Chương 4: Phế!

"Đệt!! "

Lâm Thần đứng ngoài cánh cồng kí túc xã hai chân đá mạnh vào cánh cửa mắng thầm sớm nghĩ sẽ phải trải qua một quãng đường khá xa để đến đây những trái ngược với những gì hắn nghĩ khi khoảng cách từ nhà hắn đến trường chỉ vẻn vẹn vài cây số.

Nghĩ lại khi rời đi trước sự đưa tiễn của mọi người khiến hắn cảm giác quê đến cực điểm đen hơn nữa là hắn không có phòng ở đúng hơn là nhà trường vẫn chưa cấp nơi ở cho hắn đúng thật đã què rồi còn đen.

Theo như hắn biết thì chị họ mình cũng học tại nơi này nhưng cách  thời gian nhập vẫn còn một ngày nếu như vậy chẳng phải đêm nay hắn không có nhà ở sao?, nhìn về hướng hành lang kéo dài thẳng tắp không có lấy một bóng người khiến hắn són cả dái bắt hắn ngủ ở  đây một đêm thì thà chết còn hơn.

Học viện ánh sao tổng cộng có hơn hai trăm phòng một nửa là kí túc xã nam còn lại là kí túc xã nữ đủ để thấy ngôi trường này cũng không nhỏ nhưng lạ ở chỗ nơi này hoàn toàn không có lấy một bóng người điều này cũng quá là trùng hợp đi ít ra cũng phải có bảo vệ hay nhân viên quét rác chữ.

"Hay là mình về đi!"

 Lâm Thần ngồi trên xe lăn thầm nghĩ dù sao đoạn đường về nhà cũng gần ở đây làm gì sợ thấy bà nhưng chợt nhớ ra cả quãng đường đến đây hắn luôn nằm ngủ trong xe thì biết đâu là đường về sớm biết vậy hắn đã ở nhà còn hơn may ra còn có chị họ để tâm sự về đêm.

Nói đến đây gương mặt hắn trở nên biến thái vô cùng nếu có ai hiện giờ nhìn thấy cảnh này chỉ sợ phải hét lên một tiếng thất thanh sau đó chạy tán loạn nhưng rất nhanh Lâm Thần lại thu đi vẻ mặt hắn đã hứa sẽ chuyên tâm thục hành....à không học hành vậy nên sẽ không để mẹ phải lo lắng được.

Nhìn vào cánh cửa kí túc xã trước mắt đang bị một cái ổ khóa đóng chặt lại hắn mỉm cười một tiếng nếu nói về bẻ khóa có thể nói hắn là vô đối đến ngay cả bản thân mình cũng phải nể phục, hai tay Lâm Thần nhẹ nhàng thò vào trong quần móc ra một cây kẹp tóc màu hồng phần.

Nói về cái kẹp tóc này lấy ở đâu thì chắc ai cũng đã biết chỉ thấy hắn nhẹ nhàng bẻ cây kẹp tóc ra thành nhỏ chỉ để lại một cái que nhỏ gần giống với một chiếc kim may áo nhưng to hơn một chút sau khi đã làm xong Lâm Thần cúi xuống với lấy ổ khóa bắt đầu chọc chiếc que vào trong.

Không biết qua bao lâu lúc này ổ khóa vang lên một tiếng động nhỏ sau đó liền bung ra hiển nhiên ổ khóa đã được mở ,Lâm Thần ngửa mặt cười to trước thành tựu không khác nào một thằng ăn trộm của mình.

"Em kia!!! Em đang làm gì vậy?"

Ngay khi hắn chuẩn bị mở ra cánh cửa kí túc xã thì có tiếng nói vang lên làm cho hắn giật mình quay lại nhìn đó là cô gái trên xe đưa hắn đến đây, thấy hành động bị bại lộ Lâm Thần gãi đầu cố tỏ ra ngây thơ nhất có thể.

"Dạ!..em thấy phòng không khóa nên vào xem thử"

Ngay lúc này dọng điệu máy móc vang lên:

"Hoàng Tuyết Linh 27 tuổi

Cấp bậc : binh tướng cấp 3

Tư chất : cấp 4"

Một loạt thông tin được hiện ra nhưng hắn không quan tâm lắm mà điều hắn chú ý là từ khi nào mà ở đây lại có người không phải hắn đã đi kiểm tra hết khu vực này rồi sao.

"Em chạy lung tung đi đâu làm cô tìm em mãi hóa ra em lại ở khu dành cho học viên năm hai"

"Năm hai?.."

"Đúng vậy! Học viện chia làm năm nhất, năm hai và năm ba mỗi năm sẽ có một khu vực học tập cũng như sinh hoạt riêng biệt".

