Chương 50: Liên quân thử (1)

Đêm qua Phạm Tuy lại nhận được thư của Thái tử Nhiên, biết đây là thái tử điện hạ tiến cử mình với Hàn vương, muốn hắn cầm số tiền lớn đi tới Tần quốc triển khai kế ly gián. Phạm Tuy tự nhiên không dám lãnh đạm, lập tức lại nhìn kỹ biến thư.

- Thái tử đại tài, vi thần thẹn không dám nhận.

- Tiên sinh nói đùa, trong thư Nhiên nhi cũng nói, kế này mặc dù hay, nhưng thiếu một người có thể nói thiện biện luận. Nhìn khắp Hàn quốc, chỉ có tiên sinh có thể đảm nhiệm việc này. Quả nhân cũng biết tiên sinh lưng đeo thù lớn, tiên sinh nếu có thể giúp quả nhân thành sự, Hàn quốc ta nhất định sẽ giúp tiên sinh báo thù này. Vinh hoa phú quý, tiên sinh cứ lựa chọn.

Phạm Tuy cũng biết điểm nguy hiểm đáng sợ của kế sách này, chỉ cần lơ là, nhẹ thì cố thủ tái ngoại, nặng thì chết không toàn thây.

Chỉ là cầu phú quý trong nguy hiểm, nếu đã lựa chọn lên Hàn quốc chiếc thuyền này, lại muốn giúp Thái tử Nhiên vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt. Chỉ cần kế hoạch thành công, cửa ải khó khăn nhất trước mặt Hàn quốc sẽ được giải quyết, hắn cũng có thể sớm ngày báo thù rửa nhục.

Bởi vậy, Phạm Tuy cũng không do dự, lúc này nói:

- Vậy do vương thượng sai phái.

- Được! Được! Được!

Hàn vương vui mừng kêu lên, nói:

- Như vậy, quả nhân lại ban thưởng cho tiên sinh vạn lượng hoàng kim, Cẩm tú nghìn thất, mỹ nữ trăm tên, tiên sinh có toàn quyền đại diện quả nhân quyết định tất cả mọi việc. Đợi tiên sinh công thành trở lại, quả nhân sẽ phụng tiên sinh làm thượng khách, thế nào?

- Thận trọng nghe vương thượng phân phó.

Phạm Tuy cung kính đáp lại.

Hàn vương ban cho còn nhiều hơn hắn dự đoán, hắn cũng cảm thấy khả năng thành công cao hơn.

Y Khuyết thành.

Thám báo không ngừng báo cáo hướng đi mới nhất của đại quân Bạch Khởi cho liên quân.

Nếu như Bạch Khởi dựa theo mệnh lệnh của Tần vương, hấp ta hấp tấp đi Y Khuyết, liên quân không ngại cho Bạch Khởi một bài học.

Nhưng thám báo báo cáo đều nói Bạch Khởi hành quân cẩn thận, không tìm được cơ hội đánh lén, liên quân lúc này mới thôi.

Quân Tần trung quân, Bạch Khởi nhìn thám báo quân Triệu rời đi, trong lòng chán ghét vẫy vẫy tay. Rất nhanh, đại đội quân Tần phân ra từng đội thám báo truy đuổi.

Tình hình như vậy phát sinh vô số lần, mỗi lần đều uổng công ra về. Quân Triệu giỏi cưỡi ngựa bắn cung, không chỉ học tập ăn mặc của người Hồ, cũng học được giả dối của người Hồ.

Mỗi lần thám báo, quân Triệu đều không xa không gần theo sát quân Tần, một khi quân Tần phái ra kỵ binh quét sạch, bọn họ lập tức lui lại, quân Tần một khi trở lại đội ngũ, bọn họ lại tụ trở về.

Hai lần ba lượt, Bạch Khởi cũng không biện pháp tốt, dứt khoát không rảnh để ý. Chỉ cần quân Triệu thám báo và đại đội quân Tần không đến quá gần, cứ mặc bọn chúng là được.

Bạch Khởi biết rõ thủ đoạn của quân Triệu, lại không phải là muốn trì trệ tốc độ hành quân của quân Tần.

Chỉ cần không ngăn trước mặt đại quân của hắn, trò vặt như vậy, hắn mới sẽ không phái đội ngũ tiến hành mai phục.

Bạch Khởi muốn chính là hiệu quả nghiền ép, quân Triệu có thể quấy rầy hắn nhưng không ngăn cản được hắn.

Cùng ngày ban đêm, Bạch Khởi cũng nhận được tin tức tình báo bên phía mình báo lại: doanh trại Triệu, Ngụy hai quân phòng thủ nghiêm mật, không thể nhân cơ hội. Bạch Khởi cũng bỏ qua kế hoạch đánh lén Y Khuyết vào ban đêm. Xem ra, liên quân cũng không sơ suất đến mức độ này, lần này quyết đấu, thật thú vị.

Ngày tiếp theo, đại quân Bạch Khởi trước sau như một xuất phát, hành quân. Dường như biết quấy nhiễu như vậy không có ý nghĩa, quân Triệu bỏ chạy phần lớn thám báo, chỉ để lại số ít thám báo nhìn thẳng hướng đi của quân Tần.

Giờ Mùi canh ba, Bạch Khởi dẫn mười vạn đại quân đi đến Y Khuyết.

