Chương 36: Sắp phá thành

Ba canh giờ trôi qua.

Từ khi quân Tần quyết định đập nồi dìm thuyền, công thành bốn phía, Dã Vương thành lại biến thành một chiếc thuyền lá trong biển rộng. Gió mạnh sóng cao, sóng lớn cuộn trào dữ dội, thuyền nhỏ sắp có nguy hiểm bị nhấn chìm.

Quân Tần chính là sóng triều màu đen cuồn cuộn ập đến, vô cùng vô tận. Hết lần này tới lần khác Dã Vương thành đã lung lay sắp đổ. Mỗi lần, thủy triều màu đen sắp lao đến đầu tường thành, cỗ thủy triều này lại không cam lòng rút đi.

Chiến đấu từ lúc mới bắt đầu đã tiến vào giai đoạn gay cấn, không có bất kỳ khúc nhạc dạo nào.

Quân Tần quyết đoán đầu nhập vào tất cả binh lực, hết đợt này tới đợt khác, liên tục không dừng công kích Dã Vương thành nho nhỏ.

Trước hết báo nguy là quân Tần chủ công cửa bắc, ngay sau đó, cửa tây, cửa nam, cửa đông lần lượt báo nguy. Tử thương thảm trọng căn bản không thể dao động quyết tâm công thành của quân Tần, ngược lại càng kích thích lửa giận quân Tần.

Giáo úy chịu trách nhiệm công kích cửa bắc Dã Vương báo cáo với Hồ Dương thương vong quá lớn, binh sĩ mệt mỏi, thỉnh cầu tạm hoãn công kích. Hồ Dương trực tiếp nói:

- Ta không quan tâm thương vong, ta chỉ muốn đánh hạ Dã Vương!

Giáo úy xấu hổ, tự mình dẫn tinh nhuệ toàn quân cường công cửa bắc, lập tức chết trận.

Hồ Dương lúc này đề bạt một quân hầu còn lại trở thành giáo úy, mệnh lệnh của hắn chỉ có một: Bất chấp tất cả mọi giá đánh hạ Dã Vương, cho dù toàn quân của hắn chết trận cũng không được dừng lại!

Chưa đủ bốn canh giờ, quân Tần bỏ ra hơn vạn người thương vong, quân Hàn cũng chết trận hơn ba ngàn người. Thái tử Nhiên không thể không điều Hổ Kỵ lên đầu tường thành tham dự phòng thủ.

Không có cách nào, bên ngoài có hai vạn Tần quốc thiết kỵ như hổ đói nhìn chằm chằm vào. Nếu như Hổ Kỵ thật sự dám ra ngoài xông trận, nghĩ đến Tần quốc không ngại cầm ba nghìn Hổ Kỵ cọ rửa sỉ nhục hôm qua.

Dưới sự tàn nhẫn của chủ tướng quân Tần, mệnh lệnh lạnh lùng tàn khốc đã khiến máu tươi chảy không ngừng, dưới sự kích thích của chém giết, càng lúc càng nhiều quân Tần mất lý trí, quân Tần mất lý trí càng thêm đáng sợ.

Công thành! Công thành! Công đi, giết sạch đám Hàn cẩu kia! Đây là ý niệm duy nhất của phần lớn người Tần.

Số lượng rõ ràng chưa đủ, quân Hàn như lấy trứng chọi đá.

Chỉ bốn canh giờ, thương vong đã lên gần một nửa. Quân Hàn không thể không quá sớm điều thanh niên trai tráng trong thành đưa lên đầu tường thành phòng thủ.

Ngay cả như vậy, quân Hàn và quân Tần vẫn có chênh lệch rất lớn, cho dù có thêm thanh niên trai tráng tới bổ khuyết.

Thanh niên trai tráng Hàn quốc liều mạng thế nào đi nữa cũng chỉ miễn cưỡng duy trì tỉ lệ thương vong 1 : 1với quân Tần.