Lâm Thần vỗ trán bảo sao hắn đi mãi lại không thấy có ai ở đây hóa ra là đi lộn đúng thật là đầu bị úng thật rồi bảo sao lại không có ai vậy mà còn nghĩ nhà trường quên cho hắn nơi ở.

"Mà học viên năm hai đúng thật là về con không biết khóa cửa hôm sau cô sẽ phạt nặng"

Lâm Thần lắc đầu nếu như bọn biết được  cái khóa này là do hắn mở chỉ sợ sẽ túm đầu hắn nhét vào bồn cầu mất nghĩ cũng tội mà thôi kệ.

Sau khi nói thêm vài câu với cô giáo hắn liền đi theo cô đến kí túc xã của học viên năm nhất nơi đây được chiếu sáng bởi rất nhiều bóng đèn cũng như có rất đông người hầu như phòng nào cũng mở cửa đem so sánh với thế giới trước kia cũng không khác là bao thậm chí còn nhỉnh hơn về độ sạch sẽ là đằng khác.

Cố giáo Linh đưa hắn đến căn phòng 2022 thì đừng lại hiển nhiên đây là căn phòng hắn sẽ ở, vừa bước vào bên trong một mùi hương êm dịu liền phả vào mặt hắn làm cho Lâm Thần có cảm giác dễ chịu khó tả ngoài ra bên trong căn phòng cũng khá rộng lớn và đầy đủ tiện nghi nên làm cho hắn khá là hài lòng.

Đem so sánh thì nơi này vẫn xem như còn tốt chán vẫn hơn nhà hắn mục nát đến khó tả, chỉ là theo như hắn thấy phòng nào cũng đều là hai người ở tại sao đến phòng mình lại chỉ có một mình điều này cũng có phần hơi kì lạ.

"Kệ vậy đi...mai rồi tính".

Sáng sớm hôm sau do mệt mỏi mà nói thẳng ra là lười Lâm Thần vẫn nằm ngủ lì trong phòng đến tận khi mặt trời đã lên cao cô giáo Linh đến gọi thì hắn mới lết cái thân rời khỏi phòng hai đôi mắt lim dim bước theo cô giáo.

Theo như hắn nhỡ thì hôm nay là ngày xét duyệt tư chất của các học viên năm nhất nhưng nếu Lâm Thần nhỡ không nhầm thì phải kiểm tra đến chiều mới xong nên mới có thời gian ngủ lì phè phớn trên giường.

Hai tay gồng Đẩy chiếc xe lăn đi theo cô giáo Linh từ phía sau Lâm Thần có thể nhìn rõ cặp mông không ngừng lắc lư đầy quyến rũ làm hắn thèm nhỏ dái mà chẳng dám làm gì, đôi lúc cô giáo cũng quay đầu lại nhìn hắn nhưng nàng nghĩ dù sao cũng chỉ là một thằng nhóc thì đâu biết cái gì chắc chỉ do mình nghĩ nhiều mà thôi , chỉ là Lâm Thần hắn đâu phải thằng nhóc đâu với kĩ năng cũng như kinh nghiệm trước kia hắn có lẽ đã chuẩn bị lên kế hoạch chơi cả cô giáo luôn rồi.

Ngồi trên xe lăn hắn vuốt cằm suy nghĩ với trình độ xem JAV với đủ mọi loại cách chơi cô giáo từ chuốc thuốc đến bắt về hiếp dâm cũng coi là như cơm bữa.

Đi khoảng một lúc thì hắn và cô giáo đến được quảng trường của học viện ánh sao nơi đây khá rộng đoán chừng năm trăm mét vuông sớm đã chất đầy học viên với khoảng nghìn người, cô giáo đưa hắn đến nơi xếp hàng liền rời đi.

Thấy được Lâm Thần đến liền có rất nhiều người nhìn sang ai cũng thấy lạ khi ở đây lại xuất hiện một thương binh liệt hai chân mà vẫn được đến nơi, trong số đó có một tên bước ra nhìn hắn cười đê tiện.

"Ô!...đây không phải là Lâm Thần thiếu gia què sao, mặt cũng dày thật dám đến đây luôn, xin lỗi nhé học viện chứ không phải bệnh viện nên không nhận người què"

"Đệt...thằng nào đây ngứa đòn à!"

" Võ Tắc Tinh 15 tuổi

Cấp bậc : không

Tư chất : 8 "

Thấy Lâm Thần chửi mình tên kia liền nhăn mặt, Lâm Thần cũng khá cay cú ở đâu mò ra một tên chui ra chửi hắn vậy không ngứa đòn thì là gì, mà tên này  nghe cũng lạ phết.

