Miền Bắc bốn bề là dãy núi xanh thẳm, không khí bình yên tĩnh lặng,tại vị trí trung tâm bắc thành hoa lệ diễm lệ với những tòa nhà đơn sơ mộc mạc mang đầy nét cổ xưa trải qua thời gian bào mòn.
Trong khu phố cổ một chiếc xe ngựa chạy qua giữa phố trong biển người tấp nập qua lại, bên trong xe ngựa bóng dáng Lâm Thần ngồi đó ánh mắt nhìn qua khe cửa gương mặt anh tuấn nay mang đôi chút nét buồn phiền .
Sau khi đối mặt với thành chủ Lý Khai Thiên, đứng trước một vị Chúa Tể mạnh mẽ hắn cảm thấy bản thân còn nhỏ yếu đến nhường nào, tuy đó là một thất bại nhưng hắn vẫn sẽ không sợ hãi mà lấy đó làm bàn đạp để bước tiếp.
Trong trận chiến đó Lâm Thần đã hiểu được phần nào về một khả năng mới của bản thân, Vĩnh Hằng thư đã mở khóa được một trang mới.
Chương thứ hai : Thăng Hoa.
Hắn có được khả năng này từ sau khi rời khỏi Hắc Dịch thế giới, trong trạng thái bị Lạc Lối và Vô Thường điều khiển, Thăng Hoa đã được mở ra.
Thực chất khả năng này được mở ra là do hai linh hồn bên trong cơ thể hắn kích hoạt, có lẽ bọn họ sợ hắn sẽ gặp nguy hiểm trong lúc bọn họ suy yếu.
Thăng Hoa giúp cho Lâm Thần có thể tạm thời sự dụng một phần nhỏ sức mạnh của hai linh hồn trong cơ thể hắn, gọi là phần nhỏ vì đây là giới hạn mà cơ thể Hắn có thể chịu đưng được nếu không có hai linh hồn trong cơ thể áp chế.
Với cấp độ chiến sĩ cấp 7 nếu sử dụng Thăng Hoa Lâm Thần có thể miễn cưỡng đạt đến binh tướng cấp 1.
Sắp tới Lâm Thần sẽ đi đến dãy núi Hoàng Liên Sơn nơi có một bí cảnh mới vừa xuất hiện không lâu, một nơi mà Hoàng Liên Sơn chỉ còn là cái tên.
Sau khi dãy núi này biến mất không rõ dấu vết thì phía dưới cũng xuất hiện một khe nứt sâu thăm thẳm được gọi là Vực Tử Địa bởi từ trong khe nứt có tử vong lực bốc ra nghi ngút.
Sau khi khe nứt này xuất hiện đã có vô số những nhà thám hiểm cố gắng xâm nhập nhưng bất thành, bởi nơi này có một loại sức mạnh áp chế linh hồn cực mạnh.
Chỉ cho phép các cá thể từ binh tướng cấp thấp trở xuống tiến vào bên trong khám phá nên nơi này được đánh giá có độ nguy hiểm cực lớn.
Ngồi trên xe ngựa băng băng tiến đến nơi xuất hiện bí cảnh mà chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Nhìn cỗ xe ngựa dừng lại Lâm Thần cũng mò đầu ra xem rồi chợt kinh hãi xen lẫn bất ngờ.
Bởi Xung quanh hắn là một khung cảnh sương khói mờ mịt lạnh lẽo không một bóng người, Bác tài xế lúc này cũng ra hiệu cho hắn xuống xe bởi quãng đường phía trước đã bị khói mù bao phủ không thể đi tiếp.
Lâm Thần cũng bất lực mà chậm rãi bước xuống xe, chỉ thấy khi hắn đặt chân xuống chiếc xe ngựa liền hí lên một tiếng sau đó quay đầu bỏ chạy.
Lâm Thần hai tay kẹp nách cố giữ bình tĩnh bắt đầu bước đi tiến sâu vào bên trong.
Đi được một lúc thì hắn phát hiện phía trước có vài bóng người, là hai thanh niên có cơ thể lực lưỡng khoảng cỡ 20 tuổi, khí tức phát ra đoán chừng là Chiến sĩ cấp 6, cấp 7.
Ngoài ra còn một người khá là trẻ tuổi có cấp độ yếu hơn đang quỳ trên đất, trong tình cảnh thiếu ánh sáng hơn nữa còn bị che mất tầm nhìn làm Lâm Thần không khỏi suy tư.
