Chương 34: Đêm không yên tĩnh

- Điền Hổ, phái người mang tin tức đi Thành Cao cầu viện đã xuất phát chưa?

Thái tử Nhiên hỏi.

- Khởi bẩm thái tử, đã xuất phát. Nghĩ đến Bạo tướng quân tối nay sẽ phái quân tới cứu viện.

- Phái qua đi. Quân Tần trải qua lần thảm bại này, ngày mai khó tránh khỏi sẽ không thẹn quá thành giận. Ngày mai sẽ rất khó chịu!

Thái tử Nhiên thở dài, hoàn toàn không có tâm tình vui sướng khi thắng lợi.

Điền Hổ lại là không hiểu, nói:

- Thái tử không cần bi quan. Người Tần ngày mai nếu dám công thành, lão Điền sẽ suất lĩnh Hổ Kỵ giết bọn họ người ngã ngựa đổ.

Thái tử Nhiên vứt bỏ phiền não trước mắt, cười mắng:

- Ngươi cũng đừng thắng một trận lại kiêu ngạo. Ngày hôm nay Hổ Kỵ là đánh bất ngờ mới giết quân Tần trở tay không kịp. Nếu như không phải kỵ binh quân Tần chia làm đội nhỏ, nếu như không phải quân Tần cách cửa thành quá gần, một trận chiến này, thắng bại khó lường!

Điền Hổ làm sao không biết như vậy, lí do thoái thác vừa rồi thuần túy chỉ giúp thái tử vui lòng. Bây giờ xem ra, mục đích đã đạt được.

- Khởi bẩm thái tử, ty chức đã dựa theo phân phó của ngài tổ chức thanh niên trai tráng giữ thành.

Giọng nói của Dã Vương Thái Thú vang lên bên tai Thái tử Nhiên.

- Hàn Thái Thú tới, nhanh nhanh đứng lên.

Thái tử Nhiên vội vàng kéo Thái Thú đang hành lễ đứng lên

- Hàn Thái Thú, tối nay lại phải khổ cực dân chúng Dã Vương.

- Thái tử đừng nói vậy, bảo vệ Dã Vương vốn chính là trách nhiệm của dân chúng Dã Vương. Hơn nữa hôm nay, quân Hàn chúng ta giải cứu mấy nghìn dân chúng trong nước lửa, đây chính là đại ân! Tối nay, đại quân yên tâm đi vào giấc ngủ! Dân chúng Dã Vương chúng ta sẽ bảo vệ tốt thành trì.

- Rất tốt, làm phiền Hàn Thái Thú quan tâm.

- Không dám không dám!

Ban đêm, quân Tần đại doanh lại vang lên tiếng Tần ca, làn điệu thê lương vang vọng xung quanh, Hàn quốc tuy thắng lớn nhưng thương vong vô cùng nghiêm trọng, dân chúng giữ thành cũng bị lây nhiễm tâm tư ưu thương.

Nghe, lão Tần hát quân ca, tâm lý bất an của Thái tử Nhiên cũng hòa hoãn lại.

Hắn lo lắng nhất chính là quân Tần đánh lén ban đêm, bây giờ xem ra, quân Tần đang bận việc bái tế tướng sĩ chết trận!

Rất tốt! Chờ ngày mai viện quân vừa đến, mình sẽ đánh bại quân Tần!

Giờ Dần canh ba, hai mươi dặm về phía đông Dã Vương thành.

Một đội quân một vạn người của Hàn quốc đang chậm rãi đến gần Dã Vương.

Sau khi nghe chiến quả của Dã Vương, Bạo Diên tức giận.

Bạo Diên không ngờ được người Tần lại dùng thủ đoạn độc ác như vậy, càng không ngờ tới Thái tử Nhiên quả quyết sáng suốt như vậy.

Từ sau cuộc chiến Hoa Dương, không bất kỳ một ai mang đến niềm vui bất ngờ có thể so sánh được với Thái tử Nhiên.

Thái tử Nhiên chính là phúc tinh của Hàn quốc! Bạo Diên cảm khái.

Sau khi nhận được thư cầu viện của Thái tử Nhiên, Bạo Diên cũng cảm thấy đắc ý.

Mình vì đúng lúc cứu viện Dã Vương, hắn suất lĩnh một vạn quân hành quân gấp đến cứu viện. Cứ như vậy, bất luận là lui giữ Thành Cao hoặc gấp rút tiếp viện Dã Vương đều nhanh và tiện lợi.

Vốn cần hai ngày hành quân gấp, bây giờ chỉ cần một ngày là đến. Bạo Diên suy nghĩ cứu binh như cứu hỏa, lúc này phái một vạn đại quân hành quân cả đêm đi Dã Vương.

Nếu như tất cả thuận lợi, trước hừng đông ngày mai, chi bộ đội lấy kỵ binh, xa binh làm chủ chỉ còn cách Dã Vương hơn sáu mươi dặm.

Trong thư Thái tử Nhiên dặn dò phải coi chừng quân Tần mai phục, Bạo Diên lại không để ý.