"Ai dô... bảnh quá ta quên chưa nói cho ngươi biết kì nghỉ này ta đi chơi với Lệ Thảo ở đảo Phú Quốc rất vui nha"

"Lệ Thảo là con nào?"

Khi Lâm Thần còn ngơ ngác thì hệ thống lên tiếng " Lệ Thảo mười năm trước được đính hôn cùng thiếu gia Lâm Thần"

"Đệt...có cả chuyện này!"

Thấy Lâm Thần mắng to Tắc Tinh cười khoái trá như được mùa.

"Haha... thấy sao? Cay rồi phải không? Nhưng đừng lo khi nào chơi chán ta trả haha"

Lâm Thần mở to hai mắt như nhìn thằng ngu đám người xung quanh cũng đều ngoảnh lại hóng biến rồi hắn lắc đầu.

"Xin lỗi, ta không chơi với người vô sinh"

Lời vừa nói xong Lâm Thần liền rời đi đám người lúc này liền cười to Tắc Tinh vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì mãi đến khi có người lên tiếng.

"Tắc Tinh -- Vô Sinh hay cho câu này haha"

Hắn triệt để đen mặt lại nắm chặt bàn tay nhìn về hướng của Minh Thần hắn thề sẽ dậy cho hắn một bài học.

Về phía Lâm Thần lúc này cũng đang cười khoái trá "muốn chơi với ta các cháu về học lại đi haha"

Sau khi kiếm được một chỗ xếp hàng mới Lâm Thần liền xếp ngay ngắn vào hàng đây chẳng khác nào nghi lễ chào cờ ở thế Giới cũ cả khác ở chỗ là không có ghế ngồi về phần hắn thì ngoại lệ.

Rất nhanh xét duyệt tư chất chuẩn bị bắt đầu chỉ thấy giữa sân có vài bảo vệ đang bê một cái cân nó giống như là một thang đo chiều cao khác ở chỗ trên thân cây cân là mười cột nhỏ chia thành mười cấp từ một đến mười.

Ngoài ra phía bên trái là năm vị giám khảo của ngày hôm nay bên phải là một người mc đọc tên học viên cũng như là nơi bước lên kiểm tra tư chất. Tiêu chí của nhà trường cũng khá thấp chỉ cần có cấp là lấy hết.

Ngay lúc này vài tiếng gõ trống vang lên làm Lâm Thần giật mình nhìn sang có lẽ đây là báo hiệu buổi xét duyệt bắt đầu, chỉ thấy mc lúc này đọc một văn bản diễn thuyết dài dòng cho dù chẳng ai thèm nghe.

"SAU ĐÂY BUỔI XÉT DUYỆT XIN ĐƯỢC BẮT ĐẦU"

Lời vừa dứt lại có tiếng trống vang lên phía dưới các học viên thi nhau vỗ tay chào mừng làm cho Lâm Thân lắc đầu ngao ngán.

"Người đầu tiên, Nguyên Chí Hải"

Từ dưới đám đông vô số ánh mắt nhìn lên ngay cả Chí Hải cũng run run khi bước lên hắn biết tư chất quan trọng đối với người luyện hồn như thế nào.

"Cấp 2 qua"

Mc vừa dứt lời Chí Hải liền nhảy lên hô to dù sao cấp hai vẫn đỡ hơn một, Lâm Thần ở phía dưới lắc đầu đối với hắn chỉ cần lướt nhìn cái là xong đâu cần dài dòng như vậy.

"Người tiếp theo, Bá Văn Đào"

"Cấp 1 qua"

Rất nhanh thời gian đã trôi qua cũng có rất nhiều người bước lên đa phần đều là cấp một có người vui mừng vì là cấp hai, cũng có người hò hét vì là cấp 3 , có người trực tiếp ngất đi vì là cấp 4.

"Người tiếp theo, Hoàng Lệ Thảo"

Nghe đến đây không chỉ đám người mà ngay cả Lâm Thần cũng lé mắt chỉ thấy một cô bé tuổi mới lớn nhưng khuôn mặt lại vô cùng xinh xắn đang yêu, eo thon ngực công mông thủ vô cùng chất lượng mà lại còn là vợ chưa cưới của hắn Lâm Thần liếm mép.

" xinh như này dùng lại vẫn được không khác gái lầu xanh là mấy, ta không chê"

Chỉ thấy Lệ Thảo bước lên cán cân thang đo vì thế cũng di chuyển mà nâng lên từ từ mãi đến số 6 mới dừng lại lần này cả quản trường nhao nhao cả lên ngay cả ban giám khảo cũng vui mừng vì có được một người có tư chất tốt.