Sau cái vụ nhìn thấy hai tên bê đê chơi nhau Thần đã hãi hùng khiếp vía lắm rồi giờ còn gặp cảnh này thì tốt nhất nên té sớm kẻo bị gạ chơi chung.
Đang lúc định bụng quay đi thì chợt có tiếng nói vang lên.
"Này người anh em cứu ta !" Giọng nói yếu ớt vang lên bàn tay chỉ về phía hắn.
Lâm Thần vờ như không quen tiếp tục bước đi.
Nhưng từ lời nói đó lại làm cho hai tên thanh niên chú ý quay sang, một tên trong số đó liền vận chuyển linh lực lao ra cản trước mặt hắn.
Gương mặt tên này cười một cách biến thái rút từ trong người ra một con dao thái nói "Hừ lại thêm một con cừu non !"
"Giao hết đồ có giá trị ra đây ta liền tha cho ngươi một mạng nếu không..."
Nói đến đây gã liền ngập ngừng.
"Thì sao?" Lâm Thần gượng nói.
"Chết !" Nói xong gã liền ném mạnh con dao về phía Lâm Thần.
Nhìn con dao đang bay về phía mình Lâm Thần liền lách cơ thể qua một bên né tránh, nhưng ngay lúc đó tên thanh niên lại dậm chân xuống đất lao nhanh về phía trước tung đấm.
Nhìn nắm đấm đang hướng đến trước mặt Lâm Thần lúc này bình tĩnh tay phải nắm chặt ra đòn đáp trả.
Ầm ! Hai nắm đấm mạnh mẽ va chạm nhưng chợt cánh tay hắn có dấu hiệu bị đóng băng liền yếu thế bị đánh bật về sau.
Khó hiểu nhìn xuống cánh tay mình nay đá hóa thành một cục băng cảm giác tê dại truyền đến.
Về cơ bản tuy Lâm Thần có cấp độ linh hồn cao hơn nhưng trong hai năm tu luyện hắn đã quên mất một thứ quan trọng.
Khi đạt đến cấp độ chiến sĩ người luyện hồn đã phần nào điều khiển được các loại thuộc tính để nâng cao sức chiến đấu.
Lâm Thần cố kìm nén cơn đau gồng mình làm linh lực tản ra xung quanh lớp băng trên cánh tay cũng dần nứt vỡ.
Huyết lực bắt đầu vẫn chuyển bàn tay giơ ra một thanh huyết kiếm bắt đầu ngưng tụ lại thành hình.
Từ dưới chân hoàng kim chiến cơ sau khi sửa chữa liền lấp lóe thánh lực, bứt tốc lao về tên thanh niên chém mạnh thanh kiếm xuống.
Nhìn sức mạnh của Lâm Thần tăng vọt hắn lúc này bắt đầu cảm thấy sợ hãi liền cấp tộc vận chuyển linh lực tạo thành một lớp băng mỏng chắn trước cơ thể.
Keng !
Huyết kiếm lúc này chém vào màn chắn liền tóe lửa sau đó bật ra để lại một vết cắt lớn ngọt lịm, chưa dừng lại ở đó Lâm Thần một lần nữa vẫn chuyển linh lực đâm thẳng mũi kiếm về lớp lá chắn.
Răng rắc !
Tiếng nứt vỡ vang lên mũi kiếm đã phá tan lớp băng sóng xung kích phát ra đẩy bay hắn ta về sau.
Dựa vào ưu thế tốc độ của hoàng kim chiến cơ Lâm Thần lướt nhanh trên mặt đất xuất hiện phía sau hắn, cầm huyết kiếm trên tay chém xuống.
Thanh kiếm lúc này như chạm phải một tấm sắt liền bị đẩy ngược ra.
Theo suy đoán của Lâm Thần đó có lẽ là một bảo vật phòng ngự cấp thấp chỉ có thể đỡ được một đòn dưới cấp độ binh tướng.
Ầm !
Bảo vật trên người hắn lúc này sau khi dính đòn liền nổ tung đẩy bay tên đó lăn vài vòng trên đất, hắn khó khăn đứng dậy mặc dù ăn đòn nhưng hắn lại mỉm cười với cái miệng đầy máu.
Bất ngờ từ phía sau Lâm Thần xuất hiện một cái bóng đen trên tay cầm một cây rìu bổ thẳng xuống.
Trước cảnh đó Lâm Thần mỉm cười vì sớm đã phát hiện có người luôn rình rập theo sau.
