Chương 37: Chuyển biến lớn!

Theo quân Tần tập kết, sóng triều màu đen mắt thấy sắp đánh về phía Dã Vương thành.

Không giống với trước kia, sóng triều lần này mang theo khí thế dời núi lấp biển, Dã Vương thành đã sơ hở trăm bề.

Đá ngầm dù lớn chung quy chỉ là đá ngầm, nếu bị sóng biển vỗ về trăm ngàn lần, cuối cùng sẽ xuất hiện vết nứt, vết nứt lớn dần đến khi hoàn toàn tan vỡ.

Số phận Dã Vương thành giống như đá ngầm trong biển rộng, có lẽ có thể tạm thời chống lại sóng biển, nhưng kết cục cuối cùng đã sớm được quyết định từ lâu.

Thái tử Nhiên sử dụng đồng thau bảo kiếm miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, hai mắt xuất thần nhìn ngoài thành.

- Phong, phong, đại phong!

Bên tai truyền đến là tiếng gầm thét giận dữ của quân Tần.

Ánh mắt của bọn họ, trên người còn phát ra sát khí để lộ ra quyết tâm của bọn họ.

Quân Hàn lộ ra vẻ mặt kiên quyết, không kém gì so với quân Tần, nhưng số lượng người thật sự quá ít.

Quân Hàn còn sót lại hai nghìn cộng thêm mấy nghìn thanh niên trai tráng, đây là con bài chưa lật cuối cùng của quân Hàn.

Ngay cả như vậy, quân Hàn cũng đủ kiêu ngạo.

Chỉ trong chiến tranh không đến ba ngày, quân Hàn lại có thể khiến quân Tần hoành hành thiên hạ không sợ hãi bị tổn thương nặng như thế.

Cho đến tận bây giờ, mười vạn quân Tần tử thương hơn bốn vạn người, trong đó người chết trận đạt tới ba vạn hai ngàn người.

Đương nhiên, quân Hàn cũng bỏ ra tính mạng hai vạn năm ngàn người, cộng thêm hơn sáu ngàn binh sĩ bị thương nặng.

Nếu như không phải quân Tần sơ suất, nếu như không phải quân Hàn trọng kỵ binh phát huy lực chiến đấu vượt quá đám người tưởng tượng, nếu như không phải quân Hàn quân phòng thủ ngoan cường, có lẽ số thương vong của quân Tần sẽ giảm đi hơn phân nửa. Nhưng nơi này là chiến trường, không có nếu như.

Thái tử Nhiên tin tưởng, nếu như hắn vẫn còn hơn vạn tinh binh, quân Tần tuyệt đối không thể ép mình đến đường cùng như hiện tại.

Ngược lại, quân Tần rất có thể công lâu không được sẽ chờ cứu viện hoặc lui về phía sau.

Chỉ là lần này, mình thật sự sơ suất. Quân Tần đập nồi dìm thuyền, bốn phía bao vây Dã Vương thành. Dã Vương tin tức không thông, hoàn toàn trở thành một tòa cô thành. Tối đa hai đợt xung phong, Dã Vương nhất định thành phá.

Có lẽ ngày hôm nay chính là lúc hắn chết trận sa trường. Thái tử Nhiên thật sự không cam lòng.

Hắn có rất nhiều mộng tưởng không thực hiện, Hàn quốc vẫn chưa phú cường, một khi hắn bỏ mạng, Hàn quốc đối mặt nhất định là cục diện hỗn loạn. Không biết Hàn quốc mất đi mình, có thể đi bao xa!

Thái tử Nhiên biết, Bạo Diên hiểu rõ tình cảnh nguy hiểm chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách cứu viện.

Có lẽ viện binh đã ở trên đường đến đây, thậm chí quân Ngụy cũng đã điều động. Nhưng lúc này, mình thật sự không có thời gian.

