính tích trữ vô cùng lớn các loại vật tư ở những cơ sở trung tâm quan trọng.

Trái ngược thì các cơ sở địa phương khác lại thường không được đảm bảo như vậy.

Dựa vào đặc tính này của người miền nam, miền bắc cố gắng bảo vệ các cơ sở tối quan trọng để tái sử dụng sau hậu chiến.

Lính đại đội 3 tiến vào khu nhà F2 mà gặp rất ít kháng cự.

Họ chỉ phát hiện và hạ gục 1 xác sống duy nhất ở tầng 1 có lẽ là bảo vệ, và 2 xác sống ở tầng hai có lẽ là nhân viên quản lý thuốc.

Sau đó dựa vào chỉ dẫn, lính bắt đầu tiếp quản các phòng kho chứa vô vàn thuốc, dụng cụ máy móc y tế.

Một chỉ huy trong khu nhà F2 báo cáo lại với Muradov.

“...Báo cáo, đã tiếp quản toàn bộ F2 an toàn, vật tư đều được đảm bảo...”

“...Tốt, hãy bắt đầu kiểm kê vật tư thuốc rồi báo cáo lại cho tôi...”

“...Không cần nữa thưa ngài, tôi có thể dựa vào giấy tờ thống kê ở nơi này để nói. Có tất cả 8000 lọ vaccin phòng các bệnh truyền nhiễm cơ sở, 13 500 lọ thuốc kháng sinh các loại, 13 tấn bông băng gạc cầm máu, 200 bộ quần áo bảo hộ, 70 000 lọ thuốc chữa bệnh các loại trong đó có 1100 lọ giảm đau. 120 máy trợ thở, 12 máy kích điện, 30 buồng ấp cho trẻ sơ sinh, 15 giường bệnh đặc biệt, 48 cái mặt nạ phòng độc, 30 máy nội soi, 80 máy đo nhịp tim và tình trạng tuần hoàn máu. 10 bộ máy xét nghiệm máu và dịch cơ thể, 300 bình oxi, 75 hộp dự trữ máu với 1500 bịch máu và dịch huyết. 3000 lọ nước truyền dịch cùng dây dẫn, 8 máy lọc máu, một số lượng khó xác định nội tạng được bảo quản, 40 máy nổ không có xăng...Quá nhiều vì thế tôi chỉ có thể tạm tóm gọn như vậy...”

Có thể hiểu đó là kho vật tư y tế khổng lồ của một trung tâm y tế quan trọng cấp tỉnh. Do đó việc tiếp quản an toàn là một thành công to lớn.

Muradov xoa trán, đáp rằng.

“...Tốt lắm, sau này nó sẽ được tiếp quản bởi quân y, còn bây giờ chúng ta nhất định phải bảo vệ tốt cơ sở mà nhất là kho tàng y tế...”

“...Đã hiểu thưa ngài, xin hết!...”

Bây giờ Muradov đứng ở sân sau bệnh viện, chuyển sang liên lạc vào kênh nội bộ của đại đội.

“...Chỉ huy đây, các nhóm trung đội bắt đầu báo cáo hiện trạng...”

“...Xin báo cáo, nhà A đã kiểm soát thành công, chúng tôi có 3 người bị thương...”

“...Tôi xin báo cáo, nhà B đã kiểm soát thành công, không có thương vong...”

“...Xin báo cáo, nhà D đã kiểm soát thành công, không có thương vong...”

“...Báo cáo, nhà F1 kiểm soát thành công, không có thương vong...”

“...Nhà C báo cáo, đang cố tái chiếm tầng 10, hiện không có thương vong....”

Muradov nhìn về nhà C, đó là nhà cao nhất bệnh viện và cũng to nhất.

Có lẽ nó sẽ khó dọn dẹp hơn chút so với các nhà khác.

Nhưng ông yên tâm rằng lính của mình với trang bị đầy đủ và được huấn luyện tốt sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

“...Tốt. Chỉ huy Muradov chuẩn bị nhắc nhở đây. Một khi có biến và các tòa nhà thất thủ, chúng ta sẽ sử dụng cáp điện ở tầng thượng các tòa nhà vốn nối liền với nhau mà leo qua rút lui tới tòa C cao tầng nhất...”

“...Cái quan trọng nhất là bảo vệ khu F2 an toàn, đặc biệt trung đội 7 và 8 của khu nhà F2 phải gia cố ngay lập tức các cửa lớn tầng 1 vốn kém chắc chắn, đảm bảo phương án an toàn cho vật tư...”

Đầu liên lạc của chỉ huy nhánh khu F2 trả lời.

“...Khu F2 đã nghe rõ mệnh lệnh...”