Quân Tần mới bại, sĩ khí đang vỡ. Hơn nữa chủ tướng quân Tần định chắc sẽ không dự đoán được viện quân bên phía mình sẽ đến nhanh như vậy.

Dù sao, Dã Vương cách Thành Cao một trăm mười dặm đường, kỵ binh viện quân trong nhanh cần đi cả ngày mới đến.

Chỉ có truyền lại quân tình khẩn cấp, không thương tiếc sức ngựa mang tin tức mới có thể trong nửa ngày đi hơn trăm dặm.

Bạo Diên nghĩ, chính là đánh bất ngờ, đánh thời gian ban đêm. Chỉ cần viện quân vừa đến, sĩ khí quân Tần nhất định sẽ yếu đi.

Không biết rằng, tin tức đại quân Bạo Diên ra khỏi thành năm mươi dặm cắm trại đã sớm truyền vào tai Hồ Dương.

Trước đây, Hồ Dương xem thường Bạo Diên dẫn đại quân bôn tập đường dài.

Bây giờ quân Tần mới bại, nếu như Bạo Diên dám cấp tiến như trước, Hồ Dương sẽ không bỏ qua cho cơ hội như vậy.

Trịnh Văn là chủ tướng quân đội cứu viện từ Hoa Dương. Tuy tuổi tác đã ba mươi lăm, lại là tâm phúc của Bạo Diên.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hắn tin chắc, cần cù và thật thà là loại người mà Bạo Diên ưa thích.

Người như vậy có thể không sáng tạo ra kỳ tích, nhưng tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp không thể tha thứ.

Lại giống như bây giờ, hắn cẩn thận cứu tính mạng của mình.

Tuy bọn họ lặn lội đường xa, cũng đến gần Dã Vương. Trịnh Văn lại không thả lỏng cảnh giác. Hắn cẩn thận từng li từng tí chia đại quân thành tiền quân, trung quân và hậu quân, trung quân do năm nghìn xa binh, trước sau là kỵ binh linh hoạt.

Tuy thám báo tiền quân báo cáo không phát hiện tung tích kẻ địch, nhưng Trịnh Văn lại hạ lệnh thả chậm tốc độ hành quân.

Tai họa lại xuất hiện ngay lập tức.

Vô số tên nỏ bắn vào quân Hàn không kịp đề phòng, quân Tần từ bốn phương tám hướng xông ra.

Quân Hàn đến tiếp viện Dã Vương đã lâm vào tình cảnh nguy hiểm.

- Tập trận! Tập trận!

Trịnh Văn tức giận gào thét.

Giữa ban ngày còn có thể dựa vào cờ lệnh chỉ huy đại quân, nhưng hôm nay, chính là thời điểm trời tối nhất trước khi trời sáng. Trung quân lính liên lạc không thể không mạo hiểm lao như bay đến tiền quân, hậu quân để truyền đạt mệnh lệnh của chủ tướng.

Trên thực tế, không cần Trịnh Văn phân phó. Quân Hàn tiền, hậu quân đột nhiên bị tập kích, gần như theo bản năng dựa sát trung quân.

Chỉ có ở gần chiến xa trung quân, quân Hàn mới có hi vọng chống đến khi trời sáng. Chỉ có hừng đông, quân Hàn mới có khả năng nhận được cứu viện.

Trần Dũng, Hoàng Tiêu là chủ tướng quân Tần. Hôm qua quân Tần thất bại thảm hại, hảo hữu Tư Mã Tín của hai người chết trận sa trường, kỵ binh Dũng doanh dưới trướng của hắn càng bị tiêu diệt hoàn toàn. Tuy chết trận sa trường là vinh quang của quân nhân, nhưng thua dưới tay quân Hàn, hai người lại cảm thấy tiếc hận thay Tư Mã Tín.

Quân Hàn, chính là quân đội rất yếu đuối nổi danh thiên hạ. Bọn họ lại có thể đánh thắng Đại Tần thiết kỵ bách chiến bách thắng!

Thua trong tay quân Hàn, anh danh một đời của Tư Mã Tín xem như hủy. Thù của huynh đệ, không đội trời chung!

Tư Mã Tín chết, quân Hàn cũng đừng mong dễ chịu, tối nay, lại cầm hơn vạn quân Hàn tuẫn táng cho hảo huynh đệ của mình! Hai người lặng yên suy nghĩ.

Liên tục hai ngày thất bại thảm hại đã kích thích lửa giận của quân Tần, cái gọi là ai binh tất thắng.

Hai vạn quân Tần dùng khỏe ứng mệt, số lượng cũng chiếm ưu thế, cho nên chiến đấu vừa bạo phát đã là cục diện nghiêng về một phía.

Tuy quân Hàn phần nhiều là kỵ binh, tính cơ động mạnh hơn. Nhưng đêm tối là cái ô bảo vệ tốt nhất cho quân Tần. Kỵ binh không tập kết thành trận hình có lợi, chỉ trong chớp mắt sẽ chìm ngập trong phương trận của bộ binh.