Thời gian, thời gian, mình thiếu nhất chính là thời gian, Thái tử Nhiên hi vọng có viện quân đến, cho dù chỉ là một nghìn người.

Quân Tần đập nồi dìm thuyền, hoàn toàn giao cho phía sau lưng cho quân Hàn, quân Ngụy.

Nhưng mà, Bạo Diên và quân Ngụy sẽ biết không? Bọn họ sẽ nắm cơ hội ngàn năm một thuở này không? Nếu như bọn họ cho rằng mình có thể chống đỡ một ngày, toàn bộ Dã Vương thành sẽ hoàn toàn xong đời.

Triệu Quân? Liêm Pha? Vì sao còn chưa xuất hiện!

Thái tử Nhiên trong lòng như lửa đốt. Tuy vẻ mặt bình tĩnh trước sau như một, nhưng Thái tử Nhiên lại có hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ!

Trong kế hoạch ban đầu của hắn, quân Triệu đóng quân bên ngoài Dã Vương thành đối chọi với quân Tần, mình và quân Ngụy theo hai cánh dây dưa với quân Tần. Tam Tấn liên quân chiếm ưu thế số lượng, liên quân chủ lực quân Triệu binh lực cường thịnh, lại có danh tướng như Liêm Pha, làm sao không có thể giải quyết mười vạn đại quân Tần quốc!

Nhưng hôm nay quân Triệu chậm chạp chưa đến, quân Ngụy mắt thấy quân Hàn giữ thành hai ngày lại thắng lớn quân Tần, cũng bồi hồi không tiến lên.

Nhưng bây giờ hình thức thay đổi nhanh chóng, quân Hàn vốn chiếm thượng phong đã lâm vào nguy hiểm cửu tử nhất sinh.

- Mà thôi, mà thôi!

Thái tử Nhiên than thở.

Nếu như Hàn quốc nhất định vong quốc, vậy thì sử dụng nhiệt huyết của mình viết ra một chương lịch sử bi tráng của Hàn quốc! Ít nhất hơn trăm năm, hơn ngàn năm sau, vẫn có hậu nhân biết, Hàn quốc cũng từng thà chết chứ không chịu khuất phục, tử chiến không lùi!

Thái tử Nhiên cũng không muốn hậu nhân nhắc tới Hàn quốc sẽ nói bọn họ mệt mỏi, nhát gan, sợ chiến.

Lúc toàn thể quân Hàn lộ ra vẻ mặt bi tráng, chuẩn bị nghênh đón thời điểm chiến đấu cuối cùng, một âm thanh vang lên trên đầu tường thành.

- Thái tử! Viện quân! Viện quân! Viện quân của chúng ta tới.

Giọng nói của Chu Hợi đã thu hút sự chú ý của tất cả quân phòng giữ.

Nhìn theo tay của Chu Hợi, Thái tử Nhiên nhìn thấy lá cờ mang chữ “Triệu” xuất hiện ở phương bắc, ngay sau đó là chữ “Liêm”.

Khi cờ lớn xuất hiện, mười vạn đại quân Triệu quốc đã tới!

Thái tử Nhiên trong phút chốc lệ rơi đầy mặt, giờ phút này, hắn biết mình không cần chết đi. Giờ phút này, hắn cảm thấy giọng nói của Chu Hợi dễ nghe êm tai.

Quân Hàn trong Dã Vương thành sôi trào trong nháy mắt, bọn họ khóc, cười, bất kể quen nhau hay không, đều kích động ôm nhau.

Quân Tần công thành dường như ý thức được gì đó, bọn họ quay đầu lại và ngạc nhiên phát hiện, mười vạn thiết kỵ Triệu quốc đang lao tới Dã Vương từ phía bắc.

Liêm Pha nhìn quân Tần hỗn loạn không chịu nổi, khóe mắt hiện lên một tia đắc ý không dễ phát giác. Tuy không biết quân Tần đối diện vì sao chật vật như vậy, hỗn loạn không chịu nổi, nhưng tình hình như vậy không phải mình chờ đợi đã lâu hay sao?