Móc trong người ra một mảnh giấy nhỏ sau đó dán lên trước ngực kẻ đang cầm rìu trước sự ngơ ngác của hắn, Lâm Thần mượn đà sau đó nhảy lên đạp mạnh vào chiếc rìu đang bổ xuống lao nhanh về phía trước.
Phập !
Một cột máu tươi phun lên, một cái đầu người bắn lên cao sau đó rơi xuống đất lăn vài vòng mặc cho đôi mắt vẫn còn mở to không dám tin.
Cơ thể không đầu máu tươi phun trào từ từ ngã xuống, Lâm Thần đôi mắt sắc lẹm quay đầu, nhìn về phía tên còn lại vẫn đang loay hoay cố gỡ tấm bùa ra khỏi cơ thể.
Hắn chỉ về phía Lâm Thần giọng run run "Mày là luyện phù sư...!"
Bùm !
Vừa dứt câu lá bùa trên cơ thể hắn liền nổ tung hóa thành một cơn mưa máu triệt để biến mất.
Sau khi xử gọn hai tên này Lâm Thần lại nhìn về phía người thanh niên đang ôm ngực còn lại.
Hắn lúc này cũng sợ hãi không thôi có thể xử lý hai kẻ thuộc hàng siêu việt bảng cùng lúc đây mới là thiên tài thực sự liền vội vàng nói.
"Cảm ơn đã cứu mạng, ta là Lý Chu Nguyên hạng 43 siêu việt bảng về sau nhất định báo đáp !" Nói xong tên này liền chuồn đi.
Lâm Thần cũng không rảnh để ý thu lại huyết lực có lẽ sau trận chiến này hắn nên học về các loại thuộc tính.
Còn về lá bùa khi này hắn xử dụng là một loại bùa chú gây nổ được hắn chôm từ phòng của thành chủ tuy không nhiều nhưng đủ dùng, Lâm Thần ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc liền đứng dậy đi tiếp.
Khi đến nơi thì đã có rất nhiều người tụ họp xung quanh một cái hố lớn hoang sơ tử vong lực tỏa ra nghi ngút , đây chính là nơi xuất hiện của bí cảnh cũng chính là lối vào nơi này.
Lâm Thần quan sát xung quanh một vòng không khỏi cảm thán bởi xung quanh đa phần toàn là chiến sĩ và vài binh tướng số ít trong số đó là các binh sĩ đỉnh cao vẫn đang chần chừ chưa dám tiến vào.
"Quả nhiên toàn là các thiên tài tụ hội" Lâm Thần cảm thán chuyến đi này e là lành ít dữ nhiều.
Đứng trên miệng hố Lâm Thần còn phát hiện có rất nhiều các nhóm nhỏ đang tu tập đập đá cười nói vui vẻ, đây đều là các học viên đã tốt nghiệp và bước ra xã hội kết bè kết phái.
Bỗng có tiếng cười nói "haha đây không phải Chu Nguyên công tử sao ! Ta còn tưởng là tên ăn mày chui từ xó nào ra nữa !"
Chu Nguyên mặt mày lấm lem cười tà"Hừ ! tên yếu sinh lý nhà người hôm trước đi khám bệnh không biết đã chữa được chưa ?"
Lời vừa nói trực tiếp làm cho đám đông cười lớn còn về phần gã thì cay như đít khỉ mặt mày đen lại kéo ống tay áo lên chuẩn bị xông ra đánh nhau.
Chu Nguyên cũng không thích mềm muốn đánh thì đánh, ngay lúc cao trào thì có người hô lớn.
"Có người nhảy xuống rồi !".
Lập tức đám đông liền xôn xao sau đó lần lượt nối đuôi nhau nhảy xuống.
Tên thanh niên khiêu khích Chu Nguyên cũng quay lưng sau đó dọa nạt "Ta đợi ngươi trong bí cảnh sợ thì đừng vào !".
"Ai sợ ai còn chưa rõ ?" Chu Nguyên đáp lời sau đó liền nhảy xuống.
Nhìn từng người chen nhau tiến vào bí cảnh Lâm Thần suy tính một hồi liền lấy đà nhảy xuống, không biết rằng phía sau hắn có một thiếu niên trẻ tuổi nhìn theo bàn tay nắm chặt.
"Hai năm rồi, hôm nay chính là này con và hắn sẽ phân thắng bại !" Người vừa nói không ai khác chính là Nguyễn Quyết Chí.