Phải biết đây cũng chỉ là một nhánh nhỏ của học viện ánh sao được đặt tại Cà Mau nếu tính trên toàn miền nam cũng phải được gọi là thiên tài hiếm gặp, sau lần tung hô này Lệ Thảo cũng liền bước xuống.

Đi qua bên xếp hàng ở phía dưới là hàng của Tắc Tinh xếp ngay cạnh Lâm Thần làm hắn khá cay cú, nhưng rồi ngay khi bước đến Lâm Thần cữ nghĩ nàng sẽ dừng lại nhưng không chỉ thấy Lệ Thảo bước đi lướt qua người Tắc Tinh tiến về phía hắn làm Lâm Thần khó hiểu.

"Anh cũng đến đây sao?"

Lệ Thảo cầm lấy tay hắn giọng nói nhẹ nhàng vàng lên cảm nhận bàn tay mềm mại nắm  lấy tay mình Lâm Thần khó hiểu hình như có ghì đó sai sai bèn chu mỏ.

"Đi chơi ở đảo có vui không?"

Thấy Lâm Thần hỏi vậy nàng liền cười nói.

"Vui lắm ngắm biển rất vui! Đẹp lắm"

Lâm Thần càng nghe càng cay khó chịu trong lòng vợ chưa cưới đi chơi với thằng khác còn ra trước mặt hắn nói vui nghĩ xem có cay không, thấy Lâm Thần khó chịu Lệ Thảo ngơ ngác hỏi.

"Anh làm sao vậy, là do hôm trước bị ngã đau sao?"

"Hừ... còn nói nữa có người nói em đi chơi với người ta ở đảo kìa"

Lâm Thần cố đè nén cảm xúc nói.

"Hả..em đi với bố mẹ về thăm bà ngoại ở ngoài đảo Phú Quốc đâu có ai khác  đâu chuyện này anh cũng biết mà"

"Vậy Sao tên Tắc Tinh vô sinh gì gì đó nói với anh là nó đi chơi với em"

Nghe vậy Lệ Thảo bật cười lấy tay đẩy vào tràn hắn.

"Anh lại nghe hắn nói bậy rồi tên đó khó chịu lắm suốt ngày đi theo em tránh còn không kịp"

Lâm Thần nghe xong trong lòng bớp lo đi phần nào thì ra hắn bị  thằng kia lừa nhưng chưa kịp nói gì thì mc lại lên tiếng.

"Người tiếp theo, Võ Tắc Tinh"

Chỉ thấy hắn từ dưới bước lên choai choai hiên ngang bước lên cán cân. Chỉ thấy ban giám khảo lúc này vỗ lên bàn đứng bật dậy. 

"Cấp 8 ...là cấp 8 nếu tính trên toàn Việt Nam chỉ sợ cũng phải gọi là hiếm gặp không ngờ lại xuất hiện ở đây"

Đám người khi này đều há hốc mồm,cấp tám tính nếu được bồi dưỡng chỉnh chu chỉ sợ ngay cả chiến vương cũng có thể đạt đến tương lai sáng lạng vô bờ, Tắc Tinh khi này bước xuống dùng ánh mắt khiêu khích nhìn lấy Lâm Thần.

Lâm Thần chỉ mỉm cười.

"Cấp tám sao so với cu ta chỉ bằng một phần hai"

"Người tiếp theo, Đại Lâm Thần"

Nghe thấy tên mình Lâm Thần lúc này đẩy chiếc xe lăn bước lên miệng không ngừng lẩm bẩm.

"Cấp mười, cấp mười, ta phải cấp mười"

Có vẻ như sau khi được Tắc Tinh làm nóng bầu không khí ai nấy đều rất tập trung đón xem kết quả của Lâm Thần chỉ thấy mc hô to.

"Cấp haha "

Mc lúc này cười to một tiếng làm ai nấy đều khó hiểu, dù sao đó cũng là một mc được đào tạo chuyên nghiệp không thể nào làm lố như vậy được, mc lúc này cũng biết mình bị hố bèn ho khan cầm mic lên cố gắng nhịn cười nói cho hết câu theo đó tất cả mọi người cũng lắng tai nghe.

"Đại Lâm Thần, tư chất không!!!"

"Đệt" Lâm Thần đứng trên cái cân gào to một tiếng.

"Haha" 

Cả quảng trường cười ồ lền Tắc Tinh ở phía dưới cũng cười to hắn cảm thấy vô cùng hả hê.

p/s : bình luận và tim đi.