Có bao nhiêu dân chúng Hàn quốc trong tuyệt vọng, ôm quân Tần rơi khỏi tường thành. Đây là sự kiện duy nhất mà bọn họ có thể làm để trợ giúp thân nhân.

Vào giờ phút này, sinh mạng trở nên nhỏ bé, lý tưởng trở nên hèn mọn. Nếu như không thể sinh tồn được, vậy thì cùng nhau diệt vong!

Trên tường thành, quân Hàn thật sự không biết mình vẫn có thể kiên trì bao lâu, bọn họ chỉ chết lặng kiên trì.

Giết địch! Giết địch!

Nếu như không thể giết chết kẻ địch thì mình sẽ bị kẻ địch giết chết! Không ai nhớ mình giết chết bao nhiêu kẻ địch, bởi vì phần lớn người đều lâm vào tê dại.

Giết địch nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì, kế tiếp chết có lẽ chính là mình. Chết trận sa trường thì thế nào, chỉ cần mình thuộc về phe thắng lợi.

Mỗi khi quân Hàn hơi có thời gian thở dốc, bao giờ cũng không nhịn được nhìn về phía người tuổi trẻ cách đó không xa.

Nhìn thấy người kia vẫn còn kề vai chiến đấu với mình, bọn họ sẽ kéo thân thể mệt mỏi xông lên chém giết. Đại trượng phu có thể sóng vai tử chiến với người này, sống có giá trị!

Thái tử Nhiên lại vung trường kiếm trong tay, lại giết chết một quân Tần vọt tới gần.

Trong ánh mắt không cam lòng của quân Tần, Thái tử Nhiên vẻ mặt không thay đổi rút kiếm đâm vào đối thủ kế tiếp.

Động tác như vậy, hắn lặp lại vô số lần, giết người sớm trở thành hành động không thú vị.

Chu Hợi vung Lang Nha Bổng, không ngừng đập nát đầu quân Tần xông tới.

Chợt có quân Tần dũng mãnh cầm giáo, cố gắng quét ngã Thái tử Nhiên, lúc này luôn luôn có một người áo đen hoặc tên nỏ hoặc phi đao chém giết người kia.

Thời điểm Dã Vương lâm vào thời khắc nguy cấp nhất, Thái tử Nhiên đã phái tất cả thân vệ của mình lên đầu tường thành, bên cạnh chỉ có Chu Hợi và hộ vệ của Hàn vương. Cho dù như vậy, đầu tường Dã Vương thành suýt thất thủ.

Lúc nguy hiểm nhất, quân Tần chiếm gần như một nửa đầu tường thành cửa bắc.

Nếu như không phải thân vệ của Thái tử Nhiên chạy tới, cửa bắc sớm đã thất thủ, cái giá bảo vệ cửa bắc chính là một nửa thân vệ của Thái tử Nhiên chết trận.

Lại giống như bây giờ, khi thân vệ phòng thủ cửa bắc chỉ còn lại một mình Chu Hợi.

Nếu như không phải phụ vương phái ra vị cao thủ bảo hộ, Thái tử Nhiên thậm chí cho rằng mình đã chết trận.

Lại một lần nữa đuổi quân Tần ra khỏi tường thành, tất cả quân Hàn gần như mất đi sức lực, bọn họ ngồi co quắp trên đầu tường thành. Thoáng thở dốc một lát, quân Hàn lại không thể không miễn cưỡng đứng dậy, thu thập đầu tường thành.

Nhân số hai bên chết trận quá nhiều, thi thể đã chất đầy tường thành.

Nói hai quân tranh đoạt đầu tường thành, ngược lại không bằng nói hai quân đang chiến đấu trên đống xác chết!

Trải qua chiến đấu thời gian dài như vậy, quân Hàn cũng đã nắm được quy luật của quân Tần.

Tuy quân Tần tạm thời rút đi, nhưng không quá thời gian một chén trà nhỏ, bọn chúng sẽ tấn công mãnh liệt hơn.