“...Tốt lắm...Còn lại các trung đội chú ý cẩn thận với thể xác sống biến dị cấp cao. Trung đội 9 và 10 sẽ cùng tôi tiến hành khóa kín các lối đi bị hở ở mặt tường bao phía trước bệnh viện...Kết thúc...”

Nói rồi Muradov chỉ đạo lính của trung đội 9 và 10 gần đó.

“ Theo tôi đẩy mấy cái xe cứu thương cùng cả xe tải tới gia cố tường bao phía trước.”

“ Đã rõ!”

Họ bắt đầu dựng lại vật chắn rồi đẩy xe về bịt lỗ hổng ở tường bao và cổng chính.

Các trung đội khác cử ra vài nhóm thu gom xác chết dưới sân vốn được ném qua cửa sổ từ trước để tiến hành hỏa thiêu.

Một số binh lính có đức tin tôn giáo bắt đầu làm lễ để thanh tẩy linh hồn người đã khuất theo quan niệm của họ, từ cả đạo cơ đốc tới đạo phật đã tạo nên cảnh tượng khác lạ.

Bronya đứng ở cửa sổ đối diện cổng chính, quan sát bên ngoài qua ống nhòm.

Thùy tới bên cạnh, hỏi nhẹ cô bạn đang nhìn gì thế.

“ Đang nhìn khu công viên, họ đã bắt đầu đốt xác ở đó.”

Quay sang nhìn Thùy mà hỏi thăm ngược lại.

“ Cô ổn chứ Thủy?”

“ Tôi ổn, dù sao nơi này không phải chỗ để tôi mềm yếu.”

Nghe bạn mình nói vậy, Bronya mỉm cười.

“ Được lắm đấy, tôi còn lo là cô sẽ không ổn định về tinh thần...”

“ Giờ chúng ta làm gì Bronya?”

“ Thủ hiểm nơi này chờ lệnh mới.”

Cống ngầm.

Cống ngầm tăm tối, ẩm thấp và hôi hám.

Ẩn chứa trong nó là vô số bóng đen lúc nhúc vào nhau di chuyển một cách vật vờ.

Chúng tập trung gần các miệng cống hay các lồng sắt lọc rác lớn, bởi từ đây lẻ loi chút ánh sáng mà chúng có thể nhìn thấy.

Bên dưới nước cống đen ngòm, một số thứ như rắn nhưng lộ ra cả đốt xương sống trắng hồng bọc với lớp vẩy da mỏng đang uốn lượn trườn bò một cách chậm rãi.

Từ đằng xa phía sau lưng bọn chúng, một số bước chân lặng lẽ trong nước, ánh sáng nhỏ yếu từ tia laser là thứ duy nhất xác định được họ trong bóng đêm.

Những người lính cận vệ quân, một đơn vị tinh nhuệ và trung thành nhất của các chính quyền cộng hòa phương bắc đã xuất hiện.

Họ giương súng lên bắt đầu bắn dữ dội về phía xác sống.

Bị bất ngờ, hàng trăm con xác sống dần đổ gục, những con biến dị giống rắn bị lựu đạn quăng nổ chết trước khi chúng kịp bò đi mất.

Để lộ ra những bộ xương dài của rắn với cái phần đầu là nửa thân trên của con người đã bị đột biến hóa.

Khi súng ngừng bắn, mọi mục tiêu của họ đểu đã bị tiêu diệt, họ lại tiếp tục tiến lên trước săn lùng đám tiếp theo.

Xuất phát từ ga tàu điện ngầm rồi chui xuống hệ thống cống của thành phố, họ đang dần tiến tới cống ngầm dưới bệnh viện.

Ở đây họ chia nhau nấp sang hai bên mà ném những cây gậy phát sáng ra.

Lập tức vài thứ biến dị nhảy vồ tới cắn nuốt gậy phát sáng.

Chỉ chờ có thế, hai hàng lính chĩa súng về phía chúng mà bắn, đạn xuyên thủng lỗ chỗ khiến chúng thành cái tổ ong chết tại chỗ.

Một người cầm ra khẩu RPG7 nhưng trang bị loại đạn sinh hóa được đánh dấu bằng màu sơn xanh, anh ta bắn nó về đường cống tối đen đằng trước.

Đạn nổ tỏa ra một chùm khói xanh dương kì dị, bao trọn lấy toàn bộ khu vực phía đó.

Thứ vũ khí này lập tức khiến xác sống như bị khô quặn héo mòn lại mà chết, một dạng vũ khí sinh hóa của quân đội có tác dụng lên thể vật chủ bị nhiễm.

Thành phần của nó dường như có gốc gác từ khói thuốc trong các máy khử trùng mới được sử dụng gần đây.