Chương 33: Xuất binh (3)

Một hòn đá kích thích ngàn tầng sóng. Có lẽ quân Tần tàn nhẫn sớm đã gieo lòng hận thù trong lòng dân chúng Hàn quốc, mắt thấy quân Tần thất thế, đại quân bên phía mình sắp đến, dân chúng vừa rồi còn nơm nớp lo sợ đao thương của quân Tần đã đứng lên phản kháng.

Quân Tần càng thêm hoảng loạn. Có quân Tần cố gắng đi nghênh đón kỵ binh Hàn quốc, có lại muốn trước trấn áp dân chúng Hàn quốc phản kháng.

Nhất thời cục diện hỗn loạn trực tiếp tạo thành quân Tần không làm được việc gì. Bởi vì, kỵ binh quân Hàn đã đến gần.

Chiến đấu kế tiếp quả thật chính là một trận giết chóc, đây là việc quân Tần trải qua vô số lần. Chỉ có điều, lần này, bọn họ trở thành đối tượng bị tàn sát.

Tất cả phát sinh nhanh như tia chớp.

Quân Tần kỵ binh Dũng doanh bại quá nhanh, Hồ Dương trung quân không kịp chuẩn bị. Vào lúc Hàn quốc Hổ Kỵ xông về phía quân Tần dưới thành, Hồ Dương mới vội vàng mệnh lệnh hai vạn đại quân khẩn cấp gấp rút tiếp viện.

Nhưng, quân Tần động tác quá chậm. Hoặc là nói, động tác của quân Hàn quá nhanh.

Quân Tần tư tưởng không thống nhất lại chịu dân chúng Hàn quốc quấy rầy, tuy số lượng người hơi chiếm ưu thế, nhưng bọn họ lại không thể kết trận ứng phó kỵ binh.

Dưới sự bao phủ của cái chết, có quân Tần tan vỡ, bỏ vũ khí trong tay xuống chạy về phía đại doanh, trong hỗn loạn, vô số quân Tần mù quáng làm theo.

Trận địa chiến đã biến thành truy kích chiến quân Tần hốt hoảng quên đi một việc, hai chân làm sao nhanh bằng bốn chân!

Trên tường thành, quân Tần trải qua biến cố lần này đã không có tâm ứng chiến. Số ít binh lính mạnh mẽ mượn thang mây chạy trốn, phần lớn trở thành tù binh của quân Hàn.

Dưới thành, dân chúng Hàn quốc được kỵ binh che chở, được khẩn cấp sơ tán tiến vào Dã Vương thành. Vì đề phòng có quân Tần lẩn vào trong đó, tất cả dân chúng bị yêu cầu chỉ ra và xác nhận người quen biết. Cứ như vậy, lại có mấy trăm quân Tần bị nhận ra.

Chờ đến khi hai vạn quân Tần tiến đến, đối mặt là cửa thành đóng chặt và vô số tên nỏ. Quân Tần giáo úy xin chỉ thị chủ tướng, chỉ đành phải chậm rãi lui binh.

Tà dương như máu, đại chiến cuối cùng hạ xuống màn che. Tuy chỉ trải qua hai canh giờ ác chiến, Tần, Hàn hai bên bỏ ra số lượng thương vong rất lớn.

Chiến dịch này, quân Tần tổn thất một vạn kỵ binh Dũng doanh tinh nhuệ, tiền quân chết trận hơn sáu ngàn người, hơn một ngàn người bị bắt, chỉ có không được ba nghìn người chạy trốn về đại doanh quân Tần.

Quân Hàn có gần mười nghìn người tử thương. Khinh kị binh có ba ngàn năm trăm người chết trận, trọng kỵ binh cũng có hơn ba trăm người thương vong.

Năm nghìn trong bộ binh ra khỏi thành chỉ còn chưa đến một nghìn người sống sót, trên đầu thành cũng có gần hai ngàn người chết trận.

Dân chúng, hơn sáu nghìn chỉ sống sót hai ngàn năm trăm người.

Nhưng so sánh với quân Tần thương vong, tỉ lệ thương vong của quân Hàn rất thấp!

Đây là thắng lớn hiếm có!

Như vậy, tuy chỉ diễn ra hai ngày chiến đấu, quân Tần tổng cộng tổn thất hai vạn một ngàn người, vẫn có hơn bốn ngàn người bị thương.

Quân Hàn cũng là tổn thất hơn một vạn ba ngàn người, người bị thương vượt quá năm nghìn!

Trong Dã Vương thành còn hơn năm nghìn người có thể chiến đấu.

Quân Tần, lều trung quân, Hồ Dương tức giận một kiếm chém án thư thành hai nửa.