Giống như Tam Tấn liên quân dự đoán, Bạch Khởi lựa chọn xây dựng cơ sở tạm thời ở phía tây Y Khuyết. Doanh trại cách cửa tây Y Khuyết hai mươi dặm, vừa có thể né tránh quân Hàn ở đầu tường Y Khuyết điều tra, cũng tiện lấy nước ở Lạc Thủy, một công đôi việc.

Tiếp qua một canh giờ, bầu trời lại sắp tối. Quân Tần tự nhiên sẽ không ngốc đến mức vừa đến nơi đã tấn công Y Khuyết, bởi vậy, hai phe ăn ý, quân Tần binh vây Y Khuyết đêm đầu tiên cứ trôi qua như thế.

Gió, gió lạnh lạnh thấu xương đang bao phủ vùng đất Y Khuyết.

Trong băng thiên tuyết địa truyền đến tiếng reo hò, âm thanh này hù dọa không ít chim trời.

Trên mặt đất mênh mông, bầu trời rộng lớn, thành trì hùng vĩ, cùng với nhân loại nhỏ bé.

Đây là cảnh tượng của Y Khuyết hôm nay.

Vừa ăn xong điểm tâm, Hàn, Triệu, Ngụy ba nước liên quân đã chờ xuất phát.

Chiến tích tiêu diệt hết mười vạn quân Tần đã khiến binh sĩ liên quân tự tin, mười vạn quân Tần trước mặt chưa chắc không phải là quân công của bọn họ.

Hoàng hôn ngày hôm qua, đại quân Bạch Khởi vừa đến Y Khuyết, liên quân đã tổ chức họp hội ý khẩn cấp, thảo luận tình hình lúc này.

Trước kia chủ động lui bước, kế sách giả yếu dụ địch chứng minh là không được.

Bạch Khởi hành quân, liên quân quấy rầy ven đường không đưa đến tác dụng, sau khi đại quân Bạch Khởi đến cắm trại không ra, ngay cả thám báo cũng thu vào trong doanh, bộ dạng vô ý tấn công. Hành động như vậy làm cho liên quân bó tay không làm gì được.

Quân Tần mấy trăm năm qua chống lại Nghĩa Cừ, chống lại Sơn Đông các nước, bọn họ rèn luyện ra được năng lực đáng sợ nhất không phải là tấn công, mà là phòng thủ.

Ngay cả mấy trận thắng lớn của Bạch Khởi, cũng đều dựa vào phòng thủ vững chắc, sau khi kẻ địch lộ ra sơ hở mới đánh một trận thắng!

Bây giờ ba nước liên quân chiếm ưu thế trên số lượng, sĩ khí cũng đang vượng, trái lại quân Tần lặn lội đường xa mà đến, mới gặp thất bại thảm hại, sĩ khí tất nhiên không cao.

Bạch Khởi bây giờ lựa chọn giữ nghiêm doanh trại, hao mòn ý chí chiến đấu, sĩ khí của liên quân. Khi sĩ khí liên quân suy giảm, quân Tần viện quân vừa đến, Bạch Khởi mới có thể phản kích.

Suy nghĩ cẩn thận đạo lý này, chiến lược của liên quân cũng đã điều chỉnh lại. Sách lược cố thủ đã mất đi tác dụng, hơn nữa quân Triệu đều là thiết kỵ, phòng thủ không phải phong cách của bọn họ, tấn công mới là bản tính của bọn họ.

Nếu ngươi không dám công qua, ta sẽ đánh tới!

Chiến! Chiến! Chiến!

Thái tử Nhiên nhìn quân Tần cách đó không xa, trong lòng nhiệt huyết sôi trào. Không trải qua thời đại chiến tranh vũ khí lạnh rất khó lĩnh hội cảm giác như vậy.

Tinh kỳ rậm rạp, trống trận lôi đình, phương trận chỉnh tề, gươm giáo lạnh lùng.

Binh lực một khi đạt tới một vạn người, nhìn đoàn người đông nghịt, sau lưng còn có mười ba vạn đại quân như vậy!

Liên quân chỗ dựa lớn nhất chính là quân Triệu, lúc này quân Triệu còn chưa trải qua thất bại trong đại chiến Trường Bình.

Bọn họ có không thua kiêu ngạo trước người Tần, cũng không có thua tạo thành tâm lý sợ Tần

Lúc đầu khi diễn ra cuộc chiến Trường Bình, nếu như không phải quân Triệu phó tướng Triệu Cả khinh địch liều lĩnh, dẫn đến quân Triệu đánh mất quyền chủ động chiến lược; nếu như không phải Triệu quốc có nhận thức không chính xác về chiến cuộc, giằng co tròn ba năm kéo sụp tiềm lực chiến tranh của Triệu quốc đang kém xa Tần quốc, thành bại còn chưa biết được.

Ngay cả như vậy, bốn mươi vạn quân Triệu cũng khiến sáu mươi vạn quân Tần thương vong quá nửa, Tần quốc nguyên khí tổn thương nặng nề, không có thực lực thừa cơ đánh Hàm Đan.

Dưới tiếng trống trận, liên quân bắt đầu tập kết, quân Tần cũng không tỏ ra yếu kém, trung quân cờ lớn không ngừng chỉ huy các doanh tập trung phòng thủ.

Trong liên quân chịu trách nhiệm chủ công là Hàn, Ngụy hai quân.