Tùy tiện ném thi thể ra khỏi đầu tường thành, tất cả quân Hàn không để ý hình tượng đặt mông ngồi xuống, bọn họ không ngừng thở dốc.

Có thể hít thở thật tốt, ít nhất chứng minh mình còn sống.

- Thái tử, nếu không ngươi xuống dưới nghỉ ngơi đi! Lão Chu giữ thành là được!

Chu Hợi nhìn Thái tử Nhiên thở hổn hển, không đành lòng đưa ra đề nghị.

Dù sao Thái tử Nhiên không phải quân nhân giống mình, thể lực chênh lệch không thể bỏ qua. Thái tử Nhiên rõ ràng đang cắn răng đau khổ chống đỡ.

Nói thật, Chu Hợi trước kia cho rằng vương tôn nhất định thân thể yếu ớt, chịu không nổi khổ.

Không ngờ Thái tử Nhiên lại là vương tộc, thấy máu không sợ, giết người điên cuồng không kém gì quân nhân như hắn.

Nếu như không phải thân phận của hai người chênh lệch cực lớn, Chu Hợi ngược lại rất muốn làm huynh đệ với Thái tử Nhiên.

Thái tử Nhiên thở vài hơi, miễn cưỡng mở miệng nói:

- Ngươi đừng phí nước bọt. Không bằng giữ lại sức lực giết địch! Ta tuyệt đối sẽ không xuống.

- Nhưng thái tử, không phải ta đả kích sĩ khí, nếu viện quân không đến, Dã Vương thủ không được. Chúng ta có thể thủ được nhất thời, lại thủ không được một đời.

- Đừng hy vọng viện quân. Chúng ta đã không có viện quân, cuộc chiến hôm nay, không phải ngươi chết chính là ta mất mạng, chờ viện quân đến, Dã Vương thành sớm bị phá, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình.

Dường như nói nhiều mệt mỏi, Thái tử Nhiên nghỉ ngơi một hồi mới có sức lực nói tiếp:

- Chúng ta không có đường lui, hai ngày qua quân Tần nhiều lần thất bại thảm hại, căn cứ vào lệ cũ của quân Tần, Dã Vương thành bị công phá, sau đó nhất định sẽ đồ thành.

- Lực Hàn! Lực Hàn!

Thái tử Nhiên cay đắng cười.

- Liệt quốc đều nói ta lực Hàn, nhưng chỉ nói binh khí quân Hàn sắc bén nhưng lại giễu cợt khinh thường quân Hàn. Hôm nay tuyệt đối không thể rời đi, ta sẽ dùng mạng mình chứng minh cái tên lực Hàn!

- Thái tử!

Binh lính quan tâm Thái tử Nhiên đồng thời kêu lên.

- Các tướng sĩ nghe lệnh, cuộc chiến hôm nay, tử chiến không lùi! Ta nếu chết trận, giáo úy thay thế, giáo úy chết, quân hầu thay thế. Binh sĩ chết trận, thanh niên trai tráng lên! Thanh niên trai tráng chết trận, nữ nhân lên! Ta muốn cho thiên hạ đều biết, Đại Hàn ta tuyệt đối không người hèn yếu, thà rằng đứng chết, tuyệt đối không sống quỳ!

- Thà rằng đứng chết, tuyệt đối không sống quỳ!

- Đại Hàn uy vũ!

- Đại Hàn uy vũ!

Quân Hàn trên đầu tường Dã Vương thành gào thét dữ dội.

Hồ Dương thản nhiên liếc mắt nhìn, không hề có biểu thị, để cho các ngươi điên cuồng một lần cuối cùng! Đợi phá thành, chính là lúc các ngươi đền mạng.

Tiếng trống trận vang vọng khắp nơi, quân Tần sắp xung phong lần cuối cùng!

Dã Vương, sắp phá thành!