Toàn bộ lều lớn lặng ngắt như tờ, sĩ quan quân Tần từ giáo úy trở đều cúi đầu, cũng không dám thở mạnh.

Vương Hột cẩn thận đi vào lều lớn, còn chưa lên tiếng, Hồ Dương lại lên tiếng.

- Vương phó tướng, trận chiến này quân ta tổn thất bao nhiêu nhân mã?

- Hồi bẩm tướng quân, kỵ binh Dũng doanh do giáo úy Tư Mã Tín chỉ huy một vạn, tất cả mọi người chết trận! Tiền quân sáu ngàn năm trăm ba mươi hai người người chết trận, mất tích, bị bắt một nghìn hai trăm năm mươi sáu người, chỉ có hai ngàn hai trăm mười hai người chạy trốn về đại doanh. Quân ta tổn thất tổng cộng một vạn bảy nghìn bảy trăm tám mươi tám người.

Cho dù trong lòng sớm có chuẩn bị, nghe được số thương vong tường tận như thế, Hồ Dương vẫn chấn động.

Mấy chục năm qua, quân Tần chưa bao giờ gặp phải thất bại lớn như vậy. Bất kể kết quả thế nào, Hồ Dương đã nổi danh.

Nếu như không thể hoàn toàn đánh bại Triệu, Ngụy, Hàn ba quân, Hồ Dương có chết trăm lần cũng không thể chuộc được tội lỗi.

Trong phút chốc, vẻ mặt Hồ Dương trở nên tái mét.

- Quan quân tiền quân chịu trách nhiệm công thành ở đâu?

- Từ bách trưởng trở lên tới giáo úy Hàn Tiếu, tổng cộng hai mươi người, lúc này đang ở ngoài trướng chờ đợi tướng quân xử trí.

- Được! Được! Được!

Hồ Dương liên tục nói ra ba chữ “được”, ra lệnh:

- Truyền bản tướng mệnh lệnh, hai mươi người dưới Hàn Tiếu lơ là nhiệm vụ, dẫn đến quân ta thảm bại, lập tức hành quyết! Thủ cấp thị chúng ba ngày!

- Kỵ binh Dũng doanh anh dũng giết địch, hậu táng, lệnh hậu quân Phiêu Kị doanh đảm nhiệm nhiệm vụ cảnh giới toàn quân. Ngày mai, toàn quân nhổ trại. Bản tướng tự mình đốc chiến, không phá Dã Vương, thề không lui binh.

- Trần Dũng, Hoàng Tiêu.

- Có mạt tướng!

- Lệnh hai người các ngươi sau khi trời tối bố trí mai phục mười dặm bên ngoài thành đông Dã Vương thành. Một trận đánh ngày hôm nay, Dã Vương còn chưa đủ năm nghìn quân có thể chiến đấu, bản tướng cho rằng Dã Vương nhất định sẽ đến Thành Cao cầu viện. Nếu Thành Cao có viện quân đến, cửa đông chính là nơi nhất định phải đi qua. Nhiệm vụ của hai người các ngươi chính là giết lui viện quân Thành Cao! Nếu làm hỏng thời cơ chiến đấu, bản tướng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ.

- Rõ!

Hai người vội vàng nhận lệnh rời đi.

- Điền Vũ!

- Có mạt tướng.

- Bản tướng lệnh cho ngươi ngay lập tức suất lĩnh quân ta thu thập di thể, tối nay, tướng sĩ toàn quân để tang, bái tế anh linh.

- Rõ!

Điền Vũ tất nhiên dẫn dắt một vạn người dưới trướng quét dọn chiến trường.

- Chúng tướng còn lại nghe lệnh.

- Có mạt tướng!

- Tối nay trinh sát tuần hành gấp bội. Phạm vi hai mươi dặm có gió thổi cỏ lay phải lập tức báo cho bản tướng biết, nghe rõ chưa?

- Rõ!

Dã Vương thành lại là một cảnh tượng khác.

Thái tử Nhiên đang được chúng tướng bảo vệ dò xét tường thành. Bên trong thành khắp nơi là cảnh tượng bận rộn. Hơn hai ngàn dân chúng tiến vào thành cần phải ổn định, người bị thương cần phải ổn định, binh sĩ tử trận cần được hoả táng, còn có không ít việc phải làm.

Tuy quân Hàn lấy được thắng lớn nhất trong năm mươi năm qua với quân Tần, nhưng bỏ ra thương vong không nhỏ. Trong thành khắp nơi đều thiếu nhân thủ, cho dù là Hổ Kỵ, quân Hàn trước mắt có khả năng vận dụng binh lực chỉ có bốn nghìn bảy trăm người.