Từ mười mấy ngày trước mình quyết định ám độ trần thương, từ đó tạo thành thế bao vây quân Tần.

Ngoài thành Hàm Đan tập kết mười vạn đại quân chẳng qua chỉ đang làm dáng một chút, đòn sát thủ thật sự là đại quân biên cảnh của Triệu quốc, Ngụy quốc và Hàn quốc.

Liêm Pha lúc đầu lộ diện mấy ngày tại Hàm Đan, việc này trực tiếp mê hoặc gián điệp quân Tần.

Khiến bọn chúng cho rằng quân đội Triệu quốc chưa tập kết hoàn tất, buông lỏng cảnh giác. Bốn mấy ngày trước, Liêm Pha cố ý đi gặp Triệu vương bàn bạc vấn đề lương thảo, cũng tạo ra biểu hiện giả dối quân thần bất hòa.

Thật ra bộ dạng như vậy, Liêm Pha chẳng qua tìm lý do đóng cửa từ chối tiếp khách. Vào lúc ban đêm, Liêm Pha suốt đêm khoái mã ra khỏi Hàm Đan, lén lút đi tiền tuyến.

Sau khi Liêm Pha đi tới chỗ tập kết bộ đội, mười vạn đại quân mới chậm rãi rời khỏi Hàm Đan.

Trực tiếp tê liệt thám báo của quân Tần, cho rằng quân Triệu kiêng kỵ mới không rời khỏi Hàm Đan, từ đó quân Tần mới có ấn tượng trong bảy ngày sẽ bắt được Dã Vương thành.

Nhưng lúc này, Liêm Pha đã dẫn đầu đại quân đi đường vòng Thượng Đảng quận, chuẩn bị hành động chém đầu quân Tần.

Trong suy tính của Liêm Pha, quân Tần công thành ba ngày chắc chắn sẽ sĩ khí suy nhược đến trình độ nhất định, sẽ khiến quân đội Triệu quốc quên đi bản thân bị quân Tần cho ăn quả đắng lớn bao nhiêu.

Dù vậy, Liêm Pha cho rằng đánh bất ngờ có thể tạo thành hai, ba mươi nghìn thương vong cho quân Tần, còn muốn đánh một trận tiêu diệt quân Tần là việc không thực tế.

Dù sao, quân Tần đã lâu chưa thua trận có lực chiến đấu tương đối đáng sợ. Ý chí kiên cường, phối hợp thành thạo cộng thêm quân pháp nghiêm khắc tạo thành hình tượng quân Tần gần như không thể chiến thắng.

Nhất là lúc đường cùng, bọn họ bình thường sẽ phát ra ý chí chiến đấu mãnh liệt. Tất cả những điều này không phải quân Triệu bây giờ có thể so sánh được.

Nhưng bây giờ! Liêm Pha nhìn thấy quân Tần trận hình rời rạc, chỉ cần từ phía bắc Dã Vương nhìn sang, binh lực quân Tần tuyệt đối chỉ hơn một vạn người.

Số lượng người ít một chút không quan hệ, vấn đề mấu chốt là quân Tần bày ra trận hình công kích, gần như bỏ mặc việc phòng thủ sau lưng.

Tuy không biết quân Tần vì sao thể hiện ra trận hình tự sát như vậy, nhưng Liêm Pha đã không kịp nghĩ nhiều như vậy.

- Tiền quân hai vạn người, mục tiêu: bắc quân Tần ở phía bắc Dã Vương, giết!

Dưới mệnh lệnh của Liêm Pha, tiền quân chạy nhanh phân ra hai vạn người xông thẳng về phía quân Tần. Quân Triệu còn lại vẽ ra một đường vòng cung, dựa theo tuyến đường trước mặt lao thẳng cửa tây Dã Vương. Nơi đó là lều trung quân của quân Tần!